Mỹ Nam Hoa Hồng - Chương 22: Khoe khoang.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Mỹ Nam Hoa Hồng


Chương 22: Khoe khoang.


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

MỸ NAM HOA HỒNG

Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa

Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh thủ đoạn lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, kim bài đề cử, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, tình yêu và trưởng thành.

Biên tập: ♪ Đậu ♪

Chương 22: Khoe khoang.

Có kiểu người một khi ngoan ngoãn còn khiến người ta mất kìm chế hơn cả khi nhe nanh múa vuốt.

Úc Nam là ví dụ tốt nhất.

Vốn dĩ Cung Thừa bắt nạt chỉ như một loại tình thú, gã ác ý xâm nhập, nói lời trêu ghẹo cũng vì muốn nhìn thấy bộ dạng xấu hổ đỏ tai của Úc Nam, muốn thấy cậu bối rối, muốn thấy cậu lúng túng cầu xin tha thứ.

Nhưng nằm ngoài dự đoán, khi đầu lưỡi gã vừa xông vào thăm dò khoang miệng Úc Nam thì cậu nhóc thật sự nhẹ nhàng ngậm lấy nó.

Cung Thừa rung động, không ngờ gã mới là người bị ghẹo.

Tiếc rằng Úc Nam không biết tiếp theo nên làm gì.

Có lẽ là sợ mình làm không tốt, cậu cố nhớ lại khung cảnh hôn nhau lần trước, hơi buông đầu lưỡi gã ra, cũng vươn lưỡi liếm hôn.

Dè dặt cẩn trọng, vừa đơn thuần vừa thẳng thắn.

Máu trên người Cung Thừa dồn thẳng xuống phía dưới.

Gã cười khẽ đổi khách thành chủ, hôn ngấu nghiến đáp trả, đến khi chiếm cứ toàn bộ từ trong ra ngoài khoang miệng Úc Nam, đến khi cậu nhóc thở hổn hển không ra hơi mới lưu luyến tách ra.

Gã ôm người trong lòng, hỏi mang tính nghiêm phạt: “Ai dạy em?”

Bờ môi của Úc Nam sưng lên, trên trán đổ mồ hôi, miệng nhỏ hô hấp đều đều rồi mới nói: “Ngài dạy.”

Nói xong thì hình như đôi mắt của gã đàn ông càng sâu thẳm hơn, làm cậu có phần thấp thỏm.

Trong khoang xe bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh, Úc Nam ngượng ngùng hỏi: “Có phải em làm không tốt không?”

Cung Thừa lau vầng trán đẫm mồ hôi của Úc Nam, thân mật mà cũng dịu dàng.

Thật ra gã đang kìm chế dục vọng sục sôi mãnh liệt, nhờ khả năng kìm chế tốt mà gã trông như rất bình thản. Là thứ gì làm gã đột nhiên nảy sinh lòng thương tiếc bé con này, nảy sinh suy nghĩ muốn trân quý.

Có lẽ là do quá ngoan ngoãn.

Cung Thừa trấn tĩnh lại: “Em làm rất tốt, lần sau cũng phải làm tốt như vậy.”

Úc Nam đỏ bừng mặt: “Vâng ạ.”

Kỹ năng hôn là do luyện tập mà thành, tất nhiên cậu sẽ tốt hơn, nhưng… bây giờ cậu khá xấu hổ, vì đang ngồi trên đùi Cung Thừa nên cậu cảm nhận được có vật gì đó cấn cấn lên mông mình.

Đàn ông yêu đàn ông trời sinh là như thế, Úc Nam không xấu hổ về chuyện này. Nhưng cậu không tài nào hỏi Cung Thừa cách giải quyết, vì hiện tại ngay cả bản thân cậu cũng không tốt hơn là bao.

Trong tình huống thế này Úc Nam vẫn còn có thể nhớ đến chuyện khác: “Ngài Cung, lần trước gặp thầy Dư là do ngài sắp xếp ạ?”

Cung Thừa hỏi: “Sao thế?”

Thật ra Úc Nam khá rối rắm: “Em… nhận đươc mail của thầy Dư. Thầy ấy mời em đến làm ở phòng tranh của thầy, còn bảo em làm học trò của thầy, em vẫn chưa trả lời.”

“Em không muốn?” Cung Thừa hỏi.

“Em muốn lắm chứ.” Úc Nam lắc đầu, “Nhưng trước kia em không phải kiểu người thích dựa vào quan hệ đi đường tắt để hoàn thành mục đích, lần này có nên đi đường tắt không? Em biết nếu chỉ dựa vào bản thân thì có lẽ đây là chuyện em không bao giờ làm nổi. Em cũng biết bỏ qua lần này có thể em sẽ mãi mãi không có cơ hội nào khác.”

Cung Thừa hiểu cậu đang rối.

Là đang đánh cờ giữa hai luồng suy nghĩ nên dựa vào thực lực bản thân hay dựa vào bám váy mối quan hệ.

Với Úc Nam mà nói, hai vế này hoàn toàn là hai mặt đối lập, không thể hòa hợp với nhau.

Nếu có người ngoài ở trong đây chắc chắn sẽ ngạc nhiên Cung Thừa trước giờ luôn quý chữ như vàng lại tiêu tốn kiên nhẫn và thời gian khuyên răn người khác.

Gã nêu ví dụ với Úc Nam: “Lần trước tôi đã nói với em muốn trở thành một họa sĩ thành công thì thực lực và mối giao thiệp đều quan trọng. Ngay cả Dư Thâm em sùng bái, nếu không phải giáo viên của ông ấy ba lần giới thiệu ông ấy tham gia thi đấu thì năm đó không thể bộc lộ tài năng giữa đông đảo học sinh mới. Lúc tôi biết ông ta thì ông ta 30 tuổi, triển lãm tranh đầu tiên của ông ta là do tôi tài trợ.”

Úc Nam ngạc nhiên: “Là ngài?”

“Không sai.” Cung Thừa nói, “Khi ấy tôi 15, vừa bị cha bắt đi học kinh doanh. Một ngày đó đến buổi đấu giá, nhìn thấy tác phẩm đoạt giải của Dư Thâm thì rất thích, giáo viên của ông ấy không tiếc lời tán thưởng ông ấy trước mặt tôi nên tôi tài trợ cho ông ấy.”

Nhưng Úc Nam lại nghĩ đến Cung Thừa của năm 15 tuổi và nghĩ đến bức tranh cậu vẽ giúp Cung Thừa: “Hả? Bức tranh em vẽ lại là của thầy Dư vẽ năm đó hả?” Nói xong thì tự phủ nhận, “Không thể nào, đó không giống bút pháp của thầy Dư.”

Cung Thừa khựng lại, cười nói: “Lạc đề rồi.”

Gã kéo đề tài về lại, “Ý của tôi là đến cuối cùng muốn dựa vào thực lực hay dựa vào quan hệ thì giữa hai thứ này không xảy ra xung đột nào cả. Một người không có thực lực, dù thu mua tất cả phòng trưng bày tranh trên khắp thế giới cũng sẽ không có bất cứ ai thưởng thức người đó.”

Tất nhiên, đây chẳng qua là nói để dụ trẻ con.

Ở thế giới hiện thực chỉ cần Cung Thừa muốn, dù Úc Nam nhắm mắt vẽ bậy gã vẫn có thể mở triển lãm tranh cho cậu.

Úc Nam đăm chiêu.

Cung Thừa nhẹ nhàng véo mặt cậu: “Nghĩ thông chưa? Úc Nam tôi thích không phải là đứa ngốc.”

Úc Nam ngẩng đầu, mắt sáng long lanh: “Tất nhiên là không phải. Em sẽ trở thành một họa sĩ cực giỏi.”

Đến lúc đó, cậu sẽ tự tay vẽ cho ngài Cung một bức họa.

Đóng khung cẩn thận, không bao giờ bán.

Nghĩ thông suốt xong tốt hơn nhiều lắm, cuối cùng Úc Nam nói rất nghiêm túc: “Em muốn nhờ thầy Dư thu xếp cho em một cuộc thi, nếu em vượt qua được thì mới thật sự có tư cách làm học trò của thầy ấy.”

Cung Thừa bật cười: “Được.”

Gã ấn cửa xe xuống gọi người vào lái xe, “Tiểu Chu.”

Anh tiểu Chu cũng ở đây? Lúc nãy Úc Nam bị kéo lên xe hoàn toàn không để ý, giờ mới thấy cực kỳ ngượng ngùng, rời khỏi đùi Cung Thừa: “Ngài Cung… Em phải về ký túc xá.”

Cung Thừa không vui, sau khi làm hòa cũng không biết tranh thủ biểu hiện, cậu nhóc này đúng là không biết cách dỗ người khác.

Tiểu Chu đã đi đến: “Ngài Cung, chúng ta phải đi à?”

Dư quang thoáng thấy Úc Nam ngồi ngoan ngoãn nghiêm chỉnh, gắng tỏ ra rất tự nhiên, giống như cố viết lên mặt “Tôi không bị hôn ngấu nghiến”, tiểu Chu thầm cười.

Có sinh viên ngang qua chiếc xe, tò mò nhìn sang đây.

Úc Nam thầm nghĩ hóa ra những cặp tình nhân hôn nhau trong rừng cây không phải cố tình, thật sự rất khó kìm lòng mà.

Ai có thể ngờ cậu đang đi trên đường thì bị bạn trai cũ tóm lên xe, đối phương không màng đến khúc mắc trước đó tái hợp với cậu cơ chứ? Tâm trạng hưng phấn, ngay cả nơi vừa mới tô màu xăm cũng không còn đau đớn.

Trước khi đi Cung Thừa nắm ngón tay cậu: “Liệu tôi có nhận được tờ giấy nào nữa không?”

Úc Nam lúng túng, lắc đầu nguầy nguậy: “Không đâu không đâu.”

Cung Thừa gật đầu: “Đi đi.”

Sau khi Úc Nam xuống xe hình như sực nhớ ra gì đó, cậu bước đến nhỏ giọng nói với gã: “Đợi đến lần sau em muốn cho ngài xem một thứ.”

Ngữ điệu khá thần bí, còn cố tình úp úp mở mở, mặt thì đỏ phớt như đang xấu hổ.

Cung Thừa đỡ trán.

Gã có linh cảm nó là bí mật nhỏ của Úc Nam.

* (dauhacmieu.wordpress.com)

Úc Nam về ký túc xá, Đàm Nhạc Phong vẫn chưa về, hai ngày nay cậu ta đều về rất muộn. Một mặt là vì làm thêm, một mặt là hẹn hò với tên cơ bắp tán gẫu trên mạng.

Úc Nam chán nản, đỡ bảng vẽ lên giá, cậu vẽ lung tung, màu sắc sặc sỡ, đi theo trường phái trừu tượng.

Một lát sau thì đăng dòng trạng thái lên tường: Tui nối lại tình xưa rồi!

Đàm Nhạc Phong: …

Phương Hữu Tình: …

Bạn bè ABCD: …

Mấy phút sau, Cung Thừa bấm like bài viết.

Úc Nam nằm lỳ trên giường, ôm gối lăn lộn mấy vòng, đây là lần đầu tiên ngài Cung bấm like cho cậu! Úc Nam vội vàng chụp màn hình xong lưu vào album ảnh, tên album là “Lần đầu tiên tương tác trên mạng”.

Cậu quyết định xem hôm nay là ngày kỷ niệm tình yêu của mình và ngài Cung, về sau đến ngày này sẽ mua bánh gato chúc mừng.

Đàm Nhạc Phong nhắn riêng với cậu: [Cục cưng ơi, mày không cần nói tao biết mày xăm hình là để quen với ngài Cung đâu.]

Úc Nam không biết trả lời thế nào.

Vì cậu đưa ra lời chia tay trước còn xăm hình là chuyện sau đó, nhưng hình xăm cũng là nguyên nhân thúc đẩy cậu và ngài Cung tái hợp. Cậu có thể phân biệt rõ ràng thứ tự của những việc này, nhưng nếu trộn lẫn với nhau thì cũng khá hợp tình hợp lý.

Đàm Nhạc Phong nghiêm túc: [Mày để mình chịu đau như vậy, chịu tội nhiều như vậy chỉ vì vẻ bề ngoài, tao rất sợ sẽ có ngày mày bị tổn thương.]

Quan tâm nhiều ắt sẽ bị loạn, Úc Nam hiểu Đàm Nhạc Phong.

Cậu nhắn lại: [Không đâu, ngài Cung tốt lắm luôn.]

Đàm Nhạc Phong: [Bây giờ tao lại thấy mày của trước đây không care bất cứ chuyện gì vẫn tốt hơn.]

Úc Nam không hiểu, chẳng phải trước kia Đàm Nhạc Phong nói với cậu yêu đương là chuyện vui sướng nhất sao? Vì cớ gì bây giờ lại mâu thuẫn?

Lúc này cậu vui lắm.

Không lâu sau, người cậu gọi điện đến.

Úc Nam còn tưởng cậu muốn hỏi chuyện yêu đương của mình, nhưng có vẻ như cậu không thấy dòng trạng thái đó, cười hớn hở trong điện thoại nói với Úc Nam: “Úc cưng, tháng sau cậu chuẩn bị đến Thâm Quyến chơi.”

Úc Nam rất vui vẻ: “Thật không? Mẹ cháu có đến không?”

Cậu nói: “Chị ấy không có thời gian, chỉ có cậu với em trai em gái cháu thôi, mợ cũng không đi.”

Nhà Úc Nam ở thị xã Sương Sơn, cách Thâm Quyến 3000km.

Vì xa xôi nên hai năm học đại học của Úc Nam chỉ về nhà khi đến kỳ nghỉ đông, nghỉ hè đều ở lại Thâm Quyến làm thêm tự lực cánh sinh. Còn đây là lần đầu tiên người nhà muốn đến thành phố nơi Úc Nam học tập để thăm cậu.

Mặc dù mẹ bận rộn công việc không thể đến nhưng cậu đến đã làm Úc Nam đặc biệt hào hứng.

Tối đó Úc Nam tìm kiếm đủ thứ trên mạng, hỏi chuyến bay của cậu xong thì đặt phòng ở nhà trọ cách trường học không xa mấy.

Hơn một tháng sau ba người bên cậu đến, ngày hôm đó Đàm Nhạc Phong không có lịch gì nên đến sân bay đón người với Úc Nam: “Tao với mày dẫn họ đi chơi, mày ru rú ở phòng như vậy, có dắt đi cũng vô dụng.”

Úc Nam đứng ở lối ra trông ngóng mong đợi, thậm chí đứng lên lan can nhìn đám người đứng ở kia: “Đến rồi đến rồi!”

“Cậu ơi!” Úc Nam hưng phấn như một cậu bé.

Giữa dòng người, một người đàn ông mặt chữ điền cười vẫy vẫy tay.

Khoảnh khắc nhìn thấy y, Đàm Nhạc Phong rốt cuộc cũng biết sức lực kinh khủng của Úc Nam từ đâu mà ra, đối phương quả thật chính là The Rock – Johnson phiên bản châu Á. Đàm Nhạc không chút nghi ngờ, nếu có ai dám bắt nạt cháu mình thì người cậu này chỉ cần dùng hai ngón tay cũng có thể bóp chết đối phương.
(*) Dwayne Johnson tên đầy đủ là Dwayne Douglas Johnson, còn được biết đến với nghệ danh là The Rock là nam diễn viên, nhà sản xuất và cựu đô vật chuyên nghiệp người Mỹ.

Đàm Nhạc Phong đến đây chỉ để ngắm mỹ nhân thôi.

Úc Nam đẹp như thế, em trai em gái họ của cậu ta chắc hẳn cũng rất đẹp.

Ai ngờ nhóm người ngày càng đến gần, ngoại hình của hai thiếu niên thiếu nữ đi bên cạnh người cậu cũng dần dần lộ rõ.

Thiếu niên tên Úc Kha, là phiên bản thu nhỏ của The Rock – Johnson.

Thiếu nữ Úc Đồng, có lẽ giống mẹ, rất thanh tú nhưng không phải là mỹ nhân.

Người nhà vừa thấy nhau đã ôm ấp nồng nhiệt.

Chỉ có Đàm Nhạc Phong rơi vào trầm tư, sao Úc Nam chẳng giống gì với người nhà của cậu? Biến dị gen hả?

Không nói đôi câu Úc Nam không chịu được, cậu khe khẽ nói gì đó với em trai họ, Úc Kha hét lớn: “Cha! Anh ấy không những có bồ mà còn đi xăm!!”

Lời tác giả:

Mặc dù tui yêu đương, hút thuốc uống rượu (gạch bỏ), xăm hình, nhưng tui biết tui vẫn là một chàng trai tốt. —— by Úc Nam.

HẾT CHƯƠNG 22

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN