Mỹ Nam Hoa Hồng
Chương 65: Xem biểu hiện của em.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
MỸ NAM HOA HỒNG
Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa
Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, kim bài đề cử.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
Quà sinh nhật tặng cho bạn Diệp Diệp/Nam Nam iu quý nha ♥
Chương 65: Xem biểu hiện của em.
Hình như Úc Nam đã lấy lại tinh thần.
Dẫu trải qua chuyện gì cậu vẫn là một Úc Nam thấu đáo, nhiệt tình. Đôi mắt vừa đen vừa long lanh, lúc nói câu ấy mở to tròn như mắt mèo, quả thật dốc toàn sức ra để phản đối, dự định lấy lại lương tâm cho Cung Thừa.
Đây là điểm khác biệt của Úc Nam.
“Nếu bây giờ chú thả tôi đi thì vẫn còn kịp, tôi bảo đảm sau khi về sẽ không nói gì hết, xem như tôi chưa từng thấy chú.”
Cậu đã nghĩ kỹ, chỉ cần Cung Thừa nghĩ thông suốt thả cậu đi, cậu sẽ đến đại sứ quán xin giúp đỡ.
Tìm kiếm Đoàn Dụ Hàn, về nước, những chuyện này vẫn có thể quay về quỹ đạo.
Cung Thừa lặp lại: “Xem như chưa từng thấy tôi.”
Úc Nam gật đầu: “Phải.”
Cung Thừa lạnh tanh thốt ra hai chữ: “Mơ tưởng.”
Úc Nam bị kéo đi mấy bước, cậu chợt nhận ra cố gắng cách mấy cũng chỉ uổng công, Cung Thừa sẽ chẳng thèm nghe cậu.
Cậu giận đến nỗi đầu óc mông lung: “Nếu cha chú biết bác ấy thiết kế nơi này là để chú nhốt người ta, chắc chắn sẽ hối hận đã xây nó!”
Mặt Cung Thừa đen phân nửa.
Khi Úc Nam muốn nói nhằm chọc tức người ta thì cậu có thể khiến người ta tức chết: “Chú muốn nhốt tôi, còn muốn giới thiệu nhà tù đẹp đẽ cỡ nào với tôi, chẳng lẽ chú nghĩ tôi sẽ xuất hiện hội chứng Stockholm với chú vì điều đó à!”
Nói xong cậu gạt tay Cung Thừa, tự đi vào trong “nhà tù”.
Người hầu mở cửa, anh ta ngẩn người, không ngờ còn có thể nhìn thấy người nào khác trừ Cung Thừa.
Ban nãy những lời hù dọa của Cung Thừa đã khiến cậu khắc sâu ấn tượng, trong tiềm thức vẫn đinh ninh Cung Thừa muốn tách biệt mình với thế giới, không còn được gặp một ai.
Người hầu là Hoa kiều, anh ta gật đầu lịch sự với Úc Nam xong mới nói với Cung Thừa đứng sau cậu: “Ngài Cung ạ, người của sứ quán đến rồi.”
Cung Thừa “Ừ” một tiếng.
Úc Nam bước qua cửa.
Tầng này là phòng khách lớn, quả thật bên trong có hai người khách đang đợi.
Chuyện gì vậy?
Úc Nam nghi ngờ trong bụng, lẽ nào người của sứ quán đến bắt cậu? Rốt cuộc cậu nên vui mừng hay thích thú đây?
Cậu cảm nhận có người xoa đầu mình ở phía sau.
Giọng Cung Thừa không nghe ra cảm xúc: “Đi ký tên đi, họ đến làm giấy chứng thực du lịch cho em.”
(*) Giấy chứng thực du lịch (Travel certificate): Là giấy thông hành do một quốc gia hoặc một tổ chức quốc tế cấp vì một số lý do đặc biệt. Ở nhiều quốc gia có thể sử dụng giấy chứng thực du lịch làm visa đi du lịch hoặc đi làm việc thay cho hộ chiếu.
Úc Nam không hiểu, giấy chứng thực du lịch để làm gì?
Cung Thừa biết cậu không hiểu, nói hờ hững: “Người đánh mất hộ chiếu phải làm giấy chứng thực du lịch mới có thể quay trở về nước.”
Úc Nam như bước vào cảnh trong mơ, không phân rõ là hiện thực hay hư ảo, cậu thầm nghĩ không phải cậu đang nằm mơ đấy chứ, Cung Thừa cho người của sứ quán đến làm thủ tục giấy chứng nhận du lịch để được quay về nước?
Người của sứ quán tiến hành làm thủ tục cho cậu rất nhanh, chụp hình ký tên, rõ ràng gọn gàng.
Úc Nam trộm nghĩ đại sứ quán cấp cao mà vẫn có chế độ phục vụ tận cửa thế này?
Phía bên kia người hầu đang cởi bỏ áo khoác cho Cung Thừa, trong nhà ấm áp như xuân, hơi cử động tí thôi sẽ thấy nóng.
Nơi đây thật sự phù hợp với câu nói ngắm biển sớm mai nhìn hoa xuân nở.
Người đàn ông bất chợt cau mày, hóa ra lúc cởi áo ống tay áo cọ làm gã đau.
Người hầu không để ý vết thương trên tay ông chủ, anh ta vội vã xin lỗi, nói lát nữa gọi bác sĩ đến xem, Cung Thừa phất tay mất kiên nhẫn: “Không cần.”
Không lâu sau người của sứ quán đi về, thông báo với Úc Nam lần sau khi đến nước M chắc chắn có thể làm lại hộ chiếu, bảo cậu không cần lo.
Úc Nam rơi vào sương mù: “Cảm ơn ạ.”
Người hầu cũng rời đi.
Trong nhà chỉ còn lại cậu và Cung Thừa.
Cung Thừa đi từ trên lầu xuống, đã đổi quần áo khác, gã luôn có thói quen về nhà là thay quần áo ngay. Tầng một tuy lớn nhưng chỉ là không gian tiếp khách, chỗ sinh hoạt và phòng ở đều nằm ở tầng hai.
“Đực người ra đó làm gì?” Cung Thừa hỏi.
Úc Nam: “…”
Cậu không hiểu nổi rốt cuộc Cung Thừa muốn thế nào.
Cung Thừa đi đôi dép bố màu trắng, rót một ly nước cho mình.
Gã vừa uống nước vừa bấm điều khiển chỉnh nhiệt độ trong phòng dễ chịu hơn. Uống xong thân hình cao to tựa vào sofa, xoa giữa lông mày như đã mệt lả.
Bấy giờ Úc Nam mới phát hiện có vẻ Cung Thừa hốc hác đi, trước giờ gã luôn sáng sủa nghiệm nghị áp đảo người ta, giờ đây lại lộ vẻ mỏi mệt hiếm thấy.
Úc Nam không có tâm tư lo nghĩ Cung Thừa đã xảy ra chuyện gì, tất nhiên cũng vờ như không thấy.
Cậu sẽ không có một chút đau lòng nào với Cung Thừa.
Yên tĩnh trong chốc lát.
Cung Thừa nhìn cậu, nói bằng ngữ điệu giống trước kia họ còn bên nhau: “Lại đây.”
Úc Nam hoàn hồn, không nhúc nhích, trên mặt viết hai chữ đề phòng.
“Lại đây.” Cung Thừa không vui, môi còn vết thương mới bị Úc Nam cắn, Úc Nam hạ quyết tâm, người phải biết đề phòng là cậu mới đúng.
Gã vỗ chỗ kế bên sofa ra hiệu, “Em còn muốn quay về không?”
Úc Nam á khẩu không trả lời được. Cậu bị nắm nhược điểm, không thể làm gì ngoài bước lại ngồi xuống, nhưng cố ý cách Cung Thừa một khoảng rất dài.
Làm vậy là để nếu Cung Thừa giở trò cũ, cậu phải đảm bảo mình có thể tránh ra ngay lập tức: “Rốt cuộc chú muốn làm cái gì?”
Vì sao bỗng nhiên làm thủ tục giấy chứng nhận cho cậu?
Nhưng Cung Thừa lại hỏi: “Em thật sự nghĩ là tôi muốn nhốt em?”
Úc Nam đỏ mặt, cậu nóng ruột nóng gan vì chỉ số IQ của mình, khá lúng túng.
Cậu biết suy nghĩ Cung Thừa muốn nhốt mình chỉ là suy diễn của bản thân… Anh tiểu Chu chỉ nói đến căn nhà này ở mấy ngày, từ đầu đến cuối không hề ám thị sẽ giam lỏng cậu.
Nhưng cậu không thấy có lỗi với Cung Thừa, thủ đoạn hung tợn như vậy ai mà không hiểu lầm cho được? Vả lại giải thích cặn kẽ sẽ chết hay gì?
Cậu chịu đựng sự khó chịu: “Có phải chú thấy dọa tôi thú vị lắm không?”
“Em chụp mũ giam cầm bất hợp pháp lên đầu tôi mà tôi không có quyền dọa em?” Cung Thừa nói thờ ơ, “Ngoài kia đủ loại người, bé con không biết trời cao đất rộng như em bị kẻ xấu bắt cóc thì không phải chỉ đơn giản là dọa em.”
Úc Nam: “…”
Vậy còn tốt hơn là ở bên cạnh chú, cậu tức cái mình không muốn thừa nhận Cung Thừa nói đúng, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này.
Nói sao thì Cung Thừa đưa cậu đến đây cũng chẳng hỏi cậu có đồng ý không, cậu lên tiếng cự nự, “Chú trả điện thoại cho tôi đi.”
Cung Thừa từ chối: “Không.”
Úc Nam: “Vì sao? Chú không nhốt tôi, vì sao còn không cho phép tôi liên lạc với bên ngoài?”
Cung Thừa suy nghĩ xong trả lời: “Tôi muốn tốt cho em.”
Úc Nam vẫn còn canh cánh chuyện dân mạng nói cậu gian lận thi đấu, rất muốn xem tình huống hiện tại, cậu nghe thế thì lạnh mặt không muốn cầu xin Cung Thừa nữa: “Bao giờ mới có thể làm xong giấy chứng nhận du lịch cho tôi?”
Cung Thừa: “Chắc khoảng mấy ngày hành chính.”
Úc Nam khẩn thiết hỏi đến cùng: “Đến lúc ấy tôi có thể quay về?”
Không thể giấu nổi khát vọng muốn chạy trốn Cung Thừa.
Cung Thừa nhìn thẳng vào cậu, hỏi: “Ai nói?”
Thấy Úc Nam sắp nổi đóa, gã bổ sung, “Phải xem biểu hiện mấy ngày nay của em.”
Úc Nam không chịu nổi, cậu có cảm giác mình vẫn bị đùa giỡn trong tay, Cung Thừa khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng trước, sau đấy lại cho cậu hi vọng, cuối cùng lại làm cậu thất vọng, cậu hoàn toàn nằm trong tay Cung Thừa, Cung Thừa muốn thế nào thì như thế ấy.
“Sao không vui?” Cung Thừa áp sát, cụp mắt nhìn cậu.
Úc Nam càng thẹn quá hóa giận trước ngữ điệu cưng chiều ấy: “Xem biểu hiện gì?”
Cung Thừa dọa cũng dọa xong rồi, gã không muốn bộc lộ nhiều cảm xúc tiêu cực để Úc Nam thấy.
Nếu nói điều kiện thì tất nhiên gã muốn nhiều vô kể, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành mấy chữ: “Đơn giản thôi, em nghe lời hơn, đừng từ chối tôi. Nếu tôi vui thì sẽ thả em về.”
Úc Nam nghe xong tức bật cười: “Được, nghe lời thôi mà, quá đơn giản. Dù gì tôi cũng giỏi đóng vai ngoan ngoãn, chứ không vì sao chú đuổi theo tôi không buông chứ?”
Cung Thừa hơi thay đổi nét mặt.
Khi ấy gã nói thích Úc Nam là vì em ấy ngoan, mà quên mất đây là một chiếc dằm trong tim Úc Nam.
Nhưng nói xong câu đó Úc Nam ngoảnh mặt đi không nói tiếp.
*
Úc Nam đã chuẩn bị cho chuyện tồi tệ nhất.
Cậu thấy thủ đoạn của Cung Thừa rất lưu manh, cậu biểu hiện tốt hay không chẳng phải do Cung Thừa định đoạt?
Người là dao thớt tôi là thịt cá, tiếp sau đây ngoại trừ nhẫn nhịn ra thì chỉ có nhẫn nhịn.
Làm xong giấy chứng nhận sẽ có thể về nước.
Sẽ có thể cách xa con người ấy.
Cậu vừa an ủi mình vừa hối hận, nếu biết vậy còn chẳng bằng đi chuyến bay kia, chịu đựng Cung Thừa mười mấy tiếng vẫn đỡ hơn bây giờ phải chịu đựng gã mấy ngày.
Nhưng mặc cho cậu đi vòng tới vòng lui trong nhà suy nghĩ vẩn vơ, đứng ngồi không yên, nghĩ Cung Thừa đến nỗi cực kỳ vô liêm sỉ thì Cung Thừa lại bận rộn cả ngày không ngớt.
Cung Thừa vừa lên lầu là có cuộc gọi phải tiếp đếm không xuể, đọc hết văn kiện còn phải ký tên, bận rộn không rảnh ăn uống.
Úc Nam đã đói bụng. Mấy ngày nay cậu không ăn tử tế, đi cùng Đoàn Dụ Hàn toàn ăn những thứ như hamburger, chỉ có thể ăn đồ rẻ để tiết kiệm tiền.
Sau khi bị Cung Thừa bắt cậu cũng không có tâm trạng ăn uống, tới tận giờ làm giấy chứng nhận, có hi vọng quay về cậu mới phát hiện sự tồn tại của cơn thèm ăn.
Cậu vẫn phải ăn, để khỏe mạnh về nước thì không có đạo lý ngược đãi bản thân.
Chỉ tập trung vẽ tranh mười mấy năm, còn chưa từng nấu một bình nước, kiến thức nấu nướng của Úc Nam thiếu thốn đáng thương.
Nơi này chỉ có hai người cậu, tình cảnh trước kia cũng thế, luôn là Cung Thừa chịu trách nhiệm nấu cho cậu ăn… Úc Nam không muốn nhớ lại những chi tiết đó.
Cậu không biết làm cũng không thể lên mạng tra thực đơn, đành nhắm mục tiêu vào trong tủ lạnh.
Lúc Cung Thừa bước ra thì thấy bóng lưng Úc Nam trước bồn rửa.
Trời chập tối, Úc Nam tập trung cúi đầu, phần cổ thon thả lộ ra sau chiếc áo len trông đặc biệt dịu ngoan.
Cung Thừa ôm ghì cậu từ phía sau.
“Làm gì thế?” Gã hỏi.
Úc Nam ngừng tay nhưng không quay đầu nên không nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt người đàn ông.
Cậu biết là Cung Thừa nhưng không muốn nói chuyện, im thin thít, thực hiện tốt nghĩa vụ “không từ chối”.
Cung Thừa ôm cậu mà cậu không phản kháng, gã không cầm lòng được siết chặt vòng tay.
Vòng eo Úc Nam nhỏ nhắn phù hợp ôm trọn vào lòng, lần nữa cảm nhận được cảm giác đã lâu không gặp giúp Cung Thừa thả lỏng tâm trạng buồn phiền vì công việc.
Gã hôn nhẹ cổ người trong lòng: “Giờ tôi mới rõ ý em là sao.”
Úc Nam tên rần da đầu, không hiểu sao Cung Thừa lại có thể vờ như mối quan hệ của họ chưa hề kết thúc.
Cuối cùng cậu cũng giãy nhẹ, cụp mắt mở miệng: “Ý chú là vì sao tôi nói chú là đồ khốn nạn?”
Cung Thừa không so đo với cậu, gã lẩm bẩm: “Lúc ấy em nói nếu con người ta không cần ăn, không cần ngủ, không cần mặc quần áo thì tốt quá, nếu vậy có thể không cần đi làm, không cần học hành, chỉ ở bên người mình thích không phải làm gì cả, chỉ yên tĩnh làm một con cá muối.”
Úc Nam cứng đờ người, đúng là cậu từng nói vậy.
Dần dà mặt cậu đỏ như gấc, vì cậu nhớ ra mình nói câu ấy trong tình huống thế nào: “Thì sao? Câu đó không phải chỉ dành cho chú mà là nói với người tôi yêu. Tôi cũng sẽ nói vậy với người khác.”
Cung Thừa lạnh lùng: “Thế à. Thế thì em phải nhớ cho kỹ sau này chỉ có thể nói câu ấy với tôi.”
Úc Nam bực: “Chú ——”
Cung Thừa bóp cằm cậu: “Nam Nam, em còn chưa rõ ư, tôi không đùa với em.”
Hết 65.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!