Mỹ Thực Tại Dân Quốc
Chương 49
Nói thật, tiếng gọi này có chút to, tám người thanh niên trai tráng, có nhiều sức khoẻ, rống lên bốn chữ này khiến toàn bộ Thực Mãn Lâu lập tức yên tĩnh.
Lục Nghiên giật giật khoé môi, nghiêm túc suy nghĩ, có chút không rõ nói: “Ta nhớ là bối phận của mình không cao như vậy, các ngươi là thân thích nhà ai?”
Từ nơi nào nàng chui ra nhiều tôn tử lớn như vậy? Còn gọi nàng là nãi nãi.
Bọn người Trương Long hiểu rõ câu hỏi của Lục Nghiên, cảm thấy dở khóc dở cười. Trương Long giải thích: “Chúng ta là binh lính dưới trướng Tứ Gia. Ngài là tức phụ (*vợ) Tứ Gia thì chính là Tứ nãi nãi chúng ta.”
Tức phụ Tứ Gia…
Lục Nghiên: “…” (ở đây có một chữ cảm thán kiểu trời ơi, nhưng ta thấy nó sai sai nên cho qua). Tại sao nàng và Tứ Gia có quan hệ với nhau? Nàng từ khi nào trở thành tức phụ Tứ Gia mà chính mình không biết?
Liêu lão gia tử xoay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Nghiên, chợt nói: “Thì ra Lục nha đầu ngươi cùng Cố Tứ Gia… Ai, việc giữa hai người các ngươi thật kín như bưng, một tiếng gió cũng không lọt.”
Lục Nghiên: “Không…” Không phải, các ngươi nghe ta giải thích…
Trương Long đắc ý ngẩng đầu, nói: “Tứ Gia chúng ta cùng Tứ nãi nãi cảm tình rất tốt, lúc trưa Tứ nãi nãi còn sai người đem thức ăn đến cho Tứ Gia.” Cho nên các ngươi nghĩ muốn đào góc tường Tứ Gia chúng ta là chuyện không thể nào, đừng có mà nằm mơ!
Những người khác ý vị thâm tường “à” một tiếng.
Lục Nghiên: “…” Ngươi có thể câm miệng không?
Liêu lão gia tử nói với Lục Nghiên: “Xem ra không bao lâu nữa ta có thể uống rượu mừng của ngươi cùng Cố Tứ Gia.”
Trong lòng Lục Nghiên có chút túc giận nhưng vẫn cố gắng bảo trì mỉm cười. Nàng ngẩng đầu lên đã nhìn thấy tám đại nam nhân nhìn nàng bằng ánh mắt loé tia sáng.
Lục Nghiên bóp trán.
Hứa thúc kinh ngạc nhìn bọn người Trương Long, nói: “Thì ra các ngươi là thủ hạ dưới trướng Cố Tứ Gia, ta còn tưởng rằng…” Là đến sinh sự.
Trương Long vỗ ngực, nói: “Nếu Tứ nãi nãi có việc gì xin cứ phân phó chúng ta.”
Lục Nghiên bất đắc dĩ, nói: “Các ngươi có thể đừng gọi ta là Tứ nãi nãi không?” Cảm giác giống như trong nháy mắt có hơn tám đại tôn tử. Sau này nàng mới phát hiện, không phải tám, mà là toàn bộ quân sĩ Cố gia.
“Không được!” Bọn người Trương Long trăm miệng một lời. (*đồng loạt)
Tên đeo mắt kính Trương Nhất Phàm thanh nhã đẩy gọng lên nói: “Ngài chính là Tứ nãi nãi, chúng ta không thể không quy củ.”
Lục Nghiên mỉm cười, thôi được, các ngươi vui vẻ là được rồi.
*
Tại Tụ Tiên Cư đối diện Thực Mãn Lâu, Hoàng Nhân cùng Chu lão bản đang thương lượng.
Hoàng Nhân nói: “Lão bản, ngài phải tin lời của ta. Cố Tứ Gia không có khả năng để ý nha đầu Lục gia kia, đây chính là vị hôn thê của cháu hắn. Hiện tại Lục Cố hai nhà đã không còn quan hệ, ngài đừng tiếp tục do dự.”
Năm trước bọn họ muốn động thủ với Thực Mãn Lâu, nhưng ai ngờ lại truyền ra tin tức Cố Tứ Gia và Lục Nghiên, Chu lão bản lúc này cũng không dám làm gì. Mãi cho tới bây giờ, hai nhà Lục Cố cũng không có tin tức gì truyền đến. Chuyện của Cố Tứ Gia và Lục Nghiên xem ra chỉ là tin đồn thất thiệt.
Có điều trong lòng Chu lão bản vẫm tồn tại một chút cố kỵ. Nếu thật sự Lục Đại tiểu thư cùng Cố Tứ Gia có quan hệ gì thì đến lúc đó phải làm sao đây?
Hoàng Nhân khuyên: “Ngài xem, việc làm ăn của Lục gia càng ngày càng phát triển, nếu nó lớn mạnh hơn thì Tụ Tiên Cư sẽ không còn đường sống.”
Chu lão bản biến sắc, âm thầm đưa ra quyết định. Đến ngày thứ hai, chuyện Lục Đại tiểu thư trở thành “Cố Tứ nãi nãi” truyền khắp toàn bộ Lục Thủy Thành.
Chu lão bản: “…” (*kjông biết nên vui hay buồn cho chú:v)
Hắn lại vội vàng tắt đi ý niệm trong lòng, cảm thấy may mắn vì còn chưa động thủ.
Hoàng Nhân tức giận đến mức đập vỡ vài cái bình hoa.
*
Bên ngoài bàn luận ôn ào huyên náo mấy ngày Cố gia mới nghe được tin tức do Cố Thành nói.
Cố Đại nãi nãi vì không muốn Cố Thành bị đuổi vẫn đang giả bệnh, việc này ai nấy đều rất rõ ràng nhưng im lặng không nhắc đến, chỉ gọi Cố Thành ra ngoài mua thuốc cho Cố Đại nãi nãi.
“Hi vọng Đại nãi nãi có thể sớm ngày khoẻ hơn.” Diệp Tinh khoác tay Cố Thành, cùng hắn đi lấy thuốc cho Đại nãi nãi. Ngay thời điểm bọn họ ở tiệm thuốc liền nghe thấy lời nghị luận của những người ở đó.
“Này ngươi có nghe chuyện giữa Cố Tứ Gia cùng Lục Đại tiểu thư chưa? Nghe nói hai người đã định thân (*định hôn sự), Lục Đại tiểu thư kia đã là Cố Tứ nãi nãi.”
“Việc này ta đã sớm nghe rồi. Về sau chúng ta đều phải gọi Lục Đại tiểu thư là Tứ nãi nãi a.”
“Tứ nãi nãi này cũng thật sự xinh đẹp nha, trách không được Cố Tứ Gia coi trọng nàng.”
“Tứ nãi nãi trước kia còn là vị hôn thê của cháu Cố Tứ Gia, hiện tại thì tốt rồi, vị hôn thê biến thành thẩm thẩm, Cố Tôn thiếu gia kia không biết trong lòng nghĩ gì…”
Nghe được câu này, Diệp Tinh liền nhìn sang Cố Thành.
Biểu cảm Cố Thành có chút khó coi, ngày đó hắn biết Cố tướng quân muốn Lục Nghiên cùng Cố Tứ Gia định thân cũng cảm thấy khó chịu. Thử hỏi vị hôn thê trước kia của chính mình cùng thúc thúc có quan hệ, ai sẽ không để trong lòng?
Đáng lẽ cô nương kia là của hắn!
Nghĩ xong câu này, Cố Thành đột nhiên đổ ra một thân mồ hôi lạnh —— hắn tại sao có thể có ý nghĩ như vậy?
“Diệp Tinh, ta đi về trước.” Cố Thành không dám nhìn Diệp Tinh, nói xong liền cầm thuốc vội vàng rời đi.
Diệp Tinh nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, khuôn mặt trở nên ưu tư.
Cố Thành về đến nhà liền đem việc này nói cho mọi người. Ngũ di nương nhẹ nhàng che miệng, kinh ngạc nói: “Bên ngoài tại sao có thể đồn đãi như vâị? Việc này còn chưa định ra mà.”
Cố Nhị nãi nãi xoay xoay chiếc vòng mới mua trên tay, nghe vậy khẽ hừ nhẹ, nói: “Ta đã nói Lục gia kia không phải người tốt gì. Ban đầu tỏ thái độ như không muốn, thật ra là chiêu bài thôi, bây giờ thì lộ đuôi rồi?”
Nhị di nương nói: “Lời này của Nhị nãi nãi ý là tin tức này do Lục gia truyền ra?”
“Không phải Lục gia bọn họ thì còn có thể là ai?” Nhị nãi nãi vẫn còn tâm tư muốn Cố Tứ Gia cùng cháu gái nhà mẹ đẻ mình thành đôi nên tự nhiên cảm thấy Lục gia cũng như mình.
Cố thái thái nhíu nhíu mày, nói: “Tin tức này chưa được xác thực cũng đừng nên chỉ trích người ta lung tung, đợi ta điều tra rõ ràng lại nói.”
“Không cần điều tra, việc này cùng Lục gia không có quan hệ gì.” Cố tướng quân cất bước đi vào, phía sau là một người cao lớn – Cố Tứ Gia.
Cố thái thái đứng lên nghênh đón hắn, lúc này mới hỏi: “Tướng quân nói chuyện này không liên quan tới Lục gia?”
Cố tướng quân gật đầu, nhìn Cố Tứ Gia nói: “Đây đều do lính của hắn làm.”
Cố Tứ Gia có chút xấu hổ, đem sự tình giải thích một lần, đồng thời trong lòng hắn cũng tại tự hỏi —— chẳng lẽ biểu hiện hắn thích Lục Nghiên lại rõ ràng như vậy? Nếu không thì làm sao Trương Long bọn họ lại hiểu lầm như vậy?
Cố thái thái cảm thán, nói: “Trương Long bọn họ hành động thế còn không phải bởi vì nhìn ra Tử An động tâm? Thành ra bây giờ mới gây hiểu lầm.”
Cố tướng quân nói: “Như thế cũng tốt sự a. Giờ đây toàn bộ người ở Lục Thủy Thành đều biết Đại tiểu thư Lục gia kia là Cố Tứ nãi nãi. Cố gia chúng ta cũng sẽ không làm người xấu đi đoạt người. Hiện tại đều phải xem bản lĩnh tiểu tử Tử An ngươi có thể khiến Lục Đại tiểu thư thích ngươi mà đáp ứng mối hôn sự này hay không.”
Cố Tứ Gia: “…”
Trong lòng Cố phu nhân vẫn có chút khúc mắc. Vị Lục tiểu thư kia bà chỉ nhớ mang máng là rất xinh đẹp, khí chất cũng rất trầm tĩnh khiến người ta có ấn tượng sâu sắc nhưng lại không biết tính cách cùng nhân phẩm như thế nào.
*
Trở lại thư phòng, Cố Tứ Gia luyện chữ một lát nhưng không thể tĩnh tâm, sau đó hai tay chống trên bàn, thở một hơi thật sâu. Hắn mở một ngăn kéo ra, lấy một lọ nước hoa được người khác tặng, lúc đó hắn ngửi thấy một mùi hương mang cảm giác an bình liền nghĩ đến Lục Nghiên nhưng chưa có cơ hội đưa nàng.
Trong lòng vừa động, hắn lập tức trải giấy cầm bút lên.
Thời điểm Cố Tứ Gia du học ở D Quốc đã từng học qua phác hoạ, chỉ cần vài nét bút đã có thể hiện ra một hình dáng trên giấy.
Giờ đây nghĩ kỹ đúng là hắn đã khắc sâu bóng hình Lục Nghiên. Khi đó ở phố Chu Tước, một tiểu cô nương thiếu chút đã ngã sấp người, nhưng trong lòng hắn lại vừa mềm vừa thơm, vòng eo cũng thập phần nhỏ nhắn, chỉ cần duỗi tay một cái thì hắn cũng có thể kéo lại.
Trên người nàng lúc ấy khoác một chiếc áo choàng màu hồng, bên trên thêu hoa văn gì hắn cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ vành nón trắng tinh kia cứ một vòng mảnh lại có một vòng to, che kín gương mặt nhỏ xinh của nàng. Còn có ánh mắt hắc bạch phân minh của nàng thập phần động lòng người.
…
Dừng bút, Cố Tứ Gia ngẩn ngơ nhìn tiểu cô nương trên giấy, lúc này mới phát hiện sự tình ngày đó hắn lại nhớ rõ đến vậy. Cố Tứ Gia cười khổ, lẩm bẩm nói: “Ta lúc nào đã động tâm tư?”
Là thời điểm mới gặp, hay lúc ở Cố gia, tiểu cô nương ngồi xổm bên cạnh Hoa Cầu Tuyết, giương mắt nhìn hắn, hoặc là còn muốn sớm hơn khi chưa thấy người đã ăn được chén mì thơm ngon đậm đà kia.
Giờ đây hồi tưởng lại không biết cụ thể bao giờ, chỉ biết là tình cảm đã nhen nhóm từ lâu, Cố Tứ Gia giấu được chính hắn nhưng không dấu được người khác.
Người sống nội tâm thường không tự chủ đặt người khác trong lòng mà không hay biết, vậy nên mới bị bọn người Trương Long liếc thấy rõ ràng.
“Cố Tứ nãi nãi…”
Cố Tứ Gia nhìn người hắn vẽ ra, thì thào lên tiếng. Nói xong, hắn nhịn không được nhếch môi cười một cái.
Tứ nãi nãi…
Kiểu xưng hô này thật sự thực thích hợp với nàng.
Tính tình Cố Tứ Gia trước giờ không hề cổ hủ. Trước kia hắn không phát giác tâm tư của bản thân cũng thôi đi, bây giờ đã biết hắn sẽ không do dự.
Nếu đã thích thì chắc chắn muốn mau chóng cưới người ta làm vợ, bằng không sẽ như Cố tướng quân nói – chờ đến khi bị người khác cướp mất thì lúc đó khóc cũng không thành tiếng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!