[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất! - Chương 32: Giấc mơ kì lạ!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!


Chương 32: Giấc mơ kì lạ!


Trong tầm mắt xuất hiện một khung cảnh mơ hồ, nhạt hòa.

Lục Trì Mạn trong thâm tâm biết hắn đang nằm mơ, nhưng giấc mơ này có chút lạ lùng, giống như là kí ức của ai đó hoặc cũng có thể là của chính hắn.

_

“Tiểu tử thối! Chỉ nhờ ngươi đi mua mấy xiên kẹo thôi, ngươi không đi là muốn ăn đòn à?”

Trong một con hẻm tối tăm bẩn thỉu, ba hài tử ăn mặc hoa lệ vây quanh một nam hài quần áo rách rưới, khuôn mặt lấm lem bụi bẩn, tóc tai bù xù, không nhìn ra được đẹp hay xấu.

Nhưng đôi mắt của nó lại rất đặc biệt, sâu trong đôi mắt to tròn là màu sắc của vạn vật, xinh đẹp hơn cả vạn vật trên thế gian này.

Lúc này, nó đang bị một nam hài mặc y phục màu đen đạp ngã trên đất, nam hài này chính là đứa vừa nói chuyện.

Từ bên ngoài hẻm đi tới là một nam hài khác, y phục vàng kim hoa lệ, khuôn mặt trắng mềm búng ra sữa, vừa nhìn liền biết lớn lên nhất định sẽ là một nam tử tuấn mỹ.

Nam hài y phục vàng kim vừa đến, mấy nam hài khác liền cung kính gọi:

“Hạo ca!”

Hạo ca liếc nhìn nam hài bị đạp dưới đất, nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn, không hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi: “Các ngươi làm gì?”

Nam hài y phục màu đen nhanh nhất, như tranh công trạng báo cáo: “Hạo ca, tiểu tử thối này là con riêng mới được nhận về của Thánh Thiên Tông, ta kêu hắn đi mua kẹo hồ lô cho Hạo ca nhưng hắn không chịu!”

Nam hài bị đạp dưới ngã dưới đất lúc này mới gạt cái chân trên người mình xuống, chống đỡ cơ thể đau nhức ngồi dậy, tựa lưng vào tường.

Đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Hạo ca một cái, không lên tiếng, nhưng ánh mắt kia lại quật cường, còn thấp thoáng khinh thường khiến cho người ta khó chịu.

Nhưng chỉ nhìn một cái như thế, nó liền cúi đầu, tựa như không thèm quan tâm đến thế giới này nữa!

Hạo ca bị nhìn như thế rất không vừa ý, nhưng nó cũng không làm gì nam hài bị đánh, mà có chút tức giận nói với nam hài áo đen, giọng nói cũng có chút lạnh đi: “Ta bảo ngươi đi mua giúp ta, sao ngươi lại bắt hắn đi?”

Nam hài y phục màu đen bị gạt chân suýt ngã, nghe ngữ điệu không vui của Hạo ca, cười cười chống chế: “Này còn không phải vì ta có việc bận sao, nhờ hắn một tí, ai biết hắn lại không hợp tác như thế?”

“Ngươi bận thì nhờ người khác đi!” Hạo ca lườm nam hài áo đen, khó chịu: “Hắn dù gì cũng là người của Thánh Thiên Tông, ngươi động tới hắn làm gì?”

Nam hài áo đen lẩm bẩm: “Thánh Thiên Tông thì sao chứ? Cũng không được sủng ái!”

Nhưng nó cũng không dám nói lớn, thấy Hạo ca dường như càng thêm không vui, nó vội nói: “Bây giờ ta đi mua đây, Hạo ca chờ chút!”

Nói xong, liếc mắt về phía hai nam hài khác,  nhấc chân muốn rời khỏi con hẻm nhỏ.

“Hạo tử, ngươi ở trong đó à?”

Nam hài áo đen với đồng bọn còn chưa kịp đi khỏi thì một giọng nói dễ nghe lanh lảnh truyền tới, một tiểu hài tử xinh đẹp như hoa, không phân biệt được nam nữ chạy tới, nổi bật nhất trên khuôn mặt của nó không phải là xinh đẹp đến kinh diễm mà là ấn kí hỏa diễm thần bí màu xanh trên mi tâm, sống động như thật.

Nhìn thấy mấy hài tử con nhà quyền quý vây quanh một hài tử rách rưới, đôi mắt lưu ly của tiểu hài tử xinh đẹp hiện lên sự nghi ngờ, hỏi cùng một câu hỏi với Hạo ca: “Các ngươi làm gì?”

Không đợi mấy hài tử kia trả lời, tiểu hài tử xinh đẹp đã chạy tới trước mặt nam hài ngồi trên đất, nhìn vài vòng.

Khuôn mặt của nam hài lấm lem bụi bẩn không nhìn ra dung nhan, nhưng những vết bầm tím đan xen lẫn với bụi đất thì vẫn nhìn rõ được.

Tiểu hài tử xinh đẹp quay đầu nhìn về phía nam hài áo đen, nhíu mày, giọng nói nghe ra mấy phần không vui: “Các ngươi đánh hắn?”

Hạo ca cũng ném cho hài tử áo đen một cái lườm sắc bén.

Nam hài áo đen một lúc nhận được hai ánh nhìn, sợ hãi lắc đầu lia lịa, ấp úng: “Không có!…Ta chỉ mới…đạp một cái!”

Sau đó lại nghiêm túc khẳng định: “Ta thật sự chỉ có đạp hắn một cái!” Quay đầu chỉ vào đồng bọn: “Hai người này có thể làm chứng!”

Hai hài tử kia gật đầu xác nhận.

Tiểu hài tử xinh đẹp thôi nhìn nam hài áo đen, quay đầu ngồi xổm xuống hỏi nam hài ngồi trên đất: “Ngươi có phải bị hắn đánh?”

Nam hài ngồi trên đất lúc này mới ngước mắt lên nhìn tiểu nam hài xinh đẹp, lắc đầu, chắc là cảm thấy thái độ của mình quá không lịch sự, mở miệng đáp lại hai chữ: “Không phải!”

Khung cảnh trước mắt đột nhiên nhòe đi, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn đôi mắt xinh đẹp của nam hài trở nên đặc biệt rõ ràng, in sâu ấn tượng trong giấc mơ của Lục Trì Mạn.

Hắn nhìn đôi mắt kia, bỗng nhiên lại nhớ đến Hoa Lạc Vũ, hắn nhớ rằng lần đầu tiên gặp y, ấn tượng đầu tiên cũng là đôi mắt của y, xinh đẹp như vũ trụ.

_

Khung cảnh đột nhiên thay đổi, vẫn là đôi mắt ấy, Lục Trì Mạn thấy được một khuôn mặt giống y hệt mình trong đó, đôi mắt màu lưu ly đang dần khép lại, ấn kí hỏa diễm màu xanh cũng dần nhạt màu, dường như muốn biến mất.

Đôi mắt xinh đẹp như vũ trụ chảy dài hai dòng huyết lệ, phản chiếu một khuôn mặt xinh đẹp dính máu trắng bệch như tờ giấy, bị huyết lệ chảy ra nhòe nhoẹt không rõ ràng.

Hình ảnh cuối cùng trong tầm mắt là khuôn mặt nhạt nhòa của người kia chất chứa sự tuyệt vọng vô tận.

Khuôn mặt ấy rất giống một người, một người cực kì quen thuộc…

Hoa Lạc Vũ!

– -Tinh!–

[Nhiệm vụ phụ tuyến thu thập Lưu Ly Bảo Diễm hoàn thành!]

A!

Lục Trì Mạn bừng tỉnh khỏi giấc mơ bởi âm thanh lạnh băng của hệ thống, hắn có chút cảm thán, lâu rồi không nghe được giọng nói của hệ thống, thật hoài niệm!

Nhưng nó vừa nói cái gì nhỉ?

Nhiệm vụ hoàn thành à?

Nhiệm vụ hoàn thành!!!

Muahahahaha…đây đúng là tin tức tốt nhất trong ngày!

Nể tình tin tốt, hắn sẽ không mắng hệ thống vì tội cắt ngang giấc mơ đang đến đoạn quan trọng của hắn.

[Phần thưởng nhiệm vụ: Mảnh vỡ kí ức.]

[Mời kí chủ xác nhận!]

Âm thanh lạnh như tiền của hệ thống vừa dứt, trước mắt Lục Trì Mạn lại xuất hiện khung hội thoại 3D cùng với một phím nổi duy nhất ghi hai chữ đặc biệt chói mắt “XÁC NHẬN”.

Lục Trì Mạn: “…” Vì cái gì mà có mỗi một lựa chọn mà cứ hỏi không biết!

Hắn bực bội xác nhận.

_

Lục Trì Mạn phát hiện hắn không phải nằm trong mật thất, mà là một căn phòng hoa lệ, giăng kín lụa đỏ, góc phòng còn dán giấy hỉ.

Và quan trọng nhất, hắn đang mặc hỉ phục!

“…” Ta là ai? Đây là đâu?? Chuyện gì đã xảy ra???

Hắn nhớ là lúc đó ở trong mật thất của Ma Giáo bị ánh sáng đột ngột làm ngất xỉu cơ mà, sao vừa tỉnh lại đã thành tân nương rồi?

A! Không đúng! Là ai đã thay y phục cho hắn, đào giả thì vẫn còn nhưng có phải đã lộ rồi không?

Lục Trì Mạn bị vấn đề tới tấp ném tới, ôm đầu phiền não, ta rốt cuộc đã hôn mê bao lâu a?

[Tiểu kí chủ! Ngài đã hôn mê ba ngày rồi!]

Ôi, hú hồn chim én! Ai nói chuyện với ta vậy?

A!

Lục Trì Mạn bị âm thanh đột ngột vang lên dọa cho giật mình, nghe rất quen tai,…

[Diệu Diệu?]

[Là ta! Đừng có nói rằng ngài đã quên ta rồi nha!] Diệu Diệu ai oán, còn có chút tình nghĩa nào giữa người với hệ thống không vậy?

Ha ha! Lục Trì Mạn mặc kệ hệ thống giả bộ! Im ắng hỏi vấn đề quan trọng nhất: [Những ngày vừa qua mi đã đi đâu hả?]

Diệu Diệu không trả lời vấn đề kia của hắn, chỉ bảo: [Chuyện đó đợi trở về ta nói với ngài sau! Bây giờ ngài cần rời khỏi đây ngay lập tức!]

Ừ đúng ha!

[Ta đây là thế nào?]

[Chuyện nói ra rất dài!] Diệu Diệu nói một câu rất motip, thúc giục: [Ngài mau rời khỏi đây, vừa đi ta vừa kể cho ngài nghe!]

Ồ!

Lục Trì Mạn nghe giọng điệu của hệ thống căng thẳng như thế, rất hợp tác theo chỉ dẫn của nó rời khỏi căn phòng, không đi ở đây làm tân nương chắc?

Trước khi đi còn không quên cầm theo tất cả bánh cưới trên bàn, vừa đi vừa ăn bù cho cả ba ngày hôn mê nữa.

Không nạp năng lượng lấy sức đâu mà đi?

[…]

_

Lục Trì Mạn túm lấy tà váy lên cao, theo một con đường rừng rậm rạp bước đi, trên đỉnh đầu là mặt trăng tròn trịa, đem bản thân đốt cháy phát ra sáng vàng nhạt chiếu xuống vạn vật.

Lục Trì Mạn vừa đi vừa oán thầm, vì sao lại cứ bắt một kẻ yếu ớt như hắn chạy khắp thế giới như thế này chứ?

Diệu Diệu! Mi mau nói ta vừa mới tỉnh dậy liền sắp thành tân nương là thế nào?

[Tiểu kí chủ còn nhớ ngài bị ngất xỉu trong mật thất của Ma Giáo vì ánh sáng mạnh tỏa ra từ bông sen vàng không?] Diệu Diệu nói: [Ngài không biết lúc bông sen vàng đó tỏa sáng, Ma Giáo đã bị rung chuyển một hồi mới trở lại bình thường. Sau đó, giáo chúng Ma Giáo phát hiện ra ngài ngất xỉu trong mật thất, hơn nữa còn lấy đi Lưu Ly Bảo Diễm_bảo vật trấn áp của Ma Giáo!]

[Quan trọng nhất, Ma Giáo giáo chủ qua các đời nối vị đều nhận định, bất kể là ai có thể hấp thu Lưu Ly Bảo Diễm liền trở thành phu nhân của giáo chủ! Cho nên, sau khi tiểu kí chủ ngất đi, Mộng Khinh Vân đã đem ngài lên, trong vòng ba ngày cấp tốc tổ chức hôn lễ!]

Ngay cả khi ta còn hôn mê mà tên đó vẫn cưới? Không cần bái đường sao?

[Đúng thế!] Diệu Diệu hẳn là đã gật đầu, nhưng nó làm gì có đầu? Nó nói tiếp, nghe có vẻ rất tự hào: [Nếu không phải như thế, ta đã không cấp tốc đánh thức ngài!] Nhìn xem ta tốt với ngài như thế nào đi!

Ồ! Thật cảm ơn mi quá!

Vậy còn đào giả này của ta đã lộ chưa?

[Tiểu kí chủ không cần lo lắng, chuyện đó ta đã giải quyết rồi!] Diệu Diệu tỏ vẻ nó chính là giỏi như thế, mũi phồng có thể cao lên tới trời!

Ha hả! Mi giỏi thật đấy! Giỏi như thế sao không gọi ta tỉnh sớm hơn đi, chờ ta sắp bị áp trại phu nhân đến cúc hoa rồi mới gọi, mi có còn là hệ thống duy nhất của ta nữa không đấy?

[…Cái đó nằm ngoài khả năng của ta rồi!]

Hừ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN