Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới
Chương 37: Sườn xào chua ngọt cùng lưu tinh đao pháp
“Chúc mừng ký chủ đạt được doanh thu năm trăm nguyên tinh, hoàn thành mục tiêu ngắn hạn nên được nhận phần thưởng tử hệ thống, chọn lựa phần thưởng bắt đầu…”
Thanh âm của hệ thống xuất hiện quá đột ngột để cho hắn sững sờ.
Hóa ra sau bao nhiêu ngày mở tiệm buôn bán hắn đã đạt đến con số năm trăm nguyên tinh, trên gương mặt lạnh nhạt của Bộ Phương hiện lên rõ nét sự sung sướng tột độ.
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành mục tiêu ngắn hạn, trên con đường trở thành thần bếp đã lót xuống một tấm nền vững chãi, phần thưởng: Sườn xào chua ngọt cùng lưu tinh đao pháp, một mảnh ghép sáo trang thần bếp.”
Sườn xào chua ngọt?
Sau khi nghe thấy tên gọi quen thuộc ấy, theo bản năng Bộ Phương nuốt nước miếng một cái. Món ăn này hắn không thể không quen thuộc hơn bởi vì sườn xào chua ngọt là món hắn ăn trăm lần không chán.
Rốt cuộc xuất hiện một kỹ năng làm bếp, trong lòng Bộ Phương vui mừng, hơn nữa kỹ năng mới này là kỹ năng đi theo món ăn, điều này để cho hắn hưng phấn đến nỗi lỗ chân lông đều bốc hơi nước.
Sườn xào chua ngọt có mùi thơm đậm đà làm người ăn chìm đắm, từng miếng sườn có màu đỏ sẫm, chua chua, ngọt ngọt kết hợp với vị cay nhè nhẹ, bên ngoài non mềm, cắn một cái, mùi vị sẽ bùng nổ trong miệng để cho người ăn say mê như khi thưởng thức được một chén rượu ngon.
Bộ Phương không kìm được xung động muốn ngay lập tức bắt đầu chế biến món sườn xào chua ngọt cùng kiểm tra xem lưu tinh đao pháp như thế nào.
Năng lực dùng dao của Bộ Phương không hề kém bởi hắn đã từng nấu rất nhiều món ăn, dùng quen nên có riêng cho mình một bộ kỹ năng cùng kỹ xảo.
“Lưu tinh đao pháp: Một vị thần bếp nhất định phải nắm giữ khả năng dùng dao tinh xảo, hiện mở chức năng huấn luyện sử dụng dao, hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện mỗi ngày có thể được điểm kinh nghiệm tăng lên năng lực. Khi lưu tinh đao pháp đạt đến đại thành, dao ra như sao rơi, chính xác, hoàn mĩ cắt thái mọi loại nguyên liệu.”
Bộ Phương sửng sốt, ngay lập tức kiểm tra thông tin bản thân.
Ký chủ: Bộ Phương
Giới tính: Nam
Tuổi tác: Hai mươi
Tu vi chân khí: Tam phẩm
Thiên phú nấu nướng: Không biết
Kỹ năng: Lưu tinh đao pháp bậc 1 (0/100)
Đồ dùng biểu diễn: Mảnh ghép sáo trang thần bếp (3/4)
Chấm điểm tổng hợp: Đầu bếp học nghề
Cấp bậc hệ thống: Ba sao
Bộ Phương xem xong thông tin bản thân, hít một hơi thật sâu, kìm nén kích động trong lòng.
Hắn nâng tay lên, ý niệm động một cái, một luồng chân khí trong cơ thể sôi trào bắt đầu di chuyển ra lòng bàn tay, phóng ra ngoài, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một luồng khí màu trắng.
Chân khí phóng ra ngoài! Đây chính là chân khí phóng ra ngoài! Bộ Phương há mồm, trong lòng khiếp sợ, hắn cảm giác thời khắc này bản thân mình tựa như cao thủ võ lâm trong truyện Kim Dung, điều này có chút tựa như ảo mộng.
Để đạt tới tam phẩm chiến cuồng, hắn cần một trăm tinh chất nguyên tinh mà hắn vừa hoàn thành nhiệm vụ doanh thu năm trăm nguyên tinh, dưới tỉ lệ chuyển đổi 20% ở Nhị phẩm Chiến sư, vừa tinh luyện đủ một trăm, cho nên đột phá trở thành chiến cuồng.
Vừa mấy ngày trước hắn đột phá trở thành nhị phẩm chiến sư, hôm nay lại đột phá, ngay cả chính hắn đều có chút khó tin.
Những người khác thấy khẳng định càng kinh ngạc.
Sự kinh ngạc của Bộ Phương không kéo dài quá lâu, hắn cùng người khác không giống nhau, mặc dù chân khí của hắn đã đạt tới tam phẩm nhưng nếu như cùng Tiếu Tiểu Long chiến đấu, không tới năm chiêu chính là bị đánh gục, nói cách khác hắn chỉ có tu vi mà không có chiến lực.
Nhưng không có chiến lực thì thế nào, ta đã có Tiểu Bạch, Bộ Phương trong lòng nghĩ đến.
“Hệ thống, ta muốn đột phá cấp bốn cần bao nhiêu chân khí?” Bộ Phương trong lòng động một cái.
“Tứ phẩm chiến linh cần một ngàn nguyên tinh, Ngũ phẩm Chiến vương cần một vạn, lục phẩm chiến hoàng cần một trăm ngàn…” Hệ thống nghiêm túc trả lời Bộ Phương.
Bộ Phương che ngực, cố nén ngụm máu sắp phụt ra… Tức giận! Một trăm ngàn nguyên tinh, vậy hắn phải bán bao nhiêu đĩa cơm rang trứng? Một trăm ngàn trừ lấy mười… Trời, bất kể, dù sao cũng quá nhiều, đủ để hắn bán đến già.
“Xem ra sau này không thể dùng tu vi để trang bức được rồi…” Bộ Phương có chút tiếc nuối than thở một câu.
Suy nghĩ một chút, lục phẩm chiến hoàng liền cần một trăm ngàn, thất phẩm chiến thánh đó chính là một triệu… Ông trời ơi, một triệu nguyên tinh! Chất thành núi đều có thể đè chết Bộ Phương.
Lên cao một chút, bát phẩm chiến thần… Thôi, không nghĩ nữa!
Bộ Phương rùng mình, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Phục hồi tinh thần lại, Bộ Phương khôi phục bình tĩnh, cấp bảy với cấp tám bây giờ cũng quá xa, không cần suy nghĩ nhiều làm gì, Bộ Phương cảm thấy cuộc sống hiện tại cũng không tệ.
Thời gian mở quán kết thúc, Bộ Phương đóng cửa tiệm, định đến phòng bếp nghiên cứu món sườn xào chua ngọt mới nhận được kia.
…
Hoàng cung, điện Đại Hùng.
Cung điện nguy nga, cửa rộng mở, những cung nữ với vóc dáng yểu điệu bưng thức ăn mỹ vị vào bên trong điện.
Tiếng đàn tỳ bà lượn lờ, tiếng chiêng vang vọng.
Bên trong điện Đại Hùng là một cảnh nhộn nhịp, vui vẻ.
Trên đại điện, hoàng đế ngồi trên long ỷ, trước người là cái bàn rộng bày đủ loại sơn hào hải vị, sau lưng hai cung nữ xinh đẹp động nhân đang nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt.
Phía bên dưới, vị trí đầu não bên trái là Tiếu Mông Đại tướng quân cùng thái tử Cơ Thành Cảnh mặt mũi hồng hào, phía bên phải họ chính là Nhị hoàng tử, Vũ Vương cùng Tam hoàng tử Cơ Thành Tuyết, bầu không khí giữa hai người có vẻ khá lạnh nhạt và lúng túng.
Xuống dưới nữa là văn võ bá quan triều đình cùng những khách mời.
Gia quyến Tiếu gia cùng gia quyến Âu Dương gia dính chung một chỗ, Âu Dương Tiểu Nghệ quấn quýt nên người Tiếu Yên Vũ không biết cùng nàng đang nói chuyện gì.
Tiếu Tiểu Long thì nhìn chằm chằm vào những vò rượu ngon phía xa, quỳnh tương ngọc dịch.
Âu Dương Tam Man cũng chẳng khác gì, ba huynh đệ và Tiếu Tiểu Long đều liếm liếm đầu lưỡi, không ngừng nhìn chằm chằm rượu ngon.
Điểm giống nhau giữa hai nhà này là thức ăn trước mặt đều còn nguyên vẹn, điều này ở trong điện quả thật là một cảnh tượng kì quái.
Những món ăn này đều được chính tay ngự trù chế biến, mùi vị tuyệt đối thơm ngon, có thể nói là món ăn ngon nhất Thanh Phong đế quốc nhưng là huynh muội Tiếu gia cùng Âu Dương gia chẳng thèm động một miếng.
– Thức ăn này thật khó ăn, so với thối lão bản nấu kém xa lắc…
Âu Dương Tiểu Nghệ chê bai dùng đũa lật một một khối thịt, không có hứng thú động đũa.
Mặc dù Tiếu Yên Vũ không chê, nhưng cũng không động đũa, chỉ chậm rãi quan sát toàn bộ đại điện.
– Mục đích ta tới đây cũng chỉ vì Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu mà đến, Bộ lão bản nơi đó không có rượu, nếu không hôm nay ta cũng chẳng muốn tới dự tiệc, những món này còn chẳng bằng món cơm rang kém nhất!
Tiếu Tiểu Long thở dài nói.
Âu Dương Tam Man nghe vậy, đồng loạt gật đầu, lão đại Âu Dương Chân nói:
– Món cá ướp bã rượu của Bộ lão bản là mỹ vị nhân gian, vị giác không ai chinh phục được của ta cũng chỉ hợp với món ấy!
– Xuy! Phóng đại vừa thôi, quán ăn nhỏ xíu đó ra cái gì.
Cách đó không xa, Triệu Như Ca bình thản ngồi xếp bằng, nhẹ nhàng nho nhã, hắn nghe thấy lời than của đám người Tiếu Tiểu Long, khinh thường cười nhạt.
– Ngươi cười cái rắm a! Lão tử nói ngon là ngon
Lỗ mũi Âu Dương Chân phóng ra một đạo bạch khí, căm tức nhìn Triệu Như Ca.
– Ngự trù ở ngự thiện phòng chính là đầu bếp bệ hạ đích thân chọn, trải qua tầng tầng nghiêm khắc sàng lọc mới trở thành đầu bếp. Tên lão bản quèn đó đâu thể sánh được một phần vạn người ta, các ngươi khen hắn, không phải là nói bệ hạ có mắt không tròng sao?
Triệu Như Ca nhàn nhạt nói.
Mặc dù Âu Dương Tiểu Nghệ cảm thấy nhân phẩm Bộ Phương không tốt nhưng nàng không thích người khác nói xấu hắn, nàng trợn mắt nhìn Triệu Như Ca, tức khí nói:
– Ngươi đã từng ăn qua thức ăn của lão bản chưa? Chưa ăn thì đừng có mở miệng!
“Phốc!”
Gương mặt Triệu Như Ca cứng đờ, cảm giác như có một mũi tên vô hình xuyên thủng ngực hắn.
– Ban thưởng Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu.
Đúng lúc Triệu Như Ca định phản kích lại thì thâm âm cao vút của thái giám vang lên, toàn trường đều nhiệt liệt hoan hô, cao triều của yến hội rốt cuộc đã tới.
Triệu Như Ca hừ một tiếng, chỉ vào đống vò rượu nói:
– Thấy giá Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu chưa? Giá một vò rượu đủ để mua đứt quán của hắn!
Loại rượu đệ nhất Thanh Phong đế quốc, Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu… chính là có tự tin như vậy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!