Edit: Bàn
“Mẹ mẹ…!Mẹ…”
Số 0 vẫn cố gắng dụi vào ngực hắn, sau khi Thanh Trường Dạ giãy giụa vài cái thì kệ y luôn.
Hắn muốn nói tôi không phải mẹ cậu, nhưng đầu thiếu niên lại gần, lúc trước 0 gội đầu, trên lọn tóc vẫn đọng hơi nước ẩm ướt.
Cảm giác yếu đuối này cho dù là giả dối thì cũng cực kỳ khiến người ta mong mỏi.
Thanh Trường Dạ thấy lồ ng ngực đau nhức, thiếu niên đã vô tình cắn mạnh vào da.
Hắn nhấc phần gáy của 0 lên, kéo 0 về phía sau như túm mèo con.
Trong quá trình này, Thanh Trường Dạ mới để ý thời gian của 0 có 1000 năm, đối với tội phạm ở bệnh viện tâm thần Ryder, thời gian của 0 đã là nhiều đến lạ thường.
“Nhìn tôi,” Hắn thấp giọng nói, bốn mắt nhìn nhau với thiếu niên: “Tôi không phải mẹ cậu.”
0 như hoàn toàn không nghe thấy tiếng hắn, Thanh Trường Dạ đành phải nắm lấy cổ tay y.
Trước khi hắn rút thời gian, con ngươi màu xanh đậm bên phải của thiếu niên chuyển sang màu đỏ tươi.
Hắn vừa cảm thấy dị năng của mình bị một sức mạnh nào đó kiềm chế thì 0 thả hắn ra.
Thanh Trường Dạ thở phào nhẹ nhõm, nhìn màu đỏ trong mắt thiếu niên từ từ rút đi, hắn nhướng mày: “Lúc nãy làm sao vậy?”
“…!Tuổi dậy thì.”
“Cậu bao nhiêu tuổi?”
“150.” Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, lúc thiếu niên nói ra mấy chữ kia, Thanh Trường Dạ cứ cảm giác đối phương cứ nhìn hắn chằm chằm.
0 nhíu mày đầy ghét bỏ: “Thứ màu đỏ kia là gì? Khó ăn quá.”
“Cà rốt.”
“Tôi không thích rau củ.”
“Được,” Thanh Trường Dạ chỉ chỉ cửa: “Mỗi người đi một ngả.”
“…!Anh muốn chết à?”
“Tôi đùa thôi,” Hắn nhún vai, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên khuôn mặt trắng ngần kia không hề có ý cười: “Không thì ngày mai đổi sang ăn thịt? Trừ thịt người ra.”
0 giơ tư thế đầu hàng, mặc dù không tình nguyện lắm, nhưng Số 0 vẫn miễn cưỡng đồng ý với ý kiến của hắn.
Buổi tối trước khi ngủ, Thanh Trường Dạ tắm rửa, trong đầu hắn lướt qua tin tức tìm được vào lần cuối đăng nhập vào mạng nội bộ của A.
Cá voi mắc cạn ở vịnh…!Có lẽ đó là một gợi ý, nhưng tạm thời hắn không nghĩ ra cá voi và tung tích của A liên quan gì đến nhau.
Hắn tìm một lượt, phát hiện địa điểm xác cá voi.
Đó là một hành tinh mới khai phá, rất nhiều thương nhân đã xây dựng cơ sở công nghiệp nặng trên hành tinh, môi trường ô nhiễm đã khiến cá voi chết.
Trong nháy mắt, hắn nghĩ đến việc liên lạc với Miller, sức mạnh của huyễn thú cấp SSS không cần phải nói.
Bây giờ hắn không chỉ không có đồng đội, cơ quan chủ quản còn truy lùng như cái bóng, người duy nhất coi như có sức chiến đấu là một nhóc tâm thần không lần ra lai lịch, liên lạc với Miller là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Thanh Trường Dạ nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ.
Đối phương và hắn không phải người chung một đường, không cần đẩy người ta vào hố lửa.
Trong phòng khách truyền đến tiếng TV, Số 0 hoàn toàn không có ý định đi ngủ vào buổi tối, Thanh Trường Dạ đành phải mặc đồ ngủ ra khỏi phòng.
Lúc này hắn mới biết tiếng nổ bụp bụp là từ đâu tới, thiếu niên đang thử nổ bỏng ngô.
Khác với người bình thường dùng dụng cụ làm nóng, y chỉ cần nhìn chằm chằm một hồi vào ngô tẩm bơ trên túi giấy là sẽ nổ tung từng hạt một, có quỷ mới tin y không có dị năng.
Thấy hắn lại gần, 0 hào phóng đẩy túi giấy về phía trước: “Muốn ăn không?”
“Sao không đi ngủ?”
“Tôi đang xem cái này,” Số 0 dùng mắt chỉ vào hình chiếu: “Dập lửa.”
Vừa vào phòng Thanh Trường Dạ đã nghe thấy tiếng ưm ưm a a, như trong dự đoán, người trên hình chiếu đang quấn quýt với nhau.
0 đang xem chương trình người lớn.
Thanh Trường Dạ hơi muốn hỏi cậu học cái từ “dập lửa” uyên thâm như thế từ lúc nào, sau khi thấy rõ phần dưới của người kia, mặc dù bên nhận trông hơi nữ tính, nhưng không hề nghi ngờ, đó là một chàng trai thứ thiệt.
Tuyệt đối tuyệt đối không thể để nhóc tâm thần cong.
“Thực ra,” Thanh Trường Dạ dừng một chút: “Cậu tìm sai phim rồi.”
“Không thể nào? Tôi mới tìm trên quang não, độ phân giải cao không che, đầy nhiệt huyết, làm một phát sung sướng.” 0 đưa tay ra gõ nhẹ vào màn hình điện tử mấy lần: “Nhìn này, file zip người tốt bụng để lại cho tôi.
Để tránh trojan thì tôi xoá link đến file zip sau khi tải xong, có người nói tôi xin giống mà không để lại con nghĩa là sao?”
“…!Năng lực học tập của cậu mạnh thật.”
“Đội bảo vệ ở Ryder hay làm thế,” 0 nhún nhún vai: “Bọn họ mổ xẻ tôi thì thôi, còn không đưa tôi đi chơi cùng.”
“Cái này cậu tìm khá là…!thiểu số,” Thanh Trường Dạ cố gắng tập trung tìm từ, “Trong tình huống bình thường phải là nam và nữ.”
“Không sao,” 0 phất phất tay: “Tôi luôn rất không theo trend mà.”
“…” Không theo trend là dùng thế này à?? Rốt cuộc học được nhiều thứ lung tung như vậy từ đâu??
Thanh Trường Dạ nói không lại y, sau khi bảo y cắm tai nghe vào thì tự đi về phòng.
0 cầm tai nghe, loay hoay một cách đầy phấn khởi, Thanh Trường Dạ còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy tiếng tai nghe vỡ rắc rắc.
Hắn nghiêng đầu qua, nhìn thấy máy móc vặn vẹo trong tay 0, Thanh Trường Dạ chậc một tiếng.
Như thấy vẻ mặt hắn hơi không ổn, 0 nói thật nhanh: “Dập lửa, dập lửa, xem phim cùng nhau đi?”
“…” Xem cmm.
Trong lúc không để ý, hình ảnh trên hình chiếu xảy ra thay đổi.
Chàng trai ở bên nhận bị trói lại, vẻ mặt 0 tràn đầy hưng phấn “con người các anh thật bi3n thái.” Thanh Trường Dạ đã sẵn sàng tắt công tắc nguồn bất cứ lúc nào, 0 bỗng mở miệng: “Chỗ này của anh,” Y chỉ chỉ hình chiếu: “Hồng hơn anh ta, cũng to hơn anh ta.”
Không đợi Thanh Trường Dạ nói, 0 nói bổ sung: “Thật đó, lần trước tôi cắn anh đã nhìn thấy rồi.
Hơn nữa mật độ cơ bắp của anh cao hơn anh ta, độ mềm dẻo của cơ thể cũng tốt, theo lý thuyết thì dễ hoàn thành các tư thế độ khó cao hơn.
Vì sao bọn họ không tìm anh quay cái này?”
“…”
“Hello?”
“Cậu cứ từ từ xem, bật nhỏ tiếng là được,” Thanh Trường Dạ thờ ơ nói: “Nếu làm ồn đến tôi…”
Không biết là câu nào chạm đến thần kinh của 0, y bỗng nói: “Anh sẽ dùng đại bác của anh giết tôi sao?”
“Đúng,” Thanh Trường Dạ nói: “Dùng đại bác bắn cậu lên tường, bò cũng không bò dậy nổi.”
0 sững người tại chỗ.
Thanh Trường Dạ đơn giản chạm vào mặt y, ngón tay hắn chạm qua môi thiếu niên như chuồn chuồn lướt nước, người sau chỉ thấy nơi bị đụng vào như lửa cháy lan tràn.
Thanh Trường Dạ thấy y ngơ ngác, bên môi nhếch lên nụ cười như có như không: “Ngoan.”
Cách đối phó với lưu manh là lưu manh hơn y, đây là hắn học được từ một người nào đó.
Không biết có phải Số 0 đã xem nhiều phim gay hay không, dạo này Thanh Trường Dạ cứ thấy ánh mắt đối phương nhìn hắn có hơi kỳ quái.
Có mấy lần hắn rất muốn nói chuyện với thiếu niên, nhưng lại nghĩ không cần quản quá nhiều.
Trong lúc ăn trưa vào một ngày nào đó, Thanh Trường Dạ nhìn thiếu niên gắng sức nuốt cà chua xuống, nói như thể tuỳ ý: “Cậu có giống cái yêu thích nào không?”.
“?”
“Người hay Trùng,” Thanh Trường Dạ nói: “Bình thường trẻ con lớn như cậu đều sẽ có.”
“Owen Moretz?” Đó là tên nhân vật nam chính của một bộ phim gay.
“…!Trừ người này ra?”
“Tôi biết anh muốn nói gì,” Lúc này Số 0 giơ nĩa lên, đôi mắt xanh đậm nhìn thẳng vào màu đen kịt, y và Thanh Trường Dạ bốn mắt nhìn nhau: “Anh sẽ nói với tôi rằng tôi phải có một cô gái yêu thích, một đối tượng đúng như trong tưởng tượng.
Tuổi dậy thì mà không có cô gái mộng tưởng nào thì đúng là lạ lùng, tôi nên ra ngoài gặp mặt nhiều người hơn, thậm chí là tiếp xúc với Trùng, vì biết đâu trong số bọn họ, tôi sẽ phát hiện ra người mình thích nhất.
Tuỳ tiện lên giường với khác phái là không tốt, nhưng tôi cũng có thể thử xem, sau đó có lẽ anh sẽ cho tôi một hai ví dụ về trải nghiệm bản thân ra để thuyết phục tôi, đúng không?”
“…” Quá sắc bén.
Hắn hơi đau đầu, nhưng lúc này Số 0 lại cười: “Mẹ, mẹ không vui.”
“Đừng gọi tôi là mẹ.”
“Vì sao?”
“Thôi, cũng được.”
“Anh không nhìn tôi,” 0 nói: “Chúng ta bây giờ là hổ trên cùng một con thuyền, anh không thể tách khỏi tôi, tôi cũng không có ý định tách khỏi anh.”
“Nói rất đúng,” Thanh Trường Dạ không thèm ngẩng đầu: “Nhưng phải là châu chấu, hai con hổ sẽ lật thuyền.”
“…”
Hoa tươi tháng 7 nở rộ ở ngôi sao đế đô, gió hè oi bức thổi khắp đại lộ Shili.
Đã 2 tuần kể từ khi trốn khỏi bệnh viện tâm thần Ryder, Thanh Trường Dạ tạm thời vẫn chưa tìm được tin tức của A.
Mức độ truy nã của cơ quan chủ quản dần mở rộng ra các thiên hà bên ngoài.
Buổi sáng khi thức dậy, hắn nhìn ngày hôm nay trên lịch điện tử, không ngờ lại được khoanh tròn một cách đặc biệt, không phải hắn làm thì chỉ có thể là 0.
Thấy rõ ba chữ “ngày của mẹ” thật to bên trên, tâm trạng Thanh Trường Dạ cực kỳ phức tạp.
Vì sao nhóc tâm thần lại coi hắn là mẹ?
Điều khiến Thanh Trường Dạ bất ngờ là đến tận trưa hắn vẫn không thấy bóng dáng đối phương, hoá ra đối phương đã mua bữa sáng cho hắn.
Trong tình huống bình thường, ngày hôm sau ai đi mua đồ ăn sáng đều do hai bọn họ chơi King of Fighters đêm hôm trước quyết định.
Gần đây thao tác của 0 càng lúc càng bắt kịp hắn, Thanh Trường Dạ quyết định không thắng được King of Fighters thì đổi sang Rắn săn mồi hoặc Tetris, dù sao 0 cũng tò mò về mọi thứ.
Tối qua là hắn thua, nhưng 0 lại chủ động mua bữa sáng, điều hắn càng không ngờ tới là trong bữa sáng còn có một tấm thiệp chúc mừng hình trái tim.
Thấy hàng chữ “Ngày lễ vui vẻ” xiêu xiêu vẹo vẹo bên trên, Thanh Trường Dạ đột nhiên có ảo giác nhóc tâm thần vẫn thật đáng yêu.
Cảm giác này lên đến đỉnh điểm khi thiếu niên Trùng tộc mang theo túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp vào buổi trưa.
Thanh Trường Dạ chưa kịp vui lòng được một hồi, tiếng nổ mạnh truyền ra từ phòng bếp khiến hắn ngơ người ngay tại chỗ.
Là vụ nổ thực sự, hắn cũng không biết 0 gây ra kiểu gì.
Lúc đi vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng bệch của thiếu niên đầy bụi bặm, 0 thấy Thanh Trường Dạ, ngại ngùng sờ đầu: “Tôi chỉ là muốn bật lửa…”
Hắn thu dọn qua loa một chút, lau mặt cho thiếu niên.
Đối phương cứ ở cạnh hắn một bước không rời, lần đầu tiên Thanh Trường Dạ thấy sự bứt rứt trong mắt thiếu niên: “Tôi nấu cơm vậy, cậu hỗ trợ ở bên cạnh?”
“Được thôi được thôi,” 0 vội gật đầu không ngừng: “Tôi biết cắt sợi khoai tây sợi củ cải sợi mực sợi lươn sợi gà.”
Bảo sao nổ phòng bếp.
Hắn ừ một tiếng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, 0 lại không thấy bóng dáng, Thanh Trường Dạ chẳng thèm quản y.
Hắn nghiêm túc nghĩ tới việc mình đã từng gặp Số 0 chưa, nếu không nhóc tâm thần đã chẳng ngày ngày đuổi theo hắn mẹ mẹ mẹ, nhưng ký ức hữu dụng mơ hồ đến mức không tìm ra tin tức gì.
Thanh Trường Dạ nhíu mày.
Có lẽ 0 cũng không quá…!Chờ đã.
Thanh Trường Dạ đi về phía trước vài bước.
Kia là cái gì?
Hắn nhìn thấy quần áo của mình trên ghế sô pha trong phòng khách.
Lúc đầu hắn còn không nhận ra dấu vết trên đó có ý nghĩa thế nào, trong biệt thự ngoài hắn ra cũng chỉ có 0, sau khi đi qua, Thanh Trường Dạ mới xác định cái kia chính xác là thứ trong suy đoán của hắn.
Đồ của thiếu niên Trùng tộc phóng ra trên quần áo hắn, giống như chó để lại mùi trên địa bàn của mình.
Xem chừng hẳn là mới làm ra không lâu.
Hắn thực sự rất ít khi tâm trạng thất thường, nhưng không biết vì sao, rõ ràng một vài việc Số 0 làm vô cùng ấu trĩ trong mắt Thanh Trường Dạ, nhưng hắn sẽ vô tình bị nhóc con kéo đi.
Thanh Trường Dạ mặt không biểu cảm ném quần áo vào máy giặt.
Hắn đá văng cửa phòng của 0, cảnh tượng bên trong lại khiến hắn ngẩn ra.
Chất lỏng đục sót lại trên mặt đất như một dòng suối nhỏ.
Phòng của 0 có phòng tắm riêng, nghe tiếng động thì nhóc tâm thần đang tắm.
Thanh Trường Dạ không dám tin mà ngồi xổm xuống, hắn thậm chí lấy tay ra sờ thử.
Trên chất lỏng vẫn còn lại hơi ấm, giống y hệt thứ đồ để lại trên quần áo hắn.
Sao có thể nhiều như vậy?
Nếu là một lần ra, số lượng này có hơi quá kinh khủng.
Hắn từng nghe người ta nói, năng lực sinh sản của Trùng tộc rất mạnh, đây là nguyên nhân vô số lần chúng bị loài người đuổi tới hành tinh hoang vu rồi mà vẫn có thể đông sơn tái khởi trong nghìn năm qua.
Thanh Trường Dạ chỉ thấy lưng lạnh toát, nhớ lại thứ mình đã từng thấy trên người thiếu niên Trùng tộc, nếu bị loại sinh vật này bắt lại sinh sản, khỏi nói loài người, trong chốc lát hắn cũng không nghĩ ra được bao nhiêu sinh vật có thể tiếp nhận.
Bụng…!sẽ bị nổ tung đấy.
Lúc này cửa phòng tắm được kéo ra, hai chân trắng bệch của thiếu niên bước ra giẫm lên thảm.
Trong mắt 0 vẫn còn lại chút hơi nước, làm con ngươi sâu thẳm của y như có một lớp sương mù.
Ngoại hình của y thực sự rất rực rỡ, khác với sự tươi đẹp u ám của Anye và sự anh tuấn của vua, khuôn mặt của Số 0 sẽ chỉ khiến người ta liên tưởng đến từ “tinh xảo.” Đường nét trên khuôn mặt hoàn mỹ đến mức giống như từng li từng tí đều qua tính toán, đủ để đảm bảo loài người quên mất đây là thiên địch của mình.
Tay Thanh Trường Dạ vẫn đặt trên dòng suối nhỏ kia, thấy cảnh tượng này, 0 lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý.
Thanh Trường Dạ: “…”
Thật là muốn chơi chết y.
Không chơi được, nhịn nhịn nhịn.
Thiếu niên đi từng bước tới, Thanh Trường Dạ không biết xử lý đồ trên tay thế nào, không ngờ thiếu niên lại có thể cũng ngồi xổm xuống, bọn họ hai mắt song song, người sau duỗi lưỡi li3m ngón tay hắn.
Sau khi ăn vào miệng, Số 0 làm một động tác nuốt vô cùng khêu gợi, yết hầu lăn xuống một vòng.
“…” Xem phim gay học được nhỉ.
“Tôi quyết định cho mẹ một trải nghiệm tuyệt vời,” Mặt 0 tràn đầy nghiêm túc, vào giây phút đối phương đứng dậy ném khăn tắm, Thanh Trường Dạ đã hiểu trải nghiệm có nghĩa là gì: “Đây là món quà ngày lễ tôi tặng mẹ, ngày của mẹ vui vẻ, mẹ.”.