[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất! - Chương 1: Xuyên vào tiêu thuyết đam mỹ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
218


[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!


Chương 1: Xuyên vào tiêu thuyết đam mỹ


“Tiểu công chúa tỉnh chưa?”

“Hồi bệ hạ, tiểu công chúa còn hôn mê chưa tỉnh ạ!”

“Ừ, nếu nó tỉnh lại thì lập tức báo cho trẫm!”

“Vâng!”

Lục Trì Mạn nghe được tiếng rì rầm của ai đó vang lên bên tai, hắn có hơi ngạc nhiên, hắn đang ngủ trong phòng cách âm cơ mà sao lại có giọng nói khác thường ở đâu lọt tới, chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ là hắn nằm mơ? Nếu vậy thì giấc mơ này cũng thật kì lạ, trước mắt đen sì sì mà bên tai lại có âm thanh…

– Xẹt.. rè.. rẹt..

Đang lúc nghi hoặc, hắn lại nghe được tiếng loa rè rõ ràng trong đầu, ngay sau đó là một giọng nói lạ lùng nối tiếp vang lên:

[Xin chào tiểu kí chủ! Ta là hệ thống xuyên sách siêu cấp số Diệu Diệu, phụ trách giúp đỡ kí chủ làm nhiệm vụ. Xin được chỉ giáo nhiều hơn!]

Lục Trì Mạn mơ mơ màng màng không hiểu: “…”

Cái gì? Hệ thống! Hệ thống gì?

Trong đầu cấp tốc tuôn trào vô số câu hỏi cùng lúc, hắn như nằm mộng mắng thầm.

Đồ điên nào đang đang ở trong đầu nói nhảm?

Giọng nói kia như âm hồn, lần nữa vang lên, thánh thót như phượng hoàng gãy cánh: [Tiểu kí chủ bình tĩnh nha! Ta không phải đồ điên, ta cũng không có nói nhảm! Ta là hệ thống đó!]

Lục Trì Mạn trong mộng điên cuồng phủ nhận, kiên trì trấn an bản thân.

Không! Hệ thống là thứ không tồn tại! Đây không phải sự thật! Đây nhất định là mơ!

Aaaaaaa..

Lục Trì Mạn chợt bừng tỉnh.

“Tiểu công chúa! Người tỉnh rồi?”

Công chúa?

Công chúa cái gì?

Gọi ta à?

Bên tai vang lên âm thanh nhỏ nhẹ chất chưa vui mừng của ai đó, Lục Trì Mạn từ trong giấc mơ thấy hệ thống thoáng cái tỉnh lại, vừa mở mắt liền cảm thấy có điểm khó chịu ập đến.

Hắn điên cuồng chớp lấy đôi mắt cay xè, nước mắt theo đà tuôn trào dạt dào che mờ cảnh vật trước mắt, miễn cưỡng nhấc được cánh tay lên lau đi nước mắt, hắn cảm thán, có cảm giác tay không phải là của mình.

Sau khi đôi mắt được khai sáng, thứ đầu tiên đập vào mắt là đỉnh giường cổ xưa, màn che bao phủ màu hồng nhạt đang được một tiểu cô nương mặc y phục cổ trang vén sang hai bên.

“Ngươi..” Lục Trì Mạn muốn nói chuyện, phát hiện cổ họng đau rát, tiểu cô nương thấy thế liền nhanh nhẹn đem nước ấm tới, bấy giờ cảm thấy dễ chịu hơn một chút hắn mới lại hỏi: “Ngươi vừa gọi ta là cái gì?”

“Ơ!” Tiểu cô nương vô cùng kinh ngạc đáp lại: “Tiểu công chúa ạ! Người sao vậy?”

Cánh tay còn trong chăn của Lục Trì Mạn cấp tốc sờ đến vị trí khó nói bên dưới, sờ được tiểu đệ đệ mới thở phào.

Còn may! Chưa biến thành nữ nhân!

Như vậy, vấn đề tới!

Ta là ai? Đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra?

Vì sao mới đi ngủ một giấc tỉnh dậy liền đã không hiểu nổi thế giới này nữa vậy?

Chẳng nhẽ đạo diễn nhân lúc hắn ngủ say cho người khiêng tới phim trường đóng phim rồi?

Không nên đâu! Hắn mặc dù từ chối đóng vai chính nhưng vẫn nhận vai boss phản diện đó thôi, đạo diễn lí nào lại thế?

“Tiểu công chúa? Tiểu công chúa?”

“…”

Lục Trì Mạn từ trong suy nghĩ loạn tùng phèo tỉnh ra, nhìn quanh căn phòng một vòng nhưng không hề thấy máy quay, cũng không thấy đạo diễn, chỉ có hắn một người đang nằm cùng với tiểu cô nương vẫn luôn miệng một tiếng “tiểu công chúa” hai tiếng vẫn là “tiểu công chúa” từ nãy tới giờ.

Hắn cần bình tĩnh lại một chút đã, chuyện này thật sự khiến cho một người đã trải qua sóng to gió lớn đây rất choáng váng đó nha!

Có chút khó tiếp nhận nữa đó nha!

Hắn nói với tiểu cô nương: “Ngươi đi ra trước đi, ta muốn nghỉ thêm một lúc!”

“Vâng!” Tiểu cô nương cúi đầu hành lễ, trước khi rời đi còn bổ sung thêm: “Nô tì ở bên ngoài, tiểu công chúa có chuyện gì cứ gọi nô tì nhé!”

“Ừ!”

Lục Trì Mạn trước tiên muốn xem xét bản thân mình một chút đã, không hiểu chuyện gì mà khắp cơ thể trên dưới đều đau nhức dữ dội, có cảm giác như bị đánh qua một trận vậy đó.

Vật lộn đến nửa ngày mới lết được cái thân thể mệt mỏi đến bên gương, Lục Trì Mạn nhìn thấy khuôn mặt trong gương liền muốn khóc luôn rồi, mĩ nhân trong gương mi cong mày liễu mắt tròn long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm, mái tóc đen dài mềm mại xõa tung.

Xinh đẹp!

Tiểu mĩ nhân!

Trẻ em vị thành niên!

Cho nên, lão tử xuyên qua rồi?

Không đúng, cái chuyện xuyên không này không phải chỉ có trong sách thôi sao?

Cầu giải thích!!!

Không được, sắp bình tĩnh không nổi nữa, đau tim quá, lão tử muốn trở về aaaaaaa..

_

Sau khi vật lộn chán chê cuối cùng Lục Trì Mạn cũng phát hiện ra mình đã thật sự xuyên qua rồi, nơi này tất cả mọi thứ đều tỏa ra một nét cổ xưa nồng nặc căn bản không phải thế giới hiện đại mà hắn đã sống rất lâu kia.

Đáng nói hơn nữa, hắn xuyên không như trong tiểu thuyết thì thôi, đằng này còn được tặng kèm một cái hệ thống!

Hệ thống đáng ghét trong truyền thuyết!!!

Bình tĩnh lại đã nào…ngàn vạn suy nghĩ đều không giải quyết được vấn đề đúng không? Dù sao hệ thống vẫn còn có tác dụng, vả lại thiết lập quen thuộc này trên tiểu thuyết hình như đều là của nhân vật phản diện, nếu đúng thì  cũng coi như đây là một chuyện tốt đẹp trong ngày.

Trước mắt cần nhất là phải biết được chỗ này là cái chỗ quái quỷ nào đã.

[Hệ thống, mi đâu rồi?]

[Tiểu kí chủ khả ái, ta ở đây, ngài có gì thắc mắc mời hỏi!]

Lục Trì Mạn phát hiện giọng nói của hệ thống thật sự từ trong đầu phát ra, cực kì vang vọng hệt như có ai đó ôm loa chạy trong đầu vậy, nhận ra rằng tiểu thuyết không có lừa mình, hỏi: [Đây là nơi nào?]

[Đây là thế giới tiểu thuyết đam mĩ nha!]

[…đam mỹ???] What the hell?

Tiểu thuyết…??? Đam mỹ???

Ba giây sau Lục Trì Mạn gào lên trong lòng: [Ta vì sao lại ở đây? Ta muốn trở về!]

Diệu Diệu thực bình thản giải thích: [Đây là thế giới ngài phải đến nha, ta chỉ phụ trách đưa ngài đến đây và giúp đỡ ngài trong quá trình làm nhiệm vụ thôi, còn lại thì không biết!]

[Là sao?] Cái chuyện cười mười năm gì đây? Chẳng nhẽ mấy trăm năm nhìn đời của ta chưa đủ uyên thâm nên vẫn chưa giác ngộ được ý nghĩa của sự việc? Vì sao mi giải thích xong ta càng thêm mơ hồ thế!

Hệ thống tâm vững như bàn thạch phủi mọi trách nhiệm: [Chuyện chính là như vậy, tiểu kí chủ chịu thì chịu không chịu thì chịu!]

Lục Trì Mạn câm nín. Hắn đây là gặp phải hệ thống siêu cấp lươn lẹo rồi đi!

Bây giờ phải làm sao nha? Hình như xuyên không thường là không thể trở về nha, nếu thế thì trước tiên cũng phải định hướng cho tương lai ở nơi này đi nhỉ, đúng không?

Nào..nào, xem xem bổn đại gia ta thật sự là thích nghi hoàn cảnh nhanh như sao băng rơi luôn, sống ở nơi nào chẳng là sống chứ, vui vẻ yêu đời mới quan trọng cơ mà! Nhỉ?

Các ngươi ngây ra cái gì chứ, gật đầu một cái cổ vũ ta đi xem nào?

Diệu Diệu: […] Nó đây là gặp trúng nam thần kinh rồi à?

Lục Trì Mạn tự cân bằng bản thân xong liền quyết định ba mặt một lời đem mọi vấn đề đàm luận thật tường tận. Trước khi buông xuôi còn cố gắng cứu vớt lần cuối: [Thật sự không thể trở về sao?]

Hệ thống khẳng định: [Không thể!]

[Vậy được rồi!] Lục Trì Mạn từ bỏ, hướng câu chuyện đi một hướng khác: [Vậy mi nói ta bây giờ có thân phận gì? Phải làm cái gì? Tại sao ta lại không tiếp nhận được thông tin gì liên quan đến thân thể hay thế giới này?]

[…] Hệ thống im lặng hồi lâu sau mới đáp: [Tiểu kí chủ, ta vừa mới kiểm tra xong, ta nói ngài nghe cho kĩ nha!]

Lục Trì Mạn chuẩn bị tâm lý, chuyên tâm lắng nghe: [Ừ!]

[Đầu tiên, đây là thế giới cổ đại được một tác giả tiểu thuyết mạng có tiếng tăm viết ra, sau đó thì được thiên địa vạn vật chấp thuận mà trở nên tồn tại độc lập trong vũ trụ nội mạc. Phần đầu rất bình thường nhưng phía sau đã bị tác giả bẻ lái thành tình yêu nam nam và độc giả đã vô cùng chào đón sự thay đổi này. Vì thế, đây thực ra chính là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ dài kì!]

Lục Trì Mạn: […] Cái đệch! Còn có thể thích bẻ lái là bẻ lái như vậy?

[Thứ hai, thân phận của ngài đã được tác giả giới thiệu từ đầu là nhân vật chính, về sau nhân vật chính được thêm vào là ai thì ta không đủ quyền hạn để xem nên tạm thời chưa biết, chờ ta biết rồi lại báo cho ngài nhé!]

Lục Trì Mạn: […] Nhân vật chính? Nghe qua tưởng chừng có vẻ rất đáng mừng đúng không?…Thế nhưng, hắn mẹ nó ghét nhất chính là làm loại nhân vật này, bởi vì chẳng có ai có thể thu hút nhiều thị phi hơn nhân vật chính đâu!

Quả nhiên! Ghét của nào trời liền trao ngay của ấy!

[Cuối cùng ngài cần phải làm nhiệm vụ!]

Lục Trì Mạn: […] Ta thật ra đã làm gì nên nghiệp mà bây giờ phải khổ như vậy hả?

[Từ từ đã…cốt truyện đâu?]

[Không có đâu tiểu kí chủ, thông tin ta nhận được chỉ có từng này thôi, ta đã nói hết với ngài rồi!]

[…] Thế giới sách mà không có cốt truyện? Lục Trì Mạn lật mặt: [Vậy thôi! Ta khỏi phải lăn lộn nữa đi, ta vừa nghĩ một chút cái thân thể này nhìn mỏng manh như thế căn bản không đủ sức tranh đấu với đời đâu!]

Diệu Diệu khuyên nhủ: [Ngài là nhân vật chính có hào quang đó, đừng lo!]

[Không!] Lục Trì Mạn kiên định: [Ta chỉ muốn làm cá muối thôi, không làm gì hết!]

Hệ thống cực kì có tình nghĩa dùng biện pháp ép buộc nhắc nhở: [Tiểu kí chủ khả ái của ta ơi, không làm nhiệm vụ sẽ có trừng phạt nha! Ngài thấy nhện nhỏ có đủ dễ thương sao? ]

[Cái…cái gì? NHỆN…?] Lục Trì Mạn sợ hết hồn ở trong nội tâm lên án hệ thống: [Mi thế mà dám uy hiếp ta? Mi…mi…thế mà mang nhền nhện đến uy hiếp ta!]

Hắn…hắn còn thật sự bị uy hiếp đến!

Bây giờ hắn giả vờ rằng hắn không sợ nhện thì có còn kịp qua cửa này hay không?

Không đúng không?

Oa…oa…hệ thống mi là đồ tàn nhẫn, ác ôn, tàn bạo vô nhân đạo, đồ không có tính người, đồ…đồ…chết tiệt nhà mi vậy mà đi bắt nạt một mỹ nam yếu ớt như ta, mi vậy mà không áy náy một chút nào sao? Mi là đồ bội bạc,…

Diệu Diệu: […] Kính nhờ! Nó bất quá chỉ là một dãy kí tự, có năng lực bắt nạt một người lớn nhường này sao?

Còn có cái kia…đồ bội bạc…là sao?

[Ta đột nhiên cảm thấy đau tim quá!]

[Đau tim là đúng rồi, cơ thể mà ngài mang bây giờ đang bị bệnh tim đó, ngài đừng xúc động quá lại ảnh hưởng đó nha!]

…Chết tiệt!

Nam Tấn quốc,

Vân Nam thành,

Mộc Bảo trà lâu.

“Lão Ất, ngươi nghe gì chưa?” Trong góc trà lâu, một người đàn ông đang hạ giọng nói nhỏ cùng người đối diện.

“Chuyện gì?” Lão Ất uống một ngụm trà, hỏi.

Người đàn ông tỏ vẻ thần bí: “Tiểu công chúa không biết vì sao lại ngã xuống hồ!”

“Phụt!…Ngươi mới nói cái gì? Tiểu công chúa ngã xuống hồ?…Sao nàng lại ngã xuống hồ được? Ngã lúc nào, ở đâu, có bị sao không? Ngươi nghe ai nói?” Lão Ất phun ra ngụm trà trong miệng, ngạc nhiên vô cùng, gấp gáp hỏi luôn mười mấy vấn đề.

“Nha hoàn thân cận Tiểu Thúy của tiểu công chúa kể chứ ai nữa, sáng nay nàng ta vừa kể lể vừa khóc sướt mướt ngoài đầu chợ đó!” Lão Giáp lắc lắc đầu: “Ngã ngay hồ trong phủ đó, mới hôn mê một ngày một đêm còn chưa tỉnh lại nữa!”

“Bệnh tim của tiểu công chúa có sao không?” Khách qua đường Bính từ bàn bên ghé qua nói chen vào.

“Không có vấn đề gì lớn, chờ tỉnh lại là được!”

“Ngươi nói sau khi tỉnh lại liệu có vấn đề gì không nha?”

“Ta làm sao mà biết được? Chờ thôi!”

“Tốt nhất là không có vấn đề gì lớn, tên tiểu tử nhà ta rất thích tiểu công chúa a! Ta sợ nó sốc ngất luôn thì, hầy!”

“…”

Quốc thái dân an, chợ buôn tấp nập.

Giang hồ võ lâm mỗi ngày thế nào chẳng có một hai câu chuyện làm thiên hạ trầm trồ, dân chúng rảnh rỗi đều tụ tập trà lâu nói chuyện phiếm bàn tán một vài tin tức từ đâu đó đưa tới.

Ta nói, ngươi nghe đến hăng say.

Nhiều nhất chính là “tiểu công chúa hôm nay có ra ngoài không?”, “tiểu công chúa hôm nay ăn gì?”, “tiểu công chúa…”,…

Mặc dù nghe qua mấy chuyện này làm gì có liên quan đến giang hồ võ lâm một tí tẹo nào đâu. Nhưng ai bảo “tiểu công chúa” này chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, là tâm điểm chú ý của người người cơ. Một tin tức liên quan đến nàng, quần chúng buôn nước miếng liền có thể thảo luận nhiệt tình hơn cả chuyện môn phái nào đó bị đánh sập.

Hôm nay, khắp nơi đều đang bàn tán chuyện tiểu công chúa không hiểu vì sao rơi xuống hồ.

Quần chúng ăn dưa trợn mắt kinh ngạc: “???”

Đừng hỏi vì sao chúng ta lại ba chấm, ai có thể rơi xuống hồ chứ tiểu công chúa này rơi xuống hồ lại là chuyện lớn nha.

Một người đến đi đường đều có thảm nhung, bước ra cửa đã có bốn thị vệ bao bọc, ngồi ghế phải lót nệm êm, ngay cả lan can trong đình cũng làm cao lên một đoạn, nàng thế mà lại có thể rơi xuống hồ sao?

Đùa gì thế?

Ấy thế mà lại có thật!

“…”

“Các huynh đệ mau tới đây, ta có một tin tức cực kì trâu bò!” Quần chúng Giáp vội vàng chạy vào trà lâu, phấn khởi la to.

Quần chúng hóng hớt chuyện nghiệp thính giác vừa bắt được trọng điểm lập tức ngoái đầu xúm lại, nhao nhao, bộ dạng sốt ruột mười phần không hề giả trân:

“Chuyện gì?”

“Trâu bò cỡ nào mà ngươi vội vàng như thế?”

“Nói đi, nói đi!”

“Từ từ..” Quần chúng Giáp cố gắng chen lấy một khe hở vội vã kêu lên: “Các ngươi đừng có chen! Các ngươi chen như thế lão tử nói thế nào được! Chuyện là ta vừa mới nghe được tiểu công chúa tỉnh rồi!”

“…”

Quần chúng tỏ vẻ chuyện này thì có gì trâu bò mà ngươi hô hoán ghê vậy, tập thể liếc mắt khinh bỉ quần chúng Giáp một lượt, quay đầu về chỗ.

“Ây nha, ta còn chưa nói xong mà!” Quần chúng Giáp với tay lớn giọng nói liền một câu: “Tiểu công chúa tỉnh lại, nhưng nàng mất trí nhớ rồi.”

Quần chúng ăn dưa quay ngoắt lại, trợn mắt ngây người, đầu đầy nghi hoặc: “???”

Cái gì? Chúng ta vừa nghe thấy cái gì?

Tiểu công chúa mất trí nhớ? Đừng đùa!

Không phải chỉ rơi xuống nước sao, mất trí nhớ là cái phong cách kì lạ gì nha!

Tin tức tiểu công chúa rơi xuống hồ tỉnh dậy đột nhiên mất trí nhớ ngay trong ngày liền lấy tốc độ ánh sáng truyền khắp Nam Tấn quốc, dân chúng khắp nơi đồng dạng mang một vẻ mặt ngơ ngác khi nghe chuyện.

Đại khái thì số lần ngạc nhiên một ngày hôm nay của chúng ta đã nhiều hơn một năm qua cộng lại!

Thế mới biết nếu có thể sống dai hơn một chút thì mới hiểu mọi chuyện tưởng chừng không tồn tại lại có thể xảy ra…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN