Mưu Đồ Đã Lâu
Chương 19
Bùi Nam Yên chạy quá nhanh, trong đầu tất cả đều là Tống Miễn, cho nên không rảnh bận tâm cái khác, mãi cho đến khi cậu nhận ra trong ánh mắt Tống Miễn có tia trêu tức, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ liếc nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc ——
Bộ đồ ngủ liền thân trắng như tuyết! Bùi Nam Yên kinh ngạc sờ sờ đầu, âm thầm vui mừng vì mình đã không đội cái mũ tai thỏ phấn hồng đằng sau lưng, nếu không thì càng mất mặt!
Tống Miễn tựa tiếu phi tiếu nhìn chăm chú vào Bùi Nam Yên sắc mặt ửng đỏ, Bùi Nam Yên bối rối đến tê cả da đầu, quay người định chạy lên tầng, không ngờ mới chạy được một bước đã bị nắm lấy đuôi, Tống Miễn im lặng kéo một cái, Bùi Nam Yên như con thỏ nhỏ bị dọa sợ bị hắn thoải mái kéo vào lồng ngực.
……Bùi Nam Yên chưa bao giờ cảm thấy bộ quần áo này có thiết kế nhược trí như vậy.
Bùi Đông Dư năm ngoái tặng cậu bộ này đơn giản là trêu chọc thôi, lúc mua cũng không nhìn kỹ, về đến nhà đưa cho Bùi Nam Yên mới phát hiện đây rõ ràng là áo ngủ hình con thỏ, đuôi lại giống đuôi mèo. Bùi Nam Yên mặc dù đối với thưởng thức khiếm khuyết của nhà thiết kế cảm thấy khó lòng mà tin tưởng, nhưng mặc lên lại thấy chất liệu vải vóc rất thoải mái, mùa đông mặc cũng rất ấm áp, hơn nữa hai người ba ba cũng không chế nhạo cậu, ngược lại còn khen cậu đáng yêu, vì vậy Bùi Nam Yên vẫn vui vẻ chấp nhận và tận hưởng món quà Bùi Đông Dư không hề có ý tốt tặng cậu.
Ở trước mặt người nhà, Bùi Nam Yên sẽ không để ý hình tượng này nọ, được mọi người khen đáng yêu cậu cũng thấy lâng lâng, mà bây giờ xuất hiện trước mặt Tống Miễn là bộ dạng ngu xuẩn này, cậu chỉ muốn lập tức kiếm một khe nứt để chui vào.
“Đi đâu?” Tống Miễn đứng ở huyền quan, ôm Bùi Nam Yên vào trong lồng ngực, khi nói hơi thở ấm nóng đều phả lên phần da lộ ra đằng sau gáy, “Chú thỏ nhỏ.”
Bùi Nam Yên vừa mới tắm xong, còn chưa kịp dán miếng ức chế, cũng không đeo vòng cổ, hô hấp của Tống Miễn như thể xuyên qua làn da mà chui vào thân thể Bùi Nam Yên, tệ dại đến mức khiến máu cậu nóng lên, tứ chi như nhũn ra.
“Tống Miễn, ” Bùi Nam Yên dùng giọng nói mềm mại của mình, “Anh để em đi thay quần áo đã.”
Tống Miễn bày ra bộ dạng đang suy tư, sau đó lắc đầu nói, “Em để anh chờ một mình ở đây, như vậy có khác nào đang lạnh nhạt với khách không? Như vậy không phải rất bất lịch sự sao?”
Bùi Nam Yên suy nghĩ một chút, thấy Tống Miễn nói cũng có lý, nhưng cậu thật sự không muốn mặc bộ quần áo ngốc nghếch này đứng trước mặt Tống Miễn, còn chưa kịp nghĩ ra phương án vẹn cả đôi đường, Tống Miễn đã cúi sát vào tai cậu nói, “Nhưng mà anh có thể đi lên thay đồ cùng em.”
Bùi Nam Yên còn chưa kịp bày tỏ suy nghĩ một lòng muốn thay đồ thì đã bị Tống Miễn dắt đuôi đi về phía cầu thang. Tống Miễn hẳn là vừa tắm, mặc một chiếc áo T shirt màu trắng phối với áo bò màu xanh nhạt, bộ quần áo nhìn rất bình thường, nhưng đặt trên người Tống Miễn nhìn lại rất gọn gàng. Bùi Nam Yên đam mê cái đẹp đi ở phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Tống Miễn, mãi cho đến khi đi đến tầng 3, Bùi Nam Yên mới phục hồi tinh thần rồi nhanh chóng dừng lại, đổi ý dưới ánh mắt dò hỏi của Tống Miễn, “Anh….Hay là, anh ở đây chờ em một chút, em sẽ nhanh xong thôi.”
Mỗi phòng ngủ ở nhà Bùi Nam Yên đều treo một tấm gỗ có ghi tên chủ phòng, cách tầng ba cũng chỉ còn có bốn năm bậc, phòng của Bùi Nam Yên ở ngay cạnh cầu thang, Tống Miễn liếc mắt một cái là nhìn thấy tên được ghi trên tấm gỗ, hắn ôn hòa mỉm cười với Bùi Nam Yên, sau đó không nói hai lời trực tiếp nắm lấy cái đuôi màu trắng của Bùi Nam Yên kéo tới trước cửa phòng, dùng ánh mắt ra hiệu yêu cầu Bùi Nam Yên mở cửa.
Bùi Nam Yên vẫn còn muốn tìm một cái cớ thích hợp để Tống Miễn ra ngoài chờ cậu, Tống Miễn dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cậu, sắc mặt đột nhiên lạnh đi, mở miệng nói, “Để bạn trai vào phòng một chút khó lắm sao? Hay là….”
Tống Miễn ghé sát mặt vào hơn, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh Bùi Nam Yên đáng yêu y như con thỏ con, khiến người sinh ra cảm giác muốn bắt nạt, “Bên trong có gì đó bí mật?”
Bùi Nam Yên nghe vậy, đôi mắt không khống chế được mở to, cậu cố gắng ổn định nhịp thở, nhưng vẻ mặt bất an lại bán đứng sự chột dạ của cậu. Trong phòng ngủ của Bùi Nam Yên quả thật có giấu một bí mật, liên quan tới Tống Miễn, nếu như Tống Miễn nói chỉ vào xem một chút thôi, vậy hẳn sẽ không phát hiện…
Cậu không được sốt sắng như vậy, bằng không sẽ bị Tống Miễn nhìn ra kẽ hở.
Bùi Nam Yên đấu tranh tư tưởng một phen, cuối cùng vẫn ôm lòng trông chờ vào may mắn, mở cửa cho Tống Miễn.
Khi Tống Miễn bước vào phòng, cái đuôi của Bùi Nam Yên vẫn bù xù như cũ, dường như những điều vừa nói ngoài cửa đều bị quên sạch sành sanh. Bùi Nam Yên khẽ giãy dụa, nhắc nhở bản thân phải thay quần áo, Tống Miễn giữ miệng Bùi Nam Yên kéo cậu gần hơn, nhẹ giọng nói rằng, “Cứ mặc như vậy đi, đáng yêu lắm. Để anh nhìn phòng em đã.”
Thực ra cũng không có gì đẹp đẽ, phòng Bùi Nam Yên ở nhà cũ bài trí giống y hệt nhà trọ cậu đang ở, bộ chăn ga sáng màu, tủ đầu giường vẫn giữ nguyên màu gỗ, giá sách, tủ quần áo, ghế ngồi đều màu đen, cách trang trí giống nhau như đúc.
Chỉ khác ở chỗ, trên mặt tường trắng cạnh giá sách có treo một bức tranh sơn dầu có độ lớn xấp xỉ một cái máy tính xách tay.
So với cách bài trí tinh xảo, bức tranh sơn dầu bình thường đến mức khó tin, thực sự không xứng đáng là một tác phẩm nghệ thuật, thậm chí còn không phù hợp với khung tranh đẹp đẽ, thoạt nhìn chỉ như một món đồ được thiết kế chỉ để che chắn thứ gì đó.
Tống Miễn đứng bên cạnh giá sách khá lâu, Bùi Nam Yên chỉ có thể thầm cầu mong Tống Miễn đừng để ý tới bức tranh sơn dầu kia, tốt nhất là sau một giây ngắm phòng thì chủ động nói muốn dưới tầng.
Bùi Nam Yên rũ mắt đứng cùng Tống Miễn bên cạnh giá sách, trái tim vì sốt sắng mà lộn tùng phèo hết cả lên, thật khó mới nghe được tiếng bước chân dời đi của Tống Miễn, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã bị động tác tiếp theo của Tống Miễn dọa sợ đến cả người cứng ngắc.
—— Tống Miễn lấy khung tranh xuống.
Bùi Nam Yên giật mình đứng ở chỗ cũ, trong đầu ầm ầm tiếng vang, cậu không biết dùng từ ngữ gì để hình dung về tâm trạng lúc này của mình, ngoại trừ việc bỏ chạy thì cậu không còn suy nghĩ nào khác.
Nhưng cậu không trốn được, đuôi cậu đã bị Tống Miễn nắm chặt trong tay.
Tống Miễn gỡ khung tranh khẽ đặt xuống mặt bàn, giữ nguyên tư thế như vậy, đem Bùi Nam Yên vây giữa mình và chiếc bàn, hai thân thể dán lấy nhau, Tống Miễn ghé sát vào tai cậu thấp giọng hỏi, “Bùi Nam Yên, đây là cái gì? ”
Sống lưng gầy gò của Bùi Nam Yên cứng đờ, gió ngoài cửa sổ len lỏi vào phòng, lạnh đến mức Bùi Nam Yên trong lồng ngực Tống Miễn không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Sự thật rõ ràng hiện ra trước mắt Tống Miễn, hắn cần gì phải hỏi lại? Bùi Nam Yên lo lắng sợ hãi đón chờ lời phán quyết của Tống Miễn, cậu cắn chặt môi dưới, sợ mình nói ra những câu không nên nói.
Khung tranh giấu đầu hở đuôi bị gỡ ra, ẩn giấu dưới đáy là vô số những tấm ảnh của Tống Miễn, đó là bí mật của Bùi Nam Yên hơn một năm nay, ngay tại lúc này bị phơi bày một cách bất ngờ trước mặt Tống Miễn, bí mật nay đã rõ rành rành.
Thôi xong thật rồi.
Bùi Nam Yên tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Im lặng kéo dài, mùi hương bạc hà quen thuộc bao lấy, nhưng cảm giác mê người như dĩ vãng. Cậu lòng như tro nguội lưu luyến chút dịu dàng cuối cùng của Tống Miễn, cậu như được làm bằng thủy tinh đang lảo đảo trên không trung, trái tim thì bị treo lơ lửng, chờ đợi Tống Miễn rút sợi chỉ vô hình ra để cứu cậu, nhưng kết cục vẫn là chật vật rơi xuống mà tan xương nát thịt.
Thế nhưng không.
Cảnh tượng đau lòng trong tưởng tượng không xảy ra.
Bùi Nam Yên đợi đến khóe mắt hơi ướt, một nụ hôn nhẹ tựa cánh hoa bất chợt rơi xuống, sau đó giọng nói ôn nhu vang lên bên tai cậu.
“Cho nên từ ban đầu đã tới câu dẫn anh không phải tốt hơn sao.”
“Muốn gặp thì tới tìm anh, muốn ảnh của anh thì cứ tới mà chụp.”
“Xé ảnh trên bảng thành tích xuống, in ảnh người ta chụp trộm trên tieba, có tác dụng gì đâu.”
Bùi Nam Yên vốn cũng biết hành vi của mình không bình thường.
Vào đêm cuối cùng trong khóa huấn luyện quân sự năm thứ nhất, cậu như một tên trộm bị ma quỷ ám, lén lút xé tấm ảnh khuôn mặt lạnh nhạt nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời của Tống Miễn trên bảng thành tích hệ tài chính xuống nhét vào cặp sách, kỳ huấn luyện kết thúc, cậu tìm một căn phòng vắng vẻ vò nát tờ giấy chứng nhận, sau đó hài lòng dùng sợi dây thừng nhỏ màu lúa mạch xuyên qua lỗ nhỏ, trịnh trọng treo lên vách tường trong phòng ngủ, đối diện với chiếc giường.
Như vậy mỗi khi nhắm mắt hay ngủ dậy, đều có thể nhìn thấy khuôn mặt Tống Miễn như ý nguyện.
Theo cách quỷ dị đáng khinh này.
Thời gian trôi đi, Bùi Nam Yên phát hiện bản thân càng ngày càng trầm mê vào loại ảo tưởng ngọt ngào này, cậu lên tieba của đại học T tìm những bức ảnh về Tống Miễn, lại đưa những bức ảnh đó đi rửa, mỗi ngày lại treo một tấm ảnh mới, treo tấm ảnh mới cùng tấm ảnh trên giấy chứng nhận cùng nhau, tự mình tạo ra thứ ảo giác ngọt ngào nồng đậm.
Nhờ vào tất cả những chuyện này, Bùi Nam Yên nhận ra rõ ràng rằng, Tống Miễn không thuộc về cậu.
Trước ngày hôm nay, Bùi Đông Dư là người duy nhất biết bí mật khó có thể mở miệng này của Bùi Nam Yên. Cũng bởi vì Bùi Đông Dư đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy đống ảnh này, Bùi Nam Yên mới bắt đầu phỉ nhổ hành vi khó tin của mình.
Cho nên cậu mua một bức tranh đủ để che giấu tất thảy những thứ này, cũng rời khỏi nhà, như thể coi việc này chưa bao giờ xảy ra.
Bùi Nam Yên cho rằng sau khi Tống Miễn biết chuyện này, nghiêm trọng thì coi cậu là biến thái, nhẹ hơn thì cảm thấy đây là hành vi quái dị, nhưng Tống Miễn không như vậy.
Tống Miễn khẽ hôn lên khóe mắt ươn ướt ửng đỏ của cậu, đôi môi hơi lạnh chạm lên khiến mí mắt mỏng manh của cậu khẽ run lên một cái, hơi ngứa mang theo chút ngọt ngào.
Tống Miễn nói anh không biết việc anh ép em nói ra những lời này sẽ khiến em sợ hãi, anh xin lỗi, anh chỉ là muốn có bằng chứng rằng em yêu anh.
Tống Miễn dùng giọng nói ướt át như không khí ngày mưa nói với cậu, Bùi Nam Yên, em thật đáng yêu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!