Mỹ Thực Tại Dân Quốc
Chương 37
Bây giờ Hắc Dực đã quen thuộc địa hình Cố gia đến không thể quen thuộc hơn, trên chân nó giữ một phần bát trân chưng đập cánh bay về phía Cố gia, sau đó dừng ngay cửa sổ thư phòng Cố Tứ Gia.
“Tứ Gia, là Hắc Dực của Lục tiểu thư.” Trương phó quan đứng đối diện cửa sổ, liếc mắt nhìn thấy Hắc Dực nên nói với Cố Tứ Gia.
Cố Tứ Gia xoay đầu lại, Hắc Dực kêu quạc quạc với hắn coi như chào hỏi, sau đó nhìn chân nó thì thấy có gì đó.
Khí lực Hắc Dực rất lớn, một móng vuốt có thể nắm thoải mái vật nặng mấy chục cân, cho nên một chung canh đối với nó mà nói thật là dễ dàng.
Cố Tứ Gia nhặt mấy viên thịt khô vứt trên bàn, sau đó tay gỡ gói đồ trên chân Hắc Dực, bên trong là một chung sứ màu trắng, mở nắp ra, làn khói nóng rực bay ra cùng với mùi thơm mê người.
“Thơm quá, đó là cái gì?” Trương phó quan ngửi mùi thơm, đôi mắt phát sáng.
Cố Tứ Gia không dấu vết đem nắp chung canh đậy lại, nói: “Không có gì.”
Trương phó quan: “…” Ta đã nhìn thấy rồi!
“Cữu cữu, cữu cữu!”
Người còn chưa tới, Cố Tứ Gia đã nghe thấy thanh âm mềm mại đặc trưng của bé gái, sau đó nhìn thấy một tiểu cô nương y phục hồng phấn từ bên ngoài chạy tới, đạp lên đôi giày da, nhào vào ôm chặt lấy đùi Cố Tứ Gia.
Tiểu cô nương ngẩng đầu, cười rộ lên hiện rõ hai lúm đồng tiền, lại giòn tan kêu một tiếng: “Cữu cữu!”
Đây là một tiểu cô nương rất béo, mặc trên người một chiếc váy nhỏ, khuôn mặt núng nính, đoi mắt vừa lớn vừa sáng như hai viên ngọc lưu ly đen tuyền, làn da trắng như ngọc cực kỳ xinh đẹp khả ái.
Thấy nàng, ánh mắt Cố Tứ Gia nhìn ra cửa, đưa tay ôm nàng dậy hỏi: “Nguyễn nhi, ngươi tại sao lại đến đây? Cha mẹ ngươi đâu?”
Tạ Nguyễn Nguyễn tuyệt không sợ hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, cười nói: “Cha mẹ ở nhà trước đang trò truyện cùng ông bà ngoại, ta đặc biệt nhớ cữu cữu nên chạy tới đây trước.”
Tạ Nguyễn Nguyễn là hài tử của tỷ tỷ Cố Tứ Gia, không giống với bọn Cố Thành Cố Mỹ Chi, tiểu cô nương này từ nhỏ đã không sợ Cố Tứ Gia, thậm chí thập phần sùng bái vị cữu cữu này, ở Cố gia người nàng thích nhất chính là Cố Tứ Gia.
“Oa, con chim thật đẹp, cữu cữu, ta có thể sờ nó không?” Tiểu cô nương chớp mắt đã nhìn thấy con chim trên giá treo — Hắc Dực, hai mắt sáng lên, đôi bàn tay béo tròn có chút rục rịch.
Cố Tứ Gia cự tuyệt nói: “Không được, chim này rất hung dữ, sẽ cắn ngươi.”
Tạ Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn ồ một tiếng, ánh mắt nhìn Hắc Dực vô cùng thích thú: “Nó thật soái a.” Truy Phong là chim ưng của Cố Tứ Gia, tiểu cô nương cũng thập phần thích.
Cố Tứ Gia thả nàng xuống, tiểu cô nương lại nhìn thấy trên bàn có một chung canh, bộ dạng tham dạng nhìn Cố Tứ Gia, hỏi: “Cữu cữu, thứ đó ăn ngon không?”
Cố Tứ Gia: “… Ừ.”
Phân phó người phía dưới lấy bát thìa đến, tự tay múc một chén cho tiểu cô nương, cũng cho vào mấy con bào ngư, măng, nấm, sau đó đưa cho nàng.
“Thơm quá a.” Nghe mùi hương, nước miếng Tạ Nguyễn Nguyễn đều muốn chảy ra —— quả nhiên nơi này của cữu cữu có nhiều thứ tốt mà.
Món ăn này ngửi đã thơm, ăn vào hương vị càng tuyệt diệu, ngon đến mức khiến người ta hận không thể nuốt cả đầu lưỡi vào, sau khi ăn xong cảm giác cả người đều vươn vấn hương thơm.
Tiểu cô nương Tạ Nguyễn Nguyễn này bình thường sức ăn cũng rất lớn, món ăn này lại ngon như vậy nên một chén căn bản không đủ ăn, lúc này cầm chén trống rỗng nhìn Cố Tứ Gia: “Cữu cữu, ta muốn ăn nữa.”
Chung canh này vốn không lớn, đổ ra cũng vừa đúng một chén, Cố Tứ Gia phần canh còn lại không bao nhiêu, suy nghĩ một chút nói: “Nha đầu, cữu cữu dẫn ngươi đi ăn ngon.”
Tạ Nguyễn Nguyễn nghi hoặc nhìn hắn.
*
Thực Mãn Lâu hôm nay có thể nói là rất náo nhiệt, hương vị của bát trân chưng không cần phải nói là thơm bay mười dặm, chứ đừng nói đứng ở cửa cũng tuyệt đối có thể ngửi được mùi thơm mê người kia.
“Thơm quá a, nghe nói đồ ăn Thực Mãn Lâu hương vị rất ngon, đã từng muốn ăn thử một lần nhưng giá lại quá cao a.”
Có người nói: “Kỳ thật cũng có thể, vài người chia nhau một tô canh cũng có thể ăn một bữa, không cần ăn những món quá đắt là được. Ta lần trước có đến nếm thử một lần, mẹ ơi, quả thực rất ngon, nhất thời cảm thấy những món trước kia ăn đều là đồ ăn của heo.”
Có khoa trương như vậy không?
Những người khác trong lòng thầm thì, nhưng cũng có mấy người gia cảnh coi như dư dả đã ở suy nghĩ tiết kiệm ít tiền, lần sau sẽ đến Thực Mãn Lâu ăn một bữa.
“Cữu cữu, đây chính là chỗ có thức ăn ngon ngươi nói?” Tạ Nguyễn Nguyễn từ trên xe bước xuống, ngửa đầu nhìn bảng hiệu Thực Mãn Lâu, hỏi.
Cố Tứ Gia đáp một tiếng, dẫn đầu mọi người đi vào.
Nghe được tin Cố Tứ Gia đến tửu lâu, trong lòng Lục Nghiên dấy lên một trận kinh ngạc, vội vàng bỏ những việc đang làm trên tay xuống, đi lên lầu chỗ Cố Tứ Gia bọn họ.
Vừa đến gần, không nghe thấy thanh âm Cố Tứ Gia, ngược lại là lời nói nhỏ nhẹ của tiểu cô nương khiến tâm người ta đều muốn tan ra.
“Tứ thúc, sao ngài lại đến đây?” Lục Nghiên đi vào, cười nói một tiếng, ngữ khí vô cùng quen thuộc.
Cố Tứ Gia giương mắt nhìn nàng, phát hiện mình dường như đã lâu không nhìn thấy tiểu cô nương này.
Bởi vì muốn xuống bếp nên Lục Nghiên hôm nay mặc quần áo đơn giản thanh lịch, váy dài màu tím nhạt, mái tóc đen dày được chải ra sau rồi thắt thành một cái bím, nhìn thật sự xinh đẹp vô cùng, có một phong thái duyên dáng động lòng người.
Sự khác biệt với lần trước khiến nàng càng đẹp hơn.
Chợt nhớ thu hồi ánh mắt, Cố Tứ Gia giới thiệu Tạ Nguyễn Nguyễn, nói: “Đây là ta con gái của chị ta Nguyễn Nguyễn, nàng la hét muốn ăn ngon nên ta mang nàng tới đây.”
Tạ Nguyễn Nguyễn mở mắt nhìn Lục Nghiên, hai má ửng hồng, nhìn qua như đang xấu hổ nói: “Chào tỷ tỷ ta là Nguyễn Nguyễn.”
Lục Nghiên lúc này mới chú ý tới Tạ Nguyễn Nguyễn. Không thể không nói bộ dáng tiểu cô nương này thật sự đáng yêu. Hai má phúng phính nhưng khuôn mặt lại bé xinh ửng hồng, khí chất lại không kiêu ngạo khiến người ta cảm thấy có thiện cảm.
Lục Nghiên cúi xuống nhìn nàng, cười nói: “Nguyễn Nguyễn ngươi có khỏe không? Ta là Lục Nghiên, ngươi kêu ta tỷ tỷ là được.”
Tạ Nguyễn Nguyễn xấu hổ gật gật đầu.
Lục Nghiên đứng thẳng lên, nói: “Tứ thúc muốn ăn cái gì, ta tự tay làm cho các ngươi.”
Cố Tứ Gia nói:”Ngươi tự quyết định đi. Ngươi làm món gì ta cũng đều thích.”
Lục Nghiên sửng sốt, giương mắt nhìn Cố Tứ Gia, đối phương thân mình phẳng phiu ngồi đó rất nghiêm trang, giống như không ý thức được mình vừa nói gì.
“… Kia, ta sẽ tự đi lấy đồ ăn cho mọi người. Để ta kêu tiểu nhị đem tới một ấm trà.” Lục Nghiên vội vàng rời đi, nhìn tựa hồ như chạy trối chết.
Cố Tứ Gia nghi hoặc nhìn bóng lưng nàng.
Đi ra khỏi phòng, Lục Nghiên lấy tay che mặt mình, gò má cũng nóng lên. Nếu không phải nhìn thấy biểu cảm Cố Tứ Gia lãnh đạm, nàng còn tưởng rằng lời kia của Cố Tứ Gia là đang đùa giỡn nàng.
Người đàn ông này thật sự nguy hiểm!
Không biết vì sao, trong lòng Lục Nghiên toát ra ý niệm như vậy.
Chờ Lục Nghiên vừa ly khai, Tạ Nguyễn Nguyễn bổ nhào vào lòng Cố Tứ Gia, che mặt nói: “Dung mạo tỷ tỷ thật là đẹp mắt.” Hơn nữa nói chuyện cũng rất dịu dàng a, Tạ Nguyễn Nguyễn chưa thấy qua người nào xinh đẹp như tỷ tỷ vậy nên có chút xấu hổ.
Cố Tứ Gia giơ tay ôm lấy nàng, hỏi: “Ngươi thích tỷ tỷ?”
Tạ Nguyễn Nguyễn dùng sức gật đầu, ngửa cổ nhìn Cố Tứ Gia, nói: “Cữu cữu, ngươi muốn cưới tỷ tỷ làm thê tử hay không a? Không thì trong trấn này không có ai thích hợp hơn đâu.”
Cố Tứ Gia đã là hai mươi nhưng còn chưa thành thân, chuyện chung thân đại sự của hắn cũng là việc mà mọi người ở Cố gia quan tâm nhất, Tạ Nguyễn Nguyễn từng nghe cha mẹ mình thảo luận vài lần. Đừng thấy nàng tuổi còn nhỏ mà xem thường, nàng đã quyết định thay cữu cữu nàng rồi.
“Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, ngươi không cưới nàng, ngươi sẽ trở thành người cô đơn suốt đời.” Tạ Nguyễn Nguyễn nghiêm nghị.
Cố Tứ Gia: “…”
Những lời này, rốt cuộc là ai đã dạy?
“Chớ nói nhảm, tỷ tỷ là vị hôn thê của Tam biểu ca ngươi.” Cố Tứ Gia vỗ nhè nhẹ đầu nhỏ của nàng, ngữ khí không hề gợn sóng nói.
Tạ Nguyễn Nguyễn trừng mắt nhìn, có chút không phản ứng kịp mối quan hệ này. Bất quá nàng vẫn cảm thấy cữu cữu cùng vị Lục tỷ tỷ này xứng đôi nhất, nếu cữu cữu có thể lấy nàng làm mợ mình thì rất tốt.
*
Nếu Cố Tứ Gia nói là tùy nàng lựa chọn thì Lục Nghiên cũng tự mình cân nhắc nên làm món ăn nào.
“Tiểu thư muốn làm cái gì?” Chu thúc đi tới hỏi.
Trong lòng Lục Nghiên đối với quyết định sẽ làm cái gì đã có chủ kiến. Nhìn nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp, trong đầu nàng cũng đã lóe qua một số món ăn.
Vịt nấu rượu, ngỗng quay mật ong, canh măng hầm với chân giò hun khói, bồ câu nhồi tiềm ngũ quả, chả giò Phượng Hoàng hạt mè, tàu hũ hạnh nhân, tôm rang kim sa,….
Chuẩn bị nguyên liệu đâu vào đấy xong, nàng bắt tay vào nấu. Chân giò hun khói là dùng loại heo Kim Hoa thượng hạng (*), thịt non mịn, phong vị rất đặc biệt. Măng vừa được đào lên vào mùa đông vô cùng giòn ngọt. Đặt nồi lên bếp nấu chân giò cùng với măng, chân giò thì hồng hồng đứng cùng một chỗ với những lát măng vàng vàng xanh xanh của mùa đông tạo nên một màu sắc hài hòa, kích thích vị giác người ăn.
Ngỗng quay đã được làm sẵn từ trước, bây giờ chỉ cần làm nóng lại. Sau khi được làm nóng, màu sắc ngỗng vàng óng màu mật ong, đây cũng là lý do nó có tên là ngỗng quay mật ong. Cắt thịt thành từng lát cho vào dĩa rồi trang trí với rau cải xanh, thật sự vô cùng đẹp mắt.
Một bàn thức ăn thật sự rất phong phú. Thịt, cá, gà, vịt,… cái nào cũng có đặt trên bàn nhìn như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp tới mức khiến người ta luyến tiếc hạ đũa. Nhưng đến khi mùi hương xộc vào mũi thì người có thể nhịn không gắp đã không còn ai.
Món ăn đầu tiên được mang lên là đậu phụ hạnh nhân, đôi đũa của ba người Cố Tứ Gia, Tạ Nguyễn Nguyễn và Trương phó quan đã không ngừng gắp.
Đậu phụ làm từ hạnh nhân so với đậu phụ bình thường cảm giác non mịn hơn rất nhiều. Bên trên rưới một ít đường quế hoa (**) vàng nhạt, ăn vừa thơm vừa mềm còn mang một ít mùi quế hoa, người không thích ăn đồ ngọt như Trương phó quan cũng không nhịn được ăn liên tục mấy khối, đến khi Tạ Nguyễn Nguyễn trừng mắt nhìn vài lần mới ngượng ngùng ngừng tay.
Ba người đều là người thích ăn uống, nhưng Tạ Nguyễn Nguyễn tiểu tác vẫn còn rất nhỏ nên cũng là người đầu tiên ôm bụng không thể chống đỡ được mà dòm người khác ăn.
“Ăn ngon thật nha!” Trương phó quan cảm thán, lấy tay xoa xoa bụng của mình, cảm thấy còn có thể ăn thêm hai khối điểm tâm.
Cố Tứ Gia là trước giờ chỉ ăn thịt động vật, chiếc đũa chỉ nhắm vào những món có thịt mà gắp. Hắn đối với thức ăn là vô cùng kén chọn, nếu như món ăn không ngon hắn tình nguyện chỉ gặm màn thầu, ít nhất cũng chống chọi được cơn đói.
Xem ra, đồ ăn mà Lục tiểu thư làm thật sự thực hợp khẩu vị Tứ Gia a. Trương phó quan cảm thán, mà phản ứng của Cố Tứ Gia cũng là thứ khẳng định tay nghề Lục Nghiên lớn nhất.
Lâu quá ta không có vài cái chú thích để kích thích tuyến nước bọt ròi nhỉ:)))
(*) Chân giò hun khói Kim Hoa: là một loại chân giò hun khói đặc sản của Trung Quốc được làm từ lợn ở thành phố Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang. Thịt xông khói Kim Hoa rất khác so với thịt xông khói của phương Tây. Khi chín khói, miếng thịt cắt ra vẫn còn nguyên màu đỏ tươi và lớp chất béo rất rõ ràng, có thể dùng ăn luôn hoặc làm thịt hầm.Loại thịt xông khói này thường chỉ lấy hai chân sau là ngon nhất.
Ướp muối là giai đoạn quan trọng trong việc chế biến thịt hun khói. Nhiệt độ môi trường và độ ẩm có ảnh hưởng rất lớn đến quá trình ướp muối. Theo truyền thống, ướp muối chỉ được thực hiện vào mùa đông, khi nhiệt độ và độ ẩm ổn định và như mong muốn. Kỹ năng ướp muối cũng rất quan trọng và là một bí quyết gia truyền. Các công nhân phải chà xát muối liên tục lên phần da lợn nhiều lần. Quá trình phơi khô này cần hơn 10 tháng.
(**): Đậu hũ hạnh nhân rải đường quế hoa
Tặng mọi người một chương ngay sát giờ ăn để kích thích vị giác nha
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!