Mỹ Nhân Yêu Kiều Của Nhân Vật Phản Diện Sống Lại Rồi - Chương 5: Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Mỹ Nhân Yêu Kiều Của Nhân Vật Phản Diện Sống Lại Rồi


Chương 5: Chương 5


Giang Triều cúi người xuống đối diện với Thẩm Nhu, trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu bóng dáng của Thẩm Nhu.

Sau một khắc, ngón tay của Thẩm Nhu giật giật, chầm chậm xoa nhẹ mấy lần trên tóc Giang Triều, trong nháy mắt người Giang Triều đần ra cứng đờ, nhưng lại cảm giác máu mình đang sôi trào, giống như có gì muốn theo tầng tầng lớp lớp gông xiềng bên trong lao ra.

Mẹ kiếp, cô có biết mình đang làm gì không!
Thẩm Nhu nhanh chóng thu tay về, ra vẻ bình tĩnh: “Giang Triều, tớ muốn về lớp.”
Thẩm Nhu kéo tay Lý Lê tiếp tục đi về phía trước, lúc cô đã đi được rất xa lại nghe được một tiếng trâu bò của Tần Lễ, lập tức bước nhanh hơn.

Lòng bàn tay của Lý Lê toát đầy mồ hôi, mãi đến gần cửa phòng học, cô ấy mới trưng vẻ mặt khiếp sợ ra nhìn Thẩm Nhu, hôm qua cô ấy chỉ nói đùa, cô ấy cho rằng Thẩm Nhu sẽ hoàn toàn không làm chuyện mình đã nói, sau đó vừa mới nãy ở trước mặt mọi người, Thẩm Nhu bảo Giang Triều cúi người, mấu chốt là Giang Triều cúi người xuống theo thật, sau đó cô còn sờ lên tóc Giang Triều mà Giang Triều cũng không phát cáu?
Thẩm Nhu: “Lần sau, không được kéo tớ cùng bỏ chạy nữa.”
Lý Lê ngốc trệ: “A, được.”
Tuy nói là đến muốn nhưng Thẩm Nhu và Lý Lê cũng không bị phê bình, giáo viên chỉ bảo bọn họ lần sau đừng đến trễ nữa rồi cho bọn họ về chỗ ngồi nghe giảng bài.

Nghe giáo viên giảng bài, tiếng lạch cạch lạch cạch của phấn viết đè lên bảng, Thẩm Nhu nhìn sắc xanh tươi tốt ngoài cửa sổ hơi ngẩn người, nguyên một tiết học đều mất tập trung.

……….!
Trên bậc thang ở thao trường, Tần Lễ và Lý Thâm ngồi ở phía trên, nhìn Giang Triều mồ hôi nhễ nhại không biết đã chạy bao nhiêu vòng, hình như bây giờ cũng không có ý định dừng lại.

Tần Lễ nuốt ngụm nước bọt: “Thế này cũng quá kích động rồi đó, nếu như Thẩm Nhu hôn cậu ấy một cái thì cậu ấy định tham gia chạy Marathon luôn sao?”
Lý Thâm: “Cậu xem thường anh Triều rồi, nếu Thẩm Nhu thật sự hôn cậu ấy một cái, cậu ấy hy vọng bản thân mọc một đôi cánh bay lên luôn rồi.”
Tần Lễ: “…”
Cô thật ngoan!
Trên người cô còn có mùi sữa nhàn nhạt.

Ngón tay của cô giống như có điện, đôi mắt giống nai con.

Giang Triều càng tiếp tục chạy thì càng xao động, cậu liền tiếp tục chạy về phía trước, nghĩ đến dáng vẻ lúc nãy của Thẩm Nhu, cậu lại gia tăng tốc độ.

Cậu không biết Thẩm Nhu có ý gì, muốn làm gì, cậu muốn chạy đến phòng học của cô giữ cô trên ghế để cô trả lời câu hỏi của mình, muốn bảo cô cười với mình, lộ ra đôi lúm đồng tiền nhỏ kia.

Lý Thâm lướt diễn đàn trường học, vội vã kêu: “Anh Triều, Thẩm Nhu muốn biểu diễn tiết mục trong đêm hội chào đón người mới, là đánh đàn piano!”
Trường học công bố danh sách tiết mục trong đêm hội đón người mới, có người đăng danh sách lên diễn đàn trường, điều này khiến cho Lý Thâm đang ngồi tiêu khiển trên bậc thang thấy được, cậu ta lo Giang Triều không nghe rõ, lại hô thêm mấy lần.

Giang Triều dừng bước, nhanh chân đi về phía Tần Lễ và Lý Thâm.

Lý Thâm vội đưa điện thoại cho Giang Triều xem, Giang Triều liếc nhìn danh sách biểu diễn phía trên, ánh mắt rơi vào chữ Thẩm Nhu độc tấu piano.

Tần Lễ cũng cầm điện thoại liếc mắt nhìn: “Chuyện này, ngày đêm hội đón người mới này không phải sinh nhật của ông cụ Giang sao?”
“…”
Lúc bạn cùng lớp của Thẩm Nhu hỏi thăm cô có phải muốn biểu diễn độc tấu piano trong đêm hội đón người mới không, Thẩm Nhu mới biết được trên danh sách tiết mục đêm hội đón người mới có tên mình, cô đi theo Lý Lê đến bảng thông báo của trường học nhìn một chút.

Lý Lê: “Nhu Nhu, không phải cậu nói không tham gia sao?”
Đây không phải Thẩm Nhu báo danh muốn tham gia, cô không biết vì sao tên mình lại xuất hiện trên danh sách tiết mục.

Đứng trước bảng thông báo một hồi lâu, Thẩm Nhu quay người muốn trở về tìm giáo viên, kết quả vẫn đứng ở nguyên chỗ không nhúc nhích.

Lý Lê: “Nhu Nhu, có phải là đánh đàn piano phải mặc váy không, hình như tớ chưa từng nhìn thấy cậu mặc váy…” Lúc cô ấy quay người lại thì giọng nói cũng im bặt.

Sở Lam đứng đó cười nhạt, có chút dịu dàng, cô ta mặc váy trắng, trong tay cầm áo khoác đồng phục, gió thổi qua, mái tóc dài của cô ta hơi tung bay, hệt như một vị thiên kim đại tiểu thư tao nhã.

Cô ta nói: “Nhu Nhu muốn đánh đàn piano trong đêm hội đón người mới à, thật may lúc trước tôi chọn hát, nếu không tôi với cô đã biểu diễn giống nhau rồi.”
Đầu ngón tay Thẩm Nhu hơi cuộn vào rồi lại buông ra, nhớ đến những lời Trần Thắng và Thẩm Tư đã nói vô số lần, nghĩ đến vô số lần mình nhượng bộ, lúc cô nhìn thấy cô ta vĩnh viễn phải gìn giữ dáng vẻ hèn mọn, nếu không chính là không hiểu chuyện, thứ cô ta thích, thứ cô ta muốn có thì mình vĩnh viễn không thể chạm vào chút xíu nào.

Có lẽ tất cả sự dũng cảm của cô lúc ấy đều dùng vào việc thích Chu Tự, dũng cảm theo đuổi.

Sở Lam: “Tôi còn có một vài bộ váy lễ phục, lát nữa tôi bảo người mang đến tặng cho cô, cô chọn một bộ mặc trong đêm biểu diễn đi.”
Lúc này Sở Lam hơi nhíu mày trông rất giống Thẩm Tư, Thẩm Nhu còn đang suy nghĩ có phải vì cô ta giống Thẩm Tư cho nên Thẩm Tư và Trần Thắng mới thích cô ta không thì Sở Lam hỏi: “Sao?”
Thẩm Nhu: “Chị họ, tự tôi có váy.”
“…”
Lúc tan học giữa trưa, Lý Lê muốn đi đến nhà ăn ăn cơm với Thẩm Nhu, còn đang thu dọn mặt bàn trong phòng học đã bắt đầu hỏi Thẩm Nhu giữa trưa muốn ăn cái gì, cơm và đồ ăn ở căn tin trong trường học của bọn họ rất ngon, còn có thể tự mình chọn rau xào, thậm chí còn có phòng riêng để dùng.

Lý Lê: “Tớ muốn ăn thịt chua ngọt.”
Thẩm Nhu: “Được.”
Hai người Thẩm Nhu và Lý Lê từ trong phòng học ra ngoài xuống lầu, lúc đi đến dưới lầu, Lý Lê nghe được giọng nói của Trần Quân em trai Thẩm Nhu, Thẩm Nhu cũng nghe thấy, cô tiếp tục đi xuống dưới, không có ý định đi tìm Trần Quân.

Mặc dù nghe không rõ ràng, nhưng mà Thẩm Nhu nghe được Trần Quân nói: “Không phải chị em muốn tranh giành gì với chị đâu, chị đừng để ý, gần đây hình như chị ấy hơi phản nghịch, không biết có phải vì sắp thi đại học rồi không.”
Sở Lam: “Cô ta chỉ muốn đánh đàn thôi, không sao đâu, lần này chị cũng không định đánh đàn.”
Cuối cùng Lý Lê cũng hiểu vì sao mình lại ghét Sở Lam, ghét Thẩm Nhu mỗi lần nhìn thấy Sở Lam đều có chút tự ti, là bởi vì dường như Sở Lam ở trước mặt Thẩm Nhu luôn cao cao tại thượng, mặc kệ là cô ta muốn cho Thẩm Nhu váy hay là Thẩm Nhu muốn đánh đàn, giống như đều được cô ta bố thí cả.

Thẩm Nhu xoay người lại đi tìm Trần Quân: “Hóa ra không sống, làm việc dựa theo suy nghĩ của các người thì gọi là phản nghịch à? Như thế thì với sự lý giải đó của các người về hai từ “phản nghịch”, vậy tôi đang phản nghịch đây này, còn là điên cuồng phản nghịch.”
Sở Lam giật mình hoảng hốt, Thẩm Nhu không nhìn cô ta mà nhìn chằm chằm vào Trần Quân, không có bất mãn, không có lớn tiếng, chỉ dùng đến giọng điệu cực kì lạnh nhạt mà hỏi: “Còn nữa, từ bao giờ em có tư cách thay chị xin lỗi thế, vì em là em trai chị sao? Nếu là thế thì từ hôm nay trở đi, em có thể không cần xem chị là chị, chị không cần một đứa em trai đi xin lỗi thay chị dưới tình huống chị không hay biết gì.”

Trần Quân: “Thẩm Nhu, có phải chị uống nhầm thuốc rồi không?”
………..!
Giữa trưa lúc nghỉ ngơi, bài viết liên quan đến việc Thẩm Nhu muốn diễn độc tấu đàn piano đang rất hot trên diễn đàn trường, nguyên nhân là có người nhìn thấy hình như Thẩm Nhu cãi nhau với em trai của cô Trần Quân còn có chị họ hoa khôi trường Sở Lam.

Trong các hội diễn văn nghệ của trường học trước đó, Sở Lam luôn luôn đánh đàn piano, kết quả lần này rất kì quái, cô ta không đàn piano mà lại hát, kết quả Thẩm Nhu hầu như sẽ không tham gia mấy loại hoạt động này của trường lại muốn đánh đàn piano, bọn họ còn cãi nhau, chuyện này làm cho rất nhiều người suy đoán nhiều.

[Mì lạnh ngon nhất nhà ăn: Có phải là bởi vì Sở Lam muốn nhường cho Thẩm Nhu, cho nên mới không đàn piano, Sở Lam đúng là tốt bụng, đối xử với em họ của mình thật tốt.]
[Mì xào ngon nhất nhà ăn: Tôi cùng lớp với Thẩm Nhu, Thẩm Nhu là một cô gái nhỏ tính cách vô cùng nhu nhược yếu đuối, không giống với suy nghĩ này của các cậu đâu.

Sau đó tôi muốn nói một chút, mì xào của nhà ăn ngon hơn mì lạnh.]
[Ha ha ha: Là vì tranh tài hoa khôi à, nói thật, Sở Lam thật sự là một người cực kỳ tốt bụng vì thế tôi bầu hết phiếu cho cậu ấy, còn có Thẩm Nhu nữa, trước đây không thấy gì, nhưng bây giờ tôi cảm thấy Thẩm Nhu thật đáng ghét mà.]
[Không biết: Ủng hộ Sở Lam!]
Bởi vì bài viết trên mạng, Lý Lê cảm thấy thịt chua ngọt cũng không ngon nữa.

Cũng bởi vì cái bài này, một người từ lúc đi học đến bây giờ luôn cực kì trầm lặng tự ti như Thẩm Nhu đang ăn cơm mà xung quanh liên tiếp có người nhìn về phía Thẩm Nhu, còn thấp giọng bàn tán.

Lý Lê siết chặt đũa: “Nhu Nhu, tớ đi giải thích với họ, không phải cậu muốn tham gia so tài biểu diễn, ngay cả tranh tài hoa khôi cũng là tớ giúp cậu đăng ký.”
Thẩm Nhu: “Ăn cơm.”
Đám Giang Triều đến nhà ăn liền nghe thấy có người đang thảo luận chuyện này.

“Bài viết trên diễn đàn kia thật hay giả vậy, Thẩm Nhu đúng là tâm cơ mà.”
“Sở Lam thật sự là nữ thần không sai đâu, cậu ấy đối xử với Thẩm Nhu rất tốt.”
“Sao các cậu biết Thẩm Nhu sai chứ?”
“Trần Quân – em ruột của Thẩm Nhu cũng đứng về phía Sở Lam, cậu cho rằng vì sao chúng tôi thấy Thẩm Nhu sai hả?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Giang Triều tối sầm xuống, cậu đi về phía trước đạp một cước, người kia té xuống khỏi ghế, cậu ta vừa muốn há mồm, kết quả lại trông thấy Giang Triều, trong nháy mắt ngậm miệng lại.

Giang Triều lạnh lùng nhìn cậu ta một cái rồi đi trở về.

Lúc Thẩm Nhu nhìn về phía Giang Triều, chỉ thấy được bóng lưng của cậu.

Trong nhà ăn trường học từ thảo luận về Thẩm Nhu biến thành thảo luận về Giang Triều, nhưng bọn họ không dám nhiều lời về Giang Triều, chỉ hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì.

……….!
Tần Lễ đi theo phía sau Giang Triều, nói với Giang Triều về bài viết vừa mới nhìn thấy trên diễn đàn.

Chuyện rất đơn giản, chính là mọi người cho rằng vì Thẩm Nhu tùy hứng muốn đánh đàn, cho nên hoa khôi Sở Lam mới không đàn nữa, vì chuyện này, em trai ruột của Thẩm Nhu còn cãi nhau với cô.

Người luôn thích Sở Lam và thích nghe Sở Lam đánh đàn không vui, đăng bài lên diễn đàn chăm chọc Thẩm Nhu, cảm thấy không đáng cho Sở Lam, còn có người cảm thấy Thẩm Nhu làm như vậy vì chuyện tranh tài hoa khôi.

Lượt bình luận đáp trả trên diễn đàn cực kỳ nhiều, Giang Triều chỉ nhìn lướt qua rồi tiếp tục đi lên phía trước.

Lý Thâm: “Anh Triều, chúng ta đi đâu thế?”
Đứng ở cửa ra vào phòng phát thanh, Giang Triều đẩy cửa ra, thành viên phát thanh của trường học nhìn thấy Giang Triều đều trực tiếp đứng lên.

Giang Triều đi qua kéo một cái ghế ngộ xuống, một tay cầm microphone, ngón tay thon dài, trên một cái tay khác đang thao tác trên đài phát thanh.

Rất nhanh sau đó, Giang Triều thử âm thanh một chút, nghe được âm thanh vang lên, bạn học ở bên cạnh muốn chyển kênh phát thanh, Giang Triều ngước mắt đạp một cước vào cái ghế bên cạnh: “Cậu động một cái thử xem.”
Giọng Giang Triều vang lên trong trường học, bao gồm cả Thẩm Nhu còn đang ăn cơm cũng nghe thấy.

Khuỷu tay Giang Triều chống xuống ghế, cầm microphone tiếp tục dùng giọng nói thô bạo của cậu, nói: “Tôi là Giang Triều, Thẩm Nhu là người ông đây che chở, bớt già mồm lôi thôi, cũng đừng ỷ vào diễn đàn nặc danh mà cào phím.”
Một tiếng xoảng có hơi chói tai, là tiếng microphone bị Giang Triều ném xuống bàn.

Cậu đứng dậy nhìn Tần Lễ và Lý Thâm: “Đi nhà ăn ăn cơm.”
Tần Lễ: “…”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN