Mỹ Nam Hoa Hồng - Chương 04: Thích em ngoan.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Mỹ Nam Hoa Hồng


Chương 04: Thích em ngoan.


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

MỸ NAM HOA HỒNG

Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa

Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh thủ đoạn lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, tình yêu và trưởng thành.

Biên tập: ♪ Đậu ♪

Chương 04: Thích em ngoan.

Úc Nam không biết bây giờ trông cậu cuốn hút như thế nào.

Trên người cậu thoảng hương rượu, trên mặt cũng nhuộm sắc đỏ vì say, miếng băng gạc buồn cười trên trán làm cậu thật đáng thương. Khung cảnh ấy làm người ta muốn ngoạm lấy yết hầu yếu ớt của cậu tựa dã thú chiếm lấy con mồi thơm ngon tươi mới.

Dù có là Cung Thừa cũng không kịp chuẩn bị trước quả bóng sút thẳng này.

Gã chỉ khựng tay lại trong tích tắc, làn da trắng nõn ở hai bên má Úc Nam ửng hồng, một hai giây sau mới dần nhạt đi.

“Sao lại hỏi thế?” Cung Thừa lên tiếng.

Úc Nam suy nghĩ một lúc, bình thản nhìn gã: “Vì em có một bí mật.”

Cung Thừa bất ngờ: “Bí mật gì?”

Úc Nam rũ mi xuống: “Hiện tại vẫn chưa muốn nói với ngài.”

Bé con chợt nghĩ đến nên hỏi vậy thôi.

Úc Nam ở trước mặt gã trong veo như nước mà cũng có bí mật, Cung Thừa cảm thấy thú vị.

Dù bận nhưng gã vẫn thong thả, ném chiếc khăn tay lên mặt bàn ở bên cạnh: “Em muốn tôi trả lời câu hỏi trước?”

Úc Nam không lên tiếng, ngầm thừa nhận.

Cung Thừa nghĩ rằng cậu đang lo trán để lại sẹo, thiếu niên ai cũng sẽ lo được lo mất vì những thứ thế này.

Không cần bàn đến xác suất vết thương để lại sẹo rất nhỏ, chỉ nói đến quan hệ sắp bắt đầu của hai người thì Cung Thừa sẽ không để cậu có sẹo.

Đến độ tuổi này của Cung Thừa, đẹp đẽ đã không còn là lý do duy nhất gã chọn đối tượng. Gã cần đối phương đơn thuần một chút, nghe lời một chút, thậm chí không cần có cá tính gì cả, mà trùng hợp Úc Nam phù hợp hết mọi nhu cầu của gã.

Lúc này hiếm khi gã có tính kiên nhẫn: “Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng em phải biết tôi thích em đa phần là vì em ngoan. Đây có tính là một câu trả lời chuẩn mực không?”

Phút chốc Úc Nam trợn lớn mắt: “Vì em ngoan á?”

“Chứ không thì sao.” Cung Thừa ấn nhẹ lên đầu cậu, “Hôm nay em bỏ chạy nhanh như vậy là vì chuyện này? Hay là tại tôi hiểu sai ý em, thật ra em hoàn toàn không có ý gì với tôi?”

Lời giải đáp của Cung Thừa làm Úc Nam hơi bối rối: “Ý gì cơ?”

Cung Thừa nói: “Ví dụ nhìn tôi bằng ánh mắt như thế kia của em.”

Ánh mắt gì?!

Mặt Úc Nam đỏ bừng với tốc độ mắt thường cũng thấy được: “Không phải! Xin, xin lỗi. Thật ra em ——”

Nói đến đây Úc Nam tức thời ngẩn ngơ, chốc sau, môi mở ra khép lại như có lời nói nào đó kẹt lại cổ họng.

Cậu luôn luôn có gì thì nói thẳng, hiếm khi rề rà như thế này, gần như sắp ép mình đến đường cùng.

“Được rồi.” Cung Thừa ngắt lời cậu, “Em đang bị thương, lần sau chúng ta hẵng nói đến những chuyện vô nghĩa này. Bí mật gì đó cũng không cần nói tôi biết.”

Trong thế giới của người trưởng thành, một khi trao đổi bí mật cho nhau thì rất khó để xác định rạch ròi mối quan hệ.

Sớm muộn gì Úc Nam sẽ hiểu ra điều này.

Trời gần rạng sáng, nói đến đây thì không ai nói tiếp.

Bình thường Úc Nam làm việc và nghỉ ngơi không hẳn quy luật, thức đêm vẽ vời, làm bài tập gì đó là chuyện thường như cơm bữa. Có lẽ vì uống rượu cộng thêm bị thương nên cậu thật sự thấm mệt.

Còn Cung Thừa thì mệt lả từ lâu, không phải chỉ vì chuyện của Úc Nam.

Gã đã sớm cởi khuy măng sét và áo vest, cà vạt nới lỏng trên cổ, tay áo sơ mi xắn đến tận khuỷu tay để lộ cánh tay rắn chắc màu lúa mạch, tóc trán cũng lòa xòa xuống trán. Bộ dạng buông lơi ấy làm một người đàn ông hơn 30 thường ngày nghiêm cẩn lúc này trông có vẻ nhàn tản lười biếng.

Dù là vậy Cung Thừa cũng không bình dị dễ gần, uy thế của người lớn tuổi và kẻ bề trên vẫn còn đấy, tựa một con mèo lớn đang thư giãn, che giấu cảm giác xâm lược sau cuộc đi săn.

Một khi tĩnh lặng, không gian rõ ràng rất lớn lại trở nên chật hẹp khó tin. Cảm giác tồn tại của Cung Thừa quá lớn, Úc Nam luống cuống: “Hiện giờ có phải em nên đến đồn cảnh sát không?”

“Bên đó sẽ có người xử lý.” Cung Thừa nói, “Muộn lắm rồi, em ở đây một đêm đi, tôi cho em mượn phòng ngủ của tôi.”

Úc Nam gật đầu, lại yên lặng.

Trên trán bỗng truyền đến cảm xúc ấm áp, có người cúi xuống tặng một nụ hôn ở vết thương của cậu. Nụ hôn không suồng sã mà giống sự an ủi của trưởng bối dành cho mình.

Cậu ngồi lọt thỏm trong hình bóng Cung Thừa, người phát nóng, tim đập thình thịch sắp vỡ màng nhĩ.

Cậu nghe thấy Cung Thừa nói: “Tóm lại lần sau mà gặp chuyện như tối nay thì gọi thẳng vào số cá nhân của tôi.”

* (truyenfull là lũ chó ăn cắp)

Úc Nam tỉnh giấc trong vùng ánh sáng chiếu chói mắt.

Cậu mở mắt, đến nửa ngày sau mới thích ứng được với ánh sáng mãnh liệt, thấy hai rèm cửa màu đen chạy bằng điện đang chậm rãi kéo sang hai bên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ tranh nhau chiếu rọi xuống giường.

Căn phòng có giấy dán tường màu khói xám kết hợp với sàn gỗ cũ, trải tấm thảm nhung trắng tuyết, giường lớn cậu nằm vô cùng êm ái, khi ngồi dậy đệm sẽ hơi lún xuống theo động tác của mình.

Tỉnh dậy thì vết thương trên trán cũng truyền đến cơn nhức âm ỉ, Úc Nam đờ đẫn nhớ lại tối hôm qua mình bị thương, gặp được ngài Cung không phải là nằm mơ. Tối qua cậu khâu vết thương, còn tiến hành cuộc trò chuyện như thế kia với ngài Cung, giờ ngẫm lại mà lạnh sống lưng, cũng may, suýt chút nữa thôi cậu đã nói ra chuyện đó rồi.

Cậu mở cửa phòng ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện.

Trợ lý tiểu Chu đã đến: “…Sáng sớm cậu nhà gọi cho tôi, nói Nghiêm Tư Ni là bạn học của cậu ấy, ngài xem ——”

Căn phòng khách to lớn cũng ngập tràn ánh nắng ban mai, tại nơi vàng óng ánh, một người đàn ông cao lớn đứng cách đó không xa pha cà phê trước bệ: “Không cần để ý nó, nên làm gì thì làm đó.”

Nghe tiếng mở cửa, cả hai cùng nhìn về phía phòng ngủ.

Tiểu Chu lộ vẻ mặt ngạc nhiên, hắn không biết Úc Nam ngủ lại ở đây, ngài Cung không bao giờ dẫn người đến ngôi nhà này.

Buổi sáng Úc Nam luôn đần người một lúc lâu mới có thể hoàn toàn tỉnh táo, thấy cả hai đều nhìn mình thì cậu mới nhận ra mình trông rất buồn cười: “Xin lỗi, quần áo em thay ra tối hôm qua không biết ở đâu rồi, rõ ràng em để trên băng ghế…”

Chiếc áo ngủ màu xanh đậm trên người cậu là của Cung Thừa thường mặc, cổ tay áo và viền cổ áo đều có màu trắng. Tay áo quá dài so với cậu nên phải xắn lên một đoạn để lộ cổ tay mảnh khảnh, người bơi trong chiếc áo ngủ rộng lớn chất lụa dẫn dụ người ta suy tư mà không tự biết.

Đôi con ngươi của Cung Thừa tối đen hơn.

Tiểu Chu nhanh chóng lấy lại phản ứng, hắn mỉm cười nói: “Chắc là sáng sớm người hầu thu dọn giúp em, người mới đến không hiểu chuyện, anh gọi cho họ chuẩn bị đồ sạch mang đến ngay.”

Úc Nam luôn ngủ rất sâu, nghe vậy thì xấu hổ.

Tất cả mọi người đều đã dậy, chỉ có một mình cậu ngủ nướng, ở nhờ nhà người ta mà vậy thì rất thất lễ.

Cũng may tiểu Chu giải vây cho cậu, Úc Nam đỏ mặt: “Cảm ơn anh tiểu Chu.”

Tiểu Chu cười híp mắt: “Không khách sáo.”

“Lại đây ăn sáng trước đi.” Cung Thừa thu hồi tầm nhìn từ trên người cậu.

Úc Nam không có thói quen ăn sáng, cậu vốn tính về thẳng trường nhưng đột nhiên không thấy quần áo, cũng không thể mặc áo ngủ đi trên đường được, không thể làm gì khác ngoài ngồi xuống bàn ăn.

Trên bàn xếp những cặp lồng ăn tinh xảo, đều là thức ăn bổ khí dưỡng máu, còn có một báo cháo nhỏ đã hâm ở nhiệt độ thích hợp.

Quả thật người hầu đã đến.

Giữa bàn còn đặt một bó hoa hồng kiều diễm ướt át, tỏa hương thơm ngát, dường như mới vừa cắt khỏi cành. Úc Nam nhớ lại trước kia từng nghe tiểu Chu nói ngài Cung đặc biệt yêu thích loại cây này, còn mời chuyên gia chăm bón tỉ mẩn vườn hồng.

“Tự dưng đờ người ra đó làm gì, hôm nay có muốn xin nghỉ không?” Cung Thừa nhấp một ngụm cà phê, hỏi một cách hờ hững.

Cung Thừa vẫn chưa thay trang phục nghiêm chỉnh, vẫn còn bộ quần áo ở nhà nhàn nhã, gã thuộc dáng người tam giác vai rộng eo hẹp như thể trời sinh đã có cảm giác ưu việt.

Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, giữa hai người đã trở nên khác biệt so với kiểu quan hệ làm thuê đơn thuần trước đây.

Ít nhất ngài Cung đã thổ lộ là ngài ấy thích mình.

Úc Nam không dám nhìn Cung Thừa, sợ hãi ánh mắt sẽ lại bán đứng điều gì đó.

Cậu cố gắng dùng ngữ điệu giống lúc trước nói chuyện với Cung Thừa, muốn tự nhiên hơn một chút: “Không cần đâu! Giảng viên tiết hôm nay siêu nghiêm, em bị thương không nghiêm trọng, không muốn bị ông ấy điểm danh đâu.”

Cung Thừa nhìn cậu: “Đầu gối không đau?”

“Vâng!” Úc Nam ngồi trên ghế nhấc chân lên cho gã xem, “Đã khỏe lắm rồi, dầu thuốc của bác sĩ Vương rất hữu dụng, tốt hơn thuốc trật khớp của cậu em nhiều, em về sẽ đề xuất cậu mua cái này.”

Làm gì có ai quan tâm đến dầu thuốc, Cung Thừa nói: “Vậy lát nữa tiểu Chu đưa em đến trường.”

Úc Nam tính đi một mình, cậu muốn lặng lẽ làm rõ suy nghĩ vẩn vơ trong đầu: “Anh tiểu Chu phải đi làm với ngài, em đi tàu điện ngầm sẽ tốt hơn. Tuyến ấy không chen chúc lắm, sẽ không đến muộn.”

Cung Thừa nói ngắn gọn: “Nghe lời.”

Tiểu Chu đứng quy củ một bên, trên mặt vẫn giữ vẻ đúng mực lễ phép: “Không sao đâu Úc Nam, đưa em cũng quan trọng mà.”

Không lâu sau có một vị tài xế đến trước cửa, là đến chờ Cung Thừa, hóa ra đã thảo luận xong việc tiểu Chu đưa cậu đến trường.

Cung Thừa thay quần áo xong bước ra, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, hẳn phải đi ngay.

Dường như gã luôn bận tất bật, ngoại trừ hai tiếng dành cho Úc Nam trong phòng trưng bày tranh vào thứ năm hàng tuần thì thời gian còn lại luôn bận rộn công tác, thế giới của người đàn ông thành đạt không phải thư thái như tưởng tượng.

Cho dù Úc Nam muốn quen với Cung Thừa hay không, cậu vẫn có phép lịch sự: “Lần sau gặp lại, ngài Cung.”

Mặc áo ngủ của Cung Thừa, ngồi trên bàn ăn với Cung Thừa, Úc Nam ngoan ngoãn hệt như một chú chim hoàng yến trời sinh nên được nuôi dưỡng.

“Lần sau gặp lại” là phải một tuần lễ sau.

Trước khi đi Cung Thừa chỉ để lại một câu: “Thứ năm gặp.”

Trên đường đưa Úc Nam về trường, tiểu Chu nói ngắn gọn việc xảy ra sau đó của ngày hôm qua: “Chuyện tối hôm qua chắc sẽ có kết quả xử lý ngay thôi. Em yên tâm, người kia sẽ nhận trừng phạt thích đáng, sẽ không đến tìm em gây phiền phức.”

“Cảm ơn anh tiểu Chu đã giúp.” Úc Nam nói.

Tiểu Chu tươi cười: “Cảm ơn anh làm gì, muốn cảm ơn thì phải cảm ơn ngài Cung. Nói cũng khéo, nếu không phải tối hôm qua bọn anh trùng hợp có chuyện qua đó đón người thì không gặp em rồi.”

Úc Nam tức khắc nghĩ đến khung cảnh gặp họ ở bar tối hôm qua, lúc đó hình như bên cạnh Cung Thừa còn một người: “Là đi đón nam sinh kia sao?”

Tiểu Chu vòng tay lái: “Đúng rồi.”

Úc Nam không nén được hỏi: “Cậu ta là ai?” Hỏi xong cậu thấy không ổn, không nên đi hỏi việc riêng của người khác.

Tiểu Chu chỉ cười: “Em có thể hỏi thẳng ngài Cung.”

Hắn chỉ là trợ lý, có một số việc hắn không thích hợp lắm lời, song với hiểu biết của hắn về Úc Nam thì hắn nghĩ Úc Nam sẽ không đi hỏi.

Quả nhiên Úc Nam không hỏi gì thêm.

Đợi cậu xuống xe, tiểu Chu lại gọi cậu lại: “Úc Nam.”

Úc Nam ngoái đầu dưới ánh mặt trời, bộ quần áo được may đo kỹ lưỡng của nhãn hiệu riêng càng tôn lên sự thanh thuần non nớt, vẻ ngoài của chàng thiếu niên đặc biệt cuốn hút ánh mắt, ngay cả tiểu Chu là trai thẳng cũng hơi rung động, chẳng trách ngài Cung ưu ái cho cậu nhiều đến vậy.

Tiểu Chu mỉm cười: “Anh chỉ có thể nói em biết bên cạnh ngài Cung trừ em ra thì không còn ai khác. Tuần này ngài ấy rất bận, vừa khéo em có thể suy nghĩ cho kỹ. Đi theo ngài Cung, với em mà nói không thiệt đường nào cả.”

HẾT CHƯƠNG 04.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN