Mỹ Nam Hoa Hồng
Chương 49: Cậu còn mắc sai lầm được.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
MỸ NAM HOA HỒNG
Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa
Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, kim bài đề cử.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
Chương 49: Cậu còn mắc sai lầm được.
Đại gia đình nhà họ Úc vui vẻ đi ăn lẩu rồi về khách sạn. Ba người phụ nữ một phòng, ba người đàn ông một phòng.
Ông cậu uống kha khá, đã ngủ ngáy rền trời từ lâu.
Úc Nam mua điện thoại mới, đổi sim mới, ngồi xếp bằng trên giường hí hoáy, Úc Kha là nam sinh nhưng cực kỳ lắm chuyện, nó nhích lại gần hỏi: “Anh, anh thất tình đúng không?”
Úc Nam mở điện thoại mới lên, khôi phục thông tin sao lưu trong đám mây, chọn một vài dãy số không còn liên lạc dọn sạch chúng.
Cậu có vẻ chăm chú sử dụng điện thoại, buông hàng mi vừa dài vừa dày, nét mặt không thay đổi: “Không.”
Còn chưa từng yêu thì lấy đâu ra thất tình?
Tim bỗng đau nhói trong tích tắc như bị móng vuốt sắc bén vô tình bóp nó, nhào nặn.
Úc Nam khựng ngón tay, hai, ba giây sau mới hít khẽ một hơi cố gắng khôi phục bình thường.
Lần trước mẹ nói không sai, khỏi cơn cảm mạo mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại.
Cậu chỉ cần lặng lẽ đợi nó trôi qua rồi mọi thứ sẽ tốt thôi, không còn người nào có thể dễ dàng tổn thương cậu được nữa.
“Anh gạt em.” Úc Kha đẩy tay Úc Nam, nhân tiện nằm xuống cạnh cậu còn tựa đầu lên đùi Úc Nam, tóc nhọn lỉa chỉa đâm vào đùi Úc Nam xuyên qua lớp vải.
Úc Nam không hé môi.
Nỗi đau nho nhỏ đó giúp cậu dễ chịu hơn, chừng như có thể giữ cho cậu tỉnh táo.
Úc Kha nhìn anh của nó, đong đầy ao ước: “Thất tình thì thất tình, em sẽ không cười anh, anh còn tính gạt em? Em nói anh biết bọn trong lớp em mà gặp vấn đề tình cảm thì sẽ đến hỏi ý kiến em.”
Úc Nam liếc sang cậu: “…”
Úc Kha hào hứng: “Nói thử xem, bạn gái anh là mẫu người thế nào? Xinh xắn không? Em nghe dì nói lần này anh đến Thâm Quyến với bạn, chắc chắn là bạn gái anh phải không, cãi nhau hả?”
Úc Nam vẫn lắc đầu: “Không.”
Úc Nam không thể kể chuyện này với đứa em họ vị thành niên.
Thậm chí cậu còn không kể cho bạn thân Đàm Nhạc Phong.
Một ngày nào đó Úc Nam sẽ kể cho họ biết, cậu không phải kiểu người thích kìm nén nỗi đau hứng chịu nó một mình, cậu tin rằng bất kể là niềm vui hay nỗi buồn đều cần chia sẻ với người gần gũi nhất.
Nhưng hiện giờ cậu vẫn chưa kể.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh kể lại cuộc tình không thể chịu thấu, khiến người ta ân hận ngay từ khi bắt đầu thì Úc Nam lại đau thắt tim, đau đến độ không mở miệng ra nổi, đau đến độ thoi thói sắp chết.
Cậu cần một ít thời gian.
Úc Kha chép miệng: “Anh không tin em.”
Chuyện Úc Nam không muốn làm thì không ai ép được, tất nhiên Úc Kha biết rõ.
Trong tiếng ngáy của ông cậu, Úc Kha đổi đề tài: “Lúc xăm hình sao anh chịu nổi hay thế? Em đau muốn chết! Nếu không phải đi theo đón anh thì cha tính bắt em đi xăm nốt trong hai ngày nay.”
Họ đự định cho Úc Kha học Học viện Cảnh sát nhưng vì hình xăm nên bỏ lỡ, bỏ qua chuyện Úc Kha bị quất thắt lưng một cái, do nó đâm đầu trước nên dù là làm sai cũng phải làm cho đến nơi đến chốn dẫu phải quỳ gối, đả kích nhân hai như vậy nó mới khắc cốt bài học kinh nghiệm này.
Đây là cách thức giáo dục của ông cậu dành cho Úc Kha.
Ngữ điệu Úc Nam bình bình không lên xuống: “Cố nhịn một tí sẽ không đau nữa.”
Cậu nói nhẹ như bẫng, Úc Kha hâm mộ: “Anh đỉnh ghê, gì cũng giỏi hơn em, nhịn đau giỏi hơn em, ngay cả hình xăm cũng lớn hơn em. Nếu em là anh thì tốt quá.”
Úc Nam: “Em sẽ không muốn trở thành anh đâu.”
Ngẫm nghĩ, Úc Nam bổ sung, “Em không ngu ngốc như anh.”
Ngủ một giấc dậy, người lớn đã lo liệu xong hành trình ngày hôm đó.
Một ngày nữa họ mới có thể quay về Sương Sơn nên bàn nhau dạo một vòng Thâm Quyến.
Nhóm ông cậu đã đến đây một lần, có quyền phát biểu ý kiến hơn, đang chọn đường đi thì Úc Đồng ầm ĩ đòi đi Disneyland chơi.
Úc Tư Tư nhận điện thoại, bà quay lại với vẻ mặt khó xử: “Khoan đã.”
Tất cả ngẩng đầu tưởng bà có đề xuất nào hay ho.
Song Úc Tư Tư lưỡng lự mấy giây, bà nhìn Úc Nam nói: “Úc cưng, có một việc cần con quyết định. Nhưng mẹ muốn nói trước là mẹ cũng bất ngờ với chuyện này, tuyệt đối không phải do mẹ sắp xếp, con hiểu không?”
Tim Úc Nam đập thịch.
Cậu vô thức nghĩ rằng Cung Thừa tìm đến đây, không khỏi dâng lên nỗi căm ghét.
Không hiểu sao cảm xúc ấy xuất hiện rất nhanh cứ như thể nó là điều hiển nhiên, gần như khiến cậu cáu kỉnh.
May mà điều Úc Tư Tư nói làm cậu nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Ông nội của con đến rồi.”
Úc Nam không hiểu: “Ông nội?”
Bao năm rồi cậu không còn tới lui chỗ ông, bọn họ đã cắt đứt quan hệ từ lâu, vì sao lại đến đây?
Úc Tư Tư bổ sung: “Không phải ông nội bên phía cha con mà là ông nội bên Nghiêm gia. Ông nội ruột của con.”
Mợ hoảng hốt: “Sao lại thế? Không phải đã nói sẽ không ép Úc Nam quay về nhận tổ quy tông sao, còn nói là cho chúng ta không gian mà? Sao họ lại là người lật lọng thế này?”
Úc Đồng vô thức nắm lấy tay Úc Nam, Úc Kha thì tức giận: “Con đi xuống xem sao! Bọn họ tính làm gì, pháp luật còn công nhận người có công nuôi dưỡng lớn hơn! Giờ con đi đuổi họ về!”
Ông cậu gõ nó một cái muốn lủng đầu: “Cút về cho cha.”
Úc Nam được người nhà bảo vệ, quả thật là “cái rốn của vũ trụ”.
Chỉ cần cậu không muốn thì người nhà sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện.
Điều này đã được chứng minh.
Úc Nam lên tiếng: “Chỉ có một mình ông thôi à?”
Cậu rất muốn làm cho rõ.
Chỉ cần không bắt cậu về Nghiêm gia thì cậu có thể gặp gỡ họ.
Cậu hiểu mỗi một người đều mang trong mình tình yêu thương.
Úc Tư Tư trả lời: “Là Nghiêm Tư Nguy dẫn ông ấy đến.”
Ngày hôm qua Úc Tư Tư tìm ra Úc Nam xong liên lạc với Nghiêm Tư Nguy báo bình an, nói bọn họ tạm thời ở lại Thâm Quyến, vé máy bay đặt vào ngày kia. Ai ngờ sáng sớm nay Nghiêm Tư Nguy đến, anh rất biết giữ khoảng cách, chỉ gọi điện giải thích rõ tình huống với Úc Tư Tư.
Ông cụ nay đã 90 tuổi, nghe nói Úc Nam không muốn về Nghiêm gia thì đau quặn lòng. Ông còn nghe Nghiêm Tư Nguy nói Úc Nam được dạy dỗ rất khá, tài đức giỏi giang nên càng muốn gặp cậu hơn.
Bây giờ họ đang ở đại sảnh bên dưới, buông bỏ hết mọi vai vế chờ gặp Úc Nam.
Úc Nam nghe vậy thì sao có thể không đi cho được.
Cậu nghĩ ngợi: “Mẹ ơi, mẹ đi theo con đi.”
Úc Tư Tư đỏ mắt gật đầu.
Hai mẹ con đi xuống dưới lầu, băng qua đại sảnh đi đến phòng nghỉ. Một ông cụ tóc bạc phơ ngồi trên ghế sofa màu trắng bằng da thật, nhìn vẫn còn xán lán tinh thần, Nghiêm Tư Nguy đứng ở bên cạnh.
Ông cụ thấy họ bước đến thì đứng bật dậy, bàn tay chống gậy vô thức run run.
Da Úc Nam trắng nõn, tay chân thon dài, quả là một chàng thanh niên đẹp đẽ căng tràn sức sống.
Ông cụ kích động, Nghiêm Tư Nguy vội vã bước lên đỡ: “Ông ơi.”
“Gia Gia.” Cụ bật khóc, “Gia Gia của chúng ta…”
Trong đôi mắt già nua bộc lộ cảm xúc mãnh liệt khiến Úc Nam không dằn lòng được chua xót mũi.
Cậu bước lên một bước, nói lễ phép: “Chào ông ạ. Cháu là Úc Nam.”
Úc Tư Tư nghe thấy cậu đặc biệt nhấn mạnh tên của mình thì lui về sau một bước, quay đầu không nỡ nhìn tiếp.
Cụ gật đầu: “Úc Nam, Úc Nam cũng là một cái tên hay, không hề thua kém tên ông đặt.”
Úc Nam ngoan ngoãn gật đầu.
Nghiêm Tư Nguy nhìn cậu, cũng gật gù xong lùi lại gọi: “Dì Úc ạ.”
Cả hai ăn ý chừa lại không gian cho hai ông cháu.
“Mời ông ngồi ạ.” Úc Nam đỡ ông dậy, không ngờ đối phương lại trở tay nắm chặt tay cậu.
“Gần 20 năm rồi, ông già này còn có thể nhìn thấy mặt cháu trước khi xuống mồ thì có chết cũng nhắm mắt.” Ông nội quá kích động, tay còn run run, trên người thoảng mùi thuốc, “Cháu đừng trách Nghiêm Tư Nguy, là ông ép nó dẫn ông đến đây, sao nó dám từ chối không đi chứ?”
Úc Nam không biết nên đáp sao cho phải.
Không có ai dạy cậu làm cách nào mới có thể vẹn cả đôi đường trong tình huống thế này.
Mày mà ông nội không để bụng sự lúng túng của cậu, còn vui vẻ ngắm nghía cậu: “Tốt quá, cháu đã lớn bằng này, đúng là giống mẹ như đúc, chẳng trách Nghiêm Tư Nguy liếc mắt là nhận ra cháu ngay, đây quả là ý trời.”
Duyên phận mà do đánh nhau mới có thì sao tính là ý trời được.
Úc Nam sợ nói ra sẽ xấu hổ chết mất.
Cậu ngoan ngoãn để cho ông níu kéo, đối phương gần như không nỡ rời tay cậu, xoa tóc cậu: “Giờ cháu đang học ở Học viện Mỹ thuật?”
Úc Nam trả lời phải.
Ông nội lại khen thưởng mấy câu tốt lắm tốt lắm.
Úc Nam hiếm khi ở chung với bậc trưởng bối lớn tuổi, đối phương hỏi gì cậu đáp nấy.
Ông nội hỏi chuyện lúc nhỏ, hỏi chuyện bị phỏng, cũng hỏi dự định trong tương lai của cậu.
Úc Nam không ngại phiền, trả lời từng câu một.
Ông nội hài lòng nghe từng câu từng câu, bất giác họ tán gẫu suốt một tiếng.
“Bà cháu không còn khoẻ, sợ rằng sẽ đi trước ông.” Lúc bình tĩnh lại ông nói với cậu, “Bà không đi ra khỏi cửa được, mong mỏi chỉ cần có thể nhìn thấy mặt cháu. Gia Gia… Úc Nam à, ông có một yêu cầu quá đáng với cháu, cháu đi cùng ông về gặp bà cháu được không? Bà ấy có đồ muốn đưa cho cháu.”
Úc Nam không ngờ sẽ như thế này.
Cậu vẫn còn có chút mâu thuẫn về việc đi đến Nghiêm gia, cứ có cảm giác chỉ cần đi thì họ sẽ không cho cậu trở về.
Nhưng tâm cậu cũng làm từ thịt, thậm chí còn mềm mại hơn cả người khác thì sao có thể hạ quyết tâm từ chối nổi?
Ông nội sống đến 90 tuổi cũng không uổng phí.
Ông hàn huyên một hồi thì nhận ra đứa nhỏ này rất hiền lành, tính cách cũng lương thiện, biết ván cờ này mình đi đúng nước, ông nói tiếp: “Chúng ta sẽ ở tại một chỗ khác, sẽ không có những người khác, ông bảo đảm trong tình huống cháu không muốn thì không một ai ngoài chúng ta nhìn thấy cháu.”
Úc Nam hơi lưỡng lự: “Cháu muốn hỏi ý kiến của họ trước.”
Cậu ám chỉ người nhà họ Úc.
Ông nội thấu tình đạt lý: “Tất nhiên, tất nhiên.”
Úc Tư Tư đồng ý.
Khi Úc Nam đi theo ông nội thì người nhà họ Úc đứng ở cửa nhìn theo cậu.
Nội tâm mọi người rất bất an, với bọn họ thì Úc Nam là cục cưng quý báu, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý đến Tết Úc Nam sẽ quay về Nghiêm gia nhưng sau khi ầm ĩ một trận, bây giờ dù Úc Nam chỉ đi tạm thời cũng khiến họ căng thẳng.
Sao Úc Nam không biết cho được, nhưng lời bảo đảm của ông nặng tựa ngàn vàng, cậu tin ông nội nói được làm được.
Trên đường đi ông nắm tay Úc Nam không buông, đuổi Nghiêm Tư Nguy lên ghế trước.
Sau hơn 40 phút chạy xe họ đến khu biệt thự thanh nhã, xanh hoá rất tốt, mỗi một căn còn có hồ nước nhân tạo đẹp mắt, là nơi cực phù hợp để dưỡng lão.
Vừa đi vào cửa thì người chăm sóc đặc biệt đẩy xe lăn ra đón.
Ông cụ muốn tìm chút thể diện trước mặt đứa cháu tưởng thất lạc mà tìm lại được nên khoát tay ý bảo người chăm sóc đẩy xe lăn đi, tự chống gậy, còn không cho Nghiêm Tư Nguy đỡ. Thái quá hơn là bắt Nghiêm Tư Nguy đứng bên ngoài cửa.
Nghiêm gia quả đúng là dòng dõi thư hương, căn nhà trang trí cổ điển trang nhã, đâu đâu cũng có sách vở.
Nơi này chỉ có người già sống cho nên cực kỳ yên tĩnh, không thấy sản phẩm điện tử nào, Úc Nam ngước mắt thì nhìn thấy một bức tranh sơn dầu tĩnh vật, bình chứa thủy tinh, hành tây củ cải, đó chẳng phải là bức tranh cậu trưng bày trong buổi triển lãm tranh sao?
Thảo nào bán giá cao, hóa ra là vậy.
Úc Nam đỏ mặt.
Tranh cậu vẽ thật sự không đáng 50000 tệ.
Ông nội khoe khoang vênh váo: “Ông nghe nói về tranh triển lãm của cháu nên bảo Nghiêm Tư Nguy mua nó về. Bức họa này treo ở đây, giờ vị khách nào đến cũng khen tấm tắc.”
Úc Nam ngại ngùng, nói lúng túng: “Cháu mà biết ông sẽ treo ở đây thì sẽ vẽ bức tranh còn tốt hơn đẹp hơn.”
Bức tranh sơn dầu đó thật sự không hợp treo trong căn nhà này lắm.
Cậu không biết trước đó chỗ này treo một bức tranh thủy mặc hùng vĩ, do Nghiêm Từ An cha của Nghiêm Tư Nguy vẽ, là quà tặng cho ông nội năm sinh nhật 80 tuổi, treo được 10 năm. Bức họa của cậu vừa đến thì bức họa kia lập tức bị đày ra lãnh cung, treo trong góc phòng sách hít bụi, mà Nghiêm Từ An không dám hó hé ý kiến gì.
“Đi thôi.” Ông nội nói, “Ông dẫn cháu đi gặp bà nội.”
Họ bước lên cầu thang gỗ dày nặng nề, đi thẳng lên lầu hai.
Trong căn phòng hứng ánh mặt trời tốt nhất ở cuối hành lang có một bà cụ cũng bạc phơ mái đầu nằm đó, nghe thấy có người đi vào cũng chỉ liếc mắt sang, trông không hề có sức sống.
Phòng còn thoảng mùi thuốc, giờ Úc Nam đã biết mùi thuốc trên người ông nội từ đâu ra.
Hóa ra ông nói bà nội không khỏe là vì thế này.
Bà nội bị đột quỵ.
Tinh thần vẫn tỉnh táo nhưng thậm chí còn không nhấc nổi ngón tay.
Úc Nam bước lại, bà nội không cầm được nước mắt, cậu cũng khàn giọng: “Bà ơi.”
Bà chớp đôi mắt, quay sang ông nội.
Lúc này ông mới khom người lấy một hộp nhung từ trong ngăn kéo ra: “Anh biết rồi, anh sẽ đưa cho Gia Gia em đừng nôn nóng, chậc, em cứ nóng tính thế đấy.”
Trong hộp nhung có một mặt dây chuyền bằng ngọc hình tròn, tao nhã nền nã nhìn là biết ngay không phải vật bình thường.
“Vì cái này mà bà của cháu căm
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!