Mỹ Nam Hoa Hồng - Chương 36: Đi thì đi, hừ!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Mỹ Nam Hoa Hồng


Chương 36: Đi thì đi, hừ!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

MỸ NAM HOA HỒNG

Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa

Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên.

Biên tập: ♪ Đậu ♪

Chương 36: Đi thì đi, hừ!

Úc Nam và các bạn mượn sân tập rộng rãi để thay quần áo và trang điểm, do anh Mạc lái xe chở họ đi, ai không đi xe này thì bắt taxi, thoạt nhìn tưởng xe chở đầy yêu ma quỷ quái.

Đàm Nhạc Phong cos nhân vật chính của “Thế Giới Ngân Hà”, hóa trang làn da thành màu xanh lục, đeo lens màu đỏ, cậu ta nói với mọi người: “Hôm nay chúng ta phải để ý Úc cưng. Ngoại hình của cậu ấy có thể sẽ thu hút không ít người chụp hình, chúng ta phải chú ý để cậu ấy không bị chấm mút.”

Phong Hữu Tình cos Tinh linh, cô chớp hàng lông mi dài hồng nhạt: “Nam Nam đẹp thật đấy, chà chà chà.”

Úc Nam hóa trang thành Bạch Dạ thật sự đẹp đến kinh ngạc.

Cậu làm theo thiết lập tính cách lạnh lùng cao ngạo của Bạch Dạ, nghe họ nói xong thì vờ lạnh nhạt liếc mắt nhìn mọi người, kiêu ngạo nói ra lời thoại: “Sứ mệnh của ta là dựng lại Thiên Quốc trên đống hoang tàn.”

Cả xe nghe mà đáng yêu đến độ gào rú lên.

Cậu bé học sinh cos Hắc Già ôm tim phối hợp với Úc Nam, nói ra lời thoại em trai: “Ai cản trở ta thì chịu chết hết đi!”

Tất cả cười nghiêng ngả.

Người bình thường duy nhất trong nhóm người, anh Mạc cười nói: “Lúc Nhạc Nhạc nói với anh anh không ngờ sẽ thế này, vì anh thấy rất là trẻ trâu. Giờ nhìn đúng là trẻ trâu thật! Nhưng vui ghê!”

Úc Nam đã thoát vai, khôi phục “ngôn ngữ loài Nam”: “Anh Mạc cũng nên cos đi, thủ lĩnh của lực sĩ cũng không tồi.”

Phương Hữu Tình gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng.”

Bầu không khí nghệ thuật phủ kín Thâm Quyến, Lễ hội ACGN tổ chức hàng năm đều cực long trọng.

Năm nay không những có ca sĩ, vũ đoàn, coser mà còn có không ít tác giả truyện tranh nổi tiếng. Bắt đầu từ sáng sớm cả con đường đã tắc nghẽn, nơi nơi có thể thấy những người mặc trang phục gốc của nhân vật 2D và du khách đến vì nghe danh.

Sau khi gặp mặt những người bạn khác, nhóm người xuất trận thu hút đông đảo sự chú ý.

Bọn họ gần như là nguyên một nhóm cos “Thế Giới Ngân Hà”, hóa trang và trang phục đỉnh của chóp khiến người ta hò reo không khác gì bản gốc.

Còn chưa đi vào sân họ đã bị nhóm người tham quan chặn ở ngoài chụp hình chung, mất nửa tiếng mới có thể tiến vào trong.

Ngày hôm nay không chỉ mở rộng danh sách bạn bè mà mọi người ai cũng quen được bạn mới, tất nhiên Úc Nam kết bạn “đắt hàng” nhất.

Chỗ nào có Bạch Dạ hình như đều khó nhích nửa bước.

Khuôn mặt thật sự của Úc Nam ẩn sau hóa trang Bạch Dạ nhưng lại được kết hợp rất tài tình, bề ngoài kiệm lời của cậu thật sự là nguyên gốc của Thần. Hắc Già đi bên cạnh cậu thì theo phái thực lực diễn tính cách cáu kỉnh, phấn khích khó mà bình tĩnh.

“Anh Úc Nam, tham gia lễ hội với anh đúng là đã quá trời quá đất!” Cậu bé học sinh nói với cậu, “Lần trước em với bạn cũng cos mà chẳng ai để ý bọn em!”

Úc Nam mua hai bộ garage kit, còn được chủ sạp giảm giá cho, cậu khẽ cười: “Trước kia anh đến cũng không ai chú ý anh.”

Cậu bé ngạc nhiên: “Sao vậy được?”

Úc Nam nói: “Vì trước kia anh chỉ cos mỗi Teletubbies.”

“Phụt!!” Cậu bé phụt cười.

11 giờ trưa, ngày càng đông người.

Người tổ chức mời ca sĩ lên sân khấu, mọi người dần tụ tập xem biểu diễn. Buổi tối còn có chương trình biểu diễn, nhóm Úc Nam không vội xem mà nhân lúc hàng người giảm dần, xếp hàng mua truyện có chữ ký tay.

Tác giả hết sức tán thưởng Bạch Dạ của Úc Nam, còn kích động tặng cho mỗi người bọn họ một bộ spin-offs.
(*) Spin-off: Là một trò chơi điện tử, truyện tranh hoặc bất kỳ tác phẩm tường thuật nào có nguồn gốc từ tác phẩm đã có.

Phương Hữu Tình kích động đến mức đăng khoảnh khắc.
(*) Vì Wechat ver Việt để là “khoảnh khắc” nên mình cũng sẽ dùng từ “khoảnh khắc”.

Một số người không có mặt thay phiên nhau tỏ vẻ ghen tị, trong phút chốc có đến mấy chục cái bình luận.

[Lớp trưởng, bên cạnh mày là cục cưng của lớp mình hả?! Bố khỉ, cục cưng của lớp sao lại buông thả như thế?!]

[Mị là người duy nhất nhìn vào đôi chân dài thấp thoáng của Úc Nam sao?【xấu hổ】]

[Hình xăm của Úc Nam đẹp quá đi mất.]

[Lần trước Úc Nam nói có hình xăm tao còn tưởng là đùa tao chứ!]

* (truyenwiki1 là trang ăn cắp)

2 giờ chiều.

Là thời điểm Thâm Quyến đổ nắng gay gắt nhất, thành phố hối hả tất bật, chưa đến giờ cao điểm đã bắt đầu kẹt xe.

“Úc Nam vẫn chưa xong?”

Cung Thừa lướt qua khoảnh khắc mới của Úc Nam, gã tắt màn hình điện thoại.

Tiểu Chu trả lời: “Vâng thưa ngài. Bình thường Lễ hội ACGN sau 5 giờ mới kết thúc, nhưng đêm nay người tổ chức còn có một chương trình biểu diễn, có lẽ Úc Nam xem biểu diễn xong mới quay về.”

Đang nói thì xe chấn động nhẹ, phát ra âm thanh nặng nề.

“Sao thế?” Tiểu Chu hỏi.

Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu: “Trợ lý Chu, chiếc xe ở phía sau tông vào đuôi xe chúng ta.”

Cung Thừa cau mày: “Đi xuống xem sao.”

Không biết vì sao ngữ điệu của gã lạnh tanh, hình như đang rất không vui.

Tiểu Chu và tài xế cùng xuống xe, náo nhiệt và hơi nóng bị ngăn cách bên ngoài tức thời tràn vào trong xe, rồi lại yên tĩnh trở lại theo cửa xe đóng lại.

Ban đầu tài xế của chiếc xe phía sau còn hùng hổ, tiểu Chu gọi anh ta xuống xe, anh ta thấy mình vừa tông vào thứ gì thì thoáng chốc cấm khẩu, chân cũng mềm oặt. Đèn hậu của Phantom bị tông vỡ, cản sau bị bóc một mảng sơn.
(*) Phantom trong Rolls-Royce Phantom. Từ khi ra đời, Phantom không chỉ giúp Rolls Royce thống trị bộ mặt xe sang mà đồng thời còn định hướng thị trường.

Ngươi tài xế kia phản ứng nhanh, run cầm cập gọi cảnh sát và báo bảo hiểm.

Tiểu Chu muốn để tài xế của họ ở lại giải quyết, Cung Thừa hạ cửa sổ xe xuống: “Lễ hội tổ chức ở đâu?”

Tiểu Chu đáp: “Ngay ở Cung Nghệ thuật gần đây.”

Cung Thừa nói: “Cậu đi gọi Úc Nam về đây.”

Nói xong gã nhắm mắt dưỡng thần, đóng cửa xe lại.

Tiểu Chu đi, chỉ chốc sau cảnh sát đến, đã có tài xế xử lý, một hồi sau con đường thông thoáng trở lại, còn lại mỗi chiếc Phantom đậu ở bên đường lấp lóe đèn khẩn cấp.

Khoảng hơn nửa tiếng trôi qua, cửa xe lần thứ hai bị mở ra.

Úc Nam bị tiểu Chu bắt từ Lễ hội ACGN về, cậu hỏi với ngữ điệu hoảng hốt, chóp mũi đổ tầng mồ hôi mỏng: “Cung Thừa! Chú không sao chứ?!”

Trên ghế sau gã đàn ông mặc com-lê màu đen, áo sơ mi có một cúc chưa cài, vai rộng chân dài, trong vô tình phác họa ra vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm. Gã nghe thấy Úc Nam đến đây, chợt mở mắt ra, đáy mắt lạnh lẽo.

“Bé con, em mặc kiểu gì thế?”

Úc Nam đang ở khu trò chơi xem thi đấu với đám bạn, còn xách theo một cái túi lớn, nhận được điện thoại của tiểu Chu thì hoảng hốt hồn bay phách tán.

Tiểu Chu nói họ gặp tai nạn giao thông, ngay trên đường cái cách Cung Nghệ thuật không xa, bảo Úc Nam đi với anh ta.

Úc Nam tưởng Cung Thừa xảy ra chuyện, vành mắt đỏ hoe.

Không thể phủ nhận Úc Nam như thế này rất đẹp.

Cậu đội tóc trắng dài, lỗ tai nhọn, trên gương mặt trắng trẻo vẽ hoa văn vàng nhạt, mắt màu xanh lam, trang điểm trong trẻo, đầu đội vương miện, toàn thân toát ra vẻ đẹp lạnh giá.

Thứ khiến người không thể dời mắt là quần áo của cậu rất thiếu vải, không, phải nói là ngắn đến đáng thương. Một lớp vải mỏng bao phủ bên ngoài, hai chân dài trần trụi, chỉ mang đôi giày ống, khi cử động có thể nhìn thấy hình xăm hoa hồng trải dài bên trong bắp đùi. Phô trương hơn là trên đùi còn quấn những dải ruy băng không biết có tác dụng gì, tóm lại là cho người ta loại ám thị như đang trói buộc.

Ban nãy Cung Thừa nhìn thấy cảnh này trong khoảnh khắc Úc Nam đăng.

“Em cos Bạch Dạ á.” Úc Nam vừa nâng cánh tay Cung Thừa lên kiểm tra gã có bị thương không vừa giải thích, “Mấy ngày trước em đã nói với chú rồi mà.”

Úc Nam phát hiện gã không bị sao, chỉ là tông vào đuôi xe mới thở phào.

Cung Thừa ra lệnh: “Cởi mấy thứ trên người em ra.”

Úc Nam không rõ: “Em không mang theo quần áo.”

Cung Thừa cởi áo vest ném lên người cậu: “Mặc cái này.”

Úc Nam ngớ ra, cậu cúi đậu nhìn mình, không thấy có chỗ nào sai trái: “Nhưng, nhưng bên chỗ em vẫn chưa xong mà chú.”

Cung Thừa nói nhẫn tâm: “Không cho phép đi nữa.”

Úc Nam ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt xanh: ” Vì sao ạ?”

Cung Thừa kéo cậu vào lòng mình: “Vì em ăn mặc quá lộ liễu.”

Dứt lời Cung Thừa móc ngón tay nhấc dây ruy băng quấn trên đùi cậu lên, liếc mắt nhìn, trên làn da trắng mịn đã hằn dấu đỏ, một nụ hồng chưa hé mở nhòn nhọn ở phần đỉnh, run run chọc người phát nóng.

Mắt Cung Thừa tối đi, sắc mặt âm u hơn: “Tôi rất không thích.”

Trên người gã đàn ông có mùi hương nhàn nhạt, nhờ hơi lạnh và mùi hương này mà cơn nóng do chạy suốt đoạn đường đến đây giảm đi không ít.

Cậu hiểu ý của Cung Thừa, mặt ửng đỏ: “Em đã bảo chú xem thử rồi mà, là chú không xem đó chứ. Thế này đi, lần sau chắc chắn em sẽ chú xem qua ha? Hôm nay bạn bè đang chờ em mất rồi.”

Cung Thừa lạnh lùng từ chối: “Không có lần sau, về sau không được đi.”

Úc Nam làm nũng: “Nhưng em muốn đi mà chú.”

Đường viền cằm của Cung Thừa lạnh lẽo cứng rắn, buổi sáng cạo râu nên cằm láng bóng, biểu cảm như thể cấm không được nói leo.

Gã không quan tâm tâm tình của Úc Nam mà nói thẳng với tài xế: “Lái xe, đi về.”

Quả nhiên xe khởi động theo mệnh lệnh, cảnh sắc ngoài cửa sổ bắt đầu tụt dần về sau.

Úc Nam cuống cuồng, chui ra khỏi ngực Cung Thừa: “Đậu xe lại! Giờ em chưa muốn về!”

Tấm ngăn ở chỗ ghế sau được điều chỉnh thành mờ đục không rõ hình ảnh, ghế trước và ghế sau hoàn toàn bị ngăn cách, lần này tài xế và tiểu Chu không thể nhìn tình huống sau xe, mà tất nhiên dù Úc Nam có la hét họ cũng không thể quan tâm.

Chuyện của Cung Thừa, nào ai dám nhúng tay vào.

Úc Nam thật sự hơi bực: “Sao chú không nói đạo lý gì vậy?”

Cung Thừa nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích em mặc thành như thế.”

Úc Nam: “Nhưng em thích! Đây là cos theo nguyên tác nhân vật, cũng là một loại nghệ thuật, làm gì có chuyện lộ liễu hay không lộ liễu? Vả lại em cũng không phải thiếu nữ bị nhốt trong khuê phòng thời xưa!”

Cung Thừa không muốn nói nhiều với cậu.

Nhưng Úc Nam vẫn nói tiếp: “Lần cos này là tâm huyết của tất cả mọi người, mỗi một chi tiết nhỏ đều được bàn bạc kỹ lưỡng, không chỉ có em tốn thời gian làm vương miện mà họ cũng mất không ít thời gian ở trên người em. Ngày nào bọn em cũng thức đến khuya khoắt, ai nấy đều nghiêm túc.”

Nói đến đây Cung Thừa nhớ đến điện thoại vẽ tay lừa gã, nhóc con lại dám lừa gã để tham gia hoạt động nực cười này.

Gã hỏi lạnh lùng: “Em muốn đi đến thế?”

“Chú không nhìn thấy trong lễ hội còn có coser mặc thiếu vải hơn, có mấy người chỉ mặc một ít vải vóc trên người nhưng không ai dám nhìn họ với ánh mắt khác thường.” Úc Nam không nghe ra hàm ý trong lời gã, cậu gấp gáp nêu ví dụ.

Úc Nam vừa dứt lời thì Cung Thừa tóm lấy cậu bế lên đùi mình kéo quần xuống.

Hai cánh mông bỗng tiếp xúc với không khí lạnh, Úc Nam khiếp sợ quên cả cử động.

Một giây sau, một tiếng “chát” rõ ràng, Úc Nam đau hét lên: “A!”

Cú đánh này không hề nương tay, gã đánh thật sự mạnh.

Úc Nam không tin nổi, ứa nước mắt: “Chú đánh em? Chú đánh mông em?”

Cung Thừa cười khẩy, lại đánh thêm một cái: “Có đi nữa không?”

“A!” Úc Nam gào lên, vừa xấu hổ vừa đau đớn làm cậu tức đến độ chóng mặt: “Em vẫn muốn đi! Cơ thể em là của em, em muốn mặc thế nào thì mặc thế ấy! Dù em không mặc gì cũng không ai quản lý được!”

“Tôi không quản lý được?” Gã không ngừng tay, “Em mặc thế này mà còn thấy có lý lắm sao?”

“Chú không hiểu! Chú lớn tuổi rồi, không thể hiểu đâu!”

Cung Thừa tức muốn bật cười.

Úc Nam sống 19 năm, xưa giờ chưa từng bị ai đánh, huống chi là đánh đòn.

Cậu cũng có sĩ diện.

Nếu chỉ có cậu và Cung Thừa ở trên xe thì thôi, đằng này trên xe còn có tài xế, cả anh tiểu Chu nữa, Úc Nam mất hết mặt mũi. Cậu tức tối, bực bội, không tài nào hiểu nổi, cố gắng muốn tránh ra nhưng bị Cung Thừa giữ cứng ngắc.

“Chát! Chát!”

Làn da bị đánh đỏ chót, mơ hồ có dấu tay, trông đặc biệt chói mắt trên bờ mông giống như hai cái bánh bao.

Úc Nam nằm úp sấp bất động, cũng không la hét, đến tận khi Cung Thừa ngừng tay.

Cậu ấm ức chua xót, mông đau rát.

“Đúng là tôi lớn tuổi, nhưng cơ thể em là của tôi, không đến lượt em muốn mặc thế nào thì mặc thế ấy.” Gã nói, “Em nhớ cho kỹ.”

Úc Nam nín thinh.

Cung Thừa gạt tóc mái của mái tóc giả màu trắng ra, tay cảm nhận được thứ ươn ướt.

Tâm gã trùng xuống, lật người Úc Nam lại, quả đúng là cậu đang khóc, con mắt màu xanh lam nhòe nước, trong veo như bảo thạch.

Bạn nhỏ được nuông chiều sẽ gắt gỏng làm mình làm mẩy.

Cung Thừa dịu dàng hơn, kéo quần lên cho cậu, càng lúc càng thấy thứ đồ chơi này mặc còn chẳng bằng không mặc, trừ lớp vải mỏng ra gần như không khác gì quần lót: “Lần sau còn mặc đi huênh hoang khắp nơi thì tôi sẽ làm em ngay tại đây.”

Úc Nam nghiêng đầu không nói lời nào, nhìn bộ dạng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN