Mỹ Thực Tại Dân Quốc
Chương 72
Lục Nghiên nghe một lúc thì bắt đầu ngủ gật, hai mắt từ từ nhắm lại. Hôm nay nàng quả thật mệt mỏi. Vai cảm thấy nặng trịch, Cố Tứ Gia cúi đầu liền nhìn thấy Lục Nghiên dựa vào vai hắn ngủ, đôi mắt sáng trong khép vào, đôi môi đỏ mọng mím nhẹ, hô hấp đều đều.
Bốn phía yên lặng như tờ, Tứ Gia không dám thở mạnh. Sợ Lục Nghiên ngủ không thoải mái, Cố Tứ Gia đặt nàng nằm lên đầu gối mình, điều chỉnh tư thế một chút. Nếu nàng cứ dựa vào vai hắn như vậy, đến khi tỉnh ngủ, sợ là cổ cũng muốn lìa ra.
Hắn đưa tay gỡ cây trâm trên tóc nàng xuống, làn tóc đen như mun nhanh chóng phủ kín đầu gối Tứ Gia.
Cố Tứ Gia vuốt ve trán nàng, ngón tay luồn qua từng sợi tóc. Mái tóc mềm mại cùng nhiệt độ cơ thể nàng truyền qua ngón tay hắn, khiến hắn sinh ra nhu tình.
Tóc Lục Nghiên rất đẹp, đen tuyền một màu, lại thập phần dày, giống như vải sa tanh đen vậy. Nghe nói người tóc dày tính tình khá tốt.
Cố Tứ Gia cười nhẹ, ngón tay vuốt tóc Lục Nghiên có chút không muốn dừng lại.
Tiếp ếch kêu ộp ộp vang dội cả hồ sen, có vài con nhảy bùm vào nước làm cho bọt nước bắn lên tung tóe, sau đó bốn bề lại im lặng như trước. Có giọng nam nhân trầm thấp đang đọc Kinh đạo đức.
“… Thiên hạ giai tri mỹ chi vi mỹ, tư ác dĩ…” (*t thấy không nên dịch ra, tại dịch xong còn khó hiểu hơn:v)
Tiếng đọc trầm thấp như thì thào, giống như sợ đánh thức người trên đầu gối mình.
*
Lục Nghiên vừa mới tỉnh lại, còn đang mê mang. Đôi mắt đen láy phủ một tầng nước, nhìn thật sự động lòng, biểu cảm ngây thơ như có thể bị khi dễ bất cứ lúc nào.
“Ngươi thích Cố Tử An chứ?” Có tiếng nói nhỏ nhẹ bên tai.
Lục Nghiên mở to mắt, theo bản năng nói: “Thích.”
Bốn phía lại an tĩnh, Lục Nghiên mất năm phút đồng hồ mới hoàn toàn tỉnh táo. Nhìn qua nàng đã thấy Cố Tứ Gia hơi quay đầu đi, lỗ tai tựa hồ ửng đỏ, bộ dạng giống như làm chuyện xấu.
Lục Nghiên ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình trên người đắp một lớp chăn ấm, trách không được không cảm thấy lạnh, có lẽ do Cố Tứ Gia bảo bọn Xuân Hạnh đem đến.
Chóp mũi ngửi thấy một mùi hoa nồng đậm nhưng không phải hoa sen, Lục Nghiên ngáp một cái, hỏi: “Hiện tại là lúc nào?”
Cố Tứ Gia ho nhẹ, không xoay đầu lại, nói: “Đã hơn mười giờ.”
Lục Nghiên nghĩ nhất định do mình quá mệt mỏi, bất quá suy nghĩ một lúc, nàng lại cảm thấy buồn cười, nói: “Lần trước là chàng ngủ, lần này lại đổi thành ta.”
Cố Tứ Gia đứng dậy, nói: “Thời gian không còn sớm. Nếu biết nàng mệt như vậy ta sẽ không đến tìm nàng. Mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Lục Nghiên cười, giơ tay ra nắm lấy tay hắn, nói: “Nhưng ta thích chàng tìm đến ta.”
Cố Tứ Gia hạnh phúc vô cùng, trong lòng giống như có một đóa hoa nở rộ.
Lục Nghiên cười thầm, người này thật đúng là dễ dụ.
Bất quá sự thật chứng minh Cố Tứ Gia cũng không nghiêm túc, quấn lấy Lục Nghiên đòi hôn. Tuy hắn là người hay làm những hành động đi quá giới hạn nhưng cũng rất biết tiết chế. Giống như một con sói ăn thịt, đem bảo bối ngậm trong miệng lại sợ làm bảo bối đau, cũng luyến tiếc nhả ra.
“Hoa này ở đâu ra vậy?”
Lục Nghiên chú ý tới bó hoa được đặt một bên. Đó là một bó hồng trắng, ban đầu hẳn là rất xinh đẹp. Nói là ban đầu bởi vì hiện tại đóa hoa kia chỉ còn ba năm bông, số còn lại không biết đã bị ai ngắt đi hết.
Trách không được nghe thấy mùi hoa.
Cố Tứ Gia: “Tặng cho nàng.”
Lục Nghiên cảm thấy kì lạ nhìn hắn. Bó hoa kia bị tàn phá như vậy, không còn được mấy cành vậy mà tặng cho nàng?
“Cám ơn!” Quả nhiên, thích một người thì người tình trong mắt hóa Tây Thi. Hành động của Cố Tứ Gia lại làm Lục Nghiên cảm thấy rất đáng yêu.
Tiễn Cố Tứ Gia xong, tâm tình Lục Nghiên trở nên vui vẻ quay về phòng. Bởi vì Cố Tứ Gia đến nên Xuân Hạnh và Hòa Hương không ở cạnh nàng, lúc này nghe động tĩnh vội vàng chạy ra đón.
“Tiểu thư… A!” Hòa Hương trừng mắt, chỉ vào Lục Nghiên, nửa ngày nói không ra lời.
Lục Nghiên kỳ quái liếc nhìn nàng một cái, cho rằng nàng đang nhìn bó hoa trong lòng mình, nói: “Đây là Tứ Gia tặng. Không biết chàng ta làm cái gì mà không còn được mấy cành hoa.”
Hòa Hương cùng Xuân Hạnh nhìn nhau: “…”
Đem bình hoa ra, Lục Nghiên cắm mấy cành hồng còn sót lại vào bình rồi đặt trên bàn trang điểm, sau đó vô tình nhìn thấy mình trong gương.
Gương trang điểm của nàng là dùng loại kính Tây dương, soi rõ hơn đồng gấp nhiều lần, có thể nhìn thấy vô cùng dễ dàng. Cô nương trong gương hiện tại bên trái bên phải trên đầu cài đầy hoa hồng trắng.
Lục Nghiên: “…” Bây giờ nàng đã biết, mấy đóa hoa hồng kia nằm ở đâu, tất cả đều được cắm trên đầu nàng.
Hòa Hương nói: “Tiểu thư, ngài làm như vậy nhìn rất xinh đẹp.”
Xuân Hạnh ngập ngừng nói: “Tiểu thư, ta nghe nói hoa hồng tượng trưng cho tình yêu. Nhiều hoa hồng như vậy, Cố Tứ Gia đang muốn nói hắn rất thích ngài sao?”
Lục Nghiên bật cười. Nàng cảm thấy lúc ấy, Cố Tứ Gia khẳng định không nghĩ nhiều như vậy.
“Lại đây giúp ta tháo mấy đóa hoa này xuống. Chàng ta nghĩ gì mà lại xem nó như trâm cài đầu thế chứ?” Lục Nghiên nhìn vào gương, gỡ hoa xuống, Xuân Hạnh và Hòa Hương cũng nhanh chóng đi đến giúp đỡ.
Sau khi gỡ hoa xuống, nàng liền biết Cố Tứ Gia làm cách nào cắm lên. Làn tóc đen tuyền của nàng bị hắn chia làm ba phần rồi thắt thành bím tóc, cuối bím tóc được cột vào với nhau.
Mấy bông hoa này được hắn cài vào trong những mắt bím.
Xuân Hạnh buồn cười, nói: “Tay của Cố Tứ Gia rất khéo.” Bím tóc này thắt vô cùng đẹp.
Lục Nghiên không biết phải nói gì, trong lòng vừa tức lại vừa buồn cười.
Còn Cố Tứ Gia sau khi rời khỏi Lục gia lại chột dạ. Ban nãy ngứa tay, nhịn không được thắt vài cái bím tóc cho Lục Nghiên, chưa kịp gỡ ra nàng đã tỉnh lại.
Mà hắn tặng hoa cho nàng so với Phùng Chinh Viễn còn nhiều hơn.
*
Ngày thứ hai, sau khi ăn điểm tâm, Lục Nghiên liền đến phố Bạch Hổ. Mấy cửa hàng may đã mở cửa, Lục Nghiên thấy ông chủ, gọi Xuân Hạnh đưa hộp thức ăn cho đối phương, cười nói: “Đây là điểm tâm ta làm cho ngài, không biết có hợp khẩu vị ngài hay không.”
Món chính là cháo, ăn kèm với mấy món lót dạ và đồ chua, thập phần ngon miệng. Sáng sớm ăn như vậy rất dễ tiêu.
Ông chủ ăn bữa sáng của Lục Nghiên, biểu cảm tốt lên không ít, tối thiểu cũng không trưng ra bản mặt âm u chết người bình thường.
Lục Nghiên múc một chén canh cho ông, cười hỏi: “Còn chưa hỏi danh tính của tiên sinh. Ngài họ gì nhỉ?”
Ông chủ nhìn nàng một cái, nói: “Ta họ Tôn.”
Lục Nghiên lập tức nói: “Nguyên lai là Tôn gia gia.”
Lão Tôn: “…” Công phu nịnh bợ này thật là lợi hại.
Sau khi ăn xong, lão Tôn đứng lên nói: “Tốt, đi thôi. Chỗ hôm nay chúng ta đến hơi xa, nhanh một chút buổi tối có thể về kịp.”
Đôi mắt Lục Nghiên khẽ nhúc nhích, cười nói: “Tôn gia gia sẽ không ghét bỏ ta mang thêm hai người nữa?”
Lão Tôn nhìn thoáng qua Liễu Ngu và Sử Phương phía sau nàng. Hai người họ nhìn dáng dấp cao lớn, hẳn là người trong quân đội.
“Tùy ngươi.” Lão Tôn không quan tâm nói.
Ông cũng mang theo ba người, bộ dạng nghèo túng, quần áo làm bằng vải thô nhưng đều có sát khí dọa người.
Thấy ba người họ, Liễu Ngu và Sử Phương âm thầm cảnh giác. Ba người này chắc chắn đều từng nhiễm máu tươi, bên hông lại mang theo vật gì đó, khẳng định là có trang bị súng ống.
Tứ nãi nãi sao lại quen người như vậy? Sử Phương và Liễu Ngu cảm thấy kỳ quái trong lòng.
Lục Nghiên hít vào một hơi thật sâu, có chút cảnh giác. Nàng biết ông chủ Tôn không phải là chủ tiệm may bình thường, khẳng định còn có thân phận khác.
Nhưng nàng cũng tị tưởng lão Tôn. Nói trắng ra là nàng tin Lục lão gia tử, ông tuyệt đối không làm hại cháu gái ruột của mình.
Vì lý do an toàn, nàng vẫn gọi Sử Phương và Liễu Ngu đi cùng.
“Đi thôi Mã thúc.”
Chỗ cần đến có chút xa, Lục Nghiên gọi Mã thúc chở họn họ. Bởi vì xe không thể chở nhiều người, nàng không mang theo bọn Xuân Hạnh và Hòa Hương.
Mà hai người này ở lại cũng để đảm bảo nếu tối nàng chưa về thì bọn họ sẽ gọi người tìm nàng.
Lão Tôn khẽ hừ một cái, chắc hẳn nhìn thấu ý nghĩ trong đầu Lục Nghiên.
Lục Nghiên mỉm cười với ông, không tỏ ra quẫn bách.
“Dã Nhân Lĩnh sao? Chỗ này khá xa đó.” Mã thúc nghe nơi bọn họ muốn đến cảm thấy kinh ngạc, bất quá chủ nhân đã lên tiếng, hắn chỉ có thể tuân theo.
Dã Nhân Lĩnh nằm ở vùng ngoại thành, Lục Nghiên lấy đồng hồ bỏ túi ra xem. Hiện tại nàng đã biết coi giờ, nhìn hai cây kim này thì bọn họ đã đi hơn năm tiếng.
“Phía trước chính là Dã Nhân Lĩnh, xe không chạy đến nơi được. Muốn lên phải đi bộ.” Thanh niên bên cạnh lão Tôn nói, Lục Nghiên nghe ông gọi hắn là Hổ Tử.
Mấy người họ xuống xe đi bộ, Lục Nghiên mệt đến nỗi cả người đổ mồ hôi, phía trước có người la lên. Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy trên đỉnh đầu có ba bốn con chim lớn bay xung quanh.
Liễu Ngu kinh ngạc nói: “Đây là Hắc Điểu?”
Hổ Tử nói: “Dã Nhân Lĩnh chính là chỗ ở của Hắc Điểu. Nhưng các ngươi cứ yên tâm, Hắc Điểu tuy hung hãn nhưng sẽ không tự dưng công kích con người.”
Lục Nghiên nhịn không được nhìn chăm chú, nghĩ đến Hắc Dực. Trong khoảng thời gian này, Hắc Dực không về nhà, cũng không biết có chuyện gì không.
Những người khác thấy bộ dáng của nàng còn tưởng rằng nàng kinh sợ, Hổ Tử an ủi: “Lục tiểu thư đừng sợ, chúng không làm hại ngươi.”
Liễu Ngu cùng Sử Phương nhìn nhau. Bọn người lão Tôn không biết nhưnh bọn hắn sao không hiểu rõ, trong nhà Lục tiểu thư có nuôi một con Hắc Điểu thì sao lại sợ hãi loài chim này.
Càng leo dần lên cao, Hắc Điểu bay trên đầu càng nhiều hơn. Đến khi lên đến đỉnh núi, trước mắt là một cái ao khổng lồ, bốn phương tám hướng đều là vách đá. Trên vách đá có rất nhiều bóng đen, Lục Nghiên còn thấy được một con nai đang bị nhóm Hắc Điểu ăn mất phân nửa, nhìn thập phần ghê rợn.
“Quác!”
Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một tiếng chim kêu vang dội. Một con Hắc Điểu khổng lồ đột nhiên lao xuống chỗ Lục Nghiên, tốc độ cực kì nhanh, nháy mắt liền đứng trước mặt Lục Nghiên.
“Lục tiểu thư?”
Bọn người Hổ Tử kinh hãi, ngay cả lão Tôn cũng phải mở to hai mắt.
Bọn họ không hiểu, Hắc Điểu luôn luôn ôn hòa tại sao lại phát ra công kích với Lục Nghiên như vậy?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!