Mưu Đồ Đã Lâu - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Mưu Đồ Đã Lâu


Chương 11


Có rất nhiều phim điện ảnh mới ra mắt gần đây, Bùi Nam Yên nhìn danh sách chiếu mà phát mệt, cậu đã hỏi thử xem Tống Miễn thích xem loại phim gì, Tống Miễn nói gì cũng được, Bùi Nam Yên nhức đầu không thôi, lại nghĩ rằng không thể xem mấy bộ quá tệ được, sau khi cân nhắc, cậu quyết định chọn một bộ phim hoạt hình mà Phong Dao và bạn trai cậu ta bảo hay.

Bùi Nam Yên thực ra cũng hơi bị tâm cơ đấy, cậu đặt vé lúc 4 giờ 40 phút thứ sáu, như thế xem phim xong, cậu có thể cùng Tống Miễn đi ăn tối. Bùi Nam Yên đối với việc cơ mật này hơi bị tự hào, từ lúc ngồi lên xe Tống Miễn cho đến lúc vào rạp chiếu phim, khoé môi cậu cứ cong lên mãi.

Tống Miễn không thần thông quảng đại như vậy, không phải lúc nào cũng đoán được Bùi Nam Yên nghĩ gì, nhưng nhìn cậu vui sướng không giấu được còn giả vờ bình tĩnh, kỹ năng diễn xuất sứt sẹo như vậy, Tống Miễn cũng tự nhiên mà vui vẻ theo.

Tống Miễn có lúc nghĩ rằng, hắn và Bùi Nam Yên thật đúng là trời sinh một đôi, người này còn thích diễn hơn người kia, dù trong lòng có như đang nổi bão, trên mặt nhất định phải to ra không có chuyện gì.

Mặc dù khống chế biểu tình không thành công lắm, như trường hợp của Bùi Nam Yên chẳng hạn.

Thế nhưng vẫn cố chấp giữ vững tôn nghiêm, thật biết điều.

Bộ phim điện ảnh kéo dài hai tiếng kết thúc, nụ cười trên mặt Bùi Nam Yên không sót lại tí gì, khóe mắt ửng hồng ướt át trông vô cùng đáng thương. Tống Miễn nhìn đôi mắt chóp mũi đỏ ửng cả lên của cậu, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, mà Bùi Nam Yên vẫn đắm chìm trong bi thương, thời điểm nhạy cảm như thế này, Tống Miễn cũng không tiện cười

Không phải ra khỏi rạp Tống Miễn mới phát hiện ra Bùi Nam Yên khóc, nửa đầu phim rất hài hước, nửa sau thì lại xoay chuyển tình thế, Tống Miễn luôn có thái độ nhạt nhẽo với mấy bộ phim điện ảnh truyền hình, lúc xem cũng hiếm khi tập trung, cho nên khi hắn nghe thấy tiếng khóc đè nén ở bên cạnh còn cảm thấy không tin nổi, Tống Miễn không biến sắc nghiêng mặt, nhờ có ánh sáng từ màn hình rạp chiếu phim, nhìn thấy rõ động tác len lén lau nước mắt của Bùi Nam Yên.

Tuyến lệ omega trời sinh phát triển mạnh, điều này Tống Miễn cũng biết rõ, mà suy nghĩ kỹ một chút, những omega hắn gặp từ nhỏ đến bây giờ, kể cả Từ Lăng, cũng không ai có thể khóc như Bùi Nam Yên.

Khóc vì bị làm quyết liệt ở trên giường không nói, xem có mỗi bộ phim mà còn khóc kinh hơn cả nữ omega.

Rõ ràng khuôn mặt kia bình thường nhìn lạnh lùng kiêu ngạo, còn rất quật cường nữa cơ mà.

Địa điểm ăn tối là Tống Miễn chọn, tâm trạng Bùi Nam Yên vẫn xuống dốc từ khi bộ phim kết thúc, Tống Miễn mặc kệ cậu ngẩn người như vậy, mãi đến khi ăn tối xong, Bùi Nam Yên mới bình thường lại một xíu.

Nhà hàng này nằm ở ven sông, riêng buổi tối thứ sáu còn có biểu diễn nhạc nước, ngược lại ăn no xong, đi bộ là hợp lý, Tống Miễn và Bùi Nam Yên ngầm hiểu ý nhau, im lặng không lên tiếng đi dọc theo con đường.

Trong đêm đông gió hơi lớn, Bùi Nam Yên mặc không nhiều, chỉ một lát sau những ngón tay lạnh ngắt vô thức co vào trong áo len.

Đây là lần đầu tiên cậu đi bộ cùng Tống Miễn vào ban đêm, Bùi Nam Yên không nỡ kết thúc sớm quá, vì vậy đi rất chậm, bởi lẽ đi chậm quá nên khoảng cách hiện ra rất rõ ràng, Tống Miễn lập tức hiểu được tâm tư của cậu, thật sự quá đáng yêu, Tống Miễn cũng không đành lòng phá cậu. Hắn di chuyển vốn cũng không nhanh, Bùi Nam Yên thì chậm rì rì, đi cách hắn một hai bước chân, Tống Miễn đột nhiên quay người, tự nhiên đưa tay về phía Bùi Nam Yên, “Đi nhanh một chút, đến muộn quá sẽ không có vị trí tốt.”

Đây là sự thật, thứ sáu, mọi người đi ra ngoài xem nhạc nước không ít. Bởi vì đài phun nước ở vị trí trung tâm dòng sông, nên người xem đương nhiên sẽ chen chúc đứng dọc hai bờ sông, tới quá muộn đương nhiên chỉ có thể nhìn ở xa xa..

Tống Miễn một đưa tay ra, Bùi Nam Yên theo bản năng mà muốn để tay lên, nhưng ngay khi sắp chạm vào lòng bàn tay Tống Miễn rồi, Bùi Nam Yên đột nhiên dừng lại, mở to còn hơi đỏ cẩn thận mà hỏi Tống Miễn, “Tôi có thể nắm tay cậu à?”

Bùi Nam Yên tay vẫn sợ lạnh mà giấu ở bên trong tay áo hơi dài, nơi ống tay áo tròn tròn, Tống Miễn nhìn cậu đưa tay về phía mình rồi lại dừng lại, không khỏi nhớ lại hai tay tròn vo của Doraemon. Bùi Nam Yên vội vã cuống cuồng nhìn hắn, chờ hắn trả lời, Tống Miễn mặt không đổi sắc nhìn cậu chằm chằm, Bùi Nam Yên bị hắn nhìn như thế, lúc cậu đương nghĩ mình ảo tưởng ngại ngùng đỏ cả mặt mà rút tay về, Tống Miễn lại nắm chặt bàn tay đang giấu trong tay áo vào bàn tay rộng lớn của mình.

Không bao lâu sau, Tống Miễn cảm giác được ngón tay Bùi Nam Yên từng ngón từng ngón chui ra từ trong tay áo, vì cố gắng để không bị Tống Miễn phát hiện, động tác rất chậm, cuối cùng khi mười ngón tay đan vào nhau, cậu còn cố gắng duy trì sắc mặt bình tĩnh không sợ sóng lớn.

Tay Bùi Nam Yên hơi lạnh, Tống Miễn xấu xa cố ý nới lỏng tay ra, giả vờ rút tay về, Bùi Nam Yên lập tức nắm chặt lại tay hắn, Tống Miễn lại vờ vịt tỏ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Bùi Nam Yên, người đang tiếp tục làm cây ngay không sợ chết đứng, nhưng mặt thì đỏ ửng lên.

Buổi biểu diễn đài phun nước bắt đầu bằng một bài hát truyền cảm hứng đầy sôi động. Rất nhiều người đã đến xem, nhưng may mắn thay, Tống Miễn và Bùi Nam Yên không đến quá muộn. Hai người đứng cạnh hàng rào bên bờ sông. Có lẽ có quá nhiều alpha trong đám đông, Tống Miễn lo tin tức tố hỗn tạp sẽ làm Bùi Nam Yên khó chịu, vì vậy khi đám đông tới, Tống Miễn không nói lời nào kéo Bùi Nam Yên vào lòng.

Bùi Nam Yên bị Tống Miễn một tay ôm vào lồng ngực, tay còn lại thì bị Bùi Nam Yên cố chấp nắm lấy. Bên tai là là tiếng nhạc sôi động ầm ĩ, tiếng gió đêm vô tình thổi qua, nhưng Bùi Nam Yên lại ngoảnh mặt làm ngơ, ngẩng mặt lên chăm chú nhìn gò má sắc sảo của Tống Miễn, ước muốn được nhìn thấy đài phun nước cũng biến mất sạch sành sanh, chỉ còn tiếng tim đập đinh tai nhức óc, mỗi một lần nảy lên đều hét lên tên Tống Miễn một cách vui sướng.

Bùi Nam Yên chen chúc trong cảnh đông đúc huyên náo này đã sinh ra một suy nghĩ ôn nhu bí ẩn.

– – muốn hôn cậu ấy quá.

Từ lúc Tống Miễn đưa tay về phía Bùi Nam Yên thì bị cậu giữ chặt không buông, mãi đến khi màn biểu diễn nhạc nước kết thúc, hai người quay về xe Tống Miễn, Bùi Nam Yên bất đắc dĩ buông lỏng tay ra.

Đêm đông lạnh giá bị cửa xe ngăn cách ở bên ngoài, Bùi Nam Yên dựa lưng vào ghế, hệ thống sưởi ấm áp trên xe khiến cả người khoan khoái. Buổi tối 10:22, Tống Miễn nhếch khóe môi, ánh mắt tập trung lái xe, điểm đến là nhà trọ của Bùi Nam Yên. Cậu đột nhiên muốn ăn kẹo, vì vậy sờ túi lôi ra túi kẹo vị matcha, đây là do Bùi Đông Dư lần trước đi công tác mang về cho cậu. Cậu xé vỏ kẹo, lôi một đoạn giấy gói xuống, chần chờ một chút rồi đưa tới miệng Tống Miễn, “Ăn kẹo không?”

Tống Miễn rũ mắt nhìn một chút, ừm một tiếng, một chút cũng không ngại há miệng, Bùi Nam Yên không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng nóng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đút kẹo vào miệng Tống Miễn.

Lần đầu tiên cậu làm chuyện như vậy, không kịp rút tay về, Tống Miễn đã khép đôi môi như có như không chạm vào đầu ngón tay cậu.

Ngón tay như có dòng điện chạy qua, Bùi Nam Yên đỏ mặt dựa vào ghế, dùng ngón tay bị môi Tống Miễn chạm vào xé vỏ kẹo, hai tay không khống chế được hơi run lên, Bùi Nam Yên cũng không hiểu mình bị sao, khi cậu đưa viên kẹo màu vuông vào miệng, thế mà lại đưa lưỡi ra liếm liếm đầu ngón tay bị Tống Miễn không cẩn thận đụng vào.

Thế này hơi biến thái nhỉ? Bùi Nam Yên vô cùng khiếp sợ hành vi đáng xấu hổ này. Cậu ngại ngùng cắn môi dưới, nghiêng mặt lặng yên nhìn chăm chú khuôn mặt Tống Miễn được ánh đèn đêm lấp lánh chiếu vào mà bớt vài phần lạnh lùng. Trong xe thoang thoảng mùi kẹo, cậu an tâm mà chìm vào giấc ngủ.

Đây là lần thứ hai Bùi Nam Yên ngủ trên xe Tống Miễn, Tống Miễn dừng xe một cách vững vàng, lần thứ hai cảm thán sự thiếu ý thức về sự an toàn bản thân của Bùi Nam Yên.

Tại sao lại có thể không hề phòng bị mà ngủ trên xe của một alpha cơ chứ? Cái tên này không sợ bị alpha có ý đồ xấu khiêng về sao?

Bùi Nam Yên không ngủ sâu, Tống Miễn dừng xe mấy phút sau cậu đã mơ mơ màng màng mở mắt ra, lầm bầm hỏi, “Đã tới chưa?”

Tống Miễn gật gật đầu, Bùi Nam Yên dụi đôi mắt khô khốc, quay sang nói cảm ơn với Tống Miễn, không để ý rằng mình chưa tháo dây an toàn, vừa đẩy cửa ra định xuống xe thì bị ấn xuống ghế. Tống Miễn nhìn dáng vẻ hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra của cậu nhịn không được bật cười, nghiêng người sang giúp cậu tháo dây an toàn.

Áo len màu trắng sấn đến khiến Bùi Nam Yên nháy mắt đã thấy hắn, như một cậu nhóc vùi vào ghế dựa, như thể người vội vã xuống xe lúc nãy không phải cậu. Bùi Nam Yên mặc áo len nom trông có vẻ nhỏ bé hơn, mơ mơ màng màng nhìn dáng vẻ lừa gạt của Tống Miễn, Tống Miễn thấp giọng gọi tên cậu, cậu lập tức ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, Tống Miễn còn nói, “Trước khi xuống xe, không phải nên hôn chúc ngủ ngon à?”

Tống Miễn ở rất gần, lúc nói chuyện, sắc mặt nghiêm túc càng thêm quyến rũ, khiến người khác cảm thấy hắn nói gì cũng là chân lý — ít nhất là đối với Bùi Nam Yên đang lim dim. Cậu gần như mất đi khả năng quyết định, chỉ nghe lời Tống Miễn nói, lý trí chưa kịp trở về, đôi môi đỏ thắm của Bùi Nam Yên đã dịu ngoan dán vào.

Mùi vị matcha nhàn nhạt trên môi, dịu dàng lưu luyến mà nán lại trong hơi thở quyện lấy nhau, không biết là của Bùi Nam Yên hay Tống Miễn. Bùi Nam Yên sa vào giấc mộng được Tống Miễn ban tặng, vị ngọt đầu môi khiến cậu thần hồn điên đảo, nhưng cũng không mà động lòng cùng không muốn xa rời như vậy tiên minh, này đó tất cả đều là Bùi Nam Yên.

Cùng lúc đó, đầu óc hỗn độn của Bùi Nam Yên bỗng dấy lên một suy nghĩ vô cùng rõ ràng: Tối nay đứng ở bờ sông muốn hôn Tống Miên, bây giờ cũng thực hiện được rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN