Mỹ Nhân Yêu Kiều Của Nhân Vật Phản Diện Sống Lại Rồi - Chương 15: Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Mỹ Nhân Yêu Kiều Của Nhân Vật Phản Diện Sống Lại Rồi


Chương 15: Chương 15


Thẩm Nhu không muốn để ý tới Trần Quân, Trần Quân vẫn chịu đựng chân của mình đau, khập khễnh đuổi theo Thẩm Nhu, cuối cùng cậu ta và Thẩm Nhu một trước một sau đi vào trường, cậu ta một lòng đi theo phía sau Thẩm Nhu, ngay cả xe đưa đón Sở Lam dừng ở phía ngoài trường cũng không nhìn thấy.

Sở Lam xuất phát sớm nửa tiếng trầm mặc không nói gì.

Lái xe dò hỏi: “Cô Sở, bọn họ đã vào trường học.” Bởi vì vẫn luôn chăm sóc Sở Lam, anh ta nói chuyện cũng thiên vị Sở Lam: “Cô lo lắng cậu ta trẹo chân muốn đón cậu ta đi học, sao cô Thẩm có thể để cậu ấy đuổi theo phía sau mình chứ, cũng không biết chân trẹo có vấn đề gì không?”
Lúc Sở Lam từ trên xe bước xuống bỗng hoảng hốt.

Lúc trước Trần Quân đều chạy theo mình, sao bây giờ đã bắt đầu chạy theo Thẩm Nhu rồi, kiểu người như cô ta bây giờ dường như có chút giống Thẩm Nhu, lúc trước chẳng phải Trần Quân đuổi theo cô ta, còn Thẩm Nhu đuổi theo Trần Quân, thậm chí Trần Quân luôn luôn có thể vì một câu của mình mà bỏ rơi Thẩm Nhu.

Rốt cuộc Thẩm Nhu đã làm những gì?
Trên đường đến phòng học, có bạn học nữ chào hỏi Sở Lam, Sở Lam nhìn nụ cười của bọn họ luôn cảm thấy bọn họ đang giễu cợt mình, bọn họ quan tâm mình, luôn cảm thấy là bọn họ đang xem trò cười.

Trong phòng học Sở Lam như ngồi bàn chông, hết lần này tới lần khác còn muốn dịu dàng đáp lời mỗi người.

Bạn học nam cùng khối cùng lớp với Sở Lam đi tới bên cạnh cô ta, ngại ngùng quái lạ, khuôn mặt đỏ bừng: “Sở Lam, bệnh cảm của cậu đỡ chưa.”
Sở Lam cười yếu ớt: “Ừm, cảm ơn đã quan tâm.”
Ở trường học, lúc nào Sở Lam cũng được hoan nghênh vô cùng, cô ta vừa mới trở lại đã có người cho cô ta không ít đồ ăn vặt, còn có người cầm vở ghi chép trong lớp đưa cho cô ta.

Đối với bạn học nam mình không hề quen thuộc, thậm chí ngay cả tên cũng gọi không được này, Sở Lam nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cậu ta, tâm trạng có chút dễ chịu.

Bạn học nam kia do dự một chút, hạ giọng: “Cậu là chị họ Thẩm Nhu đúng không, cậu có thể cho tớ xin số điện thoại Thẩm Nhu không?”
Nụ cười hời hợt của Sở Lam gần như biến mất, cô ta kéo ra một nụ cười xán lạn: “Được.”
Còn chưa đến tiết học đầu tiên, Sở Lam đã đi ra ngoài, cô ta bị tức đến khóc, ở bên ngoài phát tiết cảm xúc rất lâu mới lau sạch sẽ nước mắt quay về tiếp tục lên lớp.

Đều là bởi vì cô ta thua cuộc thi hoa khôi trường à, có phải là bây giờ mọi người đều cảm thấy Thẩm Nhu xinh đẹp hơn mình, tốt bụng hơn mình, nhưng mà cô dựa vào cái gì chứ!
Lúc trước đều là những người khác tìm Thẩm Nhu xin số điện thoại của cô ta, hoặc là nhờ Thẩm Nhu tặng đồ cho cô ta giúp mình, đây là lần đầu tiên có người tìm cô ta là vì muốn xin số điện thoại của Thẩm Nhu!
Cả tiết học đầu tiên, Sở Lam nhìn bảng cái gì cũng đều không nghe vào.

Bởi vì Sở Lam nhìn bảng đen đặc biệt chuyên chủ nghiêm túc, giáo viên cảm thấy Sở Lam đã hiểu bèn chủ động gọi cô ta trả lời câu hỏi.

Sở Lam đứng lên, trong phòng học rất yên tĩnh, cô ta không hiểu, cô ta đứng thẳng ung dung tự tin: “Thưa thầy, đáp án của đề này là…” Cô ta ôm tim của mình rồi dùng sức ho khan, rồi lại bịt miệng, cũng không đợi giáo viên nói cái gì, trực tiếp dọc theo đường đi từ trong phòng học ra ngoài.

Mấy phút sau Sở Lam quay về, cô ta rửa mặt xong, giọng nói yếu ớt: “Thầy ơi, lúc nãy thật xin lỗi.”
Giáo viên: “Không sao không sao, em có muốn xin nghỉ không?”
Sở Lam ra vẻ kiên cường: “Không sao đâu ạ, em có thể tiếp tục lên lớp.”
Lần này ngồi vào chỗ ngồi, Sở Lam càng không có tâm tư nghe giảng bài.

Cho đến bây giờ cô ta chưa từng coi Thẩm Nhu, Trần Quân là bạn mà chơi, Thẩm Nhu chỉ là một người cần ngước nhìn cô ta, là người cần cô ta bố thí, bây giờ người này hình như bắt đầu tỏa sáng, thậm chí hình như cô càng khiến cho người khác yêu thích hơn cả mình, sao Sở Lam lại không khó chịu được chứ.

………!
Tiết học trong phòng học Giang Triều, thành tích học tập của lớp bọn cậu kém, điểm trung bình cũng thấp, lên lớp làm cái gì cũng được.

Kiểu giống như Giang Triều đây, trước đó trực tiếp nhoài ra mặt bàn ngủ thì giáo viên cũng sẽ không nói nhiều một câu, mấy ngày nay Giang Triều bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài, cậu bá đạo, hễ là trong phòng học có người nào làm ồn đến cậu, sẽ có một quyển sách bay đến.

“Mẹ nó, mày là đến đây đi học hay là đến đây làm gì, không nghe bài thì cút ra ngoài.”
Bầu không khí học tập ở toàn bộ lớp mười ba mấy ngày nay trước giờ chưa bao giờ có, lên lớp ngay cả ăn vụng đồ ăn vặt cũng không được, chỉ sợ âm thanh ăn thứ gì đó lớn quá, Giang Triều lại nói ảnh hưởng đến việc học tập của cậu.

Ánh mắt giáo viên nhìn Giang Triều cũng thay đổi, một tiết học Giang Triều cũng phải được giáo viên mời trả lời câu hỏi mấy lần, kết quả ngạc nhiên và vui mừng phát hiện đứa nhỏ Giang Triều này thật thông minh, nếu như sớm chăm chỉ một chút, có thể thi đậu đại học A cũng không phải là mơ.

Chữ Giang Triều viết rất đẹp, chữ cũng giống với con người cậu, lộ ra kiêu ngạo sắc bén.

Tiết học này phải làm bài thi, lúc cậu cầm bài thi làm bài có rất nhiều chỗ không hiểu, đều là vì kiến thức căn bản không ổn, kết quả bỏ trống rất nhiều câu, sau khi viết xong cậu ném bút đi, lại thấy một người ở hàng phía trước viết xong đang đan len, còn lấy ra hai cây kim gỗ.

Giang Triều biết người bạn học đó, học còn kém hơn cậu, trong nhà cũng không có ý định để cho cậu ta học tập tốt, cứ để cho cậu ta sống không cần có lý tưởng gì.

Người này ngốc nghếch, làm cái gì cũng đều phản ứng chậm nửa nhịp, nghe nói vì cậu ta mà trong nhà còn cố ý sinh thêm con thứ hai, một lần nữa luyện người mới, nhưng trong nhà đúng là một bát nước rất bằng phẳng, tính cách người em trai kia của cậu ta cũng rất tốt.

Trịnh Hàn cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy Giang Triều, bị dọa đến đồ trong tay cũng rơi mất, sau đó nhanh chóng nhét đồ vào trong bàn học, bắt đầu cầm bút ra vẻ làm bài thi.

Thật đáng sợ, Giang Triều thật là đáng sợ!
Cậu ta đan khăn quàng cổ này thôi cũng quấy rầy cậu làm bài thi sao?
Giáo viên không ở trong phòng học, Giang Triều đứng lên đến nói với bạn ngồi cùng bàn của Trịnh Hàn, nói: “Cậu ngồi vào chỗ của tôi đi.”
Giang Triều kéo ra cái ghế ngồi xuống: “Tiếp tục.”
Trịnh Hàn: “Tiếp tục, tiếp tục cái gì?”
Giang Triều mất kiên nhẫn: “Vừa nãy cậu đang làm gì, bây giờ tiếp tục làm cái đó.”
Vừa, vừa nãy cậu ta đang đan khăn quàng cổ…!
Trịnh Hàn run rẩy cầm hai cây kim gỗ ngồi vào chỗ của mình đan khăn quàng cổ, bởi vì Giang Triều ngồi ở bên cạnh, động tác của cậu ta đều chậm lại, Giang Triều nhìn chằm chằm Trịnh Hàn, rất nhanh đã thả lỏng sắc mặt.

Chỉ vậy thôi?
Học xong.

Tần Lễ có một ý tưởng, sau đó trực tiếp nằm ở trên bàn, nhịn cười, cũng không muốn nói cái gì, chỉ muốn nói một câu Thẩm Nhu thật trâu bò, Thẩm Nhu này sẽ không phải là yêu tinh chứ, lại ăn anh Triều của cậu ta thành bộ dạng này.

Cậu bằng lòng học đan khăn quàng cổ vì Thẩm Nhu.

………!
Trần Quân tìm được Chu Tự, tình cảm giữa bọn họ không phải người nào cũng có thể tùy tiện so sánh, Chu Tự xem Trần Quân như em trai mà chăm sóc, lại thêm trước đó Trần Quân kề cận Sở Lam, Chu Tự với Sở Lam ở trong một khu biệt thự nhà giàu trong thành phố, có nhiều thời gian chung đụng với Sở Lam, cho nên thời gian chung đụng với Trần Quân cũng không ít, tình cảm của hai người càng sâu hơn một chút.

Trần Quân: “Anh Chu Tự, anh có giúp em khuyên chị em không?”
Thoáng có hơi xấu hổ, Chu Tự trả lời: “Anh không có lý do khuyên em ấy, Giang Triều đối xử với em ấy rất tốt, thậm chí nhìn thấy anh tập luyện với em ấy cũng chỉ ở dưới ghế khán giả nhíu mày, sau khi kết thúc tập luyện thì cầm đồ cho em ấy cùng nhau trở về, cũng không nói chuyện nhiều với anh.”
Nghĩ đến lời Chu Tự nói, tốc độ nhịp tim của Trần Quân tăng lên, Chu Tự nói không có lý do khuyên Thẩm Nhu cách xa Giang Triều một chút, nhưng mà cậu ta sẽ cho Chu Tự một lý do, huống chi bây giờ chân cậu ta đau, mặc dù Thẩm Nhu chán ghét cậu ta, nhưng mà đối với cậu vẫn còn có một chút đau lòng.

Trần Quân do dự, nhìn thấy đồ Giang Triều cầm trong tay, cậu ta chỉ muốn cảm thán thiên thời địa lợi nhân hòa, đây chính là cơ hội của cậu ta.

Trần Quân: “Giang Triều, anh thích chị tôi đúng không?”
Sau khi hỏi xong, Trần Quân nhân cơ hội này kéo đồ Giang Triều cầm trong tay ném đến thùng rác phía xa bên cạnh, Tần Lễ nhanh chân chạy đuổi theo.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Giang Triều trầm xuống.

Trần Quân: “Anh không xứng, cho nên sau này cách xa chị tôi một chút đi, không được thích chị tôi, nhà họ Trần chúng tôi không thể nào thừa nhận anh, anh bóp chết ý nghĩ thích chị tôi đi.

Gần đây tôi cãi nhau với chị tôi, nhưng từ nhỏ chị tôi đã thương tôi, anh có biết từ nhỏ chị ấy đã thích dâu tây không, đó là bởi vì tôi cũng thích ăn dâu tây, chị ấy luôn để dành dâu tây cho tôi ăn, sau này tôi thích chơi game, chị ấy đều nguyện ý đưa hết tiền tiêu vặt để dành được cho tôi nạp game.”
Giang Triều thâm trầm: “Cho nên, dâu tây cô ấy tiết kiệm cậu cũng ăn, tiền tiêu vặt cô ấy tiết kiệm cậu cũng rắp tâm dùng để chơi game?” Nói xong, cậu cũng mặc kệ Trần Quân có phải em trai Thẩm Nhu hay không, tiến lên trực tiếp nắm lấy cổ áo của cậu ta.

Trong chớp mắt, Trần Quân mờ mịt vì câu nói của Giang Triều, lúc trước cậu ta không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng mà Giang Triều nói rồi, cậu ta mới phát giác được hình như mình hành động không đúng với Thẩm Nhu.

Dựa vào đâu Thẩm Nhu để lại dâu tây cho cậu ta ăn, đưa tiền tiêu vặt cho cậu ta nạp game, mà cậu ta lại còn ghét bỏ Thẩm Nhu không bằng Sở Lam chứ.

Đúng lúc này hiệu trưởng Khương đi ngang qua, ông ấy hô lớn: “Giang Triều—!”
Ông ấy lo lắng Giang Triều không thể tự khống chế mình nổi, bèn tiến lên tách cậu với Trần Quân ra.

……..!
Thẩm Nhu bề bộn nhiều việc, ở trường thì học, giữa trưa thì diễn tập, tối về còn phải ôn tập, nhưng mà loại cuộc sống này cũng coi như phong phú, chỉ có điều cô phát hiện khi đi học mình có hơi buồn ngủ.

Ngồi bên cạnh cửa sổ phơi ánh nắng ấm áp thì càng buồn ngủ.

Lúc tan học Lý Lê lấy món bánh ngọt bố mình làm ra, đều đưa cho Thẩm Nhu ăn, nó được Lý Lê từng bước từng bước tỉ mỉ đóng gói bọc lại, phía trên còn dán tấm thiệp.

Có bạn học ra ngoài mua nước vội vàng chạy đến: “Thẩm Nhu, em trai cậu cãi nhau ầm ĩ với Giang Triều ở trường học, lúc muốn đánh nhau thì bị hiệu trưởng nhìn thấy, bị gọi vào phòng làm việc của hiệu trưởng rồi!”
Lý Lê vội đứng lên nhường chỗ cho Thẩm Nhu, Thẩm Nhu ngồi bên cửa sổ, Lý Lê ngồi ở bên ngoài, lúc Thẩm Nhu ra ngoài thì cô ấy phải nhường chỗ mới đi ra được.

Lý Lê: “Nhu Nhu, cậu đi xem một chút đi.”
Thẩm Nhu nhanh chóng ừ một tiếng rồi từ trong chỗ ngồi đi ra ngoài chạy khỏi phòng học.

Lúc Thẩm Nhu đến bên ngoài phòng làm việc của hiệu trưởng thì Tần Lễ cũng ở đây, cậu ta nhìn thấy Thẩm Nhu đi qua, chủ động giúp Giang Triều giải thích: “Không phải là vấn đề ở Giang Triều, lúc nãy tôi đi cùng với cậu ấy, bọn tôi…”
Chuyện này phải nói với Thẩm Nhu như thế nào, lúc cậu ta ở bên ngoài là đang cùng Giang Triều nghiên cứu đan khăn quàng cổ thế nào, sau đó vẫn không học được, Giang Triều không muốn nói đâu.

Tuy nói Tần Lễ không được bồi dưỡng như một người thừa kế, cậu ta còn có một anh trai lớn hơn cậu ta sáu bảy tuổi, nhưng mà cũng không đến mức ngay cả những thứ này cũng không nghĩ ra.

Vừa nãy là Trần Quân cố ý.

Cậu ta ném cuộn len và hai cây kim đan khăn quàng cổ của Giang Triều đi để chọc giận cậu, Giang Triều thích sĩ diện, chắc chắn sẽ không nói rốt cuộc vì sao lại cãi nhau với Trần Quân, ra tay với Trần Quân, đây chính là điều Trần Quân muốn, cậu ta muốn để Giang Triều đánh mình, muốn để Giang Triều bị những người khác hiểu lầm, bị Thẩm Nhu hiểu lầm.

Tần Lễ không nói tiếp, có chút do dự.

Thẩm Nhu: “Tần Lễ?”
Khoảng thời gian này Thẩm Nhu chung sống với Giang Triều không tệ, hơn nữa, Giang Triều đã bằng lòng học đan khăn quàng cổ, học nấu cơm vì Thẩm Nhu, còn cần mặt mũi gì trước Thẩm Nhu đây chứ, huống chi, chỉ để cho Thẩm Nhu biết cũng không có gì.

Tần Lễ đều biết, dựa theo tính tình của Giang Triều một câu cũng sẽ không nói, cậu không có khả năng sẽ liên lụy chuyện này đến Thẩm Nhu.

Tần Lễ đã nghĩ kĩ ở trong lòng rồi, lúc này mới muốn mở miệng thì cửa phòng làm việc của hiệu trưởng lại bị đẩy ra, Giang Triều đi ra trước, Trần Quân đi theo ở phía sau.

Trần Quân ấm ức, khập khễnh đi lên phía trước, cậu ta kêu lên với Thẩm Nhu: “Chị!”
Vừa nãy ở chỗ hiệu trưởng Khương, Giang Triều một câu cũng không chịu nói, bị chép phạt kỷ luật còn bị hiệu trưởng Khương phê bình một trận, Giang Triều ngược lại không cảm thấy mình đan khăn quàng cổ có gì mất mặt, đan khăn quàng cổ cho Thẩm Nhu có gì mất mặt, mất mặt chính là cậu không học được, đan lung ta lung tung, nếu như hiệu trưởng Khương muốn mở ra, vậy chẳng phải cậu bị cười sao, mấu chốt hơn chính là Giang Triều cậu không muốn để loại chuyện này liên lụy đến Thẩm Nhu.

Trần Quân gấp gáp: “Chị, em đã nói với chị rồi, bảo chị đừng lui tới với Giang Triều, anh ta chính là kẻ điên, cũng bởi vì em bảo anh ta cách xa chị một chút, anh ta liền muốn đánh em.”
Tính cách của Tần Lễ tốt, cậu ta cũng bị chọc giận mà cười lên, nếu đây không phải em trai Thẩm Nhu, bây giờ cậu ta sẽ giúp Giang Triều đánh Trần Quân một trận, trường học kỷ luật gọi người nhà cậu ta cũng nhận hết.

Giang Triều mím môi, cậu không có gì tức giận, giọng điệu bình thản lại trầm trầm: “Tôi không có.”
Giang Triều nghĩ, cậu có giải thích thế nào cô cũng sẽ không tin đâu.

Sau này có lẽ cô lại đối xử với mình giống trước đây, muốn cách cậu thật xa.

Người em trai cô yêu thương đứng trước mặt cô lên án, sao cô lại tin mình chứ..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN