Mỹ Nhân Nghi Tu - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Mỹ Nhân Nghi Tu


Chương 9


Bàn chân đang di di của Thích Niên dừng lại, “Hả” một tiếng, thắc mắc hỏi lại: “Cái gì… thức ăn cho chó?”

Kỷ Ngôn Tín kéo màn cửa ra, nhìn về phía đường phố phồn hoa ngoài cửa sổ. Đáy mắt anh bị ánh đèn bao phủ, sau đó anh xoay lưng lại: “Ừ, thức ăn cho chó.” Trong giọng nói trầm thấp thanh nhuận là một ít áy náy.

Bị gió thổi qua, đầu óc ngây ngốc của Thích Niên đã có chút phản ứng, cô ngạc nhiên há to miệng: “Thất Bảo…lại?”

“Xin lỗi, tôi…”

“Đợi một chút!” Thích Niên cắt lời, vuốt vuốt chóp mũi bị gió thổi lạnh: “Ừm, thầy Kỷ…thầy không đánh Thất Bảo chứ?”

Cúp điện thoại, Thích Niên ôm di động vào ngực.

Cô cầm chiếc máy còn nóng trong lòng bàn tay, hơi ấm lan tỏa đến tứ chi như được đả thông kinh mạch. Một hồi lâu, cô mới cười “Phì phì” ra tiếng rồi xông về phòng, ngã xuống giường lăn vài vòng.

Kỷ Ngôn Tín nhìn dãy số lạ trên điện thoại, lúc màn hình sắp tắt mới thuận tay đặt lên bàn sách. Âm thanh không nặng không nhẹ đó, lại khiến Thất Bảo đang nằm sấp trên mặt đất lập tức ngồi dậy một cách đàng hoàng. Nó rũ đầu, làm ra vẻ đang nghiêm túc kiểm điểm bản thân.

Kỷ Thu đứng ở ngoài nghe lén cả buổi đã không thể nhịn nổi nữa, vì thế cô bé lặng lẽ thò nửa cái đầu ra nhìn Kỷ Ngôn Tín đứng bên cửa sổ. Sau đó Kỷ Thu lách vào phòng, cười mập mờ liếc nhìn anh: “Em nghe thấy rồi nha, là giọng của con gái.”

Kỷ Ngôn Tín quay đầu nhìn Kỷ Thu: “Lại đây.”

Giọng nói không hề có cảm xúc, còn có vẻ hơi khàn khàn. Kỷ Thu vội vàng nghiêm chỉnh, “Dạ” một cái rồi ngoan ngoãn đi tới.

Thất Bảo lắc lắc đuôi, tỏ ra hoan nghênh trong im lặng.

Kỷ Ngôn Tín ngồi vào bàn, ngón tay thon dài gõ gõ hai cái, đến khi Kỷ Thu cúi đầu càng thấp thì mới dừng.

“Bài tập đã làm xong rồi?” Anh hỏi.

Kỷ Thu ngoan ngoãn gật đầu, đưa bài tập sau lưng ra: “Đều xong hết rồi, mời anh họ xem.” Kỷ Ngôn Tín cầm xem, khi nhìn thấy nét chữ không ngay ngắn của cô bé thì nhíu mày.

Kỷ Thu là con gái của bác Kỷ Ngôn Tín, cũng là đứa con gái duy nhất của nhà họ Kỷ. Bởi vì nguyên nhân gia đình, từ nhỏ Kỷ Thu đã ở bên cạnh Kỷ lão gia, từ tiểu học cho đến cấp hai bây giờ chưa từng ra khỏi thành phố Z. Sau khi Kỷ Ngôn Tín về, Kỷ lão gia sẽ đưa Kỷ Thu đến nhà anh vào ngày thứ sáu, để tiện cho Kỷ Thu đi học thêm vào thứ bảy.

Theo như lời Kỷ lão gia nói là: “Con bé này ở bên cạnh ông đã bị nuôi đến bướng bỉnh rồi, trong nhà này, cũng chỉ có con mới trị được nó. Dạy cho tốt vào, ít nhất là phải thi đậu đại học đấy.”

Kỷ Thu thấy Kỷ Ngôn Tín không nói gì, nhưng mi tâm ngày càng nhíu chặt thì tim cô bé cũng muốn nhảy ra khỏi họng: “Em…làm sai rất nhiều ạ?”

Kỷ Ngôn Tín cầm bút khoanh lại những chỗ cô bé bị sai, rồi nhanh chóng trả lại: “Cứ tự sửa trước đi, nếu không được thì lát nữa hỏi anh.”

Kỷ Thu “Dạ”, lúc quay đi, thấy Thất Bảo đang nhìn mình một cách tội nghiệp bèn quay lại hỏi: “Thất Bảo còn bị phạt bao lâu ạ?”

Nhìn Thất Bảo đang cụp tai, Kỷ Ngôn Tín cầm cuốn sách mới đọc được một nửa lên, thản nhiên nói: “Còn lâu.”

Kỷ Thu nhìn Thất Bảo một cách đồng cảm, rồi lại nhìn cái túi bị cắn vài phát nằm bên cạnh, dịu dàng năn nỉ: “Thất Bảo luôn rất ngoan, anh niệm tình nó lần đầu phạm lỗi…” Chữ “đi” còn chưa nói xong đã bị Kỷ Ngôn Tín cắt ngang: “Không phải vi phạm lần đầu.”

Thì ra còn có nguyên nhân ngọn nguồn.

Kỷ Thu nói thầm, đảo mắt vài cái, vẻ mặt giảo hoạt: “Cú điện thoại vừa rồi chính là của người bị hại ạ?”

Kỷ Ngôn Tín hết kiên nhẫn, bình tĩnh nhìn cô bé: “Em cũng muốn bị phạt đứng?”

Kỷ Thu vội vàng lắc đầu như đánh trống: “Em đi ra ngoài trước đây.”

“Chờ đã.” Kỷ Ngôn Tín đóng nắp bút lại, dựng cây bút vào trong ống rồi nhắc nhở: “Sáng mai sẽ có khách đến, tới giờ thì em tự đến lớp học thêm đi.”

Kỷ Thu ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

“Còn nữa.” Kỷ Ngôn Tín uống một hớp nước, chậm rãi dặn dò: “Nửa tháng tới không cần đến đây, anh phải ra nước ngoài một chuyến.”

Kỷ Thu chỉ chỉ Thất Bảo: “Vậy Thất Bảo làm sao bây giờ, lại để ông nội mang về à?”

Ở trên đời, Kỷ lão gia không thích nhất chình là loại sinh vật lông dài, hay bám người và thích làm nũng này. Nếu như Kỷ Ngôn Tín có ở đó thì còn may, thật sự giao Thất Bảo cho ông thì…

“Không cần em quan tâm.” Kỷ Ngôn Tín trả lời.

Thích Niên lăn trên giường hết một vòng, xém chút còn rớt xuống đất, cuối cùng nắm chặt ga giường mới bò lên được. Lăn một vòng như vậy, sự vui mừng vì được đến nhà Kỷ Ngôn Tín vào sáng mai đã đỡ hơn.

Thích Niên tỉnh táo lại, ngồi xuống ——

Đợi đã nào…!

Cô bé vừa nghe điện thoại kia là aiiiiii!

——

Nhà Kỷ Ngôn Tín cũng không xa, đứng mấy chuyến tàu điện ngầm là đến.

Thích Niên dậy thật sớm, lúc đi còn mang theo bữa sáng.

Kỷ Ngôn Tín đã nhắn địa chỉ cụ thể cho cô tối qua, Thích Niên xuống xe bus, tuy tìm đường hơi trắc trở nhưng đi theo chỉ dẫn trên điện thoại cũng tới nơi. Đứng trước cửa nhà Kỷ Ngôn Tín, Thích Niên vẫn khó tin, không ngờ mình có thể…tiến thêm một bước! Sự hưng phấn kèm ngại ngùng này làm Thích Niên phải xoa xoa lỗ tai, đứng dưới hiên đợi tản nhiệt rồi mới có dũng khí để bấm chuông.

Người mở cửa là Kỷ Thu, cô bé thức dậy muộn cho nên đang đánh răng trong nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng chuông là ngậm cái miệng đầy bọt lao ra mở cửa. Vừa mở cửa, thấy một cô gái đứng bên ngoài, cô bé ngẩn ra rồi nhiệt tình chào hỏi với cái miệng đầy bọt: “Xin chào.”

Thích Niên chần chừ nhìn biển số nhà: “Xin chào… Xin hỏi, đây là nhà của thầy Kỷ ạ?”

Kỷ Thu còn chưa kịp gật đầu, bên chân cô bé ló ra một cái đầu lông xù, sau đó là cả thân thể…

Thất Bảo chui ra từ bên cạnh Kỷ Thu, kêu hừ hừ vui sướng vòng quanh Thích Niên. Hồi ở bãi đậu xe, Thất Bảo bổ nhào tới làm Thích Niên bị dọa, cho nên giờ đây cô giơ tay lên một cách cứng ngắc để Thất Bảo ngửi mùi. Xác nhận Thích Niên là người quen, Thất Bảo liếm liếm mắt cá chân Thích Niên, vẫy vẫy đuôi như đang quạt. Âm thanh hừ hừ cũng lớn hơn, nó nhiệt tình dùng chân vỗ vỗ bắp chân Thích Niên.

Kỷ Thu không ngậm nổi cả đống bọt trong miệng, bèn nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh.

Đánh răng xong, Kỷ Thu nghênh ngang đi ra: “Hình như anh họ ở trong thư phòng, để em đi kêu, chị ngồi đây trước đi.”

Thích Niên gật đầu, vừa ngồi xuống xém chút lại giật bắn lên!

Anh, anh họ?

Đây là em họ của Kỷ Ngôn Tín?!

Còn chưa tiêu hóa xong tin tức này, cô đã nghe thấy âm thanh ngây thơ như cún của em họ Kỷ Ngôn Tín vang lên sau lưng: “Anh họ, bạn gái của anh đến rồi nè.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN