Muôn Vàn Cưng Chiều - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Muôn Vàn Cưng Chiều


Chương 33


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đầu óc cô nhanh chóng tiêu hóa mấy cái thông tin. Thứ nhất cô không cố ý ngủ quên, thứ hai cô không nên viết lên sổ nói xấu anh trong lúc chán, quan trọng là còn bị anh nhìn thấy. Người đàn ông chưa cởi nút áo nào mà Trần Uyển Ước đã tự hù mình, nghĩ linh linh vài trường hợp xấu.

Play trong phòng làm việc?

“Thôi mà chồng.” Trần Uyển Ước chậm rãi nói, “Có chuyện gì về nhà làm, tạo người cũng về nhà rồi hẵng tạo…”

Cô xuôi theo đề tài của anh khiến người ta bất ngờ. Hạ Kỳ Sâm chỉ thuận miệng nhắc tới thôi. Diễn viên múa ba lê có yêu cầu rất cao về mặt thân thể, vóc người cô thon thả, cô lại sống theo lý tưởng của phụ nữ hiện đại là độc lập tự cường, chắc là không muốn con trẻ làm rào cản, cho nên anh không hề nhắc tới chuyện này.

Trần Uyển Ước không để ý thấy trong mắt anh có tia sáng lóe lên, nghiêm túc hỏi: “Anh muốn có con thật à?”

“Ừ.”

“Vậy chúng ta phải chuẩn bị trước, không được hút thuốc không được uống rượu gì đó.” Trần Uyển Ước vẫn làm bộ tính toán một hồi, “Còn phải đi bệnh viện kiểm tra, rắc rối lắm. Quan trọng là em chưa biết rằng mình muốn có con trai hay con gái.”

“Vậy em suy nghĩ kỹ đi, nếu nghĩ chưa ra thì….”

“Thì thế nào?”

“Cũng phải có.”

“…”

Nói không lại mồm miệng của người này. Đây không phải là chuyện đơn giản, chỉ nhắc tới đã đủ thấy nhức đầu. Trần Uyển Ước không có ý nghĩ đùa giỡn, cô nghiêm túc tính toán, cầm cây bút lên, mở cuốn sổ ra, viết ngày tháng và mục tiêu phía dưới tiêu đề《 cuộc sống tốt đẹp của chó cỏ 》.

Mục tiêu đầu tiên: Sinh con.

Nét chữ của cô không mềm mại như chữ của các cô gái khác mà mạnh mẽ có lực, phô bày ra nét đặc trưng riêng trong cách viết. Cô nghiêm túc muốn có con. Hạ Kỳ Sâm bật cười, tay đè lên mu bàn tay cô, giọng nói đầy cảm xúc như thường lệ: “Uyển Uyển, em muốn nhảy múa mà?”

“Hửm?” Trần Uyển Ước mặt đầy nghi ngờ trả lời, “Đúng vậy, nhưng chuyện này có liên quan tới sinh con đâu.”

“Em không sợ vóc dáng bị ảnh hưởng à? Không sợ các buổi tập phải ngừng lại sao?”

“Không sao đâu.” Trần Uyển Ước cười rạng rỡ, “Lúc đầu, đối với em khiêu vũ quan trọng như sinh mệnh. Nhưng sau đó em nghĩ, sống vui tươi mới là quan trọng nhất. Cái nào khiến em vui thì em thích cái đó.”

“Cho nên giữa khiêu vũ và anh, em chọn anh?”

“Hửm?… Không phải.” Hàng lông mày thanh tú của cô chau vào nhau, phản ứng lại, “Ai nói? Hạ Kỳ Sâm, em phát hiện anh càng ngày càng tự tin thái quá nha, em nói sinh con mà…”

Cô còn chưa nói xong thì cằm đã bị tay anh nắm lấy, mặt ngửa lên, đôi môi đỏ mọng bị anh đè lên. Trần Uyển Ước ngồi trên ghế da rộng rãi, cả người nhỏ nhắn mềm mại, giống như bông hoa được nâng niu trong nhà kính. Có lẽ cô không để ý, lúc cô cầm bút viết mấy chữ kia, lửa trong người anh đã hừng hực cháy, lan vào tim. Kể từ đó, tất cả động tác dù chỉ là một cái nhíu mày của cô thôi thì cũng như sợi lông chim nhẹ khều, chọc cho trái tim người ta rạo rực.

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

Nụ hôn thật sâu, lúc cô sắp hết hơi thì anh mới chậm rãi buông ra, nhưng Hạ Kỳ Sâm chưa bỏ qua, vòng tay qua ôm cô như đang ôm mèo con, đẩy cô vào sâu trong lòng mình, tiếp tục nói chuyện đời người.

“Uyển Uyển, em nói một đằng nghĩ một nẻo.”

“Nếu đã nói sinh con là quan trọng nhất thì sao em có thể coi nhẹ người chồng sẽ cống hiến trăm ngàn quân lính này được.”

“Anh không quan trọng à?”

Phép so sánh của anh thật là hoa mỹ. Trần Uyển Ước hít thở sâu, “Chồng, em có thể đi học y không?”

Hạ Kỳ Sâm: “Học y làm gì?”

Trần Uyển Ước: “Em muốn chích cho anh một mũi.”

Hạ Kỳ Sâm: “…”

Vốn cô lảng qua nói chuyện sinh con là để đánh lạc hướng, tránh không cho tên chó cỏ này đòi play ở phòng làm việc, nhưng kế sách của cô không có ích gì cả. Không biết có phải bị cô làm cảm động hay không mà ánh mắt anh bây giờ chứa đầy tình cảm và dục vọng. Trần Uyển Ước bối rối.

“Chúng ta đã bàn là để về nhà rồi làm mà???”

“Anh không nghe thấy.” Hạ Kỳ Sâm thờ ơ đáp, “Anh chỉ nghe thấy em nói muốn sinh con với anh.”

“…”

Hạ Kỳ Sâm bỏ qua lời cô nói. Cô nói về nhà sinh con, anh tự động lược bỏ hay sao mà chỉ nghe nửa câu sau, bỏ mất phần đầu.

“Không được, em đói.” Trần Uyển Ước đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, sờ bụng, “Sắp tới giờ ăn cơm trưa rồi, anh và em bây giờ ấy ấy thì phải chờ tới tối mới được ăn cơm hả?”

Ý chí sinh tồn của Hạ phu nhân cũng rất mạnh, đổi cách, nịnh nọt nâng thực lực của chồng mình lên. Hạ Kỳ Sâm đã ôm cô lên ghế salon, bình tĩnh giúp cô cởi giày. Chiếc giày cao gót màu trắng rơi xuống sàn, ngón chân cô co quắp lại, khớp xương đỏ đỏ, nhiều vết chai sạn hiện ra. Bị anh nhìn chằm chằm làm cô mất tự nhiên, Trần Uyển Ước nhỏ giọng hỏi: “Chân em xấu lắm phải không?”

Anh hỏi ngược lại: “Đau không?”

“Vẫn ổn.”

“Anh sẽ cố gắng không đụng trúng chân em.”

“… Sao trước đây không thấy anh ngoan ngoãn thế này bao giờ nhỉ?”

Người này trước đây hung hãn cứ như con sói đói hết hạn ăn chay, gặm con mồi ngay cả mảnh xương vụn cũng không chừa lại, không cần biết con mồi gào rú đáng thương cỡ nào, chó sói cũng không hề rung động. Bây giờ đỡ rồi, chó sói thấy đau lòng rồi.

“Chồng, em đói.” Trần Uyển Ước xoay mình ngồi dậy, không muốn kéo dài thời gian.

“Một lần là được.”

“Không được.” Trần Uyển Ước từ chối thẳng thừng “Một lần của anh lâu lắm.”

Hạ Kỳ Sâm không chớp mắt nhìn cô, môi cong lên, “Em biết là tốt.”

“Hơ, anh còn đắc ý à?” Trần Uyển Ước nói nhỏ, “Em nói thời gian dài nghĩa là nếu một lần bốn mươi phút, ba mươi chín phút anh đều dùng để làm nóng người.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN