[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!
Chương 66: "tiểu mạn nhi, đi với ta!"
*lộc cộc…lộc cộc…*
“…”
Âm thanh phát ra từ va chạm của bánh xe ngựa với mặt đường tắt hẳn, bốn phía lấy sự trầm mặc làm chủ bao phủ không gian.
Lục Trì Mạn cắn dở miếng táo, nghe được âm thanh quen tai của Lâm Anh xuyên qua một lớp rèm cửa truyền tới, trong ngữ điệu có chút ít thâm ý khác thường: “Chủ tử! Phu nhân! Chúng ta có một chút phiền phức rồi. Có người đem người chặn đường chúng ta!”
“Hửm?” Hoa Lạc Vũ nhướn một bên lông mày, mười phần kinh ngạc rõ ràng, nhân sinh cuối cùng vậy mà có ngày có người đi lên chặn đường y?
Lục Trì Mạn một cắn một nuốt đem táo ăn xong, chuẩn bị tinh thần đi hóng hớt, phấn khích a!
Nam chính vạn năng cả cuộc đời đem người chặn đường người ta rốt cuộc có ngày lại bị nghiệp quật!
Dù sao lần trước bị chặn đường cũng đã cách đây khá lâu, hơn nữa lần đó còn bị ngồi ngốc dưới đáy vực mấy ngày, còn bị XX.
Nghĩ đến lại thấy buồn.
Nhưng lần đó là bị chặn ban đêm, vẫn là chính mình xâm nhập địa bàn nhà người ta, còn lần này là ban ngày ban mặt, giữa đường lớn, vạn vật chứng kiến.
Cho nên, hắn nhất định phải nhìn cho rõ vị đại ca nào lợi hại như vậy, đem một nghìn cái like tặng cho hắn ta mới vừa.
Hoa Lạc Vũ dừng động tác bóc táo, chuẩn bị đi ra xem xem người nào chặn đường mình, Lục Trì Mạn cũng ôm tâm trạng hít hà drama mà đi ra.
Xem trên biểu cảm kia của hai người thì chỉ số lo lắng với việc bị chặn đường không phải số không thì chỉ có thể là số âm.
Thử hỏi, đột nhiên bị chặn đường, không biết ai là người chặn đường, lại có thể điềm tĩnh như vậy ngạc nhiên cùng hóng hớt, giang hồ này được mấy người?
Phía trước xe ngựa là rất nhiều hắc y nhân bịt mặt, nếu có thể thay cái khăn bịt mặt mỏng tang kia thành khăn dày hơn thì sẽ càng thêm hiệu quả thần bí.
Dẫn đầu đội ngũ hắc y nhân là một nam nhân đeo mặt nạ lông vũ che đi một nửa dung nhan, Lục Trì Mạn vừa nhìn đến chiếc mặt nạ diêm dúa kia trong đầu cấp tốc bật ra hai chữ “làm màu”.
Cái kiểu đeo mặt nạ như không đeo này ấy mà!
Tưởng đeo như thế thì sẽ che đi được vẻ đẹp trai của mình chắc?
Tưởng nửa kín nửa hở như vậy rất ngầu lòi sao?
Xùy!
Chỉ là…nhân vật này lại là ai? Dạo gần đây thật sự là quá nhiều nhân vật lên sàn luôn á, còn nhớ gần đây nhất chính là em gái xinh đẹp quyến rũ muốn phá đám cưới của hắn, tên là…quên rồi!
Hắn chỉ nhớ được em gái đó còn gọi hắn cái gì “Mạn…Mạn?”…cái đệt, nghe qua da gà da vịt đều điên cuồng chạy ra như chạy nạn, buồn nôn thấy mồ!
Lục Trì Mạn chỉ ló ra khuôn mặt nhỏ, hai mắt tròn xoe nhìn nhìn đám người, chỉ huy Lâm Anh: “Lâm Anh! Ngươi hỏi một chút xem bọn họ đứng đấy làm gì, có thể nào người ta chỉ muốn đứng đây tắm nắng thì sao? Chúng ta đột nhiên đổ tội cho họ chặn đường như vậy, lúc nữa nói ra lại không phải thì oan uổng người ta lắm!”
“Phụt…khụ khụ…” Hoa Lạc Vũ bật cười ra tiếng, y còn nghênh ngang rũ người ra cười, một tay nắm rèm cửa của y đột ngột dùng lực hơi mạnh một chút, sau đó, rèm cửa không ngoài ý muốn anh dũng hi sinh, trước khi hi sinh còn không quên bi thảm hét lên một tiếng “roẹtttt…”
Lâm Khiêm nín cười nói không nên lời, thầm nghĩ loại lí do này mà phu nhân cũng có thể nghĩ ra được, nghe thanh âm thảm thiết của cái rèm mà quay đầu đồng cảm nhìn nó lần cuối.
Lâm Anh trấn định hơn một chút, mặc kệ đáy lòng nổi bão trên mặt vẫn phải vân đạm phong khinh, nghe lời phu nhân lên tiếng hỏi: “Các vị đại ca đang đứng phía trước xe ngựa, không biết các vị có thể nhường đường cho chúng ta không?”
Nam nhân đeo mặt nạ vẻ mặt khó trấn tĩnh, khóe môi mỏng lạnh lùng cũng hơi co giật, Dương Tịch Diễm không hổ là nhân vật nằm trong danh sách áp chót lên sàn, một giây liền lấy lại cân bằng lạnh lùng nói: “Ta đến đây để cướp người, không phải tắm nắng!”
Trả lời xong đại boss mới chợt nghĩ mình hình như nói thêm câu sau kia bị thừa rồi! Vừa lên liền mất mặt như vậy, đại boss rất là ảo não.
“Cướp người?” Lâm Anh đăm chiêu suy nghĩ xem ai có khả năng bị cướp nhất, chính mình thì không đắc tội với ai không lí nào lại là mình, Lâm Khiêm đồng dạng cái vẻ nghiêm túc giả bộ kia suốt ngày đi theo chủ tử chắc chắn là cũng không phải đối tượng bị cướp đâu ha.
Nguy cơ cao nhất vẫn là chủ tử với phu nhân, nghĩ thế Lâm Anh rất hồn nhiên hỏi lại: “Các vị muốn cướp chủ tử hay là phu nhân? Chủ tử thì chúng ta có thể suy xét còn phu nhân thì tuyệt đối không được!”
Không đợi nam nhân lên tiếng đáp lại, Lục Trì Mạn đã nghi hoặc trước: “Vì sao?”
Chẳng nhẽ đám thuộc hạ này muốn bán chủ tử?
Lâm Khiêm nói: “Phu nhân đừng hiểu lầm, ý của chúng ta là nếu cướp chủ tử thì khả năng bên kia sẽ mất nhiều hơn được nên chúng ta mới suy xét, còn muốn cướp phu nhân, vậy không cần nói thêm, trừ khi bước qua xác chủ tử nếu không chuyện đó không thể nào xảy ra!”
Lục Trì Mạn: “…” Hắn nghiêng đầu nhìn sang Hoa Lạc Vũ, chỉ thấy vẻ mặt y như cũ không có nét khác thường nhưng đôi mắt y nhìn nam nhân kia hơi híp lại, có vẻ là quen biết đi!
Hắn hỏi: “Ngươi biết người đó?”
Y thẳng thừng lắc đầu: “Không biết!”
Nam nhân ném đi mặt nạ lông vũ để lộ ra khuôn mặt anh tuấn không thua kém gì Hoa Lạc Vũ, lại thêm vào mấy phần bá đạo, cánh tay đưa ra hướng về phía Lục Trì Mạn, ánh mắt thấp thoáng nhu tình: “Tiểu Mạn Nhi, đi với ta!”
Lục Trì Mạn không hiểu, ánh mắt đó là thế nào, xưng hô đó lại là thế nào? Hắn có quen biết người này sao? Đi lên cũng không giới thiệu xem mình là ai, quen biết như thế nào, thái độ lạ lùng còn nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi, cái gì mà “đi với ta” như thân thiết lắm ấy.
Hắn nếu có thể giác ngộ được, hắn đã một bước lên trời chứ ngồi đây lăn lộn phàm trần làm gì cho mệt!
Vì thế, Lục tiểu thụ vẻ mặt kiểu “nhìn ta giống như ngây thơ lắm sao?” lắc đầu, trả về một câu: “Chúng ta không quen!” Đi cái con khỉ!
“Ha ha ha…Thấy chưa, ta nói rồi mà!” Tiếng cười sảng khoái của nữ tử đột ngột vang lên, chỉ nghe thôi là biết điệu cười “khuynh đảo ngàn quốc, vang vọng vạn thành” mười phần mang tư thế cười trên nỗi đau của người khác.
Lục Trì Mạn nhìn nơi phát ra tiếng cười mang thương hiệu, nữ tử một thân y phục lả lướt xuất hiện, vạt áo hồng nhạt lướt qua ngọn cỏ để lại mùi hương vương vấn.
Hắn biết người này, đây chính là em gái hôm trước muốn phá hôn lễ của hắn nè!
Dương Tịch Diễm vẻ mặt đen mất một mảng, lườm nữ tử lạnh lùng hỏi: “Ngươi đến làm gì?”
“Ngươi có thể đến, còn ta thì không à?” Niệm Dao Nhi hất mặt trả về một câu rất ngầu, đạo lí “ăn miếng trả miếng” cần phải luôn luôn phát huy a! Nàng chống nạnh đứng bên cạnh con ngựa của nam nhân, hiên ngang hống hách tuyên bố: “Ta cũng đến để cướp người! Thật trùng hợp, ta cũng muốn Mạn Mạn!”
Lục Trì Mạn: “…” Hoa đào cùng lúc ập tới, trẫm thực sự không đỡ nổi!
Khoan đã…ai có thể nói cho trẫm biết trẫm chọc phải mấy bông hoa đào siêu to khổng lồ này khi nào a?
…
Cách đó không xa.
Trên một cành cây lớn, rất lớn!
Tiểu hòa thượng đứng trên cành cây, một tay chắp hờ trước ngực, một tay khác lăn tròn ngọc châu, không hiểu thấu niệm một câu: “A Di Đà Phật!”
Mộng Khinh Vân trợn mắt ngó sang, bảo: “Cha, người nhập tâm quá rồi đấy!”
Nhìn cảnh tượng cướp người hoành tráng phía dưới, đưa ra nghi vấn: “Bây giờ chúng ta làm gì?”
Lam Chân điềm nhiên thốt lên, không hề chập chùng: “Ngồi nhìn!”
Mộng Khinh Vân trợn mắt càng lớn hơn câm nín: “…” Vậy vì sao phải ngồi ở đây chứ? Vừa bị kiến đốt vừa bị nắng dí, đây không phải là tự mình làm khổ mình thì là cái gì. Có bệnh!
Giáo chủ đại nhân ôm chân ngồi xổm tiếp tục hậm hực trong âm thầm, ai bảo bối phận bé hơn không có quyền tranh luận cơ, ráng mà nhịn!
Nếu Mạc Phi có thể biết được chủ tử của mình cũng có ngày hôm nay nhất định sẽ ngửa đầu cười lớn một trận.
…
Hoa Lạc Vũ không phải lần đầu tiên bị người ta công khai cướp tiểu tâm can nhưng mặt y vẫn đen như đít nồi, giọng nói cũng lạnh đi mấy độ: “Các ngươi nghĩ mình là ai? Muốn cướp người với ta, mơ mộng hão huyền!”
Tiểu tâm can quá hồng nhan họa thủy, không biết phải làm sao a!
Bộ đôi Lâm Anh Lâm Khiêm hơi nhăn mặt, quay đầu cho chủ tử một ánh nhìn cảm thông.
Nếu không nhầm lẫn gì lớn thì con đường ân ái của chủ tử với phu nhân từ lúc bắt đầu đến bây giờ rất nhiều chông gai.
Đáng thương chủ tử, tình địch một cái còn chưa đi lại tới thêm một cái, nhân sinh thật náo nhiệt!
Dương Tịch Diễm ngẩng cao đầu, bộ dáng coi thường nhân loại, kiêu ngạo: “Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh bảo vệ được Tiểu Mạn Nhi không đã!”
Để đề phòng bất trắc, đại boss đã chuẩn bị nhân số rất nhiều, nhìn qua số lượng chắc chắn nhiều hơn bên kia, có quyền kiêu ngạo ha ha!
Niệm Dao Nhi cũng không để mình bị lu mờ, chen vào tỏa sáng giây lát: “Đừng quên còn có ta!”
Không cướp được cũng phải cướp, nhân lúc trâu bò đánh nhau, nàng đi ra cướp người luôn, quá chuẩn!
Lục Trì Mạn: “…”
Diệu Diệu! Mi nói xem, bây giờ ta phải làm sao?
Hệ thống cũng không có cách nào: [Tiểu kí chủ phó mặc số phận đi thôi! Ta thấy ngài phụ trách xinh đẹp như hoa là được rồi, chỉ là tình địch đánh nhau thôi mà, đâu phải chưa từng thấy qua!]
Hừm!
Vậy kệ đi!
Lục Trì Mạn ngoắc tay với bộ đôi thuộc hạ thân cận phụ trách bảo vệ hắn, thì thầm: “Có hạt dưa không?”
Lâm Khiêm lôi ra một bọc lớn từ trong ngực: “Thuộc hạ có đây!”
Lục Trì Mạn ở trong lòng hướng thiếu niên dựng thẳng ngón cái, như thế này là chuẩn cơm mẹ nấu rồi.
Các ngươi đánh nhau gì đó, tranh giành này nọ khoai sọ khoai lang thì cứ tranh giành đi.
Nhanh nhanh lão tử còn phải đi làm nhiệm vụ, đâu có rảnh rỗi mà ngồi đây cắn hạt dưa chứ?
Các ngươi cũng thế, xem cái gì mà xem!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!