Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới
Chương 35: Băng tâm ngọc tửu ra lò
Trên đường chính đế đô.
Binh lính mặc khôi giáp đang mở ra một con đường xuyên qua bách tính đông nghịt, đầu người nhốn nháo, tiếng la hét ồn ào, âm thanh đó làm cho đế đo cuộn trào.
Hàng vạn người chăm chú nhìn cổng thành.
Gió thu lành lạnh thổi tới vô tình cuốn theo lá vàng bay xào xạc trên đường chính đế đô. Nhóm nhân mã đầu tiên bắt đầu tiến vào thành, bầu không khí trong đế đô tràn đầy một cỗ xơ xác tiêu điều, dân chúng xung quanh yên lặng như tờ, mấy trăm lá cờ đỏ thẫm như máu vù vù tung bay.
Đội quân thiện chiến mặc thiết giáp bước từng bước, mỗi bước đi đều vang lên tiếng kim loại va chạm “leng keng… leng keng…” lạnh lẽo.
Dẫn đầu đoàn lính là một người đàn ông trung niên mang mũ sắt ngồi trên con Độc Giác Mã màu đỏ, hắn có đôi mắt sắc bén, gương mặt góc cạnh như đao gọt, khí thế tỏa ra uy nghiêm khiến ai cũng phải cúi đầu.
Người này chính là đệ nhất cao thủ Thanh Phong đế quốc, chinh phạt đại tướng, Tiếu Mông.
Trong đội ngũ dài đằng đẵng có sáu chiếc xe tù được chế tạo bằng thép ròng, trên thân xe dính đầy máu tươi, mùi tanh gay mũi phóng lên cao. Kéo xe tù là một con linh thú khổng lồ, mỗi bước đi của nó khiến mặt đất ầm ầm rung động.
Phạm nhân trong xe ủ rũ cúi đầu, khí tức suy yếu, nhìn thì có vẻ bình thường nhưng thân phận của bọn họ đủ để khiến người người khiếp sợ. Sáu người đó chính là sáu vị điện chủ của Tang Hồn Điện, mỗi người đều có tu vi lục phẩm chiến hoàng đáng sợ.
Bọn họ đã từng cao cao tại thượng, đội trời đạp đất nhưng hôm nay lại luân lạc làm tù nhân.
Tiếng bánh xe bằng gỗ lăn bánh trên con đường đá xanh vang lên đều đặn, sau khi trải qua yên lặng một lúc, dân chúng bắt đầu hoan hô rung trời.
Dân chúng rất nhiệt tình đối với những quân nhân trở về từ chiến trường, đánh thắng trận nhất định là kết quả tốt nhất, quốc lực cường thịnh dân chúng cũng cảm thấy tự hào, đây chính là tự hào dân tộc.
Thiết huyết quân đội đối mặt với tiếng hoan hô của dân chúng mà mặt không đổi sắc, kỷ luật nghiêm minh, bước đi ngay ngắn, có trật tự, mục tiêu chỉ thẳng về phía hoàng cung.
Trước hoàng cung, quảng trường Thiên Huyền, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một đài cao, cờ bảy sắc cắm ở bốn góc, tung bay với gió thu.
Thị vệ cung đình theo thứ tự xếp hàng chỉnh tề đem quảng trường bao vây lại để đảm bảo trật tự.
– Cung nghênh Tiếu đại tướng quân khải hoàn trở về.
Quân đội vừa mới bước vào quảng trường, một vị thái giám cất cao chất giọng lanh lảnh đi đôi với chân khí vang khắp thành, cơ hồ mỗi một góc xó xỉnh đều có thể nghe thấy, trong đế đô lại một lần nữa bộc phát một trận hoan hô rung trời.
Trên đài cao có một ông lão mặc long bào đứng đó, mỉm cười, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía đội quân khải hoàn về, không ngừng gật đầu.
Cách đó ông lão không xa là thái tử Cơ Thành Cảnh, bên phải là Vũ vương Cơ Thành Vũ cùng Cơ Thành Tuyết.
Hai bên đài cao là hai hàng văn võ bá quan đứng chắp tay, bên dưới là gia tộc Tiếu gia mừng rỡ trông ngóng, nhìn đội quân khải hoàn chậm rãi tiến lại, cảm xúc vui sướng khó mà ức chế được.
Tiếu Mông cởi mũ giáp, từng bước một bước lên đài cao, đứng trước mặt hoàng đế, quỳ một chân xuống đất, ôm quyền:
– Vi thần không nhục thánh mệnh, diệt hơn mười ngàn đệ tử Tang Hồn Điện, giết chết mấy trăm cường giả tu vi từ tam phẩm chiến cuồng trở lên, bắt sống sáu điện chủ, khải hoàn mà về.
– Tốt! Tốt! Tốt! Ái khanh là trụ cột của Thanh Phong đế quốc, có ngươi, trẫm không còn lo gì về giang sơn nữa.
Hoàng đế Trường Phong cười lớn, không keo kiệt khen ngợi.
Rất nhanh, một ít nghi thức bắt đầu tiến hành, tất cả mọi người đều không dám qua loa, hoàn thành công việc của mình.
– Nghi thức tẩy trần kết thúc, bách quan dời bước đến điện Đại Hùng, tham gia tiệc ăn mừng.
Thanh âm bén nhọn của thái giám vang lên một lần nữa, truyền khắp đế đô.
…
Bộ Phương mở mắt, hôm nay hắn thức dậy sớm hơn mọi hôm, chủ yếu là do tiếng thái giám cất lên hai lần kia đánh thức.
Ngáp một cái, Bộ Phương đánh răng rửa mặt xong rồi đi tới phòng bếp luyện tập đao công, từ nguyên liệu nấu ăn còn thừa, hắn bắt đầu làm món ăn cho con chó mực.
Bộ Phương nhìn con chó ăn hì hục, không ngừng lắc lắc cái đuôi mà cảm giác mình như tên người hầu đang phục vụ một vị đại gia vậy.
Mở cửa tiệm, Bộ Phương vươn người một cái, tiện tay kéo một chiếc ghế ra, ngồi chờ thực khách.
Một canh giờ trôi qua, tiệm nhỏ vẫn vắng ngắt, không một vị khách nhân, điều này đối với tiệm nhỏ luôn bốc lửa mấy ngày hôm nay thật là một điều không thể tưởng tượng nổi.
Hôm nay có chút khác thường. Vì sao đến một khách nhân cũng không có? Thường ngày, vào thời gian này Kim bàn tử đã ăn xong và đang trả tiền rồi.
Hơn nữa tiểu nha đầu Âu Dương Tiểu Nghệ cũng không tới làm, phục vụ cùng thực khách đều mất tích là sao?
Bộ Phương trầm mặc một hồi, cuối cùng đứng dậy, đi vào phòng bếp, hắn chợt nhớ tới hình như tối qua Tiểu Nghệ có nói với hắn rằng hôm nay là ngày khải hoàn hay cái gì đó nên nàng xin phép được nghỉ.
Nhưng vì cái gì mà thực khách cũng chẳng thấy luôn? Đây mới là vấn đề Bộ Phương quan tâm đến.
Thật ra những người đến quán cơm của Bộ Phương đều có thân phận, hôm nay Tiếu Mông khải hoàn về, hoàng đế bệ hạ thiết yến tại điện Đại Hùng, mời toàn bộ quyền quý trong đế đô, đám người Kim bàn tử cũng phải vào cung dự tiệc tự nhiên sẽ không thể tới đây được.
Bộ Phương kéo tủ quầy hệ thống đặc chế ra, từ trong đó bưng ra một cái vại lớn cao bằng nửa thân người, đặt ở chính giữa phòng bếp.
“Ba ngày sẽ thành rượu, từ lúc cất vào tủ đến giờ vừa vặn ba ngày, có lẽ băng tâm ngọc tửu đã hoàn thành.” Bộ Phương chợt nhớ tới hắn còn cất một vại rượu, định buổi tối lấy ra nhưng bây giờ thảnh thơi thì lấy ra nhìn một chút đi.
Cầm ba vò rượu nhỏ do hệ thống cung cấp để ngay ngắn lên mặt bàn, hắn chuẩn bị khai đàn mở rượu.
Vừa mới bóc lớp đất phong miệng vại ra, một mùi rượu thơm không gì diễn tả nổi đập vào mặt.
“Mùi rượu bồng mà không gay mũi, mãnh liệt mà không thiếu mềm mại.” Bộ Phương thầm đánh giá, không khỏi vui mừng.
Lấy ra một chiếc muôi làm bằng ống trúc chuyên để múc rượu, Bộ Phương đưa vào trong vại, múc thử nửa ống trúc, ống trúc có màu xanh thanh thúy, lớp gỗ bên trong là màu vàng nhàn nhạt, rượu chứa bên trong trong như nước, không hề xuất hiện một tí đục ngầu nào.
Không hổ là đỉnh cấp cửu uẩn tửu pháp, màu rượu trong suốt tựa như nước trong hồ băng ở thâm cốc, đúng như tên băng tâm ngọc tửu.
Bộ Phương đưa muỗng lên mũi ngửi, mùi rượu đậm đà tràn ngập khoang mũi, còn chưa tiến vào miệng mà đã làm hắn ngà ngà say, cả người có chút lâng lâng.
Rót rượu vào trong một cái ly nhỏ, rượu trong suốt tựa như quỳnh tương ngọc dịch.
Bộ Phương không kịp chờ đợi giơ ly rượu lên, nhấp một ngụm, rượu vào mồm, trong nháy mắt trôi xuống cổ họng, một cỗ khí lạnh như băng chạy dọc toàn thân, một khắc sau trong bụng như có đoàn liệt hỏa không ngừng thiêu đốt chạy ngược lên đỉnh đầu, nóng lạnh gặp nhau hình thành băng hỏa lưỡng trọng thiên.
– Rượu ngon!
Bộ Phương liếm môi, mặt đầy hưởng thụ, mặc dù hắn không hiểu lắm về rượu nhưng loại rượu này là loại rượu tốt nhất mà hắn từng thưởng thức từ trước tới nay.
Tuy uống rất ngon nhưng sức ngấm vô cùng chậm, dẫu sao ba ngày một tuần hoàn, vị quy là chín ngày, sao có thể say nhanh như thế được.
Đè nén xung động muốn uống thêm, Bộ Phương chắt rượu từ vại lớn vào ba vò nhỏ, dùng vải nút kín, phía trên dán tờ giấy đỏ viết chữ “băng”, đại công cáo thành.
Cố ý giữ lại cho mình một ly rượu, bỏ ba vò vào trong tủ quầy đặc chế, Bộ Phương nâng ly, mừng rỡ đi ra ngoài định tự rót tự uống.
Nhưng vừa ra đến đại sảnh hắn phát hiện một người đàn ông mặc hắc bào, lưng đeo thanh kiếm bọc bằng vải rách, đầu đội một chiếc nón lá.
Thanh âm khàn khàn từ trong miệng người đàn ông truyền ra, mang cảm giác nóng như lửa.
– Lão bản, nơi này có rượu ngon?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!