Mưu Sát
Chương 27: Băng mỹ nhân
Đinh Tiểu Tiểu bảo taxi dừng ở một chỗ cách xa ngôi biệt thự của Thôi Cách Cách. Sau khi xuống xe, hắn lại đi vòng qua mấy con phố mới tới được cửa sau của biệt thự. Đó là một cánh cửa sắt rộng khoảng một mét, được khóa bởi một ổ khóa gỉ sét, nhưng cái khóa đã được mở sẵn, xem ra có người cố ý làm như thế để tiện cho hắn lẻn vào.
Mở cửa ra, bên trong là một lối đi nhỏ âm u, hai bên cây cối mọc um tùm. Khi sắp ra khỏi lối đi, Đinh Tiểu Tiểu trông thấy không xa phía trước có vài người mặc áo bảo vệ đang hút thuốc, hắn liền vội vã nấp vào sau một thân cây to, lén nhìn bọn họ.
Không lâu sau, bảo vệ đi khỏi.
Đinh Tiểu Tiểu thở phào, lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa rít vài hơi rồi lấy di động gọi cho cô gái đã liên lạc với hắn.
Sau khi điện thoại kết nối, cô gái đó cất tiếng hỏi trước: “Anh đến rồi à?”
Đinh Tiểu Tiểu trả lời:”Ừ, đang ở trong rừng, tiếp theo phải đi đâu?”
Cô gái nói: “Anh cứ đứng yên ở đó, hiện tôi đang có chút việc bận, đợi tôi nửa tiếng.”
Cúp máy, Đinh Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống, tựa lưng vào thân cây, rít thuốc. Hút xong điếu thuốc, hắn ngửa mặt nhìn về phía ngôi biệt thự cách đó không xa… Biệt thự có ba tầng, rất lớn, một ngôi biệt thự như thế e rằng người bình thường có nỗ lực mười đời cũng chẳng mua nổi, nhưng Thôi Cách Cách còn chưa đến ba mươi tuổi, không những đã có thể sống một cuộc sống xa hoa trong ngôi nhà lớn thế này mà còn được hàng vạn người mến mộ. Cảm giác ấy như thế nào nhỉ?
Gia cảnh của Đinh Tiểu Tiểu đã được coi là rất tốt rồi, cha mẹ hắn đều là công chức nhà nước, nhà cũng lắm của cải, nhưng so với Thôi Cách Cách thì hắn chỉ như một tên nhà quê mà thôi. Cuộc sống xa hoa nhường kia, hắn nằm mơ mới mong có được, hơn nữa việc được hàng vạn người sùng bái, mến mộ rốt cuộc là một cảm giác như thế nào? Sống trong ngôi biệt thự xa hoa kia rốt cuộc có cảm giác ra sao? Và những khi màn đêm buông xuống, sau khi trút bỏ lớp xiêm y lộng lẫy, Thôi Cách Cách làm gì trong ngôi biệt thự ấy?
Lòng hiếu kì dâng trào,thúc giục Đinh Tiểu Tiểu đi nhìn trộm. Nói cho cùng, hiếm hoi lắm mới có cơ hội tốt thế này, hắn có thể nhân lúc này lẳng lặng chạy đến biệt thự, nhìn lén qua ô cửa kính để thỏa mãn trí tò mò của mình. Nghĩ thế, hắn giơ tay xem đồng hồ, mới có mười mấy phút trôi qua, hắn hoàn toàn có thể chạy sang bên kia xem một lúc rồi quay lại đây trước khi cô gái kia đến. Cứ quyết định như vậy đi. Đinh Tiểu Tiểu có chút phấn khích, đứng dậy, dáo dác nhìn quanh rồi khom người chạy một mạch về mặt sau của biệt thự. Chỗ đó có một khung cửa sổ, từ ngoài nhìn vào có thể thấp thoáng trông thấy sofa, tivi, chậu cảnh…
Đó là phòng khách, bên trong là ánh sáng lập lòe mờ ảo, nhưng không thấy bóng dáng ai cả. Đinh Tiểu Tiểu lại ngó nghiêng hai bên, thấy bên cạnh còn có một khung cửa sổ khác, bèn bước qua đó nhìn vào trong. Lần này hắn thấy một phòng ngủ không rộng lắm, bên trong không bật đèn nhưng dưới ánh sáng mờ, có thể thấp thoáng nhìn thấy một người đang nằm ngủ trên giường.
Là Thôi Cách Cách ư? Trống ngực Đinh Tiểu Tiểu đập dồn dập, hắn đổi sang góc khác để nhìn khuôn mặt của người đó cho rõ hơn. Cuối cùng hắn cũng nhìn rõ, đó là một người phụ nữ, trên mặt đầy nếp nhăn, chắc chắn không phải là Thôi Cách Cách, có lẽ là người giúp việc trong nhà cô. Đinh Tiểu Tiểu hơi thất vọng, cúi xuống nhìn đồng hồ, định bụng quay về cánh rừng chờ cô gái kia. Đúng lúc đi ngang qua phòng khách, hắn lại tiếc nuối nhìn vào trong một lần nữa. Nào ngờ bên trong có người, nói chính xác hơn là một bóng người đang lắc lư chao đảo. Tim, một lần nữa lại đập loạn xạ. Đinh Tiểu Tiểu gần như dán mắt vào khung cửa sổ, muốn nhìn thật rõ người ấy đang làm gì trong đó.
Bóng đèn trong phòng nhấp nháy lúc sáng lúc tối, cái bóng như đang múa một điệu múa dân tộc nào đó, lắc la lắc lư, động tác rất khoa trương, khi thì khom lưng, lúc thì ngửa ra sau, có khi lại giơ hai tay lên. Không lâu sau, trong phòng lại xuất hiện thêm một bóng người nữa. Cái bóng ấy im lặng vô cùng, dáng đi cực kỳ cứng nhắc, một bước, rồi lại một bước, sau mỗi bước đi đều dừng lại tới mấy giây. Hơn nữa Đinh Tiểu Tiểu còn nhìn thấy rõ, cái bóng im lặng đó không hề mặc quần áo, trần truồng như nhộng, làn da nhẵn mịn, thân hình cũng cực kỳ bốc lửa, chỉ có điều tóc tai người đó rối bù nên không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Còn cái người đang múa may trước mặt cô ta thì mặc trang phục màu đen tuyền, trên đầu trùm tấm khăn voan, cũng không sao nhìn rõ mặt được. Hai người này đang làm gì vậy? Đinh Tiểu Tiểu chau mày, thầm nghĩ, kẻ lắm tiền đúng là khó hiểu, toàn làm những chuyện kì quái.
Đinh Tiểu Tiểu nhìn một hồi, bỗng có một cảm giác quen thuộc đến khó tả dâng lên trong lòng, cô gái trùm khăn voan trông như một mụ phù thủy kia, hình như hắn đã từng gặp ở đâu đó rồi thì phải, song không tài nào nhớ ra được… Trong phòng, người thì vẫn đang nhảy múa, người thì vẫn bước đi cứng nhắc. Cuối cùng, cô gái khỏa thân đi tới trước tủ lạnh, mở tủ ra, sau đó khom lưng xuống, động tác giống như đang cởi quần áo, nhưng li kì ở chỗ trên người cô ta không hề có một mảnh vải nào. Cô ta giả vờ cởi quần áo ra, gấp lại, đặt sang bên cạnh, sau đó từ từ chui vào trong tủ lạnh.
Cô ta biến mất rồi. Cửa tủ lạnh vẫn mở, nhưng từ góc nhìn của Đinh Tiểu Tiểu, hắn không nhìn thấy cô gái nữa. Mụ phù thủy đang điên cuồng nhảy múa kia cũng dừng lại, im lặng đứng cách tủ lạnh không xa. Đinh Tiểu Tiểu sững sờ, gần như quên mất thời gian, quên luôn cả mục đích mình đến đây. Trong phòng khách như đang diễn tập một vở kịch quái dị, trong vai khán giả, hắn hoàn toàn bị lôi cuốn vào vở kịch đó, hắn muốn xem tiếp, khát khao muốn biết vở kịch sẽ hạ màn như thế nào…
Thời gian chầm chậm trôi qua, từng giây từng phút một, cuối cùng mụ phù thủy sải bước tới gần tủ lạnh, đưa tay vuốt ve cô gái bên trong tủ. Động tác ấy nhuốm màu thương cảm, như đang nói lời từ biệt với tình yêu, một lúc sau, mụ phù thủy lùi lại một bước, chầm chậm đóng cửa tủ lạnh lại, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Đinh Tiểu Tiểu.
Mụ phù thủy đã mặc kệ cô gái khỏa thân kia ngồi trong tủ lạnh!
Cái tủ lạnh ấy đang cắm điện, đèn hiệu bên trên vẫn sáng, một người không mặc quần áo ngồi trong đó chẳng phải sẽ chết cóng sao? Đinh Tiểu Tiểu rùng mình, bỗng cảm thấy xung quanh toàn gió lạnh, hắn vội vòng ra phía trước biệt thự, rình lúc bảo vệ không chú ý, mở cửa bước vào phòng khách.
Bên trong, ánh đèn vẫn nhấp nháy không ngừng. Đinh Tiểu Tiểu dè dặt đi tới trước tủ lạnh, hít sâu một hơi, nắm lấy tay nắm cửa tủ lạnh, giật mạnh ra. Cánh cửa mở tung, cô gái khỏa thân mà hắn trông thấy ban nãy đang cuộn tròn người ngồi bên trong tủ, dung tích tủ lạnh không lớn lắm nên trông có vẻ chật chội.
Hắn căng thẳng nuốt nước miếng, tay run rẩy chạm vào làn da của cô gái. Chỉ mới vài phút, trên da cô đã đóng một lớp sương mỏng lạnh buốt. Đinh Tiểu Tiểu vội rụt tay về, hắn nhìn sang bên cạnh tủ lạnh, lần theo dây điện tìm phích cắm, rút nó ra rồi quay lại, định bế cô gái kia ra ngoài. Nhưng đúng lúc hắn định đưa tay kéo cô ra, bỗng nhiên phát hiện hai mắt cô đã chuyển sang màu đỏ thẫm, thất khiếu chảy máu, nét mặt cứng đờ, trông đáng sợ vô cùng. Đinh Tiểu Tiểu sợ đến đứng tim, ngồi phịch xuống sàn, hớt hải lùi về sau, vừa thở hổn hển vừa nhìn chằm chằm vào cô gái trong tủ lạnh. Vài giây sau, hắn mới sực nhận ra, cô gái trước mặt không phải ai khác, chính là Thôi Cách Cách. Giờ cô ta đã…
Đã chết rồi!
Tại sao lại thế này?Ban nãy cô ta còn đi lại mà, chẳng lẽ… chẳng lẽ hung thủ là người phụ nữ trùm tấm khăn voan ban nãy? Cô ta là ai? Tại sao lại giết Thôi Cách Cách? Và tại sao Thôi Cách Cách lại để mặc cho cô ta thao túng? Trong đầu Đinh Tiểu Tiểu hiện ra vô số câu hỏi, nhưng hắn vẫn chưa đánh mất lý trí, hắn cảm thấy mình phải mau chóng chuồn khỏi nơi này, trước khi có người phát hiện ra xác của Thôi Cách Cách.
Đinh Tiểu Tiểu lồm cồm đứng dậy, đóng cửa tủ lạnh lại rồi cắm điện như cũ. Trước khi đi ra, hắn vô tình nhìn lướt qua bệ tủ lạnh, ở đó có một chiếc lắc tay. Trông nó rất quen, là của ai nhỉ? Mặc kệ là của ai, hắn nhặt nó lên đút vào túi, sau đó lao ra khỏi biệt thự, chạy vào khu rừng nhỏ.
Hắn băng qua lối đi nhỏ âm u kia, khi sắp đến cửa sau, bỗng thấy một cô gái đứng trong rừng. Cô ta cũng nhìn thấy Đinh Tiểu Tiểu, ánh mắt hai người chạm nhau trong vài giây. Đinh Tiểu Tiểu đã quên bẵng mục đích đến ngôi biệt thự này, cuống cuồng mở cửa sắt, chạy ra ngoài…
Gió bấc thổi điên cuồng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!