Mỹ Nam Hoa Hồng - Chương 10: Mời tôi ăn gì?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Mỹ Nam Hoa Hồng


Chương 10: Mời tôi ăn gì?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

MỸ NAM HOA HỒNG

Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa

Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh thủ đoạn lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, tình yêu và trưởng thành.

Biên tập: ♪ Đậu ♪

Chương 10: Mời tôi ăn gì?

Thứ bảy, một ngày mới của công việc vẽ tranh tường lại bắt đầu.

Úc Nam chỉ đến vào cuối tuần, nhưng các đàn anh khóa trên không có tiết lại làm ở đây bảy ngày một tuần, thấy bức tường dài mười mấy mét cao gần 5 mét sắp vẽ đến bước cuối, mọi người bắt tay dốc sức làm việc.

Tiết trời ngày càng nóng, tính sơ sơ mỗi ngày thời gian làm việc ngoài trời không đến 6 tiếng, song thời gian dài ngồi làm trước một công việc máy móc khiến nhóm sinh viên xuất thân học nghệ thuật thấy nhàm chán.

Trong tình huống ấy khó tránh khỏi tám chuyện trên trời dưới đất.

Các anh sinh viên năm tư chủ yếu nói đến đề tài tìm việc, thi lên thạc sĩ vân vân, Úc Nam tạm thời không xen vào được, cậu im lặng ngồi một bên làm việc của mình.

Hôm nay đến lượt cậu tỉa đường viền ngoài, vì mọi người đều không yên tĩnh được như cậu, không có kiên nhẫn được như cậu, mỗi nét bút cậu tỉa đều rất chăm chú.

“Cậu rất chắc tay.” Có người nói.

Úc Nam cúi đầu nhìn từ trên cầu thang, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngẩng đầu nhìn mình.

Ngoại hình y pha trộn dòng máu lai, con mắt màu hổ phách, mái tóc dài xoăn nhẹ cũng là màu hạt dẻ, y tùy ý búi tóc ra sau gáy làm vẻ đẹp trông khá hung bạo trở nên dịu dàng đôi chút.

Người tới lui trong Cây Và Thiên Thừa rất nhiều, họa sĩ, nhiếp ảnh gia, nhà thiết kế thường xuyên ra vào nơi đây, không khó nhìn ra người đàn ông này cũng là một người rất có khí chất nghệ thuật.

“Cảm ơn anh.” Úc Nam lễ phép gật đầu với y.

Người đó nói tiếp: “Phần cậu vẽ thật ra là hướng ngược lại với lúc thiết kế, nếu cậu đổi hướng tỉa nét thì sẽ thuận tay hơn rất nhiều.”

Úc Nam ngẩn ngơ: “Thật á?”

Cậu treo thùng sơn lên thang, nhanh chóng bước xuống bậc thang, đứng ở xa nhìn toàn cảnh.

Không lâu sau cậu chợt tỉnh ngộ: “Phải ha! Đúng là đổi hướng thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!”

Người đàn ông trẻ khoảng 27, 28 tuổi nghe vậy thì mỉm cười làm cả khuôn mặt càng mê hồn hơn. Khí chất lạnh nhạt hờ hững trên người y làm luồng khí oi ả xung quanh dường như phai nhạt đi, còn khiến người ta cảm thấy y xa vời không thể với đến, không dễ tiếp cận.

“Cảm ơn anh đã chỉ em biết.” Úc Nam cũng cười nhẹ, “Em nên nhanh chóng làm tiếp thôi!”

Người đàn ông nói: “Không cần khách sáo.”

Úc Nam dịch cầu thang sang hướng khác, lại leo lên tỉa nét.

Nhưng người đó vẫn chưa đi, hứng thú nhìn lên.

Không phải lần đầu tiên có người đứng dưới bức tranh tường này ngắm nhìn, thậm chí thỉnh thoảng có một nhóm người tụ tập bàn luận về thiết kế. Đó là một bức trừu tượng về thế giới dưới đáy biển, lúc thì đơn giản lúc lại phức tạp, khó mà nhìn rõ rốt cuộc nhà nghệ thuật đã thiết kế ra bức tranh vẽ tường này có bản lĩnh đến mức nào.

Nhưng đây là lần đầu có một người có cảm giác tồn tại mạnh mẽ như thế đứng dưới ánh nắng vàng lặng lẽ quan sát.

Nhóm Phong Tử Thụy cũng chú ý người ngoại lai đó.

“Cậu tên gì?” Người đó hỏi.

Úc Nam cúi đầu: “Anh hỏi em hả?”

Y lại cười cực nhạt: “Phải.”

“Em tên Úc Nam.” Úc Nam giới thiệu mình, “Úc trong xanh um tươi tốt, Nam trong phía nam.”

Đợi người đó đi rồi, Phong Tử Thụy mới bước xuống từ một cái thang khác, trên mặt đượm vẻ phấn khích: “Úc Nam, em có biết người vừa mới nói chuyện với em là ai không?”

Úc Nam lắc đầu, chẳng lẽ không phải một người yêu nghệ thuật đi ngang qua?

“Anh ta chính là kiến trúc sư đã thiết kế ra bản vẽ tranh tường này đó! Lộ Dịch! Louis, người con lai tiếng tăm lẫy lừng, nhà thiết kế 1 triệu mà anh đã nói lúc trước? Em có nghe chưa?!”

Úc Nam ngạc nhiên, chẳng trách đối phương liếc mắt là nhìn ra ngay cậu tỉa nét bị sai hướng còn tốt bụng nhắc nhở, hóa ra là vậy.

Cậu chưa từng nghe đến tên của nhà nghệ thuật ấy, có lẽ là vì cậu quan tâm hội họa hơn là thiết kế, nhưng vẫn bất giác sinh ra cảm giác kính phục.

Đối phương còn hỏi tên cậu làm cậu cảm tưởng như mình được công nhận, tim có chút nhảy nhót, song không để tâm lần tình cờ gặp gỡ này trong lòng.

Sự thích thú ấy kéo dài đến khi kết thúc công việc, rồi chuyển sang loại thích thú khác.

Hôm nay là thứ bảy, cậu đã hẹn ngài Cung gặp nhau ở nhà hàng nổi, giờ đi qua đấy là được. Ngày trước Phong Tử Thụy luôn tiện đường chở cậu về trường, lần này cậu đã báo trước với hắn là có hẹn với người khác.

Phong Tử Thụy còn một ít việc chưa làm xong, đang muốn xuống thang để nói chuyện với cậu thì Úc Nam đã hô tô “Chào anh” xem như là lời chào với tất cả mọi người xong chạy đi.

*

Mới vừa lên tàu điện ngầm, ngài Cung nhắn Wechat.

Ngài Cung: Em ở đâu?

Úc Nam: Em lên tàu rồi, đến ngay thôi.

Ở đầu khác, xe của Cung Thừa lái ra khỏi bãi đậu của Cây Và Thiên Thừa, quả thật không thấy bóng dáng Úc Nam trước bức tranh tường, gã đỡ trán.

Cái cậu bé này, hoàn toàn không biết rõ rốt cuộc gã là ai.

“Đi thẳng đến đó.” Gã nói.

“Vâng, thưa ngài.” Xe lại khởi động.

Lúc Úc Nam đến, Cung Thừa còn bị chặn trên đường.

Giờ cao điểm của Thâm Quyến, dẫu cho bạn có là Quốc vương Điện hạ hay người giàu nhất thế giới thì vẫn chỉ có thể chen chúc, di chuyển chầm chậm trong dòng xe cộ đông như mắc cửi.

Úc Nam lần đầu đến nhà hàng xa hoa thế này, trước khi đi Đàm Nhạc Phong dặn cậu không cần căng thẳng, chỉ cần báo tên người đã đặt chỗ, nhân viên phục vụ sẽ dẫn cậu đến bàn.

Điều làm Úc Nam thấy quái lạ đó là trong nhà hàng rộng lớn không có lấy một người khách nào.

Sàn nhà và vách tường đều lắp kính, cả nhà hàng được bao bọc trong làn nước như thể đang ở trong thế giới dưới đáy biển.

Cá cảnh nhiệt đới và cá mập chung sống hòa bình, thỉnh thoảng bơi qua vòm trời, thiết kế tài tình được thể hiện qua các ô cửa kính xen kẽ ngẫu nhiên, phóng tầm mắt là có thể nhìn thấy những tòa nhà cao đứng sừng sững bên ngoài, quả thật không thể phân rõ là cuộc triển lãm hay chỉ là ảo mộng.

“Mời anh ngồi.” Nhân viên phục vụ không kìm được nhìn cậu, đưa một ly nước, “Xin hỏi phục vụ món ăn cho anh ngay bây giờ hay muốn đợi vị khách khác đến ạ?”

Úc Nam nói muốn đợi người.

Nhân viên thấy cậu có vẻ bồn chồn thì nói: “Vâng, hôm nay nhà hàng đã được bao trọn chỉ dành cho anh, anh cần bất kỳ thứ gì có thể ấn chuông trên bàn.”

Nói xong lịch sự lùi về sau, trên đường đi không khỏi nhìn cậu thêm lần nữa.

Úc Nam giật mình, Đàm Nhạc Phong hào phóng ghê, ấy thế mà lại bao trọn nhà hàng.

Chỉ chốc sau cậu mới dần hoàn hồn, có năng lực bao trọn như vậy… e rằng chỉ có thể là ngài Cung.

Úc Nam không biết mình đợi bao lâu, trời từ từ sẩm tối.

Cậu không nôn nóng, cầm giấy bút trên bàn, dựa vào tường thác nước, ngồi đối diện với cửa sổ vẽ kí họa tòa nhà ở đối diện.
(*) Tường thác nước:

Cá mập lặng lẽ dừng bên cạnh cậu, càng làm cậu trông có phần nhỏ bé.

“Vẽ sai rồi.” Giọng đàn ông trưởng thành vang lên bên tai.

“Ngài Cung!” Úc Nam ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, cậu đợi lâu quá, gần như nghĩ rằng Cung Thừa không đến.

Cung Thừa cũng hơi cong khóe môi: “Mèo lem luốc.”

Úc Nam đi tung tăng khắp nơi mà không hay biết trên mặt mình dính sơn đỏ, kết hợp với vẻ mặt ngơ ngác càng đặc biệt làm người thương yêu.

Cung Thừa thích cậu như thế, gã không chỉ ra mà chỉ vào bản kí họa trên tay cậu, nói: “Tòa nhà bị khuất phía sau có 76 tầng, em vẽ sai rồi, đây cùng lắm chỉ có 70 tầng thôi.”

Úc Nam cúi đầu nhìn, vẫn chưa hiểu lắm: “Phần này em vẽ là dựa theo số tầng thực có thể thấy được, sao vẽ sai được chứ?”

Cung Thừa nói: “Em phải xem tỉ lệ của tòa nhà.”

Dứt lời, tay Úc Nam bị tay của Cung Thừa bao phủ, đối phương nắm tay cậu muốn sửa cho cậu.

Tay kề tay, lưng cũng tựa vào lồng ngực của Cung Thừa, chỗ đó dày rộng, là lồng ngực mà chỉ những người đàn ông trưởng thành cường tráng mới có, mùi thuốc lá thoang thoảng qua đầu mũi, mặt Úc Nam dần dần ửng đỏ.

Ở bên ngài Cung luôn kích thích vậy đấy.

Cung Thừa nâng tỉ lệ tòa nhà lên, trong phút chốc sửa bức vẽ đẹp mắt hơn nhiều, mặc dù trước đó cũng rất đẹp, có thể xem là tinh xảo nhưng giờ đây trông nó sát thực tế hơn.

Nét bút của Cung Thừa thành thạo, không giống như chỉ nói miệng, thật sự làm người ta nghi ngờ có phải gã xuất thân học kiến trúc, đã vẽ rất nhiều bản kí họa nên mới được như vậy không.

“Giờ thì được rồi.” Gã nói.

Úc Nam thấy thần kỳ: “Đúng thật! Sao ngài biết em vẽ sai?”

Cung Thừa nói bâng quơ: “Lúc cỡ bằng em, tôi có học được chút đỉnh, nhưng chỉ lớp da ngoài chứ không tinh thông. Vả lại… Tôi từng làm việc ở tầng cao nhất của tòa nhà đó 2 năm, thế nên cũng không phải là lỗi của em.”

“Hóa ra là vậy!”

Úc Nam mỉm cười, nghiêng đầu qua: “Ngài còn làm việc ở nơi nào ——”

Cậu nín bặt.

Cậu không biết ngài Cung gần mình đến vậy, suýt chút nữa thôi môi cả hai đã chạm nhau, tim cậu nhảy thót một cái, vô thức nhích ra.

Nhưng Cung Thừa lại đỡ một tay sau gáy cậu, chặn sạch đường lui: “Úc Nam.”

Trên làn da trắng ngần của Úc Nam nhuộm chút ửng đỏ cộng với đôi môi xinh đẹp. Khuôn môi nhỏ nhưng bờ môi đầy đặn, ở giữa cánh môi trên còn có môi châu rõ rệt, chừng như trời sinh đã rất thích hợp để hôn.
(*) Môi châu (唇珠): Điểm chính giữa của môi trên. Là phần khoanh tròn trong hình.

Gã dung tung cho Úc Nam quá lâu, hôm nay đến lượt Úc Nam chủ động, gã không còn muốn thong thả chơi trò gì mà lạt mềm buộc chặt nữa.

Con ngươi tối đen, Cung Thừa cúi đầu hôn.

Người Úc Nam khe khẽ run.

Không phải cậu sợ, cũng không phải xấu hổ, là vì có một luồng điện xẹt qua môi làm cậu khó mà kìm chế.

Không ai nói cậu biết hôn môi sẽ có cảm giác như thế, đôi môi ấm áp của Cung Thừa chạm nhẹ môi cậu, dịu dàng mút vào, môi mỏng đè nghiến bờ môi cậu làm cậu hoảng loạn, sống lưng như nhũn ra, không dằn lòng được muốn lùi về sau.

Cung Thừa khẽ khàng ôm cậu ngồi lên đùi, gã cúi đầu, tay vẫn giữ gáy cậu không cho phép lẩn trốn.

Úc Nam hoàn toàn không phản kháng.

Cậu quên béng mất, đầu óc rỗng tuếch, chỉ thấy không thể thở nổi.

Cung Thừa véo eo cậu, trầm giọng nhắc: “Bé con, há miệng nào.”

Úc Nam đỏ mặt phừng phừng, nhận được chỉ thị thì bất giác nghe theo, mới vừa hít vào một hơi trong lành thì đầu lưỡi của gã lập tức luồn vào kẽ môi, bá đạo quấn riết đầu lưỡi cậu.

Cậu không dằn được hừ nhẹ một tiếng, bàn tay véo eo cậu tức thời quấn siết lấy, một khắc sau, nụ hôn trở nên thô bạo hơn, hôn đến khi cậu quăng tất cả mọi thứ lên chín tầng mây.

Nụ hôn kết thúc thì trán, chóp mũi Úc Nam đều rỉ mồ hôi, cậu hít thở từng hơi như con cá đang hấp hối.

“Lần đầu hôn môi?” Cung Thừa cười.

Gã chưa buông người đang ngồi trên đùi mình mà vẫn khống chế người ấy, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bờ môi bị mình hôn đến sưng tấy.

Úc Nam “Ừm” một tiếng, lồng ngực hít vào, vẫn chưa lắng xuống.

Cung Thừa nghĩ là Úc Nam ngượng ngùng, gã không áp sát nữa mà vươn tay lau mồ hôi trán cho cậu: “Sao lại nóng thế này, có muốn bơi một vòng ở bể bơi không? Hoặc đi lên lầu tắm?”

Úc Nam nghe thấy câu đấy thì vội chụp lấy cổ tay gã, sắc mặt tái mét: “Không được!”

Con ngươi đen tròn lộ ra đôi chút sợ hãi.

Cung Thừa lần đầu tiên nhìn thấy cậu như vậy, gã tưởng mình đã dọa cậu sợ.

Cung Thừa tạm dừng vài giây xong vỗ đầu cậu: “Được. Vậy dùng bữa trước, hôm nay em mời tôi ăn gì?”

Lời tác giả: Trừ ăn Úc Nam ra thì ăn cái gì cụ Cung cũng không vui.

– – – – – – – – – – – –

Mời anh ăn tối nhưng suýt trở thành bữa tối của anh =)))))

HẾT CHƯƠNG 10

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN