Mỹ Nhân Phổ
Chương 111
Đừng nhìn ngày đầu tiên người tới bái kiến Sấu Ngọc Trai rất nhiều, nhưng vô luận tài học hay năng lực đều thực sự hơi thấp, khó trách ngay cả loại người chỉ biết miệng lưỡi lợi hại như Vương Tán cũng có thể tìm được cảm giác ưu việt.
Người như vậy, chỉ có kéo thấp phẩm vị của Sấu Ngọc Trai, không có một Sấu Ngọc Trai đứng trên đỉnh quyền lực mà vẫn siêu thoát thế ngoại, thì không thể làm được đến phiên vân phúc vũ mỗi người kính ngưỡng như Giang Tả.
Giá trị mà Tống Dật hứa miệng, cũng không đáng đến mười vạn lượng hoàng kim. Vương Tán nói nửa tháng, ngươi thật sự cho là ông ta cần thời gian dài như vậy để gom tiền sao? Con cáo già kia bất quá là muốn quan sát một chút, Sấu Ngọc Trai có phải thực sự có năng lực làm cho ông ta bình bộ thanh vân hay không.
Nếu chờ không được cá lớn, thì chỉ có thể chủ động xuất kích.
Lý Mật liệt kê một danh sách cho Tống Dật, bên trên viết ra toàn bộ danh sĩ nhân tài thuộc địa hạt Bắc Nguỵ, cũng đánh dấu những người hiện đang ở Bình Thành, trong đó tất nhiên không quên liệt kê những nhân vật là mục tiêu của Tống Dật.
Sau khi cùng Tống Dật thương lượng danh sách những người muốn bái kiến nhất, Lý Mật viết bái thiếp, chuẩn bị canh đúng thời gian, phát đi hết toàn bộ.
“Ngươi tính toán đem Vương Tán xếp hạng thứ mấy?”
Tống Dật đem trình tự của bái thiếp xem qua một phen, Lý Mật rất biết xem xét thời thế. Muốn vì Sấu Ngọc Trai mở ra thông đạo trong giai tầng trung tâm ở Bắc Nguỵ, đào từ tầng dưới chót, nhìn như dễ dàng nhưng làm nhiều mà công ít, cho nên hắn trực tiếp khai đao từ thượng tầng công huân quyền quý nhất. Chỉ cần nơi này mở ra một lỗ hổng, cho dù chỉ là nhìn mặt mũi của những người này, những người khác cũng sẽ nể mặt Sấu Ngọc Trai hơn vài phần. Cái này cũng giống như đạo lý năm đó Họa Cốt tiên sinh dựa vào sự giúp đỡ của Dung Quý Phi mà nhanh chóng đứng vững gót chân ở Thái Khang Thành.
Trong nhóm người thứ nhất mà Lý Mật chọn lựa, có hai vị huân quý Tiên Bi, hai thế gia tài tuấn Hán tộc.
Bên Hán tộc, là Phạm Dương Lư thị và Huỳnh Dương Trịnh thị, hai chi này vừa lúc có phủ đệ ở Bình Thành hơn nữa có người kiệt xuất đại biểu gia tộc để xử lý quan hệ với các giai tầng Bắc Nguỵ.
Sấu Ngọc Trai tuy nhất chiến thành danh, nhưng tuyệt đối không đến mức có thể hấp dẫn hai thế gia này tự mình tới cửa thăm hỏi, dù sao thì thân phận người ta bày ra đó, ngay cả hoàng thất Bắc Nguỵ cũng sẽ không chủ động nịnh bợ, huống chi ngươi chỉ là một tiệm sách phòng vẽ tên tuổi chưa nổi lại nhìn không ra bất luận thế lực gì.
“Hai người này, ngươi đi là thích hợp nhất.” Tống Dật cười tủm tỉm mà nhìn Lưu Dục, vừa kiên định vừa dụ hoặc nói.
“Vì cái gì?” Lưu Dục cứ cảm thấy mình đang bị chính Vương phi nhà mình tính kế, lưng bắt đầu nổi da gà.
“Trịnh Ngọc này, thích mỹ nhân, ngươi chỉ cần vô tình lộ mặt một chút, liền tóm được toàn bộ.”
Gân xanh trên thái dương Lưu Dục ẩn ẩn nhảy lên hai lần.
“Lư Hách này, thiện cưỡi ngựa bắn cung, mỗi người đến phủ đều phải tỷ thí một phen, cho đến nay, Bình Thành chưa ai thắng hắn, ngươi mà đi, thắng hắn dễ như trở bàn tay.”
Tống Dật nói được gọi là chém đinh chặt sắt, tuyệt đối không có xấu hổ của việc vuốt mông ngựa!
Lưu Dục híp híp mắt, “Ngươi kỳ thật là muốn tách ra khỏi ta đi? Hay là trong đám người ngươi muốn bái kiến lại có tuyệt thế mỹ nhân nào đó?”
Tống Dật lật đật giấu đi bái thiếp, vô tội mà mở lớn mắt, “Trịnh Ngọc và Lư Hách ít nhất chưa từng đánh trận với ngươi, không phải sao?” Lại uyển chuyển hàm súc mà tỏ vẻ một chút: “Ngươi nếu bị người Bắc Nguỵ nhận ra, là sẽ gây thêm phiền toái cho ta.”
Tên hỗn đản này đang ghét bỏ hắn! Tuyệt đối là ghét bỏ!
Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Dục bị tức đến cứng đờ, chỉ là biểu tình gì cũng không bày ra.
Tống Dật vội vã vuốt lông, “Thật không có mỹ nhân nào hết! Ngươi tin ta đi!”
Ha hả!
Lưu Dục vẫn không nói lời nào, sắc bén nhìn nàng, cũng không lùi bước, Tống Dật yên lặng nuốt nuốt nước miếng, móng vuốt nhỏ cọ cọ trên người, đem hai phần bái thiếp đẩy đến trước mặt Lưu Dục.
Một cái là Cẩm Li của Bạt Bạt thị, một cái là Diêu Quỳnh. Người đầu tiên là quý tộc hậu duệ của một nhánh tách ra từ Thát Bạt thị, người sau là cháu ruột của Chiêu Ai Hoàng Hậu, cũng chính là đích trưởng tử của Võ Bình Công Diêu Sùng.
Thực không khéo, Bình Dương thành có Tứ công tử, là những người mà nữ tử Hồ Hán muốn gả nhất, hai người này chính là hai người trong số đó.
“Ha hả, đúng là biết chọn a.”
Khuôn mặt nhỏ của Tống Dật cứng đờ, nghiêm trang nói: “《 Kinh Hoa Lục 》này đương nhiên lấy thanh niên tài tuấn là chủ yếu, chẳng lẽ ta lại đi bình phẩm từ đầu đến chân đám cáo già công huân thế gia kia sao? Ta còn muốn sống thêm vài năm đó.”
“Ha hả!”
“……”
Tống Dật chỉnh lại sắc mặt, mãn nhãn thành kính mà nhìn hắn. Mắt to đến thuần lương vô tội, chỉ thiếu nước nhỏ chút nước mắt để câu dẫn người.
Trái tim cứng rắn của Lưu Dục cứ như vậy vô thanh vô tức mà nhuộm đẫm, quả nhiên mềm xuống.
“Ngươi xác định hai người này sẽ nhận thiếp?”
Thế gia đại tộc, quyền quý công huân, cần gì phong bình, tất nhiên là sẽ không đem Sấu Ngọc Trai để vào mắt, huống chi, người Hồ thích nói chuyện bằng vũ lực, đừng nhìn Ngụy Đế tận hết sức lực quảng bá văn hóa người Hán, kỳ thật số người Hồ thật tình tiếp thu lại không có bao nhiêu. Cứ lấy đám người hôm nay tới cửa bái kiến ra mà nói, mười thì có tám, chín là người Hán.
“Nếu là dùng con đường bình thường, đương nhiên là sẽ không.”
“Chẳng lẽ còn có con đường không bình thường?”
Tống Dật cười tủm tỉm mà nhìn hắn, “Ngươi đã quên sao, Thác Bạt Hồn còn thiếu ta 1200 lượng bạc.”
Người ta thật sự không thiếu ngươi bạc, xin đừng nói đương nhiên đến như vậy.
Lưu Dục: “……” Hắn đột nhiên có chút thông cảm Thác Bạt Hồn kia là sao?
Sáng sớm hôm sau, Tống Dật liền chuẩn bị đi bái kiến Thác Bạt hồn, Lưu Dục một hai muốn cùng đi, Tống Dật nghĩ nghĩ, cảm thấy gương mặt này của hắn mà đi, thực sự chướng mắt a, liền dịch dung cho hắn một phen.
Móng vuốt nhỏ rất là săn sóc mà sờ tới xoa đi trên mặt Lưu Dục, xoa đến tâm Lưu Dục ngứa ngáy, thấy bộ dạng nàng cong lưng như cánh cung có vẻ rất mệt, liền vươn bàn tay to, kéo người qua ngồi xuống.
Tống Dật đang dịch dung đến chuyên chú, chỉ cảm thấy tư thế này quả nhiên là thuận tay hơn, gần như là ngực dán ngực mặt dán mặt, một chút tì vết dù rất nhỏ đều có thể nhanh chóng nhìn ra. Đến khi ngay cả mình cũng tìm không ra dấu vết dịch dung trên mặt hắn, thì mới thở ra một hơi, giúp hắn mang mặt nạ lên, nhìn trái nhìn phải, quả thực mình cũng phải bội phục tay nghề của chính mình.
Lưu Dục bất động thanh sắc mà đỡ sau eo nàng, để tránh khi nàng ngửa ra sau xem xét bị té ngửa. Tiết Đào chuẩn bị xong đi vào, thấy một màn như vậy, khuôn mặt tuấn tú lập tức cứng đờ, chân trước cũng đã thò qua cửa, lại sinh sôi rút về, đứng qua bên cạnh, để cho Kiều Tam đi đằng sao vào cửa.
“Điện hạ……hạ……”
Tống Dật phục hồi lại tinh thần, chuẩn bị đứng dậy, mới phát hiện…hình như…có chỗ nào…không đúng a!
Nàng…nàng là khi nào tách chân ra ngồi trên đùi hắn? Nima tư thế này có chút bất nhã a!
Lưu Dục mang một đôi mắt phượng bình tĩnh tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy tư thế này có gì không ổn, chỉ nói: “Là chính ngươi ngồi lên.”
Tống Dật ho nhẹ một tiếng, yên lặng mà bò từ trên đùi hắn xuống. Lưu Dục không mặn không nhạt mà nhìn lướt qua cửa, Kiều Tam cả người cứng đờ, rõ ràng ánh mắt kia nhìn rất ấm áp, vì sao hắn lại cảm giác là băng hàn đến xương? Lại liếc liếc mắt một cái qua Tiết Đào ngoài cửa, tên hỗn đản kia giờ phút này mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, vẻ mặt nghiêm túc bằng phẳng.
“Các ngươi không cần đi theo.” Lưu Dục nói như thế.
Kiều Tam rơi lệ đầy mặt, điện hạ nhà hắn nhất định là ghét bỏ hắn, ghét bỏ hắn quấy rầy chuyện tốt của bọn họ.
Khi hai người đi vào Đình úy phủ, Thác Bạt Hồn vừa tiễn khách đi. Khách không phải ai khác, vừa lúc là Vương Tán. Hai bên đều sửng sốt một chút, Vương Tán chắp tay, cùng Tống Dật thăm hỏi xong, tầm mắt trực tiếp dừng trên người thanh niên cao lớn bên cạnh nàng, dù đã mang mặt nạ, nhưng người trẻ tuổi cùng người già vẫn có khác biệt rất lớn, tuyệt đối không đến mức làm ông ta ngộ nhận.
“Vị này chắc không phải là Họa Cốt tiên sinh đi?”
Lưu Dục chắp tay, cũng không nhiều lời. Vương Tán cũng không tiện dày mặt mà dán qua, lại nói vài câu với Thác Bạt Hồn, mới cáo từ rời đi. Đi vài trượng, ông ta nhịn không được quay đầu lại nhìn, trong mắt hơi nghi hoặc, bóng dáng này, có chút quen mắt a. Chẳng lẽ Họa Cốt tiên sinh này nhận thức ai đó? Mang mặt nạ là sợ bị người quen biết nhận ra?
Bên kia Thác Bạt Hồn dẫn Tống Dật Lưu Dục vào cửa, Lưu Dục hỏi hắn, “Vương Tán tới làm cái gì?”
“Ông ta à, nói là trong Võ Bình Công phủ có hai nô lệ tư bôn, xem Đình úy phủ có thể giúp bọn hắn bắt trở về hay không.”
Tống Dật nhìn thấy trên án thư có bức họa, liền dò xét liếc mắt một cái. Thác Bạt Hồn cũng không kiêng dè, đi đến án thư, đem họa đưa cho nàng, “Chính là hai người này.”
Tống Dật lập tức nhăn mặt, “Vẽ thành như vậy có thể tìm được người sao?”
Lưu Dục thì quét mắt đến mấy bức họa trên án kỷ bên cạnh, nghiễm nhiên là sáu bức họa người chết mà Tống Dật vẽ cho Thác Bạt Hồn hôm trước. Từ vị trí và cách bày biện các bức họa kia, cùng với tư liệu chồng chất ở trên bàn có thể nhìn ra Thác Bạt Hồn lúc ấy hình như là đang nghiên cứu điểm chung của những người này.
“Đình úy đại nhân thường tiếp đãi khách nhân ở thư phòng? Cũng làm việc ở thư phòng?”
Thác Bạt Hồn không hiểu, “Cũng không hẳn, khách nhân đều ở sảnh ngoài, bởi vì Vương Tán muốn vẽ tranh mấy nô lệ bỏ trốn mới vào nơi này. Dẫn các ngươi lại đây, kỳ thật là có chuyện, còn muốn làm phiền nhị vị.”
Thác Bạt Hồn rất trịnh trọng mà thỉnh bọn họ ngồi xuống, lấy ra một phần hồ sơ, nói: “Phần hồ sơ này là hồ sơ dân cư bị mất tích mấy năm gần đây, vốn dĩ chiến loạn thường xuyên xảy ra, mất tích vài người cũng không phải chuyện gì to tát, vùng hoang dã ở ngoại ô, ngẫu nhiên đào cái hang thỏ cũng có thể phát hiện thi cốt, vừa vặn ở gần chỗ phát hiện đám thi cốt hợp táng kia cũng phát hiện một cái hố chôn xác, bên trong cũng có sáu cỗ thi hài, chỉ là sáu cỗ thi hài này đã hóa thành bạch cốt, cũng là năm nữ một nam. Nghe nói Họa Cốt tiên sinh đã từng đoạt không ít vụ án từ tay của Kinh Triệu Doãn Nam triều, thậm chí ngay cả vụ án của Tư Lệ Đài cũng phá được, lần này đây, mới muốn thỉnh hai vị nhìn xem.”
Về tư tâm, Tống Dật cũng không muốn quản mấy vụ án này của Bắc Nguỵ, muốn trừng phạt tên súc sinh Vương Tán này nàng đã có đủ phiền toái, càng không muốn cành mẹ đẻ cành con, rốt cuộc nơi này còn có một cái Lưu Dục, rủi không cẩn thận bại lộ thân phận của hắn, làm không tốt, tai họa lan đến Sấu Ngọc Trai chỉ là chuyện nhỏ, làm cho hai nước khai chiến mới phiền toái.
Lưu Dục thì lại ai đến cũng không cự tuyệt, tiếp nhận hồ sơ, lật xem một phen, bên trong viết nguyên nhân chết không giống nhau, siết cổ chết, dùng đao kiếm giết chết, chết đuối, bị chôn sống, bị độc chết bóp chết đa dạng đến đủ kiểu đủ dáng.
Nhiều kiểu chết như vậy đều chôn cùng một cái hố, nhìn kiểu gì cũng có chút quỷ dị. Hơn nữa những người đó chỉ còn lại có xương cốt, cách chết lại càng không rõ, không thể nào nghiệm ra.
“Ngươi muốn như thế nào?” Lưu Dục không vội vã nói quan điểm của mình, ngược lại hỏi Thác Bạt Hồn.
Rõ ràng những lời này không có hàm nghĩa gì, nhưng Thác Bạt Hồn nhạy bén nhận ra, vị Họa Cốt tiên sinh này hình như trong lòng đã có manh mối, lập tức cung kính nhiệt tình thêm vài phần, chắp tay nói: “Ta hiện tại muốn hai việc, một là, tra ra thân phận sáu cổ hài cốt kia, hai là, điều tra rõ nguyên nhân chết thật sự của bọn họ.”
Xem ra, chính hắn cũng rất hoài nghi cách những người này chết. Bởi vì thi thể tìm được vốn dĩ cũng đã hủ bại, thậm chí chỉ còn là hài cốt, muốn tra nguyên nhân chết trở nên vô cùng khó khăn. Không biết bọn họ lúc trước gặp ai làm cái gì, ngay cả phương hướng điều tra cũng không có.
Lưu Dục nhìn Tống Dật, Tống Dật mếu máo, cái này lại muốn vẽ khắc cốt a, một cổ thi thể nàng coi như giúp đỡ một chút, còn động một chút là sáu cổ, thật sự rất mệt tâm huyết.
Thác Bạt Hồn cũng đã nhìn ra, giảo hoạt hỏi: “Đúng rồi, hôm nay hai vị tiên sinh đến thăm, là có chuyện gì?”
Vị Họa Cốt tiên sinh này hắn không hiểu biết, nhưng đã cùng Tống Dật giao phong hai lần, hắn kết luận tiểu gia hỏa này là không có việc gì thì không đăng tam bảo điện, lần này khẳng định có chuyện cần tìm hắn.
Tống Dật quả nhiên không mếu máo nữa, “Muốn chúng ta giúp ngươi làm việc cũng được, nhưng ngươi cũng phải giúp chúng ta làm một chuyện!”
Tống Dật nói ra mục đích chuyến này của bọn họ, bộ dáng nho nhỏ kia rõ ràng bày tỏ là nếu ngươi làm không thành, cũng đừng hy vọng ta vẽ khắc cốt cho ngươi!
Thác Bạt Hồn nhịn cười, chẳng những đáp ứng mấy việc này, còn dựa theo ước định trước đó, thân thủ dâng ra 1200 lượng bạc, tròng mắt Tống Dật nhanh như chớp đảo hai vòng, quả nhiên nhiệt tình thêm mười phần.
Lưu Dục sờ sờ mớ tóc con của nàng, cười nhẹ nói: “Tiểu đồ đơn thuần, làm Đình úy đại nhân chê cười rồi.”
Thác Bạt Hồn chắp tay, tự mình dẫn hai người đi phòng liệm.
Sáu cỗ hài cốt đều ở đó, Lưu Dục làm hắn đào hố lấy dấm, chuẩn bị chưng cốt nghiệm thi, Tống Dật cũng trải giấy và bút mực ra, bắt đầu vẽ khắc cốt.
Hai người phối hợp rất khá, không ai lơ là ai, Thác Bạt Hồn nhìn đến mê mẩn, hai người này chẳng những thật sự có thể trả lại dung mạo cho bạch cốt, còn có thể dùng phương pháp kỳ diệu này để nghiệm thi. Ngỗ tác của Đình úy phủ, có thể phân biệt ra hài cốt là nam hay nữ, cũng đủ để được người quỳ liếm.
Khó trách Hoàng Thượng từng nói văn hóa Hán tộc, bác đại tinh thâm, đáng giá Tiên Bi học hỏi, đó là văn hóa thiên hạ nhất thống, cũng là văn hóa thời thịnh thế. Trước kia hắn không hiểu, hiện giờ cũng hiểu được vài phần, dân tộc hàng năm chinh chiến trên lưng ngựa, ai sẽ để ý sinh tử vinh nhục của một bá tánh bình thường, sao có thể sẽ cẩn thận nghiên cứu xuất xứ của một khối thi thể. Chỉ có thời thịnh thế, bá tánh an cư lạc nghiệp, mỗi cái sinh mệnh đều có thể được tôn trọng, mới sinh ra những kỹ năng kinh thiên này, mà không phải chỉ có huyết tinh giết chóc, đây mới được gọi là thịnh thế quốc thái dân an.
Tống Dật vẽ ra sáu bức họa, căn cứ theo hồ sơ ký lục, lập tức xác nhận ba người trong đó, điều này cũng thích ứng với suy luận Lưu Dục nghiệm cốt tính ra tuổi.
Còn về phần nguyên nhân chết, Lưu Dục chỉ viết vài chữ trên hồ sơ nghiệm thi: bị hành hạ đến chết. Hơn nữa là hành hạ về phương diện kia đến chết, chỉ cần nhìn thương tích nghiệm ra từ thi cốt là có thể thấy. Cho nên mặc kệ là bị siết cổ cũng được, bị đao đâm cũng tốt, hoặc là chần nước hoặc là chích lửa, kỳ thật đều là chỉ cùng một việc.
Tuy nhìn thấy người chết đều là nữ tử trẻ tuổi, Thác Bạt Hồn cũng đã đoán ra cách chết như vậy, nhưng khi loại suy đoán mà hắn không muốn tiếp thu nhất được chứng thực, hắn vẫn cảm thấy kinh hãi.
“Nếu mỗi lần đều là sáu cổ, chứng tỏ là cùng một đám người, hẳn là số lượng và yêu thích cũng chưa thay đổi. Mà mỗi lần đều có một thi thể nam nhân, cái này cũng nói rõ sở thích của một người trong số đó.” Chỉ là loại sở thích này rơi vào người tiểu công tử của Thanh Hà Thôi Thị, đã trở thành vạn kiếp bất phục!
“Chuyện hôm nay, chúng ta vẫn như cũ sẽ coi như chưa thấy qua chưa nghe qua.” Lưu Dục bổ sung, “Bất quá, còn thỉnh Đình úy đại nhân cũng tuân thủ hứa hẹn, dẫn tiến chúng ta cho hai vị kia một chuyến.”
Thác Bạt Hồn cung cung kính kính mà đưa hai người ra ngoài, ngoài cửa, Kiều Tam cùng Tiết Đào đã sớm chờ, đại khái là thấy bọn họ lâu quá chưa về, không yên tâm liền đến đây, đồng thời còn đưa xe ngựa tới.
Lưu Dục đỡ Tống Dật lên xe, ngồi xong mới quan tâm một câu, “Mệt mỏi đi?”
Tống Dật nhìn hắn, “Kỳ thật, chuyện Thanh Hà Thôi Thị lần này, Nam triều có thể lợi dụng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!