My MoonLight
Chương 12: Port Angeles
Tôi đã dành cả một ngày hôm qua chỉ để chuẩn bị tinh thần làm sao đối mặt với Edward. Một tia nắng mặt trời báo hiệu một ngày đầy nắng xuyên qua cửa sổ phòng tôi.Tối qua tôi lại quên đóng cửa sổ, bên ngoài trời chỉ có một vài đám mây trắng xốp nhè nhẹ trôi – vậy thì hôm nay sẽ không có mưa.
Thời tiết đẹp giường như làm cho tâm tình mọi người thoải mái dễ chịu hơn hẳn. Tôi bỏ qua một góc đám áo len cổ rộng của mình mà mặc vào một chiếc áo sơ mi kẻ sọc đen đỏ bất quy tắc. Chú Charlie rời nhà sớm như thường lệ và Bella đang tận hưởng bữa sáng của mình. Một tâm tình hiếm khi xuất hiện của cậu ấy.
Chúng tôi là một trong những học sinh tới trường sớm nhất. Trong khi Bella quyết định là một học sinh chăm chỉ ở trong xe để kiểm tra lại đống bài tập. Tôi lại đi tới góc nhỏ bìa rừng quen thuộc, chỉnh lại cái mũ lưỡi trai để không bị nắng hắt vào mắt. Sam tìm thấy tôi khi đang thả cho tâm trí bay bổng với giai điệu của Clair de Lune. Mấy ngày gần đây nó trở thành một trong những bản nhạc yêu thích của tôi.
Sam rủ tôi đi đến Port Angeles chiều mai với Lee để lựa mấy cái váy cho buổi vũ hội mùa xuân. Tôi không hứng thú với mấy cái vụ váy vóc này lắm nhưng cậu ấy quyến rũ tôi bằng những hiệu sách lớn ở đó và chắc chắn với tôi rằng thư viện ở đó lớn hơn cái thư viện công cộng ở trong thị trấn nhiều. Và thế là tôi đã bị rù quyến.
Tôi đã háo hức xen lẫn một xíu mong chờ và hồi hộp để được gặp lại Edward hôm nay. Nhưng đáng tiếc, chỗ ngồi bên cạnh tôi trống không khi tôi bước vào lớp. Tôi đã hy vọng rằng cậu ấy chỉ là buồn chán và cúp một tiết này thôi, như trong giờ sinh học vậy, và Edward sẽ lại xuất hiện trong những giờ học sau.
“Mày đang nghĩ gì vậy kia chứ, Edward chỉ cúp cua duy nhất ở giờ sinh học, và hôm đó là ngày thử nhóm máu. Tưởng tượng xem một ma cà rồng bao vây xung quanh là những học sinh với ngón tay chảy máu. Khác nào ném gã nghiện rượu vào một hầm rượu thơm ngát cớ chứ.”
Và như minh chứng cho suy nghĩ của tôi, cả ngày hôm đó đều không thấy Edward và anh chị em của anh ấy đâu. Rồi tôi chợt nhớ đến những câu truyện kinh dị để hù họa trẻ em khi xưa. Đó là ma cà rồng không thể ra ngoài vào ban ngày mà chỉ có thể lang thang trong đêm tối. Phải chăng nhà Cullen cũng giống vậy, thế nhưng họ vẫn ra ngoài cơ mà. Bác sĩ Cullen và những đứa con vẫn đến trường vào ban ngày.
_Nhà Cullen í. Họ hay nghỉ học quá nhỉ.
Tôi cố làm cho giọng mình bâng quơ nhất có thể khi hỏi Sam trong giờ ăn trưa.
_Ừ! Cứ mỗi khi thời tiết tốt là họ sẽ đi cắm trại với nhau. Cả bác sĩ cũng sẽ xin nghỉ để đi cùng gia đình ông. Người ta nói họ thích sống ngoài trời lắm.
Sam cũng lơ đãng trả lời tôi trong khi đang chăm chú nhìn Ben đang kể câu chuyện gì đó. Ơn trời là cậu ấy cũng không hỏi sâu lý do vì sao mà tôi quan tâm đến nhà Cullen nhiều thế. Một trong những điều tôi mến ở cậu ấy. Vậy là tôi rút ra được kết luận là họ vẫn có thể ra ngoài vào ban ngày miễn là trong điều kiện không có ánh nắng mặt trời. Có lẽ nó gây ảnh hưởng đến họ ở một số phương diện nào đó. Bị bỏng da chẳng hạn.
Chiều hôm nay, cả tôi và Bella đều chọn nằm dài ở bãi cỏ phía sau ngôi nhà. Bella thì say mê với Tuyển tập của Jane Austen, còn tôi thì cố làm cho mình sao lãng bởi nỗi buồn không tên đeo bám cả ngày nay bằng Những Nhà Khám Phá* của Daniel J Boorstin. Tác giả đã rất tài tình khi kết nối những khám phá thế giới của nhân loại bằng một mạch văn logic rất hoàn hảo.
Tôi đã đọc đi đọc lại cuốn sách này rất nhiều lần, nhưng nó luôn nằm trong chỗ sách ưa thích của tôi. Lạ là hôm nay tôi không thể nào tập trung vào cuốn sách ưa thích này như tôi mong đợi. Đóng ập quyển sách lại một cách tức tối. Tôi quyết định chỉ nằm ở đó và nhắm mắt lại. Tận hưởng những ánh nắng mơn trớn lên da mình, hơi ấm đang lan toa trên mi mắt, trên gò má, lan xuống cổ và xuống vai và hai cánh tay xuyên qua cái áo sơ mi mỏng manh của tôi. Cả một vài cơn gió thổi bay mái tóc tôi.
Bỗng cả nền đất như rung lên và có tiếng người đang gọi tôi.
_Iris…..! Dậy nào, tới bữa tối rồi.
Và rồi tôi nhận ra mình vừa ngủ mất đi, mặt trời cũng sắp lặn. Chú Charlie cũng vừa mới về tới. Tôi vội bật dậy quơ vội tấm khăn mỏng trải bên dưới rồi theo Bella vô nhà. Cảm thấy tội lỗi kinh khủng vì đã để Bella phải nấu bữa tối một mình, nhưng cậu ấy trấn an tôi. Cũng như kín đáo thể hiện sự cảm thông với hoàn cảnh mà tôi đang đối diện bây giờ. Đâu phải ai cũng đột nhiên một ngày nhận ra anh chàng đang tán tỉnh với bạn còn là một sinh vật huyền bí chỉ có trong truyền thuyết chứ. Đó là chưa kể con người lại là món chính trong “chế độ ăn” nữa chứ.
Ngày hôm sau tôi bỗng không thấy hứng thú khi thấy những tia nắng mặt trời chiếu vào phòng mình như hôm qua nữa. Tôi có thể đoán được rằng hôm nay nhà Cullen cũng sẽ vắng mặt như hôm qua mà thôi. Vấn đề rối rắm rằng tôi nên sợ hãi và bỏ chạy khỏi Edward hay là nên lờ đi tất cả những lời cảnh báo và sẽ không ngăn cản mình khỏi sức hấp dẫn của anh.
Mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần trước cho sự vắng mặt của người nhà Cullen hôm nay. Thế nhưng khi thấy chỗ ngồi bên cạnh tôi trống không trái tim tôi vẫn bị thắt lại bởi những sự cô đơn vắng lạnh. Phòng ăn hôm nãy cũng vẫn như tôi dự đoán. Bàn của nhà Cullen vẫn trống không.
Tan học Bella lái xe về nhà trước còn tôi thì đi với Sam, tối nay cậu ấy sẽ đưa tôi về nhà. Cậu ấy cũng nhờ tôi tìm giúp một vài tựa sách.Hình như Jessica đã rủ cậu ấy đi cùng cô nàng và một người khác trong đám bạn của Bella nữa, tên Angela thì phải, thế nhưng hôm nay Bella đã có hẹn với Jacob ở La Push nên từ chối.
Trên xe Sam và Lee cũng dò hỏi về mối quan hệ của tôi với Eward, và tôi cũng phải thật thà thú nhận rằng giữa hai chúng tôi chưa có gì rõ ràng cả và điều đó khiến tôi phiền lòng rất nhiều. Sam cũng an ủi tôi rằng dù gì chúng tôi cũng chỉ mới bắt đầu và cô nàng cũng nhen nhóm rằng Edward thể nào cũng sẽ đưa tôi tới vũ hội mùa xuân.
Lee dắt chúng tôi đến một cửa hàng trong khu mậu dịch sầm uất chuyên bán đồ dành cho dạ hội. Sam phân vân giữa một cái váy hai dây màu bạc ôm sát khoe đường cong và một cái váy quây đuôi cá khoét lưng màu xanh biển. Tôi thích cả hai nhưng nghiên về cái váy bạc nhiều hơn, nhìn nó kiêu sa và làm cậu ấy trông quyến rũ và tôn da hơn.
Lee thì đơn giản hơn, cô nàng đã ngắm trước một cái váy hồng không cân xứng, vạt trước ngắn hơn vạt sau, khoe trọn đôi chân thon dài miên man.
_Thật ư? Câu chưa từng đi vũ hội bao giờ à?
Sam rất ngạc nhiên khi tôi trả lời rằng tôi chưa bao giờ dự một cái vũ hội nên tôi cũng không có hứng thú gì nhiều với nó.
_Ờ thì ở trường cũ họ chỉ tổ chức cho học sinh cuối cấp thôi-Tôi trả lời, cũng không để tâm lắm mà chuyên chú lựa giày cho hợp với cái váy của cô nàng.
_Vậy thì cậu càng nên đi chứ. Tụi mình sẽ thay phiên nhảy với cậu, cậu sẽ không cảm thấy chán đâu.-Cô nàng vẫn không ngừng thuyết phục tôi.
_Coi nào. Cậu cũng biết là mình không thoải mái nhiều ở chỗ đông người mà. Lại đây nè, mình nghĩ đôi này hợp với cái váy của cậu đấy.-Cố làm cho cô nàng thôi suy nghĩ rù quyến tôi đi vũ hội nữa.
Và thật may liệu pháp này đã hiệu quả.
_Nó khó kén đồ và chỉ hợp với mỗi cái váy này thôi, nhưng mà nó đang giảm giá đó.-Tôi cũng bồi thêm.
Cậu ấy cũng đang phân vân với một đôi khác, nhưng mà đôi tôi đề nghị tôn chân câu ấy hơn và cậu ấy quyết định nghe theo lời đề nghị của tôi. Dù gì thì Vũ hội cũng chỉ một năm có một lần thôi mà.
Lee thì đau đầu hơn chúng tôi đã không thể quyết định được giữa một đôi đầy dây nhợ với một đôi có đính đá lấp lánh. Thế là cả bọn quyết định bốc thăm, tôi và Sam sẽ giấu và tráo ngẫu nhiên rồi Lee sẽ chọn. Đôi có nhiều dây nhợ màu bạc được trúng tuyển.
Cuối cùng thì cuộc mua sắm kết thúc sớm. Sam và Lee dắt tôi đến thư viện, nhưng tôi cũng uyển chuyển đề nghị họ có thể bỏ tôi ở đây và đi dạo quanh bờ vịnh. Vì tôi hiểu rằng mình có thể đắm mình trong những quyển sách mà quên mất họ, và tôi không muốn họ cảm thấy bị bỏ rơi. Cũng không quên đảm bảo rằng tôi sẽ ổn thôi và sẽ gặp lại bọn họ ở nhà hàng sau.
Tôi ưu tiên kiếm những cuốn sách của Bella trước, rồi đi dạo vòng vòng coi có cuốn sách nào hấp dẫn không. Đột nhiên, ánh mắt tôi đập vào một tựa sách “Ma Cà và những truyền thuyết”, và rồi tôi lại cầm lấy nó một cách vô thức. Tôi cũng cầm thêm mấy cuốn sách về di truyền học. Dạo gần đây tôi bỗng có hứng thú về vấn đề này. Đăng ký và làm thẻ thư viện rồi ra về. Nhận ra vẫn còn sớm hơn một giờ so với giờ hẹn, nhưng mà đống sách trên tay tôi nặng hơn tôi tưởng nên tôi quyết định đi kiếm họ ở bờ vịnh để có thể để nhờ đống sách trên xe của Sam trước.
…Và tôi phải đứng sựng ngay lại. Chợt nhận ra là tôi đã lạc vào một con ngõ nhỏ phía sau của mấy căn nhà kho cũ kỹ. Ở đây không có biển báo và chỉ dẫn. Những khu nhà hình hộp giống nhau như đúc khiến tôi bị mất phương hướng. Cố gắng đi vòng vòng, hy vọng tìm được ai đó để hỏi đường. Nhưng thật không may rằng tôi tìm được người nhưng họ không phải là những người có vẻ tử tế để có thể hỏi đường.
Đám bốn đứa con trai đang đứng dựa tường và đang nhìn tôi ra hiệu cho nhau vẻ cười cợt. Những hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu, tôi vội lấy điện thoại ra goi cho Sam cầu cứu. Thật may là cậu ấy bắt máy rất nhanh. Tôi vẫn thật bình tĩnh nói với Sam rằng có vẻ tôi đã bị lạc, giả vờ rằng cậu ấy sẽ đến đón tôi sớm thôi và đi thật nhanh qua đám của bọn chúng.
Những tiếng huýt sáo trêu chọc vang lên đằng sau nhưng tôi ráng lờ chúng đi. Nói thật to với điện thoại, tỏ vẻ mình đã biết đường đi. Sam cũng nhận ra điều bất thường trong giọng nói của tôi nhưng tôi không thể trả lời cậu ấy. Và rồi tôi nhận ra rằng một vài tên trong chúng đang đi theo sau tôi. Cố không để cho bản thân run rẩy, ước lượng lực sát thương của đống sách nếu tôi nện thật mạnh vào một đứa. Trong túi sách tôi có một lọ nước cay chiết từ ớt và tiêu. Nhưng hiện giờ cả hai tay của tôi đều vướng víu để có thể lấy chúng ra.
Điện thoại bên kia Sam vẫn chưa cúp máy, tôi có thể nghe tiếng Sam loáng thoáng kêu Lee gọi 911. Tôi không nghĩ họ có thể tìm được tôi nhanh đâu, thậm chí bản thân mình đang ở đâu tôi còn không biết nữa. Cố gắng miêu tả cho Sam những dấu hiệu mình thấy trên đường, hy vọng có thể cung cấp chút ít manh mối cho cô nàng để có thể xác định được vị trí của mình.
Đột nhiên có một bàn tay từ phía sau giựt lấy điện thoại của tôi ném nó ra xa. Tôi quay phắt lại cố gắng tạo khoảng cách với bọn chúng và nhận ra rằng tôi đã bị bao vây.
_Đừng căng thằng nào cô em. Tụi này chỉ muốn nói chuyện một chút thôi mà.
Một gã trong đám lên tiếng hắn có dáng người bè bè và mái tóc đen, mặc một chiếc áo thun cáu bẩn và cái quần jean của gã thì rách tả tơi. Tôi vẫn giữ im lặng, trong đầu nhẩm lại những thế võ phòng thân đã từng học trước kia. Nếu bây giờ tôi tấn công đột ngột thì có thể hạ được một hoặc hai đứa bọn nó. Lặng lẽ ước lượng sức nặng của đống sách, chúng đủ để có thể làm vũ khí, và lý tưởng nhất là tôi có thể với tay vào lấy lọ nước cay trong túi xách, như vậy tôi có cơ hội nhiều hơn để chạy thoát.
_Tránh xa tôi ra-Tôi cảnh báo bằng một giọng mà tôi cho là không có chút sợ hãi nào.
_Đừng như thế chứ cưng- Gã thanh niên cao to lên tiếng và những đứa xung quanh cười khằng khặc hưởng ứng.
Tôi điểm lại một loạt thứ tự hành động tự vệ trong đầu và cầu mong là mọi thứ sẽ theo ý tôi muốn. Và đột nhiên bọn chúng bị tấn công, không phải tới từ tôi mà là một thứ gì đó. Nó di chuyển rất nhanh, đến nỗi chỉ có thể để lại một vệt bóng mờ trong ngõ tối. Hất bay bốn gã du côn to con chỉ trong một cái nháy mắt. Gã to con nhất đã chặn đầu tôi đang bị ép vào tường bởi một cánh tay trắng muốt như đá cẩm thạch. Và tôi nhận ra chủ nhân của đôi tay ấy….
_Edward!!- Tiếng gọi thốt lên khẽ khàng giữa hai bờ môi tôi.
Rất khẽ nhưng anh lại nghe thấy, anh quay ngoắt từ gã du côn sang tôi. Và trong một khoẳng khắc tôi giật mình trước sự giận giữ điên cuồng hiển hiện trên gương mặt anh.
_Edward!!
Tôi gọi anh lần nữa, ôm đống sách thật chặt, chúng cho tôi thêm chút gì đó là an toàn, bước thật nhẹ, chuyển động thật chậm để không kích thích anh hơn. Dường như anh nhận ra rằng tôi đang sợ và chỉ trong một phần của giây anh quăng gã du côn đi như vất một con búp bê. Anh đi về phía tôi, hai tay anh quàng lấy cả người tôi kéo tôi đi thật nhanh ra khỏi con hẻm. Chiếc Volvo màu bạc đậu ở vìa hè cách vài con phố, Edward gần như là nhét tôi vào xe một cách thô bạo, cả người tôi run lên một cách vô thức bởi làn da lạnh cóng của anh.
_Anh đang làm đau tôi đây.-Tôi rít khẽ qua kẽ răng phàn nàn khi Edward choàng qua người tôi giúp tôi thắt dây an toàn lại, vẫn một cách rất thô bạo khiến chồng sách tôi đặt trên đùi rớt xuống sàn.
_Tôi xin lỗi, Iris- Edward gầm ghè trong cổ họng.-Tôi đang rất khó để kiềm chế bản thân mình không quay lại và xé toạc đầu từng tên trong bọn chúng.
Anh dừng lại khi nhận ra tôi đang co rúm lại trước cơn thịnh nộ của anh.
_Cô có thể nói gì không, bất cứ cái gì cũng được. Làm tôi xao lãng đi- Giọng anh nhẹ hơn hồi nãy, cố không làm tôi sợ.
_Ừ thì….anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không? Tôi cần gọi cho Sam báo rằng tôi đã ổn, hy vọng cậu ấy không gọi 911. Điện thoại của tôi bị bọn chúng giựt mất rồi.-Tôi thấy mắt anh se lại đầy nguy hiểm khi tôi nhắc về bọn hồi nãy, nên chuyển đề tài ngay lập tức.-Và anh cũng nên thắt dây an toàn vào.
Anh bật cười ngay lập tức và không khí trong xe đã dịu đi rất nhiều. Với tay vào trong túi áo khoác và chuyền cho tôi cái di động của anh. Tay chúng tôi lần nữa lại chạm vào nhau và nhiệt độ giống như là băng nơi tay anh lần nữa lại làm tôi rùng mình, anh rụt tay lại ngay lập tức.
_Tay anh í….ừm….nó lúc nào cũng lạnh như vậy à?-Và ngay lập tức tôi thấy được môi anh mím lại một đường.-Anh không cần trả lời đâu, chỉ là do tôi tò mò thôi.
Chợt nhận ra tôi bỗng nhiên học được cách quan sát sắc mặt từ hồi nào không hay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!