Mỹ Nhân Nghi Tu
Chương 42
Kỷ Ngôn Tín nắm cằm Thích Niên xoay lại, chạm nhẹ vào mi tâm của cô. Đây rõ ràng là một động tác thân mật mập mờ, nhưng anh lại đứng đắn giống như đang giảng bài trên bục giảng, ánh mắt trầm tĩnh như nước: “Đừng giả ngu.”
Tiếng nói của anh hơi trầm xuống, khàn khàn mê hoặc: “Tôi biết là em hiểu.”
Mi tâm bị đầu ngón tay nóng hổi của anh chạm nhẹ, Thích Niên hơi mất tự nhiên liếm liếm môi: “Nhưng em không chắc…”
Thích Niên không hiểu, thật ra là không hiểu những thay đổi của anh trong thời gian qua. Mấy tháng nay, cô đã quen với sự ôn hòa, không mặn không nhạt của Kỷ Ngôn Tín. Ngoại trừ Thất Bảo, bất luận là thích hay ghét, biểu hiện của anh đều lạnh nhạt khiến người ta nhìn không thấu cũng đoán không ra. Thực tế, mỗi lần ở gần cô, dường như anh chỉ là thuận thế mà làm, không có vui buồn gì lớn. Anh cũng chưa bao giờ giải thích, thậm chí còn lúc xa lúc gần, tỏ vẻ như hoàn toàn không muốn cô hiểu lầm.
Điều này làm cho Thích Niên cảm thấy lúc ở cạnh anh đều bất lực bó tay.
Được rồi, nói đơn giản là…đối với chuyện Kỷ Ngôn Tín thích cô, cô vô cùng không có lòng tin. Cảm giác không chân thực này giống như một khối thủy tinh trong suốt treo trên bầu trời cao. Nếu không có lòng tin vững vàng, nửa bước cũng khó đi. Trước đây cô có thể cả gan làm loạn vì ỷ vào mình bị che mắt, dù phía trước là chông gai vẫn sải bước tiến lên. Nhưng đợi đến lúc Kỷ Ngôn Tín tự tay tháo mảnh vải che mắt của cô xuống để cô thấy được vị trí, dù anh ở ngay kế bên chỉ cách vài bước, cô cũng không dám tiến tới.
Hiện tại…
Anh cũng đang đứng trước mặt cô, ngập ngừng đưa tay.
Kỷ Ngôn Tín không lên tiếng, chỉ nhìn về phía gia đình ở lầu một, dường như hai vợ chồng đang cãi nhau vì chuyện phân công nội trợ.
Cứ trầm mặc như vậy thật lâu, có lẽ cảm thấy nếu không trả lời Thích Niên lại khóc mất. Anh bèn lên tiếng, âm thanh như ánh mặt trời: “Chính là như em nghĩ.”
Thích Niên nghi hoặc nhìn anh, vừa rồi anh nói “Chính là như em nghĩ” đúng không đúng không đúng không?
A……
Cô lấy tay che mặt, dường như vẫn còn cảm thấy thẹn thùng nên lại cào cào tóc. Giọng nói tràn ra giữa những kẽ tay: “Nghĩa là em có thể đưa bữa sáng cho thầy, có thể hẹn thầy đi ăn cơm xem phim, lúc không có việc gì mà nhớ Thất Bảo cũng có thể tìm thầy bất cứ lúc nào phải không…” Tiếng nói của cô mềm mại như ngậm kẹo.
Cảm giác mệt mỏi sau khi xuống máy bay của Kỷ Ngôn Tín giảm không ít.
“Bất cứ lúc nào thì không được.” Kỷ Ngôn Tín cắt ngang lời cô: “Có vài thời điểm không tiện gặp em.”
Nụ cười tươi trên môi Thích Niên hơi cứng lại, cô bất chấp thẹn thùng bỏ tay xuống, căng thẳng hỏi: “Lúc nào ạ?”
Lúc sửa bài tập?
Hoặc là…viết luận văn?
Bằng không thì…
Không đợi cô nghĩ hết mọi khả năng, Kỷ Ngôn Tín trả lời: “Lúc mới tắm xong.”
Âm thanh kia có chút kì kì, dường như đang cố nhịn cười lại cố tỏ ra nghiêm túc: “Lúc vừa tắm xong quần áo không chỉnh tề nên không thể gặp khách.”
Quần áo không chỉnh tề?
Sau khi Thích Niên nghe thấy bốn chữ này thì chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào không ngừng, bên tai ù ù không dứt. Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh anh chỉ quấn một cái khăn tắm đi tới, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, bọt nước từ trên sống mũi rơi xuống đôi môi anh, nhuộm ướt nó rồi biến mất.
Cũng không biết, cơ thể ở trần kia…có cơ bụng hay không?
Thích Niên nghĩ đến đó thì chóp mũi nóng lên, cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Không dám quay đầu nhìn anh, cô hoảng hốt đẩy cửa xe chạy mất.
Lúc Kỷ Ngôn Tín quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng hoảng loạn của cô.
Anh bất lực đè tay lên mi tâm: “Vừa trêu chọc hai câu là đã chạy rồi… Giỏi lắm.”
Thích Niên mải miết chạy về lầu trọ, mặt nóng bừng bừng. Cô vừa lấy tay quạt quạt giúp mình hạ nhiệt, vừa liếc nhìn bản thân trên cửa thang máy kim loại. Mặt gương không rõ lắm, Thích Niên nhìn thấy chìa khóa xe trong tay mình. Cô sững sờ, nghẹn họng nhìn trân trối… Đó, đó, đó không phải là xe của nhà cô à? Cô chạy cái gì chứ!
——
Đêm hôm đó, Thất Tể lặn sâu vài ngày rốt cục đã đăng trạng thái mới. Kinh khủng hơn chính là…trạng thái này như một câu đố…
Chu Hân Hân đang xem hot search của weibo, tiện đổi mới newfeed thì thấy một đống trạng thái của Thất Tể.
Thất Tể: gâu gâu gâu gâu gâu…
Thất Tể: gâu gâu gâu gâu gâu…
Thất Tể: gâu gâu gâu gâu gâu…
…
Fans: bọn họ chẳng hiểu gì cả.
Thỏ Cường Tráng: Có phải bị Thất Bảo trộm nick rồi không…
Thảo Kính Lạnh Lùng: Má ơi, tốt xấu gì mị cũng tinh thông sáu thứ tiếng nhưng ngay cả một chữ cũng không hiểu.
Trong Vạn Người Tôi Xinh Đẹp Nhất: Nhướng mày, ngồi đợi đại thần phiên dịch.
Không Tới Hướng Tây: Nam thần tỏ tình với chị hả?
…
Chu Hân Hân cười to, lại đổi mới newfeeed thì thấy một trạng thái mới nhất.
Thất Tể: “Mỹ Nhân Nghi Tu” đã kí kết.
Chị ta nhắm mắt lại, ngậm chân gà nhanh chóng mở inbox với Thích Niên.
“Có ở đó không?”
Thích Niên: “Có.”
Chu Hân Hân gõ bàn phím đùng đùng: “Trước đây đâu có nói tối nay công bố tin tức kí kết đâu?”
Thích Niên vuốt vuốt quả đầu lông xù của Thất Bảo, vui vẻ ôm nó lăn qua lăn lại, thấy tin nhắn bèn trả lời: “Trước đây không phải sợ không theo đuổi được nam thần à, bây giờ cảm thấy sớm muộn gì nam thần cũng về tay em.”
Đầu Chu Hân Hân đầy vạch đen: “Chẳng lẽ tình yêu của chị còn chưa đủ để giúp em lấp hố này sao? Dù gì cũng quen nhau lâu như vậy mà không thèm để ý chút nào đến tâm trạng của chị, không sợ chị đây có thể tắc nghẽn cơ tim lìa xa trần thế hả?”
Thất Bảo đè tay lên dép lông của Thích Niên, nhìn chăm chú vào đôi tai thỏ. Như đột nhiên phát hiện đồ vật mới thú vị, nó cúi đầu ngửi ngửi. Thích Niên không lưu ý, chỉ sợ giẫm phải nó nên dịch sang bên cạnh. Thất Bảo nhìn chằm chằm tai thỏ rồi…dịch sang theo.
Sự trả thù trực tiếp nhất của biên tập chính là…đăng hình của cuộc nói chuyện lên.
Chu Hân Hân không khách khí với Thích Niên, đăng cuộc nói chuyện của hai người lên weibo. Nhất là câu “bây giờ cảm thấy sớm muộn gì nam thần cũng về tay em”, phía dưới còn gạch đỏ hai đường.
Sau đó…
Các fan bùng nổ. Tấn công quá mãnh liệt, Thích Niên bị tag nhiều đến nỗi định tắt weibo đi thì cửa phòng bị gõ. Cô mang đôi dép hình tai thỏ ra mở cửa, vừa đẩy cửa đã thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ Thích, sau lưng là ba Thích đang nháy mắt với cô.
Thích Niên có chút phiền lòng, cô không cười nữa mà dò hỏi: “Sao, sao vậy ạ?”
Gần nhà có một cửa hàng vừa khai trương, hoạt động khai trương diễn ra từ sáng cho đến tối. Mẹ Thích ăn cơm xong liền vội vã lôi kéo ba Thích đi mua sắm và vừa mới trở về. Kết quả là lúc lên lầu, đụng phải dì Chu đi xuống ném rác. Dì Chu hàng xóm cũng khá có tiếng trong cư xá, tuy tiểu khu này cũng không lớn, nhưng chuyện nhà ai dì Chu cũng biết rành hơn người khác. Hôm nay thằng con trai nghịch ngợm nhà họ Lý trốn học đi chơi net, ngày mai con gái nhà họ Đào tham gia cuộc thi nhận bao nhiêu tiền thưởng. Hoặc là vợ chồng son cãi nhau tối hôm qua, nhà ai có chồng đi làm xa trở về… Một đám bà tám rảnh rỗi tụ tập trong vườn hoa của cư xá kể này kể kia.
Thường ngày mẹ Thích cũng thích tham gia cho vui, nhưng chỉ giới hạn trong việc nghe chuyện nhà người ta. Một khi nhân vật chính biến thành con gái nhà mình, nó chẳng còn thú vị chút nào cả. Bà đen mặt, cố gắng nói chuyện nhỏ nhẹ: “Hôm nay con đi đón A Việt phải không?”
Thích Niên hoang mang gật đầu: “Dạ đúng, có vấn đề gì sao?”
0.0 Chẳng lẽ chú Lý đến tố cáo?!
Mẹ Thích nhìn cô một cái, lại hỏi: “Vậy sao muộn như vậy mới về, mẹ nghe dì Chu nói con mới về không bao lâu phải không?”
Là mới tức thì…
Thích Niên hơi chột dạ: “Lý Việt và Hạ Hạ…cãi nhau không vui, con phải làm chị gái tri kỉ đó.”
Ừm…, nói đúng hơn thì phải là em gái hầu rượu. Nhưng trong tình huống này, nói dối một chút cũng không quan trọng.
Sắc mặt mẹ Thích lúc này mới dịu xuống: “Vậy sao dì Chu của con nói con được một chàng trai lạ mặt đưa về? Hai người còn ở trong xe rất lâu, không biết làm cái gì.”
Bí mật nhỏ bị phá vỡ, sắc mặt vừa bình thường của Thích Niên nay lại đỏ bừng lên: “Cái gì… Con không biết gì cả, chính là…”
Chính là cái gì… Thích Niên cũng không trả lời được.
Ba Thích lập tức hoà giải: “Có vấn đề gì thì từ từ mà nói, hùng hùng hổ hổ dọa con bé sợ rồi kìa.” Dứt lời, ông quay đầu nghiêm túc nói với Thích Niên: “Mẹ con cũng chỉ vì lo lắng cho con thôi, con cũng biết dì Chu hàng xóm là loại người nào rồi đấy. Miệng thối như ăn mấy cân chao, lại hay nói những lời chướng tai.”
Thất Bảo chổng mông nằm sấp bên chân Thích Niên, đầu cọ cọ vào tai thỏ trên dép cô.
Bây giờ không phải là lúc làm nũng đâu…
Thích Niên lặng lẽ dời chân, định để cho Thất Bảo có thể hiểu bây giờ cô đang bị ba mẹ thẩm vấn thì nó há mồm cắn tai thỏ. Thích Niên lập tức đứng im, trong ánh mắt ngày càng nghiêm túc của mẹ Thích, đang định khai báo thì…
Ba Thích đột nhiên chen vào hỏi: “Thích Niên, có phải con có bạn trai rồi mà không nói cho ba biết hay không?”
Hả…
Thích Niên sửng sốt.
Vẻ mặt của mẹ Thích cũng trở nên kì lạ: “Có bạn trai?”
Thích Niên vừa muốn lắc đầu, ba Thích lại tiếp lời: “Tôi thấy đúng là bạn trai rồi, bà xem gần đây nó hay thần thần bí bí chạy ra ngoài đấy.”
Vì vậy, người trong cuộc chưa nói câu nào thì chuyện đã bị ba Thích hướng sang một phương hướng an toàn “Thích Niên có bạn trai, đây là quan hệ bình thường”.
Thích Niên nghĩ nghĩ, không giải thích. Thấy chuyện này sắp bị ba Thích và Thích Niên hàm hồ cho qua, bèn nghe roẹt một cái…
Thích Niên cứng đờ cúi xuống nhìn ——
Thất Bảo đang ngậm tai thỏ trên dép cô vẫy vẫy đuôi… Ánh mắt trong sáng và cái đuôi vẫy mạnh kia, không cái nào không tỏ rõ sự vui sướng của nó lúc này. Một giây sau, mẹ Thích nhíu mày, hỏi: “Con nói nuôi chó giúp bạn, bạn này…không phải là bạn trai của con chứ?”
Thích Niên cười xấu hổ: “Hình như…phải…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!