Mỹ Nam Hoa Hồng
Chương 42: Cùng với tôi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
MỸ NAM HOA HỒNG
Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa
Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, kim bài đề cử.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
Chương 42: Cùng với tôi.
Triển lãm tranh được tổ chức tại Bảo tàng Nghệ thuật Thâm Quyến.
Đây là sự kiện thường niên của những người làm nghệ thuật ở Thâm Quyến, nhờ danh tiếng tốt và tuyên truyền hợp lý nên buổi triển lãm nhộn nhịp tấp nập.
Việc đầu tiên Úc Nam làm khi đến đây là tìm bức họa của mình chụp ảnh lưu niệm xong đăng khoảnh khắc, nhân tiện đăng vào nhóm gia đình, làm mẹ và cậu dồn dập gửi bao lì xì khen thưởng.
Em gái họ tỏ ý đây chính là mục tiêu để cô học tập noi theo, bị em trai học cà khịa, cả hai cãi nhau ỏm tỏi trong nhóm.
Úc Nam khoe xong thì lặng lẽ thoát ra, thâm tàng bất lộ*.
(*) Nguyên văn: Thâm tàng công dữ danh – 深藏功与名: Không tiết lộ tài hoa và công danh của mình. Nghĩa rộng hơn để hình dung những người làm chuyện tốt nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết mình làm.
Cung Thừa đặc biệt dành cả buổi sáng để đi với cậu, Úc Nam tạm thời không mời bạn bè đi cùng, cậu muốn đi xem với Cung Thừa trước rồi đi với bạn bè sau.
Úc Nam tự chụp một tấm còn chưa đủ, cậu kéo Cung Thừa qua: “Cung Thừa, chúng ta chụp chung đi!”
Cung Thừa đè điện thoại của cậu: “Thôi, em chụp đi.”
Trừ khi là việc cần thiết, còn không xưa giờ Cung Thừa không chụp hình, càng không cần nói đến chụp hình tự sướng.
Tiểu Chu đi phía sau, anh ta toát mồ hôi vì sự to gan của Úc Nam. Nhưng anh ta phát hiện cậu bạn Úc Nam thật sự càng ngày càng dám khiêu khích giới hạn của ngài Cung, mỗi lần anh ta tưởng như Úc Nam sẽ “bay màu” thì Úc Nam vẫn có thể trở về toàn thây, có vẻ như ngài Cung không có biện pháp gì.
Nói về buổi triển lãm này, nó nhỏ bé như con kiến so với cả tá công việc của ngài Cung, tiểu Chu hết sức bất ngờ khi được dặn dò thay đổi lịch trình, trước giờ anh ta chưa từng thấy ngài Cung thay đổi lịch trình xếp sẵn vì tình nhân.
Sau khi xa cách hai tháng cả hai dính nhau như keo, đặc biệt là Úc Nam, ánh mắt nhìn Cung Thừa chan chứa vẻ lưu luyến bịn rịn.
Nếu người ngoài quan sát nhiều hơn thì không khó phát hiện sự khác biệt giữa hai người họ.
“Sao vậy được?” Úc Nam không đồng tình, “Đây là lần đầu tiên trong đời em tham gia triển lãm tranh, mai sau có thể sẽ tham gia rất nhiều rất nhiều cái khác, tất nhiên mỗi một lần đều phải chia sẻ kỷ niệm với người quan trọng nhất.”
Cung Thừa không dao động.
Úc Nam nắm tay gã, cậu chớp chớp mắt, làm nũng: “Xin chú đó.”
Như một bé chó sữa, vô cùng yếu ớt vô cùng tội nghiệp.
Thảo nào con người luôn không có khả năng kháng cự trước những con thú con đáng yêu.
Trên gương mặt Cung Thừa vẫn là sự lạnh nhạt hờ hững nhưng trong tâm đã dao động hai, ba phần, Úc Nam lại dựa gần hơn, gã nói bất đắc dĩ: “Rồi, chỉ một tấm.”
Trên màn hình, hai người một cao một thấp, một lớn một nhỏ đứng sát nhau, phía sau Úc Nam là bức tranh sơn dầu tĩnh vật.
Bảng tên dưới bức tranh sơn dầu viết rõ ràng: Tác giả: Úc Nam.
Hình ảnh ngưng đọng theo tiếng chụp “tách”, Úc Nam lưu tấm hình, cậu ngắm nghía hai, ba lần như có được bảo bối gì ghê gớm lắm, chân mày khóe mắt đều toát ra nét cười: “Chú muốn không? Em gửi cho chú!”
Cung Thừa không hứng thú: “Không muốn.”
Úc Nam không để ý, lo nói: “Về sau chúng ta phải chụp hình nhiều nhiều, đây là tấm hình đầu tiên chúng ta chụp chung đó. Nếu chú phải đi công tác hoặc em tạm rời đi thì ít nhất chúng ta còn có nhiều hình để ngắm.”
Dư quang thoáng liếc thấy album hình, gã mở miệng hỏi: “Khoan đã, mấy tấm hình bên trên của em là gì thế?”
Nếu không phải gã nhìn lầm thì nhân vật chính trong mấy tấm đó là gã.
Không biết bé con này chụp trộm lúc nào, ngay cả bộ dạng lúc gã ngủ cũng có, thậm chí cả lúc ngồi trên sofa đọc sách — Chứng tỏ Úc Nam trắng trợn chụp trộm mà gã chẳng hay biết.
Mặt Úc Nam đỏ ửng: “Không có gì hết.”
Cung Thừa nói: “Đưa tôi nhìn xem.”
Úc Nam cất điện thoại vào túi quần, cây ngay không sợ chết đứng: “Không yêu cầu kiểm tra điện thoại của đối phương là sự tin tưởng cơ bản nhất, chú không thể xem điện thoại của em, em cũng có quyền riêng tư.”
Cái người buổi tối còn khóc lóc “Mọi thứ của em đều là của chú” thì còn riêng tư gì nữa?
Cung Thừa vung tay muốn giật xem cho rõ thì Úc Nam bỗng nghiêm mặt nói: “Thầy Dư đến kìa!”
Quả thật Dư Thâm bưng tách trà bước đến: “Cung Thừa.”
Úc Nam chào hỏi Dư Thâm, vứt một câu “Thầy với chú cứ từ từ ôn chuyện nha” xong lẻn vào dòng người.
“Thầy Dư.” Cung Thừa khẽ gật đầu với ông.
Hai người khá thân quen, có thể xem là bạn bè, càng khỏi phải nói buổi triển lãm tranh đầu tiên của Dư Thâm là do Cung Thừa tài trợ, có thể nói nếu Dư Thâm không gặp Cung Thừa thì có lẽ đến hiện tại vẫn thuộc dạng có tài nhưng không gặp thời. Vì thế tuy rằng Dư Thâm lớn hơn Cung Thừa mười mấy tuổi, ông vẫn có sự tôn kính với Cung Thừa, thật sự khí thế của Cung Thừa vượt xa lão già 50 mấy như ông.
“Chuyện của ngài lớn, mong cậu nén bi thương vượt qua nỗi mất mác này.” Dư Thâm đứng trước tác phẩm hội họa của Úc Nam, “Nghe nói hai tháng trước cậu bận tối mắt, hiện tại mới có thể gọi là thoát ra được.”
Cung Thừa nói: “Nào có cái gì gọi là thoát với không thoát được.”
Cung Thừa không muốn nói về đề tài này, vì đang đứng trước bức họa của Úc Nam nên nói lảng sang chuyện Úc Nam: “Vất vả cho thầy rồi, biểu hiện của Úc Nam với thầy thế nào?”
Dư Thâm cười: “Úc Nam là nhân tài hiếm có, ừ… có thể nói là một thiên tài. Cậu bé đặc biệt có thiên phú. Những học trò trước tôi dạy không ai sánh bằng một nửa của cậu bé.”
Nhắc đến học trò cũ, Cung Thừa khe khẽ nhíu mày, gã còn không muốn nhắc đến việc này hơn, dời đề tài thất bại.
Người làm nghệ thuật đều khá khù khờ chậm tiêu, hoăc nói không biết cách “tùy mặt gửi lời”.
“Louis không tính.” Dư Thâm nói không tính nhưng vẫn nhắc đến, “Vốn dĩ tâm của cậu ta không đặt lên việc vẽ, lúc cậu gửi cậu ta cho tôi thì tôi đã biết sẽ có ngày như này. Hiện tại Úc Nam lại khác, con đường phát triển trong tương lai rất rộng mở, không bàn đến việc có thiên phú, tính tình còn kiên nhẫn, điều hiếm có hơn là tâm tính thuần khiết không có tạp niệm khi vẽ tranh, tôi muốn xin cậu thay Úc Nam.”
Cung Thừa nhìn từ trên cao xuống, liếc mắt nhìn ông: “Thầy muốn xin như thế nào?”
Ban đầu Dư Thâm không biết quan hệ của Úc Nam và Cung Thừa, đến tận hai tháng nay, Úc Nam thường hay hỏi chuyện của Cung Thừa. Hỏi ông năm Cung Thừa mười mấy tuổi làm cách nào phát hiện ông tại buổi đấu giá, hỏi làm sao Cung Thừa có mắt nhìn người mà tài trợ cho ông, còn hỏi năm Cung Thừa mười mấy tuổi trông ra sao, có phải cũng khí thế lấn át người ta không.
Kết hợp với biểu hiện của Cung Thừa, vả lại ban nãy quan sát sự tương tác của hai người họ từ xa, Dư Thâm còn gì mà không hiểu nữa, ông tưởng Úc Nam cam tâm tình nguyện bị Cung Thừa bao nuôi, không muốn nói ngay trước mặt làm tổn thương lòng tự tôn của Úc Nam, thành ra tìm thẳng đến kim chủ.
Dư Thâm yêu mến nhân tài, không nói vòng vo: “Cậu định nhốt cậu bé ấy mấy năm?”
Ba năm? Năm năm?
Cung Thừa chẳng hề nghĩ đến.
Dưới góc nhìn của Cung Thừa, Úc Nam có đi theo gã hay không cũng không mâu thuẫn gì với việc cậu có làm học trò của Dư Thâm không.
Dư Thâm không đợi Cung Thừa trả lời, đó chỉ là một câu hỏi tu từ để bóc tách sự thật thôi. Ông nói: “Tôi không biết cụ thể giữa hai người ra sao nhưng hiện giờ Úc Nam còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, không phân biệt được đích xác bản thân đang làm gì, rất dễ dàng xem là thật, sa lầy vào tình cảm chân thật. Hai tháng cậu đi, nhóc ấy bị ảnh hưởng nặng nề, tôi lo cứ tiếp tục thế này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cậu bé.”
Cung Thừa không vui: “Tất nhiên tôi sẽ không bạc đãi em ấy.”
Dư Thâm tiếp lời: “Cậu giới thiệu cậu bé làm học trò của tôi, chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu bé. Nhưng một ngày nào đó cậu bé sẽ được mở mang tầm mắt, nhìn thấy nhiều người hơn nhiều thứ bao la hơn. Lời này xúc phạm đến cậu, nhưng vốn dĩ cậu không nhốt cậu bé được bao nhiêu năm. Vậy chi bằng buông tay sớm, tác thành cho cuộc đời cậu bé, xem như bán một món nợ ân tình cho tôi.”
Nếu nói câu này sớm hơn mấy tháng thì Cung Thừa sẽ bán ân tình này. Tình nhân xinh đẹp nhiều vô kể, gã còn chưa đến mức luyến tiếc, không đành lòng buông tay ai đó.
Giờ đây hiếm khi gã nảy sinh ảo tưởng tốt đẹp, Úc Nam lại còn đặc biệt hợp khẩu vị, thậm chí gã còn nảy sinh suy nghĩ cứ tiếp tục nuôi nhốt như vậy.
Cung Thừa đã ngồi trên ghế cao từ rất lâu, tâm trạng của người khác không nằm trong phạm vi suy xét của gã, lại còn là người từ trước đến nay luôn nắm quyền kiểm soát, gã nhíu mày: “Nếu tôi không buông tay thì sao?”
Dư Thâm bực tức: “Sao cậu lại muốn đối nghịch với tôi? Cậu có từng nghĩ xem liệu cậu bé có muốn thế không?”
“Chuyện này vốn dĩ là ngươi tình ta nguyện.” Cung Thừa nói tuyệt tình, “Hơn nữa, tôi không buông tay thì em ấy vẫn là học trò của thầy. Thầy có thể dạy đến mức nào em ấy sẽ có thể bay đến mức ấy, làm hết bổn phận của thầy đi, thầy Dư.”
* (Truyện do dauhacmieu.wordpress.com edit)
Hết triển lãm tranh không bao lâu thì Úc Nam nhận được điện thoại của Hiệp hội Mỹ thuật, họ báo có một người sưu tầm tác phẩm của cậu với giá cao.
Lúc tham gia triển lãm Úc Nam ký thỏa thuận ủy thác bán hộ, vì thế tiền nhanh chóng chuyển vào tài khoản của cậu, đến 50000 tệ.
(*) 50.000 CNY ≈ 175.000.000 VNĐ
Úc Nam ngạc nhiên ngây người, cậu chỉ là một nhân vật không tiếng tăm, một họa sĩ nhỏ bé non nớt, sao có thể xứng đáng được người ta tốn ngần ấy tiền mua tác phẩm của cậu? Úc Nam vội vã nói với người phụ trách, muốn khuyên đối phương đừng tiêu tốn nhiêu đó tiền, cậu có thể ưu đãi một ít, cảm ơn đối phương đã công nhận cậu.
Người phụ trách nói: “Quý ngài ấy cố ý muốn thế, chúng tôi cũng rất bất ngờ. Nhưng nghệ thuật là vô giá, thầy Úc đừng đặt nặng quá. Thầy xem Barnett Newman xem, một sọc thôi cũng bán được 106 triệu đô Mỹ.”
(*) Barnett Newman: Một nghệ sĩ thị giác người Mỹ. Ông được coi là một trong những nghệ sĩ tiêu biểu nhất của trường phái trừu tượng ấn tượng và là một trong những họa sĩ tiên phong của thể loại vẽ theo mảng màu colorfield.
Úc Nam được khen mà ngại muốn chết, sao cậu có thể so được với Newman chứ? Cậu nghĩ tác phẩm của mình cao lắm cũng chỉ mấy ngàn tệ.
“Là một quý ngài ạ?” Cậu hỏi không chắc chắn, “Chú có thể cho cháu cách liên lạc không?”
“Vâng.” Người phụ trách nói, “Nhưng đối phương nói nhận tiền là được, từ chối khéo để lại cách liên lạc.”
Lúc đó đã sang tháng 12.
Tiết trời lạnh căm.
Úc Nam nghe điện thoại xong thì chạy vào phòng sách báo cho Cung Thừa: “Tranh của em bán 50000 tệ!!!”
Cả tháng nay lịch trình của Cung Thừa chật kín, đi nước ngoài về gã cũng không thể thư giãn.
Đoạn thời gian Cung Thừa mới về nước cả hai thỉnh thoảng gặp nhau, tất nhiên gặp thì không thể thiếu làm tình, khiến Úc Nam nhức mỏi toàn thân cứ như sắp ngã khuỵu đến nơi.
Nhưng khi dừng lại, chỉ cần cả hai gần gũi lần nữa thì sẽ lại rơi vào trạng thái điên cuồng kia.
Có lúc Úc Nam thấy ở bên Cung Thừa trừ làm tình ra không thể làm chuyện nào khác, chỉ nghĩ thôi cũng thường hay tê dại cả ngón chân, như thể bọn họ là những cỗ máy được chế tạo để làm chuyện ấy, mỗi giờ mỗi khắc chìm đắm trong dục vọng lúc nào chẳng hay.
Tình trạng như thế kéo dài đến hơn nửa tháng mới giảm bớt.
Vì còn có thời gian lâu dài hơn để “điên cuồng” nên Cung Thừa kìm chế lại, Úc Nam cũng nghiêm chỉnh hơn.
Hai người mới vừa trải qua cuộc mây mưa dài, thong thả phóng túng, dùng tư thế nằm nghiêng vừa làm vừa hôn nhau. Khoảnh khắc sung sướng kéo dài rất lâu, đôi bên đều có được sự thỏa mãn, không còn giống lữ khách đói khát trong sa mạc sau đó nhìn thấy ốc đảo.
Thể xác và tinh thần sảng khoái tựa như giành được một cuộc sống mới.
Cung Thừa tìm được độ phù hợp trước nay chưa từng có từ trên người Úc Nam.
Úc Nam hí hoáy vẽ tác phẩm mới trong phòng vẽ, Cung Thừa làm việc trong phòng sách.
Bọn họ quen với cách sống chung ấy, ai làm việc nấy, giống như lời Cung Thừa nói khi Úc Nam vừa đến đây, bọn họ không quấy rầy lẫn nhau.
Bây giờ thấy Úc Nam kích động đỏ bừng mặt, Cung Thừa buông bút máy xuống, cười hỏi: “Thật à? Với người mới thì đó là một mức giá khá tốt.”
Trong nháy mắt Úc Nam nghĩ đến một khả năng, cậu bước đến ngồi lên đùi Cung Thừa.
Trên người Úc Nam còn thơm mùi sữa tắm, khoan khoái, ngửi rất dễ chịu. Cậu ôm cổ Cung Thừa hỏi: “Em hỏi chú một câu, chú không được gạt em.”
Cung Thừa hỏi: “Câu gì?”
Úc Nam hỏi dè dặt: “Bức họa của em là do chú mua hả?”
Cung Thừa nói không phải.
Úc Nam không tin: “Thật sự không phải?”
Cung Thừa nói: “Bé con, em không tin tranh em vẽ xứng đáng được người ta yêu thích hay không tin tranh của em có giá như thế?”
Úc Nam trả lời thành thật: “Em không tin cả hai. Có phải người mua tranh có ánh mắt không tốt không?”
Cung Thừa bật cười.
“Cho nên em mới nghĩ là chú mua, chỉ có chú mới tiêu tiền như nước vậy.” Úc Nam nóng mặt, biết mình nói sai sai, “Không phải em không tôn trọng người mua tranh, mà là quan tâm thật lòng. Trong triển lãm có rất nhiều tác phẩm đoạt giải sao người đó không mua, lại muốn tranh vẽ của em? Quả thật em vẽ rất nghiêm túc, nhưng nếu biết trước sẽ có người tốn ngần ấy tiền để mua tranh của mình thì em nên vẽ chăm chút tỉ mỉ hơn nữa, vậy mới xứng đáng với giá người ta trả.”
Cung Thừa là doanh nhân, xưa nay gã chưa từng thấy đồ vật được bán với giá cao lại còn lo nó không xứng với giá tiền.
Tối đa hóa lợi ích mới là con đường mà Cung Thừa tán thành.
Không biết nên nói Úc Nam ngây thơ hay là Úc Nam thanh cao, tóm lại gã cũng rất thích điều này.
Cung Thừa nói: “Để người ta không bị thiệt, lần sau bé con phải vẽ chăm chút tỉ mỉ hơn nữa nhé.”
Úc Nam vui vẻ trở lại: “Vâng!”
Cung Thừa hôn hôn cậu: “Em dự định tiêu xài ‘số tiền kếch xù’ đó như thế nào?”
Úc Nam nghĩ ngợi: “Em đưa một nửa cho mẹ, nửa còn lại em giữ.”
Cung Thừa: “Giữ làm gì?”
Úc Nam tỏ vẻ ranh mãnh: “Không nói với chú.”
Gần đây Úc Nam thần thần
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!