Muôn Vàn Mềm Mại - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Muôn Vàn Mềm Mại


Chương 13


Edit: Jully – Beta: Hann

Thể lực Hoắc Huyền vô cùng biến thái, một lần làm là mấy tiếng liên tục, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì.

Trước giờ cô chưa từng làm, không có kinh nghiệm dù chỉ một chút. Không phải cách làm chính xác là dịu dàng mười mấy phút rồi kết thúc sao?

Ngu Ý lau nước mắt, hung ác lên án Hoắc Huyền.

Hoắc Huyền có chút bất đắc dĩ: “Thật xin lỗi, cục cưng, đây là lần đầu tiên của anh, cho nên anh cũng không biết làm sao mà.”

Ngu Ý lau khô nước mắt, mặt đỏ ửng: “Anh… Anh không phải đã từng làm cái này à?”

Hoắc Huyền trầm mặc: “Làm cái gì?”

… Lúc trước ở quán bar không phải người đàn ông kia nói anh là “vịt” sao?

Ngu Ý sờ sờ mũi: “Vịt.”

Hoắc Huyền tức nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn duy trì nụ cười ôn hòa: “Thật xin lỗi, không phải, làm cái đó là phạm pháp đấy.”

Ngu Ý vùi mặt trong chăn: “Ồ…”

Tuy bị anh bắt nạt lăn qua lộn lại cả đêm, nhưng sáng hôm sau Ngu Ý vẫn muốn đi làm.

Cuộc sống này thật là bi thương TvT.

Ngu Ý mặc áo dài quần dài, cố gắng không để cho A Tĩnh không nhìn ra điều bất thường. Hơn một tiếng làm việc, A Tĩnh vừa ăn kem vừa đi tới, nhìn Ngu Ý một cái: “Ây, đêm qua có dùng biện pháp tránh thai không?”

Ngu Ý: “… Sao chị phát hiện ra?”

A Tĩnh nhìn cô từ trên xuống dưới: “Xuân tình phơi phới kia kìa, từ đầu đã không giấu được rồi.”

Ngu Ý: “Có ạ?”

Chị A Tĩnh không thể so sánh được với người thường mà, vẻ mặt tò mò nhiều chuyện: “Như thế nào? Cảm giác có được không?”

Ngu Ý từ chối thảo luận vấn đề này: “Mấy chuyện này nói trước nơi công cộng như vậy không tốt lắm đâu.”

“Công cộng?” A Tĩnh nhìn xung quanh: “Trong tiệm làm gì có ai, có mỗi hai chúng ta.”

Ngu Ý làm động tác dán miệng mình lại. A Tĩnh hơi tiếc nuối: “Vốn dĩ còn muốn hỏi em có thoải mái không, một người đàn ông không thể khiến người phụ nữ của mình thoải mái, không phải là đàn ông tốt.”

Ngu Ý: “…”

Ý Ý khẽ lau giọt lệ chua xót của mình.

Lúc đang làm việc, cô len lén xem điện thoại, thấy Hoắc Huyền gửi cho cô một tin nhắn: “Về nhà sớm một chút, buổi tối tiếp tục nhé.”

Sau khi trở về, lúc ăn cơm Ngu Ý vẫn còn nghịch điện thoại, anh nhịn không được nhắc nhở cô: “Tiểu Ngư, đừng xem điện thoại nữa, không tốt cho mắt đâu.”

Hằng ngày sống chung với nhau, Hoắc Huyền luôn dịu dàng nhắc nhở tất cả mọi chuyện cho Ngu Ý như vậy.

Cô ngước mắt nhìn Hoắc Huyền một cái: “Em vừa thấy trên điện thoại có một câu.”

“Hửm…?”

“Một người đàn ông không thể khiến người phụ nữ của mình thoải mái, không phải là đàn ông tốt.” Ngu Ý nói: “Ngày hôm qua em chỉ cảm thấy chỗ nào cũng đau, cho nên… để cho anh trở thành người đàn ông tốt thì tối nay chúng ta không tiếp tục nhé.”

Hoắc – thiên kim chi tử – chưa bao giờ thất bại – kiêu ngạo- tổng giám đốc bá đạo – Huyền mỉm cười, che giấu ánh mắt u tối: “Không được.”

Ngón tay anh thon dài vuốt ve mái tóc Ngu Ý, Ngu Ý vừa cảm thấy thoải mái, vừa cảm thấy trong lòng mờ mịt: “Trên mạng toàn là mấy thông tin lừa đảo, không thể tin được. Tiểu Ngư, em phải nghe lời anh.”

Ngu Ý: ╯^╰ 

Xem như Hoắc Huyền vẫn còn là một người đàn ông tốt, tối đến chỉ kiểm tra cho Ngu Ý một lượt, xem cô có hồi phục hay chưa. Thân hình cao 1m89 của anh là quá lớn so với Ngu Ý, ngày hôm qua lại không có nhiều màn dạo đầu, cô thực sự cảm thấy rất đau. Sau đó anh ôm cô một chút rồi ngủ, đợi vài ngày sau mới làm lần hai.

Lần thứ hai, Ngu Ý vẫn không có tiền đồ như cũ mà ngất đi.

Chỉ là lần này, vì Hoắc Huyền làm đầy đủ tất cả như một người đàn ông tốt, vậy nên Ngu Ý mới có thể bị kích thích đến nỗi ngất lịm đi.

Sau khi Ngu Ý tỉnh lại, Hoắc Huyền khẽ hôn trán cô một cái: “Lần này anh được coi là người đàn ông tốt chưa?”

Cánh tay trắng nõn của Ngu Ý bị anh để lại đầy những những dấu hôn, trên người chỗ nào cũng có, tai cô ửng đỏ lên: “Miễn cưỡng thì là…”

Hoắc Huyền thâm trầm nhìn Ngu Ý.

Cô nhóc nhỏ vẫn còn rất đau, tối hôm qua bảo cô gọi gì cô sẽ gọi thế, làm tư thế gì thì làm tư thế đó. Ngu Ý từng học múa, thân thể rất dẻo dai khiến Hoắc Huyền say đắm không thôi.

Say đắm mọi thứ của cô.

Hoắc Huyền hôn lên khóe môi cô, nói: “Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, Tiểu Ngư, em có nguyện ý gả cho anh không?”

Tất nhiên cô bằng lòng.

Chỉ là, chuyện tùy tiện lên giường với người khác ở bên ngoài như thế này, Ngu Ý không dám nói cho Mộc Liên biết.

Trời mới biết mẹ cô nghiêm khắc nhiều như thế nào.

Ngu Ý thở dài, cọ cọ trong ngực Hoắc Huyền, anh à, anh có biết anh đang ngủ với một cô thiên kim nhà giàu hông. Mà mẹ của thiên kim này vô cùng hung dữ, có thể nấu chín anh thành món vịt cay đấy.

Ngu Ý biết mình không phải đứa con gái có hiếu, trong khoảng thời gian ngắn này cô không dám về nhà gặp bố mẹ. T.T

Ngu Ý suy nghĩ: “Em phải thuyết phục với mẹ em trước, mẹ em hung dữ lắm. Nhưng mà anh rất tốt, em cảm thấy khi nào mẹ gặp anh, nhất định cũng sẽ thích anh, đồng ý cho em và anh bên nhau.”

Ngu Ý từng gặp qua rất nhiều phú nhị đại không nghề nghiệp không học vấn, cũng có nhiều phú nhị đại tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Tuy Hoắc Huyền không giàu có, nhưng Ngu Ý cảm thấy rằng anh là người cực kỳ có trách nghiệm, tình yêu của cô không cần cân đo đong đếm bằng tiền tài.

Ánh mắt Hoắc Huyền tối sầm đi: “Được.”

Ngu Ý xuống giường, ngoan ngoãn đi tới chỗ A Tĩnh làm việc. Cô vừa đi khỏi không lâu, anh gọi điện thoại cho Mộc Liên.

Mộc Liên nghe xong lời Hoắc Huyền nói, suýt chút nữa bị tức đến nỗi ngất xỉu: “Cậu có ý gì hả? Cậu ngủ với con gái tôi rồi?”

“Vốn dĩ đã có hôn ước, không phải sao?” Hoắc Huyền nói: “Mộc tổng yên tâm, tôi sẽ chịu trách nghiệm với Ý Ý.” … Mãi mãi chịu trách nghiệm.

Với Mộc Liên mà nói, quan trọng không phải chịu trách nghiệm hay không: “Cậu đã nghĩ giải thích với Ý Ý như nào chưa? Một ngày nào đó con bé sẽ biết được tất cả sự thật.”

“Cô ấy sẽ không trách tôi đâu. Cô nhóc ấy đã luôn bên cạnh bố mẹ, nhưng rồi sẽ phải có gia đình mới của riêng mình.” Hoắc Huyền nói: “Ngu Ý sẽ dần quen với gia đình mới và sẽ tha thứ cho tôi. Mộc tổng, tôi rất yêu Ngu Ý.”

Đây là lần đầu tiên Hoắc Huyền thừa nhận với Mộc Liên rằng anh yêu Ngu Ý.

Mộc Liên nói: “Cậu thích con bé, tốt nhất đừng làm con bé tổn thương. Nếu cậu dám làm ra chuyện đó, tôi chắc chắn không buông tha cho cậu.”

Mộc Liên biết suy nghĩ Ngu Ý đơn giản, lúc đầu bỏ đi vì Hoắc Huyền. Nhưng nếu Hoắc Huyền thật sự yêu thích cô, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cô.

Thật ra Hoắc Huyền không biết nên nói rõ sự thật với Ngu Ý thế nào, có lẽ giấu tiếp cũng tốt. Anh lo lắng sau khi nói chuyện này xong, cô sẽ nổi giận mất.

Cô thì cảm thấy Hoắc Huyền có tâm sự, buổi tối lúc đi ngủ, cô cứ quấn lấy Hoắc Huyền hỏi anh có việc gì phiền lòng sao.

Anh hôn lên trán Ngu Ý, nói: “Nếu một ngày nào đó, em phát hiện anh giấu em một chuyện, em sẽ làm thế nào?”

Ngu Ý nhìn Hoắc Huyền: “Là chuyện gì anh?”

Cô cũng có chuyện giấu anh, Ngu Ý không dám nói cho Hoắc Huyền biết thân phận của mình, cô sợ vì chuyện đó anh không dám ở bên cô.

“Vì quá thích em, cho nên đã nói dối một chút.”

Ngu Ý chớp chớp mắt: “Nếu em không tha thứ thì sao?”

Anh cầm cổ tay cô rồi kéo sát lại, ôm trọn cả người cô vào lòng mình.

Ngu Ý lại suýt nữa ngất đi.

Người đàn ông cao 1m9 như Hoắc Huyền mang đến cho cô cảm giác áp bức khá nặng nề, khiến cô cảm thấy rất áp lực, cảm giác khó nói lên lời như bao trùm lấy cô.

“Vậy thì “làm” đến khi nào em tha thứ mới thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN