Muôn Vàn Cưng Chiều - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Muôn Vàn Cưng Chiều


Chương 36


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoài hành lang không có ai, xung quanh yên tĩnh, vì vậy câu nói “làm một lần lẹ hơn” được phóng đại lên khiến Trần Uyển Ước mém chút nữa không đứng vững. Cô khô miệng khô lưỡi giải thích một lúc lâu, cuối cùng anh lại nói thế này?

Ngẩng đầu lên, Trần Uyển Ước nhìn thấy yết hầu của người đàn ông sau cổ áo sơ mi, khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, tình cảnh thế này khiến cô nhớ lại những đêm da thịt đan xen.

“Ở đây là bệnh viện.” Khuôn mặt của cô đo đỏ, nhỏ giọng nói, “Anh đàng hoàng chút đi.”

“Xin lỗi, anh đàng hoàng không được.” Hạ Kỳ Sâm nói, “Khi nãy anh đậu xe ở tầng hầm thứ ba.”

“?”

“Ở đó không có ai, làm gì cũng được.”

“…”

Trần Uyển Ước hiểu. Người này trên đường đi chắc hẳn luôn nghĩ cách phạt cô đây mà. Tầng hầm thứ ba ở bệnh viện không có người nào là vì ở đó quá lạnh lẽo. Có vài người mê tín, nếu như tầng một tầng hai hết chỗ đậu, bọn họ thà tốn thêm mười đồng đậu xe bên ngoài chứ cũng không muốn xuống tầng ba đậu.

Trần Uyển Ước không sợ tầng ba có ma quỷ. Cô sợ…. TT

Không bao lâu sau, Trần Uyển Ước đã bị Hạ Kỳ Sâm dẫn tới cửa thang máy. Vừa đi cô vừa thì thào: “Thôi bỏ đi anh… Chuyện này từ từ tính có được không?”

Sắc mặt Hạ Kỳ Sâm vẫn như bình thường: “Em cũng đâu có bảo Dung Kỳ rằng từ từ em sẽ đi với anh ta vào bệnh viện đâu.”

Từ góc độ của người đi đường, hai người trai tài gái sắc, trời đất tạo thành một đôi. Người phụ nữ xinh đẹp người đàn ông cao quý, hai người đi chung với nhau hoàn toàn không giống như là đang ra xe dã chiến. Nhất là Hạ Kỳ Sâm. Chỉ có Trần Uyển Ước biết trong đầu của người nhìn như lạnh lùng này thật ra đã bị t*ng trùng tràn lên não.

Thang máy đông người. Trần Uyển Ước đi vào, bị người ta va trúng, chân mày nhẹ nhíu lại, ngay sau đó đột nhiên có thêm một đôi bàn tay đàn ông kéo cô vào góc xó xỉnh, còn anh thì đứng thẳng tắp như cây tùng bách giữ ở bên cạnh.

Người đông lên, một tay anh chống mặt tường, đè sát cô vào, khiến cho người ta cảm thấy an toàn. Thang máy đi xuống, nhân viên dần dần giảm bớt, Hạ Kỳ Sâm lại không định thả tay. Trần Uyển Ước không thể không nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh không thấy chật à, hay là anh nhích qua bên kia chút đi?”

Hạ Kỳ Sâm cũng nhỏ tiếng như cô: “Bình thường.”

Trần Uyển Ước: “Nhưng anh đang đè em vào tường.”

Hạ Kỳ Sâm: “Xấu hổ gì nữa, làm như em chưa bị đè bao giờ vậy.”

Trần Uyển Ước muốn cầm giày cao gót đánh người. Lúc trước còn cảm thấy nam dồn nữ vào tường thật lãng mạn. Nhưng anh nói thế này, sự lãng mạn đã bị biến chất. Thang máy dừng lần nữa, ba người đàn ông trung niên đi vào, từ cách ăn mặc có thể thấy họ là ông chủ nhỏ hoặc làm công việc kinh doanh. Bọn họ nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

“Bà cụ sống đến tuổi một trăm tuổi không dễ gì, lần này bà ấy đi rồi, tâm nguyện cũng hết.”

“Cái tên Lâm Thành này không phải người, bỏ nhà đi năm năm, sống tự do tự tại, bà cụ vì muốn gặp được cháu trai mà phải khổ biết bao nhiêu.”

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

“Năm năm trước nó gây ra chuyện gì à?”

“Không chắc lắm, không bị cảnh sát truy nã, chắc là thiếu tiền trốn nợ.”

Lúc bọn họ nói chuyện với nhau, những người khác cũng đang nói chuyện, còn có tiếng con nít ồn ào, không nghe rõ được.

Thang máy càng ngày càng ít người. Cuối cùng chỉ còn lại anh và cô. Tầng hầm thứ ba đúng thật u ám lạnh lẽo. Trần Uyển Ước không sợ, bên cạnh cô còn có một người đàn ông mà.

Thấy vị trí mà Hạ Kỳ Sâm đỗ xe, Trần Uyển Ước chỉ muốn mở miệng mắng anh. Xe dài rộng rãi, ở vị trí kín đáo, dù ở đây có người thì họ cũng không thể nào nhìn thấy chiếc xe được. Có thấy thì cũng không ai biết người bên trong đang làm gì.

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông đang mở cửa băng ghế sau cho cô vào, Trần Uyển Ước do dự một lúc. Không tới mấy giây, cô thấy Hạ Kỳ Sâm cũng ngồi theo. Cái xe này đâu chỉ rộng rãi, chắc là biết sẽ có ngày này nên cố ý thiết kế ghế ngồi rộng như giường đơn, không gian thoải mái co duỗi, tùy ý đung đưa.

Trần Uyển Ước đang chuẩn bị hỏi xem anh có đem bao không thì lại nhớ mình đã từng nói muốn có con.

“Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm không vội vàng như lúc trước, anh giống như một vị vua cao cao tại thượng, ra lệnh cho nữ hầu phục vụ, “Em cởi đi.”

Trần Uyển Ước: “… Em cảm thấy anh đang làm nhục em.”

“Anh chỉ muốn biết em có bị thương không.”

“Chắc chắn không bị.”

Hạ Kỳ Sâm cười khẽ. Những lời cô nói bây giờ hoàn toàn không có sự tín nhiệm.

“Không có thật mà.” Trần Uyển Ước nghiêm túc giải thích, “Em đã nói với anh rồi, Dung Kỳ cứu em, em không bị thương chỗ nào cả, chỉ bị hoảng sợ thôi.”

“Em bị bất ngờ hả?”

“Đúng vậy.”

Hỏi xong, Hạ Kỳ Sâm cũng không bày ra biểu cảm gì. Bầu không khí trong xe vốn nên mờ ám, nhưng từ khi Trần Uyển Ước lên xe, cô chỉ cảm thấy khó thở. Không giải thích được. Là vấn đề của cô hay là Hạ Kỳ Sâm?

Lúc cởi áo khoác ra, cô đột nhiên phát hiện ánh mắt Hạ Kỳ Sâm nhìn mình không giống ngày thường. Mặc dù không phải anh chưa dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn cô bao giờ, nhưng bây giờ không giống. Anh giống như là thú săn đang thưởng thức con mồi, thái độ cao cao tại thượng duy trì cho tới bây giờ, sự yêu thương trong ánh mắt đã bị thứ gì đó che khuất.

Chắc anh tức giận nên mới thế.

Trần Uyển Ước hơi hoang mang, bàn tay sốt ruột cởi nút áo, cuối cùng lười làm, lao thẳng vào ngực anh. Hạ Kỳ Sâm không bất ngờ, thuận tay ôm cô, đôi chân mày cong cong ngả ngớn, “Sao thế, sốt ruột hơn cả anh à?”

“Cứ coi như là em nợ anh đi.”

“Nợ anh cái gì?”

Trần Uyển Ước không trả lời, cúi đầu làm chuyện của mình. Cô không uốn éo xoay xoay nữa. Hai người cũng coi như là cặp vợ chồng già, thỉnh thoảng giả vờ như mình là một cô gái còn ngây thơ để tăng sự thú vị trong tình yêu, nhưng nhiều lần thì rất nhàm. Cô lớn rồi, giả bộ như mình là con gái yếu đuối thì kiểu cách quá.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN