Mỹ Nhân Phổ
Chương 2: Sấu Ngọc Trai (tu)
Editor: HD
Tống Dật cứng người dán lưng trên cửa, không thể thối lui thêm nữa, nhìn nam nhân kia, hắn đeo mặt nạ đen trên tay cầm giá nến, nhàn nhã đi qua, giống như đi tản bộ trong sân vậy.
Tống Dật nhẹ cắn môi, nếu cứ chết như vậy, thì thật là oan ức.
“Ta không phải hái hoa tặc, ta không có ác ý gì với ngươi hết.”
Nam nhân vẫn tiến lại gần, không hề có vẻ muốn nghe nàng giải thích.
“Ta vô tội mà!” Tống Dật nghiêm túc thanh minh.
Mà cánh tay của nam nhân kia đã dừng lại trước mặt nàng, thậm chí còn sờ sờ mặt nàng, xoa một vòng, rồi có chút kinh ngạc.
Tống Dật vô tội mở to hai mắt, có ý tốt nhắc nhở: “Ta không đeo mặt nạ, chẳng qua hơi đen thôi.”
Ta đen như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ hãi sao? Ngươi nên giống tên hồi nãy kêu một tiếng quỷ mới đúng kịch bản, tại sao bây giờ lại bày ra tư thế xinh đẹp cuốn hút đến vậy.
Lưu Dục luôn luôn tin tưởng vào sự đánh giá của chính mình, sẽ không vì ý kiến của ai khác mà thay đổi, cho nên hắn lại nhéo nàng vài cái, từ gò má của nàng tới tận mang tai, thậm chí còn sờ xuống dưới cổ.
Gương mặt Tống Dật đen thui, “Ta là nữ nhân, ngươi mà sờ xuống nữa, thì ta phải lấy thân báo đáp rồi!”
Dường như nghe được lời nhắc nhở của nàng, hai ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua yếu hầu của nàng, khiến nàng cảm thấy có chút tê ngứa.
“Ồ, quả thật là nữ nhân.”
Nè… lời này của ngươi hoàn toàn có vẻ kinh ngạc với chính điều ngươi vừa nói ra, cũng giải thích cho hành vi vô lễ vừa rồi. Tất nhiên, loại đối đãi này không phải hái hoa tặc nào cũng được hưởng thụ.
“Bổn vương cho ngươi một cơ hội, mau kéo mặt nạ xuống, nếu không, đừng trách bổn vương tự tay lột da ngươi!”
Lưu Dục tuyệt đối không nói đùa, lời này thường dùng để đe dọa nữ nhân, nhưng mà cái loại sinh vật không rõ trước mặt lại nhe hàm răng trắng bóc, cười nói: “Mặt ta, chỉ có phu quân tương lai mới có thể nhìn, Dự vương thật sự muốn xem sao?”
Lưu Dục: “…”
“Thật ra chúng ta là nam chưa cưới nữ chưa gả, nếu Dự vương thực sự có ý, ta chắc chắn sẽ phụng bồi tới cùng.”
Lưu Dục cảm thấy hình như có con kiến bò trên người, cực kì muốn bóp chết nó.
Nhưng vào ngay lúc này, ngọn nến trên tay phù một tiếng tắt, trước mắt đột nhiên tối đen, hắn theo bản năng đưa tay bắt lấy Tống Dật, nhưng lại chụp hụt, một cơn gió bay thoáng qua, Lưu Dục vội vàng đổi hướng, giơ tay bắt được, thân thể nàng giống như con cá chạch, lập tức chui ra khỏi áo choàng đen, nhanh chóng mò tới bên cửa sổ, tuy nhiên hắn không hề phòng ngự.
Tiểu mao tặc này đã quên rồi sao? Cửa sổ kia đã bị niêm phong, xem nàng trốn bằng cách nào. Dưới mặt nạ lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nhưng vừa mới nhếch môi lên, đã lập tức cứng đờ, bởi vì hắn nghe thấy tiếng cửa sổ bị đẩy ra.
Lưu Dục chớp một cái liền đuổi theo, lần này khi đi đến bên cửa sổ hắn chỉ kịp chụp được một bên chân nàng, định kéo nàng lại. Dĩ nhiên Tống Dật sẽ không để yên cho hắn bắt, chân còn lại đạp mạnh một cái, cũng không biết là đã đạp trúng thứ gì, dùng hết sức lực, tay người kia mới thả lỏng, nàng vội vàng chuồn đi thật xa. Trong giây lát, Tống Dật đã bỏ trốn mất dạng rồi.
Một khắc sau, Lưu Dục xoa cái trán bị thương của mình, nhìn chuồng chó trước mặt, hắn truy tìm theo dấu vết, chỉ có chỗ này mới có dấu bị người ta giẫm lên. Dấu vết vẫn còn mới tinh, Lưu Dục dùng bao kiếm ước tính, chuồng chó không quá một thước, rốt cuộc là chui ra bằng cách nào? Cơ thể nàng ta thật mềm dẻo đến mức biến thái mà.
Sấu Ngọc Trai.
Lý Mật cầm lồng đèn, ngước người nhìn chuồng chó tối đen như mực hơi chuyển động, lạnh lùng nói: “Cuối cùng cũng về rồi sao?”
Tống Dật ngẩng đầu, dùng ánh mắt tối đen quỷ dị nhìn hắn. Lông mày Lý Mật không kìm chế được lập tức nhếch lên.
Trong mắt Tống Dật, thế gian này có hai loại người: Một là đẹp, hai là khó coi.
Hễ là người đẹp, chỉ cần đứng đằng xa nhìn một cái, cũng là kinh hồn đoạt phách, ghi khắc trong lòng; mà loại người khó coi, cho dù mí mắt nàng lay động, cũng khiến người ta kinh hãi không thôi, sau khi tỉnh táo còn có thể mơ hồi hỏi một câu, “Huynh đài, tên gì?”
Có lẽ ngươi muốn hỏi, vì sao tỉnh táo rồi vẫn có thể mơ hồ, Tống Dật giải thích là: Đối diện với một khuôn mặt xấu, dù thế nào đi nữa tinh thần cũng không thể tốt, tinh thần hoang mang, cả cuộc đời cảm thấy u ám…
Cuối cùng, lại bị hỏi tên dòng họ tổ tông, khuôn mặt Lý Mật vốn dĩ không đẹp rồi bây giờ lại càng xấu xí.
Hắn rất muốn kéo tên hỗn đản trước mặt ra đánh một trận, để cho nàng hiểu rằng, không phải người nào xấu xí cũng dễ dàng tha thứ cho nàng khi nàng hằng ngày đụng vào vảy ngược của người ta đâu, nhưng với tư cách là cao viễn học phú ngũ xa (*người tri thức, học rộng hiểu nhiều) trưởng quầy thư trai kiêm cực phẩm họa sư, những hành vi xỉ nhục hắn thế này chính là giúp hắn bồi dưỡng đạo đức và nhân cách, vì thế hắn khoanh tay đúng, hất cằm “Xem” nàng, nói: “Lý Mật, ông chủ cô.”
“A…, tối quá, không thấy rõ mặt ngài.”
“Ha ha.”
Tống Dật phủi tro bụi trên người xuống, hoàn toàn không có ý định bắt chuyện, Lý Mật đành phải hỏi: “Đi Dự vương phủ rồi hả?”
“Ừ.”
“Nhìn thấy không?”
“Không, đeo mặt nạ rồi. Nhưng, quả thật là mỹ nhân.”
Lý Mật nhíu chặt mày, muốn giữ gìn bộ dạng ngọc thụ lâm phong thật khó, “Đeo mặt nạ thì làm sao cô biết?”
“Cái này ngài không hiểu rồi, mỹ nhân có khí tức riêng của mỹ nhân, chỉ cần ngửi một cái, ta liền biết, đây là thứ họa sư cần tu dưỡng.”
Với tư cách là người sống để bị châm biếm, Lý Mật nhén giận, nói: “Cô cũng biết Thái Khanh thành đang bàn tán về tên hái hoa tặc? Rất nhiều nam tử độc thân bị mất ngủ, dạo gần đây, mấy bà mối bận rộn kinh khủng, nam tử mười ha mười ba đã nóng lòng đi cầu thân, đối với việc này, cô thấy thế nào?”
“Ở độ tuổi đó, thì hơi nhỏ.”
Tất nhiên, tên hỗn đản hái hoa tặc này chỉ ghé thăm thiếu nam gia đình đoàng hoàng. Lý Mật yên lặng nuốt xuống một bụng máu, ý tứ sâu xa nói: “Các nhân vật trong <<Kinh Hoa lục>>, không nhất thiết là phải có bức họa, nếu như thực sự muốn họa, e rằng phải chọc vào Kinh Triệu Doãn và Tư Lệ đài.”
“Chẳng phải ngài đề nghị họa sao? Còn bảo nếu có bức họa thì lượng sách sẽ bán chạy.”
“Vậy cô nói cho ta biết, chỉ là vẽ tranh thôi mà, tại sao cô lại sử dụng mấy thủ này. Ví dụ như dùng danh tiếng Sấu Ngọc Trai gởi thiệp mời, mấy danh sĩ có thể không đến tham dự sao? Cô lén lút đột nhập vào phủ người ta cũng không nói làm gì, vì sao còn phải thay đồ. Thay đồ xong thì thôi đi, không quay trở về còn lau sạch dấu vết, để người ta nắm được sơ hở?”
Khí tức dâng lên khiến Lý Mật không tài nào giữ nổi hình tượng lương thiện, hắn cực kì nghi ngờ cô ta cố ý, tuyệt đối là cố ý đúng không? Hả? Người bị hắn trừng mắt lúc này chớp mắt ra vẻ vô tội, nàng bình tĩnh nhắc nhở hắn một câu, “Vốn dĩ đã khó coi, khi tức giận, càng xấu hơn.”
Lý Mật: “…” Hắn rất muốn bóp chết nàng, phải làm sao bây giờ?
Tống Dật bày ra gương mặt tỉnh bơ, nói: “Nếu như lấy danh nghĩa họa cốt sư để phát thiệp mời, dĩ nhiên sẽ có rất nhiều người đến, chỉ có một số người mời cũng không thèm đến, chẳng hạn như Tư Lệ giáo úy Dự vương. Huống chi, <<Kinh Hoa Lục>> ghi lại các nhân vật làm mưa làm gió, nhân phẩm tài đức đều phải ghi xuống, nếu không đột nhập vào trong phủ của bọn họ, làm sao biết được con người thật của bọn họ. Ta làm hạ nhân suốt hai tháng trời không phải là vô ích đâu.”
Quan viên triều đình Đại Tống, tuyển dụng theo cách của tiền triều dùng cửu phẩm trung chính chế (*Chế độ “cửu phẩm trung chính” 九品中正制, hay gọi là phép “cửu phẩm quan nhân” 九品官人法 là một gạch nối giữa chế độ sát cử và chế độ khoa cử), ai có danh tiếng tốt, đều có thể vào triều làm quan. Tuy nhiên chỉ có thế gia đại tộc được nắm quyền, còn tú tài giỏi giang nhưng nghèo hèn lại khó lòng tăng tiến, bởi vì tin đồn là thủ đoạn mà đại tộc am hiểu nhất, vô cùng giỏi việc tung tin thất thiệt. Hầu hết các nhân vật nổi tiếng trong Thái Khang thành nàng đều đã lén vào phủ bọn họ để quan sát, chín mười phần là có tiếng mà không có miếng. Chỉ duy nhất Tư Lệ giáo úy Lưu Dục khiến nàng tốn quá nhiều thời gian, đặt biết bao hy vọng vào người hắn, dù chưa thể nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, nhưng đánh giá những hạ nhân trong Dự vương phủ có thể thấy được nhân phẩm của người này chắc chắn ở độ thượng thừa.
“Về việc thay quần áo, đơn giản là nếu bọn họ mặt đồ đẹp thì càng trở nên đẹp mắt, không trở về liền là muốn để bọn họ đánh giá quần áo bản thân. Thân là một họa sư, ta có thể vì bọn họ mà làm những việc này.” Nói xong bộ dạng của nàng có vẻ rất chân thành, lại như thể chịu khổ chịu nhục.
Nhân loại đã hết cách ngăn cản sở thích biến thái của tên hỗn đản này rồi.
Lý Mật bóp trán, im lặng nhìn trời, khi nào mới có người tới đây thu phục tên yêu nghiệt này hả!
Tống Dật trở về phòng, thoải mái sảng khoái đi tắm. Chỉ cần bỏ vài giọt thuốc đặc chế vào trong nước tắm, sau đó ngâm cả người vào trong nước, trong chốc lát, khi nàng chẻ nước đi ra, màu đen trên mặt đã được rửa sạch sẽ, giống như chui từ vỏ trứng ra, một mỹ nhân xinh đẹp, rực rỡ, trên lông mi vẫn còn dính giọt nước, bên phía mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, khiến nàng trở nên dịu dàng đáng yêu, mà đôi mắt nhỏ dài làm người ta cảm thấy yêu mị. Ánh mắt khẽ liếc nhìn, cho dù đá cứng cũng phải hóa mềm.
Trên chiếc bình phong hiện lên một khuôn mặt, khuôn mặt đó như được điêu khắc tỉ mỉ tinh xảo, mà thần thái của nàng thì huyền bí không chê vào đâu được. (Editor: khúc này chém gió, chứ không hiểu)
Đây vốn là cảnh tượng xinh đẹp khiến người ta điên đảo, nhưng tên hỗn đản nào đó bước ra khỏi thùng tắm, đi thẳng tới giường nằm xuống thành hình chữ đại 大, tất cả hào hoa phong nhã quyến rũ động lòng người biến mất không còn một chút.
Lý Mật tự mình bưng đồ ăn khuya đến, nhìn thấy cảnh này, hận không thể kéo nàng dậy, xếp thành tư thế tao nhã yểu điệu thục nữ, con mẹ nó, tên hỗn đản này quá phí của trời rồi.
Mặc kệ lúc trước có oán hận nhiều thế nào, thân là cực phẩm họa sư hắn không thể trơ mắt nhìn những sự vật xinh đẹp như vậy, đành bước tới giường, cầm khăn lau mái tóc ướt sũng của nàng, trong lòng không nhịn được thở dài một hơi.
Hôm sau, Tống Dật vui vẻ rời giường, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, thò đầu ra nhìn, “Sao lại ầm ĩ như thế?”
Người hầu bên dưới nói: “Cũng không biết chủ tử bị sao, sáng sớm nay kêu người đến lấp kín tất cả lỗ chó trong Sấu Ngọc Trai, tường Tường Vi viên của tiên sinh cũng bị xây cao thêm một trượng…”
Tống Dật lập tức nhảy lên, dừng lại trước chỗ đã bị động tay động chân, sau đó phóng người lên, “bốp” vang lên tiếng va chạm vào bức tường, nàng té ngã xuống đất, đầu óc choáng váng một hồi mới tiếp tục thử nhảy lên lần nữa.
Tống Dật: “… Có lẽ ta nên đi tìm Lý Mật để nói chuyện nhân sinh.”
Người hầu cung kính đáp: “Chủ tử nói, gần đây bà mối cần rất nhiều tranh, cứ qua một khắc, là có người đến cửa xin bức họa, thân là họa sư cao cấp Sấu Ngọc Trai, Tống tiên sinh nên ngồi yên trong Tường Vi viện đi.”
Cái gì là họa sư cao cấp? Chẳng qua nhóm người bà mối nghe tin, nàng có thể vẽ nữ nhân xấu xí trở thành quốc sắc thiên hương, người thật nhìn thấy bức họa còn không dám tin đó là bản thân, làm biết bao bà mối cười không khép được miệng.
Tống Dật đảo mắt nhìn bốn phía, quả nhiên ở bên ngoài đã xuất hiện không ít người canh giữ.
Nghe hạ nhân báo lại rằng Tống Dật ngoan ngoãn ngồi ở Tường Vi viện vẽ tranh cho người ta, Lý Mật vô cùng vui mừng, đợi tới giờ ngọ, hắn tự mình bưng cơm trưa sang cho nàng, nhìn đến gia đinh trong viện, nha hoàn nô tì, tất cả đều đứng ở vị trí hắn căn dặn, bố trí như vậy, ngay cả con ruồi cũng không bay ra ngoài được, hắn rất hài lòng tự khen bản thân sắp xếp tỉ mỉ, nhưng trong khoảnh khắc hắn đẩy cửa ra, tất cả cảm giác thành tựu đều biến thành cặn bã – tên hỗn đản đó, lại chạy…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!