Mưu Sắc
Chương 16: Ác độc tính kế
“Ngự hoa viên của hoàng cung quả nhiên rất đẹp.” Lý Mạn Dung nhỏ giọng nói thầm một câu.
Tuy Lý Mạn Dung cảm thấy đem phủ đệ nhà mình ra so với hoàng cung thì thật không có cách nào nhưng nàng tốt xấu gì cũng là tiểu thư khuê các đã học qua các nghi lễ cung đình, vậy nên biểu hiện cử chỉ cũng không có gì không ổn.
Các vị tiểu thư đi theo phần lớn đều chưa gả, chỉ có một hai người đã đính hôn. Tuy mọi người ngoài mặt không nói nhưng trong lòng khó tránh khỏi đối với Tân khoa trạng nguyên Hàn Mộc Hủ đang nằm ở thái y viện kia có chút tò mò.
Hi quận chúa lấy thân phận người thân đi thăm, dù có công chúa đồng ý nhưng các nàng không thấy thế. Cô nương chưa lấy chồng sao có thể tùy tiện chạy đến nói chuyện với một người nam nhân.
Dung mạo của Tân khoa trạng nguyên Hàn Mộc Hủ, ai từng tham gia yến tiệc ở điện Quỳnh Lang đều thấy. Người vừa có dung mạo anh tuấn lại có tài học bất phàm như thế thật khó có nữ nhân nào không động tâm. Ngay cả La Tĩnh Hàm cũng có chút tò mò, lại thêm tính tình nàng thẳng thắn nên rõ ràng lên tiếng hỏi, “Công chúa, thần nghe nói trạng nguyên lang bị thương ở trán, không hiểu ở trong cung đã xảy ra chuyện gì, công chúa có biết không?”
Nàng thật sự rất nghi hoặc. Hàn Mộc Hủ rốt cuộc là người như thế nào mà ngay cả lão cha nhà mình cũng có ý ám chỉ muốn hắn làm rể. Nàng vẫn biết lão cha nhà mình là võ tướng, mẫu thân cũng là con nhà tướng. Vẫn nghĩ hẳn hai người sẽ chọn cho nàng một võ tướng, nào ngờ nhận được tin tức như vậy. Nhân phẩm của Hàn Mộc Hủ có lẽ rất tốt, chỉ không biết cùng nàng ở chung liệu có hòa hợp hay không.
Lê Thấm nghe thấy câu hỏi của nàng, có chút ấp úng đáp: “Nghe nói là lúc tới Tàng Thư các mượn sách…Bị sách trên giá rơi xuống. Phụ hoàng thấy hắn bị thương nặng nên để hắn tới Thái y viện dưỡng thương, còn miễn cho mấy ngày lâm triều.”
La Tĩnh Hàm hơi nhíu mi, “Thần nghe nói Hàn trạng nguyên cũng là người văn võ song toàn, sao ngay cả mấy quyển sách mà cũng không tránh được?”
Mặt Lê Thấm đỏ lên, “Ta làm sao biết được, phỏng chừng là đọc sách lâu, đầu óc mê mang mới không để ý…” Trong lòng lại nghĩ: Hôm sau nhất định phải tự mình đến cảm tạ, miễn cho lòng nàng cứ như treo tảng đá, khó chịu không nhịn được.
Kỳ thật thương thế của Hàn Mộc Hủ cũng không tính là nghiêm trọng. Chính là bị thương ở đầu nên không thể đi xa, cho nên mới phải nằm lại Thái y viện. Đã nhiều ngày nằm trong gian phòng chuyên dụng của thái y viện, buồn chán thì đọc sách, từng ngày trôi qua coi như khá thanh thản. Nghe nói Lê Vũ Hi đến thăm mình, Hàn Mộc Hủ bất đắc dĩ cười cười.
“Biểu ca thấy thế nào rồi?” Lê Vũ Hi dịu dàng cười, lo lắng quan sát dải băng quấn trên đầu hắn. Một đường đi theo tiểu thái giám dẫn đường, lúc này vẫn quy củ đứng sang một bên.
“Không sao, bất quá chỉ là một vết thương nhỏ.” Hàn Mộc Hủ đem quyển sách trên tay đặt xuống mặt bàn, “Biểu muội sao nhớ ra mà vào cung đến thăm ta vậy?, là cô cô có ý bảo muội đến phải không?” Trong lời nói mang theo hàm ý giễu cợt.
Đôi mắt đẹp của Lê Vũ Hi trừng mắt liếc hắn một cái, “Mẫu thân bảo nguội tiến cung thăm huynh, nhưng mà muội cũng thực… lo lắng cho thương thế của biểu ca.” Nói hết câu, lại ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.
Tầm mắt Hàn Mộc Hủ khẽ tránh, vội chuyển đề tài, cười nhẹ hỏi: “Lần này có thể tiến cung, là hoàng hậu nương nương ân chuẩn?”
Lê Vũ Hi ngập ngừng một chút, đầu vùi càng sâu, thấp giọng nói: “Là muội được công chúa ân chuẩn.”
Sắc mặt Hàn Mộc Hủ nhất thời biến đổi, khuôn mặt nhăn lại, trào phúng cười, “Chính là vị công chúa ngỗ ngược ngay từ nhỏ đã hay bắt nạt muội sao?”
Thấy vẻ ủy khuất trên mặt nàng, thanh âm Hàn Mộc Hủ càng lạnh hơn vài phần, “Về sau đừng vì loại chuyện nhỏ này mà đi cầu nàng ta, không đáng. Chẳng qua là ỷ vào thân phận của mình để khi nhục muội, nàng ta còn có điểm nào có thể so sánh được với muội.”
Hai tai Lê Vũ Hi đỏ lên, cúi đầu nhẹ đáp, “Muội biết. Nhưng lần này công chúa triệu muội tiến cung, muội đâu có thể từ chối không đi. Hôm nay công chúa mời rất nhiều tiểu thư quan lại kinh thành, nói là để cho mọi người chiêm ngưỡng Minh Nguyệt Châu hoàng thượng ban nên muội cũng bị nàng mời đi. Bây giờ đến thăm biểu ca, đợi lát nữa muội sẽ phải quay lại gặp công chúa.”
Cảm xúc chán ghét trong mắt Hàn Mộc Hủ càng thêm sâu, cười nhạo: “Chẳng qua cũng chỉ vì muốn khoe, khiến người khác hâm mộ chính mình mà thôi.”
“Biểu ca nói cẩn thận, nên nhớ họa là từ miệng mà ra.” Lê Vũ Hi đặt ngón trỏ lên môi, thở dài một tiếng.
Hàn Mộc Hủ liếc mắt xem xét tiểu thái giám vẫn hầu hạ trong phòng, thấy sắc mặt hắn không thay đổi liền ngừng nói, “Biểu muội vẫn nên sớm rời đi đi. Nơi này dù sao cũng là hoàng cung, số cung nữ thái giám thích nói chuyện linh tinh không ít, muội ở chỗ này lâu sẽ không tốt cho thanh danh bản thân. Sau khi trở về chuyển lời với cô cô và cha ta, thân mình ta không việc gì, đừng lo.”
“Vậy biểu ca nhớ bảo trọng.” Lê Vũ Hi lo lắng nhìn hắn hồi lâu, mới chậm rãi rời khỏi.
Hàn Mộc Hủ nhìn theo bóng dáng thướt tha hồi lâu không khỏi than nhẹ một tiếng.
Tâm tư của cô cô, kỳ thật hắn đã sớm nhìn ra. Bản thân mình thực ra chỉ là một họ hàng thân thích với Hàn gia, vì phụ thân Hàn Mộc Lâm dưới gối không có con trai mà đưa hắn lên với danh nghĩa con thừa tự. Hắn chính là do một tay cô cô đưa lên. Lúc đó hắn mới sáu bảy tuổi, đã bắt đầu hiểu biết mọi chuyện, biết được chính mình không phải con ruột của phụ thân nên cố gắng trả giá cho mọi việc tự nhiên nhiều hơn người khác gấp hai. Từ thủa nhỏ đã học giỏi khiến cô cô nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Nay lại đậu trạng nguyên, cô cô chính là lại nảy sinh không ít tâm tư.
Lê Vũ Hi là một nữ tử rất tốt, hơn nữa còn là tài nữ hiếm thấy. Dịu dàng nhu thuận khiến người ta thực yêu thích, chỉ là…Hắn cũng không hiểu vì sao, hắn không thể sinh ra tâm tư nào khác đối với nàng.
Không hiểu sao, Hàn Mộc Hủ bỗng nhiên nghĩ tới tiểu nha đầu ở Tàng thư các, khóe miệng cong lên, tay sờ lên dải băng trên trán, đau đến kêu một tiếng.
Tiểu nha đầu không lương tâm, cứu nàng một mạng mà nàng cũng không biết đường đến nói một câu cảm tạ.
Hay là bị bộ dáng chảy máu lúc ấy của hắn dọa rồi sao? Nghĩ đến đây, tâm tình Hàn Mộc Hủ ngày càng tốt hơn. Lúc nàng ngã, bộ dáng cũng rất đẹp mắt, chổng hai chân lên, rất giống …con rùa.
Khi Lê Vũ Hi trở lại hành cung của công chúa, mọi người đang tán gẫu vui vẻ, đặc biệt là Lê Thấm, không biết nghe được chuyện hài gì mà đang ha ha phá lên cười.
Một chút lễ nghi quy củ cũng không giữ được, bộ dáng này làm sao có một chút uy nghiêm của công chúa! Lê Vũ Hi sờ lên đồ vật vẫn cất giấu trong tay áo, oán khí trong lòng dường như càng được thiêu đốt bùng cháy lên. Hôm nay nàng ở nơi này bị Lê Thấm nhạo báng, nàng nhất định sẽ đòi lại gấp bội!
Không hiểu bộ dáng công chúa Lê Thấm phóng đãng sẽ trông như thế nào? Tốt nhất là cùng một tên thị vệ nào đó mây mưa thất thường, ngày sau xem nàng ta làm cách nào ngẩng đầu lên!
Lê Vũ Hi thu hồi tia ác độc trong mắt, tao nhã bước tới.
“Nha, Hi quận chúa đã tới. Chúng ta chờ Hi quận chúa thật lâu. Tiểu biểu ca của ngươi tuấn mỹ phi phàm, phong lưu phóng khoáng, so với chúng ta đương nhiên là dễ nhìn hơn. Hi quận chúa ở lại thái y viện hồi lâu, chúng ta đều có thể hiểu được.” Lê Thấm cười tủm tỉm nói.
Những lời này người bình thường tất nhiên là không dám nói. Nhưng Lê Thấm ở trong cung chính là tiểu bá vương, những lời độc địa như vậy vẫn có thể nói ra ngoài. Lúc này tầm mắt nàng chuyển về phía Lê Vũ Hi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Lê Vũ Hi vừa xấu hổ, vừa hận không thể tiến lên cho Lê Thấm một bạt tai.
“Được rồi, mới vừa rồi chẳng qua ta chỉ trêu đùa thôi. Hi tỷ tỷ cùng tân khoa trạng nguyên vốn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã vô tư, làm sao còn cần mượn cơ hội hẹn hò.”
Lê Thấm cười trêu ghẹo, “Nhanh chút vào trong đi, sắc trời đã dần tối, đợi lát nữa ta sẽ gọi người mang Minh Nguyệt Châu ra.”
Lời này vừa dứt, những tiểu thư đối Hàn Mộc Hủ có tâm tư đều nhìn về phía Lê Vũ Hi, ánh mắt nhiều hơn vài phần địch ý. Đoan vương phi không lẽ là muốn nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, thật muốn đem Hi quận chúa gả cho cháu mình?
Lê Vũ Hi hung hăng cắn chặt răng, khuôn mặt lại hướng về Lê Thấm gật gật đầu, không nói lấy một tiếng ngồi xuống. Phản ứng mềm mỏng này ngược lại khiến Lê Thấm cảm thấy nghi hoặc.
Sau khi ăn một chút dưa và trái cây, sắc trời cuối cùng cũng tối hẳn. Lê Thấm lệnh Bích Chi cùng Cuốn Vân tắt đèn, trong điện nhất thời trở nên đen kịt.
Chốc lát sau, Nguyệt Dung từ nội điện mang theo một cái hộp bước ra, đặt vào tay Lê Thấm, thấp giọng nói: “Công chúa, Minh Nguyệt Châu được đặt trong hộp.”
Hai mắt mọi người gắt gao nhìn chằm chằm cái hộp, từ khe hở của cái hộp có thể nhìn thấy được tia sáng màu lục tuyệt đẹp tỏa ra, nên càng thêm tò mò.
Lê Thấm cười khẽ hai tiếng, “Minh Nguyệt Châu phát ra ánh sáng màu lục rất đẹp mắt, nhưng các ngươi cũng không cần trừng mắt quá to, ta sợ ánh mắt các ngươi không chịu nổi.”
Lê Thấm chậm rãi mở nắp hộp, ngay sau đó, tiếng kinh hô nhất tề vang lên.
Minh Nguyệt Châu giống như một mặt trăng màu xanh tỏa sáng, đem một khoảng rộng xung quanh Lê Thấm chiếu tỏ.
“Công chúa, chúng thần có thể lấy tay chạm vào một chút được không?” Lý Mạn Dung chờ mong hỏi.
Lê Thấm hào phóng cười, “Cầm xem đi, đừng để rơi là được.”
Mọi người thay phiên nhau chạm vào, từng khuôn mặt nhỏ nhắn chợt sáng lên rồi chợt tắt, trong điện vang lên từng hồi tán thưởng nho nhỏ.
Đến khi đèn được châm lên, vầng sáng của Minh Nguyệt Châu mới bớt phần rực rỡ. Bốn góc trong điện đều được chiếu sáng bởi những ngọn đèn lấp lánh. Lê Thấm lệnh Nguyệt Dung đem Minh Nguyệt Châu cất lại, ánh mắt đảo qua mọi người, chợt phát hiện người đầu tiên la hét muốn xem Minh Nguyệt Châu Lê Vũ Hi biểu tình thản nhiên đứng ở hàng cuối cùng. Trong lòng Lê Thấm sinh ra một tia cổ quái, nên quan sát nàng ta thêm vài lần.
“Hôm nay có thể nhìn thấy Minh Nguyệt Châu quý hiếm, chúng thần quả là được đại khai nhãn giới. Nhưng sắc trời đã tối muộn, mấy người chúng thần vẫn nên sớm rời cung thì tốt hơn.” Tâm nguyện đã hoàn thành, khuôn mặt Lê Vũ Hi lộ vẻ thỏa mãn tuy nhiên cũng ẩn tàng vài phần lo lắng.
“Công chúa, chúng thần quả thật nên cáo từ.” La Tĩnh Hàm cũng cười phụ họa nói.
Lê Thấm vẫn không buông nắm chặt cánh tay nàng, “La tỷ tỷ, ngày sau nhất định phải thường xuyên vào trong cung chơi, chỉ một mình ta ở đây rất nhàm chán.”
“Được, chỉ cần khi nào người nhớ ta đều có thể tùy thời sai người gọi ta một tiếng.” La Tĩnh Hàm sảng khoái lên tiếng.
Đợi đến khi mọi người rời đi hết Lê Thấm cười lớn trở lại ghế trên ngồi. Hôm nay tâm tình nàng rất tốt, thấy bộ dáng Lê Vũ Hi nghiến răng nghiến lợi thì cảm thấy thật vui sướng, ai bảo ngày ngày nàng ta giả trang làm người hiền lành lương thiện!
Bích Chi đem lư hương từ ngoài điện vào trong, theo thói quen hỏi một câu, “Công chúa, hôm nay muốn đốt loại hương nào?”
Lê Thấm nhìn lư hương, hai mắt híp lại cong cong như vầng trăng khuyết, “Hôm nay tâm tình tốt, không cần đốt hương.” Bích Chi đem lư hương đặt lại trong phòng.
Lê Thấm chắp hai tay sau lưng đi quanh phòng vài vòng, thấy sắc trời vẫn chưa tính là quá muộn. Đoàn người mang theo đèn lồng từ từ theo phương hướng Tuyệt Trần cung mà bước đi.
“Công chúa, đã trễ thế này rồi vẫn đi tìm quốc sư, không được tốt lắm đâu?” Nguyệt Dung nhẹ giọng nhắc nhở một câu.
Công chúa chỉ lệnh hai người là nàng cùng Bích Chi, lén lút men theo đường nhỏ, thấy thế nào cũng giống ba tên tiểu tặc đang đi trộm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!