Muôn Vàn Cưng Chiều - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Muôn Vàn Cưng Chiều


Chương 9


Giọng Hạ Kỳ Sâm không lớn không nhỏ, tông giọng tương đối tùy ý, như vợ chồng kết hôn nhiều năm thường dùng. Một câu nhẹ bẫng, em để quần lót của anh đâu rồi. Quan hệ của bọn họ lập tức được đưa ra ánh sáng.

Cùng lúc đó, Trần Uyển Ước ngơ ngơ ngác ngác, nói cũng không được không nói cũng không xong, đầu óc chỉ quanh quẩn một vấn đề. Sao anh lại nói thế? Có bao giờ cô biết quần lót của anh ở đâu đâu! Anh lại còn hỏi một cách thản nhiên, tựa như cô thật sự có liên quan tới cái quần của anh vậy.

“Uyển Ước.” Đầu kia điện thoại Dung Kỳ hoảng sợ, khó tin hỏi, “Em ở chung với ai vậy? Em có bạn trai rồi?”

Anh ta vừa mở miệng, Trần Uyển Ước hiểu ngay. Cô biết vì sao Hạ Kỳ Sâm đột nhiên diễn một vở kịch sinh hoạt thường ngày của vợ chồng rồi. Đây là đang tuyên chiến hay thị uy với tình địch? Cảm giác cứ là lạ.

Dung Kỳ ở bên kia thúc giục, bên đây Hạ Kỳ Sâm không hề cho là mình cố ý, là chuyện đương nhiên. Ánh mắt anh bình tĩnh ung dung, hai ngón tay thong thả mài mài điếu thuốc chưa đốt.

Không biết có phải ảo giác của Trần Uyển Ước không mà cô cứ luôn cảm thấy ánh mắt anh dường như đang cười nhạo mình “anh cố ý thì sao” “ông đây bắt quả tang em và tra nam lén lút”.

Hạ Kỳ Sâm không có ý định đi, giống như đang chờ cô làm gì đó.

Dưới cái nhìn soi mói, cười trên sự đau khổ của người khác của Hạ Kỳ Sâm, Trần Uyển Ước thản nhiên, “Xin lỗi, điện thoại tôi hết gas… À không, điện thoại tôi hết pin rồi, cúp đây.”

“Trần Uyển Ước!!!” Dung Kỳ kêu lên, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em giải thích rõ cho anh.”

“Chuyện này còn cần giải thích à?” Cô giễu cợt, “Vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đấy, chồng tôi bảo tôi tìm quần lót cho anh ấy.”

“Chồng? Em kết hôn rồi?”

“Đúng vậy.”

“Đừng có lừa anh, Uyển Ước.” Dung Kỳ hiển nhiên không tin, “Mấy năm nay em sống thế nào anh đều biết, chính miệng cô em nói, em mất ba năm để dưỡng thương, thời gian đâu ra mà đi kết hôn?”

Bản lĩnh của Dung Kỳ còn không bằng một đầu ngón tay của Hạ Kỳ Sâm.

Dung gia có chút năng lực nhưng anh ta thì không có thực quyền gì, tìm một người mà cần tìm lâu như vậy thì có lẽ anh ta đã dùng mánh khóe gì đó để cạy tin tức từ nhà họ Trần. Nếu anh ta có năng lực, làm sao mất tận năm năm mới biết cô ở nước E. Dung Kỳ có bản lĩnh thì đã không cần đi cầu cạnh người có địa vị rồi.

Trần Uyển Ước muốn cúp điện thoại, không ngờ anh ta coi thường mình đến thế, cô cười càng tùy ý: “Chắc anh không nghĩ tôi vẫn còn nhớ thương anh đấy chứ?”

“Đúng.” Dung Kỳ không chút liêm sỉ thừa nhận, thậm chí còn cao giọng nói từng câu từng chữ: “Anh luôn luôn nhớ, em đã bày tỏ rằng em muốn yêu anh mười ngàn năm.”

Cả đời thì thôi đi, còn mười ngàn năm nữa chứ. Ói ———— Trần Uyển Ước cảm thấy chán ghét, căn bản lười giải thích, “Nếu anh không tin thì nghe chồng tôi nói đi.”

Vừa nói cô vừa đặt điện thoại áp sát vào má anh, để anh nói mấy câu. Hạ Kỳ Sâm bất động. Trần Uyển Ước sững sốt, anh nói chuyện đi chứ, tại sao không nói, vừa nãy anh muốn chứng tỏ lắm mà.

Hàng chân mày của anh khẽ nhúc nhích, không định lên tiếng. Đợi một lúc không ai mở miệng, bên kia dễ dàng hiểu lầm. Không nghe thấy tiếng đàn ông nói chuyện, Dung Kỳ lập tức cho rằng khi nãy mình nghe lầm, càng thâm tình trần thuật: “Uyển Ước, anh biết em gạt anh mà, thật ra thì…”

Dung Kỳ tiếp tục nói lời ghê tởm bị Trần Uyển Ước cúp điện thoại. Cô tắt điện thoại, tiện tay ném qua một bên, đi tới cạnh Hạ Kỳ Sâm, tràn đầy nghi ngờ không hiểu: “Vừa rồi tại sao anh không nói lời nào?”

Mặt Hạ Kỳ Sâm không cảm xúc: “Không muốn.”

“Không phải anh cố ý sao? Để cho anh nói anh lại không nói.” Trần Uyển Ước quả thực không hiểu nổi người đàn ông này, cái này có gọi là???”nữ đơn lập phường” không? Gây chuyện rồi lại giả bộ thuần khiết.

Hạ Kỳ Sâm tiện tay ném điếu thuốc bị vò nãy giờ vào thùng rác, gương mặt tuấn tú từ đầu đến cuối không có gì thay đổi, bước đi vững chãi tiến đến bên cạnh cô, ép cô đứng giữa mình và ghế salon.

Trần Uyển Ước lui về sau, bắp chân đụng vào thành ghế sa lon mềm mại, cô liếc ra phía sau, không biết làm sao, “Anh làm gì…”

Vừa nãy Hạ Kỳ Sâm hỏi cô chuyện quần lót, chứng tỏ bên trong anh không mặc gì cả. Vậy cô đang rất nguy hiểm đúng không? Lỡ như anh lại cầm tay cô sờ cái gì đó như trong phòng chiếu phim, có phải cô sẽ đụng trúng cái gì không nên đụng không?

Hạ Kỳ Sâm không mặn không nhạt lên tiếng: “Anh ta vừa nói cái gì?”

Trần Uyển Ước vô tội chớp mắt: “Anh ta nói em không thể nào kết hôn rồi, còn nói tỏ tình gì gì đó.”

“Em thổ lộ gì với anh ta?”

“Em không có.” Trần Uyển Ước giơ bốn ngón tay lên, mặt rất thẳng thắn, “Em thề em không nói gì cả, cái đó là Giang Mạn Nhu nói, Dung Kỳ tưởng là em.”

“Đây không phải điểm chính.”

“Không phải thì là gì?”

“Anh không ngại em lặp lại lời bày tỏ đó với anh.”

“…”

Yên lặng hồi lâu. Trần Uyển Ước dè đặt mở miệng: “Đầu anh hỏng rồi hả?”

“…”

Ngoại trừ lý do này, Trần Uyển Ước không nghĩ ra còn có lý do khác khiến Hạ Kỳ Sâm không giống người, có lẽ anh là chó cỏ chứ không phải người.

Còn mười ngàn năm nữa chứ! Sao anh không nói 1 ngày 1 đêm chỉ 1 người luôn đi. Câu sau còn màu sắc, còn thâm thúy hơn đấy.

Cũng may, Hạ Kỳ Sâm chỉ chợt nổi lên hứng thú nên mới bảo cô nói vậy thôi.

Sau khi Dung Kỳ gọi tới, hai người cũng quên mất mình muốn làm gì. Trần Uyển Ước liếc nhìn điếu thuốc lá còn nguyên vẹn trong thùng rác, cảm khái đàn ông bây giờ được nuông chiều quá, hút một điếu thuốc mà cũng không biết.

Có lẽ Trần Uyển Ước bị cuộc gọi của Dung Kỳ làm phát cáu. Không, nói chính xác, là bị chọc chua.

Cô đi tắm nước ấm trước. Rất lâu không quản lý bản thân, trên người mọc thêm mấy lạng thịt. Trước kia lúc nhảy múa phải gầy, mỗi ngày đều ăn uống theo một khẩu phần cố định, không thể ăn quá nhiều, trà sữa bánh ngọt gì đó không dám nghĩ tới.

Bởi vì tập nhảy cần sức mạnh, rất nhiều vũ công trong đoàn đều có cơ chân, người mặc dù gầy nhưng khỏe mạnh. Trần Uyển Ước gặp nạn không nhảy được nữa nhưng may là dù không luyện tập, đường cong vẫn hoàn mỹ. Cái thân thể này không mặc quần áo cũng đủ đẹp.

Mặc bộ đồ ngủ mới ra ngoài, Trần Uyển Ước lại trước gương soi thử. Đúng là hơi mập.

“Em biến thành con thiên nga béo phì rồi.” Trần Uyển Ước lầm bầm làu bàu, không nhịn được đi cân thử. Cân xong, mặt tối đi. Hạ Kỳ Sâm ở cách đó không xa nhíu mày, “Sao thế?”

Trần Uyển Ước tức giận, “Em mập.”

“Mập chỗ nào?”

“Bụng thêm mấy lạng thịt rồi.”

Lúc này nếu như Hạ Kỳ Sâm nói không có, vậy anh xứng đáng được đưa vào bảo tàng thẳng nam. Câu trả lời tốt nhất lúc này không phải là “bảo bối, em không mập.” Mà là “em nói nhăng nói cuội gì đó, mập chỗ nào?” Đây mới là câu trả lời hoàn mỹ. Trần Uyển Ước tràn đầy mong đợi và hy vọng, chờ anh trả lời.

Anh chậm rãi thu hồi ánh mắt, lơ đễnh: “Mập thì tốt.”

Trần Uyển Ước: “…”

Đây không phải là lời mấy bà lão mới nói sao, “mập thì tốt, tròn tròn thấy cưng”.

“Em mập thế này.” Trần Uyển Ước không buông tha, tiếp tục từng bước hướng dẫn, vừa nhìn anh vừa thể hiện sự tủi thân, “Thì không phải là một con thiên nga xinh đẹp ưu nhã nữa.”

Hạ Kỳ Sâm: “Vậy thì làm con vịt vàng.”

Trần Uyển Ước: “???”

Hôm nay Hạ tổng cũng là một con cẩu thẳng tính vô cùng điển hình. Trần Uyển Ước nuốt không trôi cục tức này, cầm điện thoại lên muốn tố cáo với Thu Đường.

Trần Uyển Ước: Đường Đường, tớ mập rồi.

Thu Đường: lại nói xàm.

Trần Uyển Ước: tớ mập lên không giống con thiên nga nhỏ nữa rồi.

Thu Đường: cậu không phải thiên nga thì cũng là tiên nữ.

Nhìn đi, đây mới là câu trả lời chính xác.

Trần Uyển Ước: nói với cậu một chuyện.

Thu Đường: chuyện gì?

Trần Uyển Ước: tên cẩu nam nhân đó nói tớ là con vịt vàng.

Thu Đường: không sao, lời đàn ông mà, ngay cả dấu chấm câu cũng không thể tin.

Trần Uyển Ước: tớ nghĩ anh ấy là husky, ai biết ảnh lại là chó cỏ.

Thu Đường: chó cỏ???

Trần Uyển Ước: anh ấy bảo tớ nói yêu anh ấy mười ngàn năm, cậu tin không? [ icon mỉm cười ]

Thu Đường: quả thật rất đáng bị mắng, nhưng mà….

Trần Uyển Ước: nhưng mà cái gì?

Thu Đường: tớ cảm thấy vịt vàng và chó cỏ rất xứng đôi.

Trần Uyển Ước: cậu vừa nói tớ là tiên nữ mà!!!

Thu Đường: chó cỏ phải cặp với vịt vàng, có chó cỏ nào cặp với tiên nữ đâu?

Trần Uyển Ước: tớ mặc kệ

Thu Đường: hay là ghép lại thử?

Trần Uyển Ước: ghép thế nào?

Thu Đường: tiên vịt?

Quả nhiên miệng phụ nữ thắng được miệng thiên hạ.

……

Từ đó về sau, Trần Uyển Ước nảy lòng nghi ngờ với cẩu nam nhân, à không, chó cỏ.

Có phải tính tình anh thay đổi rồi không, mỗi ngày đều ra ngoài nhưng đúng giờ lại về nhà, giống như trong nhà gắn máy chấm công vậy. Ngoại trừ việc này, Hạ Kỳ Sâm vẫn cư xử như bình thường, Trần Uyển Ước cũng bận bịu chuyện của mình. Bây giờ mỗi khi có thời gian rảnh, cô sẽ tới phòng luyện nhảy của Giang Mạn Nhu. Trước khi đi, cô gọi hỏi Thu Đường xem Dung Kỳ có ở đó không.

Nhờ cuộc gọi hôm ấy mà Trần Uyển Ước biết Hạ Sỳ Sâm rất ghen ghét người này, mặc dù cô chẳng làm gì cả nhưng vì để hũ giấm khỏi đổ, có thể tránh thì tránh.

Khi nhận được câu trả lời, Trần Uyển Ước chạy tới, không ngờ vừa mới đi vào, Giang Mạn Nhu giống như chuẩn bị sẵn, hai tay khoanh lại, lạnh giọng giễu cợt: “Trần Uyển Ước, cô thật không biết xấu hổ.”

Trần Uyển Ước bỉu môi, vừa tới đã bị mắng. Có lẽ Giang Mạn Nhu không biết Hello Kitty đã tiến hóa thành con cọp cái rồi.

Trần Uyển Ước lười để ý, đi thẳng vào trong, Giang Mạn Nhu lại đưa tay ra, ngăn cô lại: “Giả bộ thanh cao gì vậy, tôi nói cô biết, Dung Kỳ không có ở đây, cô tới uổng công rồi.”

“Uổng công?”

“Sao thế, không muốn thừa nhận à?” Giang Mạn Nhhu tiếp tục giễu cợt, “Mỗi lần Thu Đường gọi nói cho cô biết Dung Kỳ có ở đây không, tôi đều nghe thấy.”

Trần Uyển Ước hiểu rồi. Hóa ra cô ta tưởng cô tới đây vì anh ta. Còn tưởng rằng cô ta nhào tới định chọc ghẹo mình.

“Còn nữa, lần trước cũng là cô bảo Thu Đường cho Dung Kỳ số của cô đúng không?” Giang Mạn Nhu vừa giận vừa phách lối, “Bây giờ anh ấy là của tôi, dù chúng tôi không kết hôn nhưng sau này vẫn mãi ở bên nhau. Cô nên bỏ ý định xấu xa này đi.”

Trần Uyển Ước phát hiện mình tới đúng chỗ rồi, chuyện vui bắt đầu. Cô vốn tưởng rằng người lúc trước hãm hại cô, xóa sạch ghi chép và chứng cớ thì hẳn đầu óc không ngu đến vậy. Trải qua mấy năm, IQ của cô ta không tăng mà còn có vẻ tuột. khiến cô cũng lười nói chuyện.

Trần Uyển Ước không nhịn được bật cười, lười trả lời, chỉ số thông minh của cô ta và mình không cùng đẳng cấp. Giang Mạn Nhu thấy cô chỉ cười mà không nói lời nào, nghĩ rằng cô chột dạ, càng dùng ánh mắt “tôi đây biết hết” để nhìn cô.

Thu Đường cũng không thể nhịn được nữa, không biết có phải đầu óc cô ta hư rồi hay sao mà nảy ra ý nghĩ hoang đường đến thế, cứ nghĩ ai cũng đặt Dung Kỳ lên đầu như cô ta à? Chồng của người ta còn lợi hại hơn Dung Kỳ của cô gấp vạn lần.

Bởi vì cho Dung Kỳ số điện thoại là chuyện Thu Đường tự làm, cô không muốn để người khác hiểu lầm Trần Uyển Ước. Cô đi tới, chuẩn bị giải thích thì lại bị Trần Uyển Ước kéo qua một bên.

“Cậu…” Thu Đường cau mày, “Làm gì thế?”

“Không sao đâu, đừng so đo với người ngu, dù sao cô ta cũng không đẹp bằng tớ.”

“…”

Đây là cái suy luận kiểu gì vậy? Nghe qua có vẻ không đúng, ngẫm lại thấy có lý, so đo với người không đẹp bằng mình làm gì.

Dường như cảm thấy lời mình nói không có tác dụng cảnh cáo, Giang Mạn Nhu cố ý đi tới bàn, cầm lên một đóa hoa hồng. Hoa hồng tượng trưng tình yêu, ai gửi hoa liếc qua là thấy ngay.

Thấy vậy, Thu Đường không nhịn được nhỏ giọng khinh bỉ bên tai cô: “Không biết nên nói gì đây, cô ta ngu xuẩn hay não chỉ dùng để yêu đương thôi vậy? Bạn trai tặng hoa là rất bình thường mà, ngày nào cũng khoe khoang.”

“Vậy hoa là ai tặng?”

“Còn có thể là ai nữa, Dung Kỳ đó, mỗi sáng sớm đều đưa hoa tới, buổi tối bị vứt vào thùng rác, hôm sau lại đưa.” Thu Đường ghét bỏ nói, “Cũng biết làm trò mèo, tra nam tiện nữ có gì hay đâu mà khoe.”

Hai người bọn họ ngày ngày khoe ân ái, so với cặp vợ chồng họ Hạ thì phải nói cô và Hạ Kỳ Sâm khiêm tốn phết, trong nước không có bài báo nào nói về tin kết hôn của hai người.

“Uyển Ước, cậu và chồng cậu còn đáng khoe hơn hơn cô ta gấp mấy lần.” Thu Đường khích lệ nói, “Để cho cô ta biết mình chỉ là một ếch ngồi đáy giếng đi, giày rách người khác không cần mà còn nghĩ rằng nó quý lắm.”

Trần Uyển Ước thâm ý nói: “Thôi đi, cậu cũng biết tình huống vị kia nhà tớ mà, anh ấy yêu chiều tớ lúc nào?”

Thời gian này Hạ Kỳ Sâm về nhà sớm đã là kỳ tích, còn mong anh thể hiện tình yêu với cô trước mặt mọi người sao? Chỉ sợ anh ngó lơ cô luôn.

Gần đây anh về nhà đúng giờ, mỗi ngày đều gọi điện nói chuyện với cô, Trần Uyển Ước đã cảm thấy rất an ủi, coi như tên chó cỏ này có chút lương tâm, không quên mất cô.

Tán gẫu với Thu Đường mấy câu mà đã tới trưa, Trần Uyển Ước định bàn với cô ấy xem nên đi đâu ăn cơm thì một cuộc điện thoại gọi tới. Quét mắt nhìn dãy số, lòng cô thầm nói, khéo thật.

Thu Đường hỏi: “Ai thế?”

Trần Uyển Ước: “Chó cỏ.”

Thu Đường: “…”

Hạ phu nhân có hơi thiếu dạy dỗ. Nếu như chồng cậu nếu cậu đặt tên anh ấy như vậy, thế thì Hạ phu nhân, cậu tiêu rồi. Ngoài miệng nói người ta là chó cỏ nhưng bắt điện thoại thì lại dùng tông giọng nhẹ nhàng dịu dàng để nói, giữ đúng phong độ của quý bà.

Hạ Kỳ Sâm chỉ nói: “Anh sắp tới rồi.”

Trần Uyển Ước: “Tới đâu?”

Hạ Kỳ Sâm: “Tới lòng em.”

Trần Uyển Ước: “??????”

Ôi trời… Trần Uyển Ước không suy đoán lung tung ý nghĩa sau lời thổ lộ, càng không cảm thấy anh sẽ có suy nghĩ khác thường gì với mình. Nghĩ tới đây, cô dần dần tỉnh táo, lại thấy Thu Đường không nhúc nhích nhìn mình.

Trần Uyển Ước: “..? Sao thế?”

Thu Đường: “Chậc chậc.”

Trần Uyển Ước: “Nói tiếng người.”

Thu Đường: “Chậc chậc.”

Trần Uyển Ước: “…”

Thu Đường: “Tớ cảm thấy hai vợ chồng cậu có triển vọng đấy, hôm nay Hạ tổng thay đổi rồi, cậu nên tranh thủ cơ hội bồi dưỡng tình cảm với anh ấy đi.”

Trần Uyển Ước: “Tớ không biết nói mấy câu thính sến súa đó đâu.”

Thu Đường: “Trên mạng có một đống, cậu không biết thật hả?”

Trầm tư một hồi, Trần Uyển Ước miễn cưỡng nghĩ đến một câu có ấn tượng rất sâu trong lòng cô, nhưng cảm thấy nói ra không tốt lắm.

Chính là cái câu cợt nhã đó —— Muốn dùng chân đo vòng eo anh:)

Không, quá mất mặt, đời này cô sẽ không bao giờ nói.

****

Hạ Kỳ Sâm không phụ sự kỳ vọng của cô, trong điện thoại nói “sắp tới”, quả thật rất nhanh thì đến.

Chỉ đến đón cô tan làm đi ăn cơm mà gây ra động tĩnh không nhỏ. Sau khi đi tới đây, mấy quản lí cấp cao mắt xanh mũi cao trong trung tâm đều ra nghênh đón, dùng tiếng Anh vui vẻ nói chuyện.

Hạ Kỳ Sâm đến, các cô gái trong vũ đoàn cũng chú ý. Các cô ấy không biết anh là ai, chỉ thấy phản ứng của quản lí là đủ biết giá trị con người không hề thấp, vẫn có quyền thế và uy danh dù đang ở nước E.

Chỉ có Giang Mạn Nhu là có mắt nhìn, nhận ra người của Hạ gia, cô ta còn nghe cha nói về nhà họ Hạ, cũng biết một chút.

“Anh ấy là Hạ Kỳ Sâm.” Lúc này cô ta dùng kiến thức sâu rộng của mình nói cho mọi người biết, vừa giả bộ dè dặt vừa thấp giọng xì xào bàn tán.

Cái tên này đối với một số cô gái chưa trải sự đời đương nhiên là xa lạ. Rất ít người biết Hạ gia là gia tộc cổ xưa, làm quan thanh liêm, sản nghiệp liên doanh khổng lồ, trong ngoài nước đều có.

Giang Mạn Nhu biết không nhiều, chỉ làm như mình biết rõ về anh rồi lén lút nhìn tình huống bên kia. Thế giới nhỏ, có thể gặp được Hạ Kỳ Sâm khiêm tốn ở đây.

“Trời ạ, anh ấy chính là người xuất hiện trong tạp chí mà bọn họ không dám đăng đó, người thật đẹp trai quá.”

“Mấy tấm hình trên mạng đều là giả! Tớ nhất định phải chụp lại mới được.”

“Đừng, Hạ gia trước giờ khiêm tốn không muốn lộ mặt, người ta mà phát hiện cậu sẽ bị bắt lại đó.”

Bên đây nhỏ giọng thảo luận, người đàn ông này vừa xuất hiện đã khiến người ta vừa hưng phấn vừa sợ, bàn tay cầm điện thoại chuẩn bị chụp lén cũng run run, không biết có nên hành động hay không.

Nghe người khác khen chồng mình tài giỏi, đẹp trai, tuyệt vời các loại, Trần Uyển Ước chỉ giễu cợt: “Làm như chưa thấy cảnh này bao giờ vậy.”

Giang Mạn Nhu định phản bác, chuẩn bị châm chọc cô thì lại nghĩ đến cuộc đời Trần Uyển Ước sa sút cỡ nào, cười khanh khách, sau đó trợn trắng mắt nói, “Nói giống như cô đã gặp cảnh này vậy?”

“Dĩ nhiên là rồi, anh ta chỉ là một người đàn ông thôi mà, có gì cần kinh ngạc đâu?”

“Chắc cô không biết Hạ Kỳ Sâm là ai rồi.” Giang Mạn Nhu giễu cợt, “Cô không biết cũng bình thường, đồ ếch ngồi đáy giếng. Người có chút hiểu biết về giới kinh doanh cũng không có kiến thức nông cạn như cô.”

Đối với lần này, Trần Uyển Ước: “Ừ hử.”

Giang Mạn Nhu tiếp tục nói: “Tôi gọi cho Dung Kỳ, người anh ấy luôn muốn hợp tác bây giờ đang ở đây.”

Trần Uyển Ước: “Anh ta muốn nhờ giúp cái gì?”

Giang Mạn Nhu: “Có nói cô cũng không hiểu.”

Cô ta không nói Trần Uyển Ước cũng biết. Tên Dung Kỳ này ấy mà, trời sinh không có năng lực kinh doanh, nhưng muốn canh tranh quyền thừa kế với mấy anh em trong nhà, tự làm mình hèn mọn.

Hôm nay sản nghiệp Dung gia không phồn vinh lắm, mấy người con cháu nếu ai có tay to trợ giúp thì trở thành tâm phúc của người lớn. Dung Kỳ nhờ Hạ Kỳ Sâm hỗ trợ đoán chừng là vì chuyện này.

Đáng tiếc… anh ta nhờ lầm người rồi.

“Rất tiếc phải nói cho cô biết, Hạ Kỳ Sâm sẽ không giúp anh ta.” Trần Uyển Ước cười nói, “Dù có hời cỡ nào cũng không giúp.”

Nghe vậy, Giang Mạn Nhu cau mày, giễu cợt: “Cô là ai chứ, nói được có mỗi một tiếng xin chào mà làm như quen biết từ lâu.”

“Đương nhiên là tôi hiểu rồi, anh ta à…”

“Anh ta thế nào?”

“Có hơi chó.”

“…”

Trần Uyển Ước thờ ơ vén tóc, “Làm sao biết à, nguyên nhân rất đơn giản, anh ấy là chồng tôi.”

Lời này vừa nói ra, mọi người trong vũ đoàn ai cũng cười. Cười đến đau bụng.

“Chị em giải tán đi.”

“Đúng vậy, giải tán giải tán đi, nghe người ta khoác lác còn không bằng tự đi luyện tập.”

“Đi thôi đi thôi, đi thôi chị Mạn Nhu.”

Người trong vũ đoàn đa số đi mất, chỉ còn mấy người tò mò quan sát tình huống bên này.

“Xem ra mấy người không tin.” Trần Uyển Ước lên tiếng, nhìn thấu được sự chế giễu không cần che giấu trên mặt Giang Mạn Nhu, chậm rãi cầm một chai nước suối còn nguyên mác lên, “Vậy để tôi cho mấy người xem thử.”

Cô xách chai nước, đi thẳng tới hướng người đàn ông kia. Cô đi qua, mấy vị quản lí không chỉ không nghi ngờ mà ngược lại còn cung kính. Chuyện này là bình thường, dù sao cô cũng là bà chủ nhỏ ở đây.

Thế mà Hạ Kỳ Sâm lại không dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô. Trong lòng Giang Mạn Nhu dần dần nghi ngờ.

“Anh đẹp trai.” Trần Uyển Ước cố làm cho giọng bình bình thản, “Em vặn không nổi chai nước, anh giúp em nha?”

Cái yêu cầu này không tính là quá đáng. Là đàn ông galang chắc chắn sẽ không từ chối. Trong lòng Giang Mạn Nhu khinh thường.

Hạ Kỳ Sâm lại không hành động như người khác nghĩ, anh trực tiếp đồng ý. Mắt nhìn mắt, giọng nói tự nhiên, nhàn nhạt trần thuật: “Vặn nắp chai thì có thể.”

Dừng một chút, lại nói: “Gọi chồng trước đã.”

Câu này được nói ra, Giang Mạn Nhu sững sờ tại chỗ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN