Mỹ Nhân Nghi Tu - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Mỹ Nhân Nghi Tu


Chương 34


Lúc nhỏ, Thích Niên bị phê bình nhiều nhất là do quá lười, không thích động não. Ba Thích từng dọa cô: “Nếu bây giờ không tích cực suy nghĩ, một ngày nào đó, não con sẽ bị gỉ sét.”

Thích Niên cầm cây kẹo que còn to hơn mặt mình, hoảng sợ trợn tròn mắt, ngô nghê hỏi: “Giống như gỉ sắt ấy ạ?”

Ba Thích bắt chéo chân, dọa nạt con gái bé bỏng thành công thì tỏ ra đắc ý: “Đúng vậy, đầu bị gỉ sắt sẽ rỗng tuếch, không thể suy nghĩ được. Con không thể suy nghĩ được vấn đề phức tạp, cũng không thể trả lời cho người đối diện.”

Thích Niên nghĩ, tình huống hiện tại của cô, có lẽ giống như lời ba Thích từng nói —— não bị gỉ sét.

Đầu óc trống rỗng, không cách nào suy nghĩ, cũng không thể trả lời. Chỉ có thể cố gắng hít thở theo bản năng. Liếc mắt là có thể cảm nhận được cái nhìn của anh, chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt. Ánh mắt kia như một đôi tay mềm mại, nhẹ nhàng quét qua hai má cô. Cuối cùng, ngay cả hít thở Thích Niên cũng quên mất. Toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên người Kỷ Ngôn Tín.

Trong không gian yên tĩnh, Kỷ Ngôn Tín trầm ngâm một lát, vừa như bổ sung vừa như giải thích: “Cái khác tạm thời tôi không thể nói cho em biết thêm… nếu có hứng thú, tôi không ngại để em từ từ phát hiện. Đây là để đáp lại những lời em nói ở núi Đông Ly.”

Thích Niên ngạc nhiên nhìn chằm chằm ngón tay bị giày vò đỏ bừng của mình, thắc mắc: “Đêm đó lúc thầy nói chuyện với Kỷ Thu, thầy biết em còn tỉnh ạ?”

Động tác vuốt vuốt điện thoại của Kỷ Ngôn Tín thoáng dừng lại, lập tức nghĩ đến chuyện đó: “Lúc nói chuyện thì không, hôm sau thì biết.” Thái độ giận dỗi mất tự nhiên của cô như thế, anh muốn giả bộ không biết cũng khó.

Thích Niên “À” một cái, không biết phải nói gì thêm bèn đỏ mặt tiếp tục nghịch ngón tay. Cô nghe là hiểu, đêm đó anh và Kỷ Thu cũng không phải cố ý nói thế để cô nghe thấy. So với trực tiếp từ chối, việc đó càng làm cô đau khổ hơn.

Nhưng may mắn là không phải.

Thực tế, cân nhắc đến trình độ lĩnh hội và chỉ số thông minh của Thích Niên, Kỷ Ngôn Tín còn chuẩn bị thêm vài câu nữa. Nhưng quay đầu lại, thấy màu hồng lan tận đến cổ cô, bỗng nhiên anh cảm giác buồn cười. Cô rất dễ dàng thẹn thùng, cũng rất nhát gan. Lần nào cũng do cô chủ động gây chuyện, nhưng cuối cùng, không hiểu sao anh lại biến thành người thu dọn.

Nhưng chính một cây xấu hổ, chỉ cần đụng vào là co người này đã từng dũng cảm đứng trước mặt anh với trăm ngàn dáng vẻ. Mặc kệ cô nghe có hiểu hay không, những lời đó dường như không còn quan trọng.

Anh mở khóa xe, trả di động cho cô: “Chuyện học hành của Kỷ Thu, em và nó tự bàn bạc.”

Thích Niên nhìn chằm chằm bàn tay xuất hiện trước tầm mắt, đưa tay nhận lấy rồi nghiêm túc gật đầu: “Em về trước đây.”

Kỷ Ngôn Tín không lên tiếng, yên lặng gật đầu.

Thích Niên vẫn nhớ câu anh vừa nói: “Đừng ngẩng đầu, cũng không được nhìn tôi. Lời tôi nói tiếp theo, em nghe cho rõ”, vì vậy thành thành thật thật không dám vi phạm. Sau khi nhận được sự đồng ý từ anh, cô không hề quay đầu mà đẩy cửa xe ra, vừa bước một bước đã bị giọng nói thanh nhuận gọi lại: “Thích Niên.”

Thích Niên quay đầu.

Ấy vậy mà Kỷ Ngôn Tín đang cười, đỡ trán đầy bất đắc dĩ, cũng có phần dung túng: “Em có thể cố gắng, nghe thấy chưa?”

Thích Niên ngơ ngơ nhìn anh, nhất thời không hiểu ý anh lắm.

Cố gắng?

Cố gắng cái gì?

Cái gì cố gắng?

Kỷ Ngôn Tín không hề trả lời, chỉ nhắm mắt lại rồi phất phất tay.

——

Từ khi Lưu Hạ về thành phố J, cô nàng và Thích Niên thường xuyên nói chuyện qua video, y như hồi Thích Niên bắt đầu học năm hai ở đó. Không thể ở gần nhau, dù có gì nói hay không, bình thường trở về kí túc xá cô đều mở máy tính trò chuyện. Sau đó, Lý Việt cũng bắt đầu ghen tuông, chê Thích Niên luôn chiếm lấy thời gian của Lưu Hạ.

Trước khi thi, webcam của Thích Niên đã sửa xong, lên hình không thành vấn đề. Cho nên, lúc Lưu Hạ ngạc nhiên dán mặt vào màn hình, cô vô thức rùng mình lui ra sau: “Sao, sao vậy?”

“Thầy Kỷ, thầy ấy thật sự nói vậy hả?”

Thích Niên gật đầu, hơi đỏ mặt: “Mình cảm thấy hình như thầy ấy ám chỉ mình tiếp tục cố gắng theo đuổi thầy ấy…”

Lưu Hạ dường như tỉnh táo lại, ngồi vào ghế, trả lời với vẻ mặt hoảng sợ: “Điểm chết người nhất chính là, mình cũng cảm thấy như vậy.”

Thích Niên: “…”

Vì vậy, không thể nghi ngờ, hội nghị khẩn cấp nhanh chóng được triển khai.

Lưu Hạ đảm nhiệm vai trò quân sư, nhưng có hơi chột dạ…

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Lý Việt thì cô nàng chưa từng thích ai, mấy lần say mê nam thần thời tiểu học đều bị Lý Việt dập tắt sạch sẽ. Hơn nữa, hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, sau khi tâm ý tương thông thì cấu kết với nhau một cách tự nhiên.

Cần gì hướng dẫn kĩ thuật?

Lưu Hạ lúng túng lấy nắp bút chống trán, than thở: “Thật ra, mình cảm thấy đã đi đến bước này thì kế sách gì cũng không quan trọng nữa. Quan trọng là…thầy Kỷ đã rung động, cậu cứ thoải mái phát huy đi.”

Thích Niên đang xóa hình vẽ cô và Thất Bảo ngồi xổm bên bồn hoa trừng mắt nhìn nhau, tranh thủ liếc nhìn Lưu Hạ đang nhíu mày thì thầm trên màn hình, còn chưa kịp nêu ý kiến đã nghe thấy cô nàng giải quyết dứt khoát: “Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Nếu giai đoạn này tự do phát huy mà thất bại, mình sẽ truyền cho cậu chiêu thức cuối cùng.”

Thích Niên thoáng chốc tò mò: “Chiêu thức gì?”

Lưu Hạ cười gian “Há há”: “Leo lên giường thầy Kỷ, để gạo nấu thành cơm đó!”

Thích Niên im lặng.

Thật sự là…chiêu thức tốt…

Cô cúi đầu, tiếp tục vẽ đường nét phác thảo. Bên tai là tiếng nói trong trẻo của Lưu Hạ, phàn nàn cái gì mà căn phòng ở thành phố J này quá nhỏ, chẳng giơ tay giơ chân ra được. Lại phàn nàn cái gì mà thành phố J lạnh như quỷ, trong nhà không có lò sưởi, ngoại trừ bọc mình to như gấu thì cô nàng không còn cách nào khác. Nhà ở thành phố J cách trung tâm quá xa, xung quanh không có phương tiện giải trí, cô nàng trở thành loại người mà mình ghét – suốt ngày nằm ỳ trong chăn xem phim Hàn Quốc. Ở đây không thể gặp Lý Việt, cũng không có Thích Niên, Lưu Hạ chán đến nỗi sắp biến thành cây nấm mốc meo góc tường…

Thích Niên nghe thấy thì từ từ cong khóe môi. Cô hiểu điều ẩn dưới những lời Lưu Hạ phàn nàn, cảm ơn vì bà ngoại vẫn còn sống.

Vẽ xong, Thích Niên xem lại lần nữa. Lúc nhìn vào mấy chữ “Lịch sử tình cảm”, cô lập tức nhớ tới Kỷ Ngôn Tín từng nói, anh có một mối tình không bệnh mà chết. Thích Niên ngẩn người, quấn lấy Lưu Hạ: “Xém chút quên hỏi, cậu có biết mối tình trước đây của thầy Kỷ không?”

Lưu Hạ ngáp một cái, thờ ơ trả lời: “Tinh anh chất lượng cao 28 tuổi, cậu còn muốn người ta chưa từng trải qua mối tình nào à? Có kinh nghiệm mới tốt đó, có thể chứng minh đóa hoa cao lãnh giáo sư Kỷ của chúng ta tuy thanh cao nhưng vẫn là người bình thường.”

“Mình không để bụng…chỉ là tò mò thôi.”

“Mình đoán mối tình này là hồi ở Mỹ, nếu hôm nay không nghe cậu nói, mình cũng hoàn toàn không biết. Ai mà không có bạn gái cũ, chuyện đã qua rồi thì cũng đừng suy nghĩ nhiều làm gì, thật sự muốn biết thì…” Lưu Hạ dừng ngay khúc gay cấn.

Mắt Thích Niên đã muốn trợn ngược, uy hiếp cô nàng: “Nói nhanh, không nói thì mình bảo mẹ mình không muối đồ hộp cho cậu nữa.”

“Được được được.” Lưu Hạ đầu hàng: “Nếu thật sự muốn biết, vậy cậu nhanh chóng bắt được thầy Kỷ đi, rồi tự mình hỏi thầy ấy… Danh chính ngôn thuận đúng không nào? Trả lời không được thì phạt thầy ấy ngủ ở thư phòng, quá tốt!” Đáp lại cô nàng, Thích Niên thẳng tay rút nguồn điện máy tính.

Ngủ ở thư phòng cái gì… Toàn nói bậy bạ!

Thích Niên yên lặng xấu hổ.

——

Đã muốn dạy Kỷ Thu học, lừa bịp cho qua chuyện chắc chắn là không được. Thích Niên ở nhà bỏ ra hai ngày xem clip, lại trao đổi với bạn bè có kinh nghiệm vẽ tay để học tập, chuẩn bị rất đầy đủ.

Hai giờ chiều ngày thứ hai, Thích Niên đúng giờ đến nhà Kỷ Ngôn Tín. Vẫn là Kỷ Thu ra mở cửa, Thất Bảo đứng kế bên chào đón.

“Anh của em bị Thiệu Túy hẹn ra ngoài chơi bóng rồi, không có ở nhà.” Kỷ Thu le lưỡi, cười tinh nghịch: “Chị chờ em 10 phút nha, em vào phòng thu dọn vài thứ linh tinh đã.”

Chắc là mở điều hòa, trong phòng có hơi nóng.

Thích Niên lấy balo xuống, cởi áo khoác treo lên cái giá trên cánh cửa. Đã vài ngày Thất Bảo không gặp cô, nó nhắm mắt theo sát chân cô, thỉnh thoảng duỗi móng gãi gãi, thỉnh thoảng vẫy vẫy đuôi. Thích Niên ngồi xuống, Thất Bảo lập tức nhảy vào lòng cô, hai tay khoác lên tay cô, sáp tới hít hà.

“Tao có đem ức gà cho mày đây, mày đứng xuống đi đã.” Thích Niên bóp bóp đệm thịt của nó rồi thương lượng. Một giây sau, nó như hiểu được, rồi nhảy sang bên cạnh đáp xuống đất, ngoan ngoãn ngồi xổm trên sàn nhà vẫy đuôi đợi ăn. Hôm nay Thích Niên cố ý mang theo một hộp ức gà, cho Thất Bảo ăn một nửa, còn một nửa đóng lại đặt lên bàn.

Kỷ Thu vừa dọn dẹp xong thì thò đầu ra vẫy tay kêu Thích Niên: “Chị Thích, vào đây đi.” Thích Niên đáp lại rồi xách balo đi vào.

Kỷ Thu đứng một bên, đợi cô đi vào thì giới thiệu: “Em ngủ ở đây, còn phòng ngủ của anh họ em thì ở bên cạnh.” Dứt lời, cô bé lại nói: “Nếu không phải anh họ và Thất Bảo đều có ý thức lãnh địa mạnh mẽ, em đã mang chị đi tham quan rồi.”

Ví dụ như vậy, lần đầu tiên Thích Niên mới nghe thấy, cô tò mò: “Ý thức lãnh địa?”

“Dạ đúng, anh của em không thích người khác đi vào phòng của anh ấy, ngay cả em cũng không được.” Kỷ Thu bĩu môi, ngồi xuống bàn học: “Chúng ta bắt đầu nha?”

Vừa dứt lời, cửa ra vào đã bị vỗ vỗ.

Thích Niên sững sờ, im lặng dùng ánh mắt hỏi: “Anh của em về rồi hả?”

Kỷ Thu lắc đầu, trả lời bất đắc dĩ: “Là Thất Bảo…”

Dường như để tăng thêm sự đáng tin của lời Kỷ Thu nói, Thất Bảo lại giơ tay vỗ vỗ lần nữa. Tiếng đệm thịt dày gõ lên cửa khác với tiếng tay người.

Thích Niên hỏi: “Bình thường nó đều như vậy à?”

Kỷ Thu tiếp tục lắc đầu: “Lúc anh em ở nhà nó không dám đâu, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh đó…”

Thích Niên cười cười không lên tiếng, trong lòng lại rất đồng ý: con chó này cũng luôn bắt nạt mình. Nghĩ vậy, cô đi ra mở cửa. Cửa vừa mở một khe nhỏ, Thất Bảo đã duỗi tay đẩy hộp thịt ức gà qua.

Thích Niên ngạc nhiên kéo cửa ra: “Thất Bảo, mày muốn nói gì?” Thất Bảo lắc lắc đôi tai, lại đẩy hộp giấy đến trước mặt Thích Niên, miệng cười toe toét, mắt sáng lấp lánh nhìn cô.

Cửa thư phòng vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng.

Thích Niên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Kỷ Ngôn Tín đang nghiêng người dựa vào cửa, giọng điệu lười biếng phiên dịch lại: “Nó muốn em cho nó ăn.”

Âm thanh đó như gió thoảng, mang theo sự mát mẻ bên ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN