Mỹ Thực Tại Dân Quốc
Chương 96
Bọn Lý Chí quay về khiến cho rất nhiều người hưng phấn. Cố Tứ Gia mướn cho họ vài cái tòa nhà kiểu tây để làm phòng nghiên cứu độc lập, những vũ khí lúc trước có được cũng đem mỗi loại vài cái đến đây.
“Ồ, đây là vũ khí mới được nghiên cứu của nước D và nước T. Lúc trước khi nghiên cứu nó, ra cũng chưa được chạm qua…” Hai mắt Lý Chí phát sáng, cầm mấy cây súng lớn nhỏ trong tay. Viện nghiên cứu quân sự nước D nghiên cứu đủ thể loại, súng này hắn chỉ được nghe nói qua chứ chưa từng tiếp xúc. Đương nhiên tất cả là vì phải giữ chút bí mật với bọn họ, dù sao cũng bởi vì bọn họ là người nước Z.
“Vương Hùng, ngươi tới xem này.” Hắn gọi một nam nhân trung niên bên cạnh.
Gương mặt nam nhân này có một hàm râu quai nón, nhìn bộ dáng phóng khoáng, đôi mắt sáng rực.
Hắn đi tới, cầm lên xem xét một lúc. Cố Tứ Gia bây giờ mới nhìn rõ, nam nhân kia có một đôi tay rất đẹp, thon dài hữu lực, khi sờ vào cây súng lại dịu dàng vô cùng, giống như đang vuốt ve tình nhân vậy.
“Răng rắc.”
Tiếng vang thanh thúy giống như động phải cơ quan gì đó, đôi tay Vương Hùng thoăn thoắt, cây súng trong tay nháy mắt trở thành một đống linh kiện.
Lý Chí cười híp mắt, nói: “Vương Hùng đối với súng đạn có một sự cảm nhận khá sâu sắc. Đôi tay này của hắn đã sờ qua không biết bao nhiêu súng rồi.” Cho nên dù cây súng mới chỉ tiếp xúc với hắn lần đầu thì hắn cũng rất nhanh có thể biết được kết cấu của nó mà tháo ra thành một đống linh kiện.
Cố Tứ Gia nhìn thấy vô cùng hâm mộ. Đây đúng là những người chuyên nghiệp, khiến người ta phải cảm thấy sợ hãi.
“Phòng nghiên cứu cũng được chuẩn bị đầy đủ rồi, mấy món vũ khí này đặt ở đây cũng không ai có thể lấy đi. Trước tiên ta đem mọi người đi ăn.” Cố Tứ Gia cười nói.
Từ khi xuống máy bay, bọn người Lý Chí chưa được ăn chút cơm nào. Vừa nhìn thấy những thứ trong phòng nghiên cứu, tất cả mọi người đều hưng phấn nhào lại ôm lấy đống vũ khí, yêu thích không muốn buông tay, chỉ hận không thể lập tức vùi đầu vào mà nghiên cứu nó.
Những vũ khí này là dùng kỹ thuật khoa học tiên tiến nhất đương thời. Bọn người Lý Chí tuy ở nước D nhưng có nhiều kỹ thuật không được chạm vào, vì vậy rất vui vẻ muốn thử nghiệm.
“Tuy những loại vũ khí này ta không được tham dự nghiên cứu, bất quá trong lòng đã có một chút dự đoán. Ta không ngờ thứ tốt như vậy các ngươi cũng có thể nắm trong tay.” Lý Chí vui sướng mãn nhãn nói.
Nghe vậy, Cố Tứ Gia than nhẹ, nói rõ sự tình của vị Vương tiên sinh kia: “Lão tiên sinh kia đối với nước Z chúng ta là vô cùng nhiệt huyết.” Thà chết cũng không đồng ý đem đống vũ khí này giao cho nước T.
Bọn người Lý Chí cũng rất xúc động, bọn họ hiểu được tâm tình Vương lão tiên sinh. Vì đất nước, thà chết chứ không khuất phục!
Thấy không khí có chút nặng nề, Cố Tứ Gia nhếch miệng cười, nói: “Không nói những chuyện này nữa, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Hắn đương nhiên đem bọn người Lý Chí đến Thực Mãn Lâu. Ngày hè nóng nực nhưng việc làm ăn của Thực Mãn Lâu không giảm chút nào. Thời tiết oi ả nhưng bên vệ đường, sảnh đường, những khách nhân này vẻ mặt đều tươi cười, thập phần vui vẻ náo nhiệt.
Cố Tứ Gia vừa vào, Hứa thúc liền chú ý, dẫn bọn họ lên lầu, vừa đi vừa cười nói: “Biết Tứ Gia muốn đến đây, tiểu thư đã sớm sai người lưu lại một gian phòng riêng.”
“Không phải nói không còn chỗ sao? Tại sao những người đó có?”
Khách nhân tới dùng cơm lại bị báo hết chỗ lúc này nhìn thấy bọn Cố Tứ Gia vừa tiến vào đã được dẫn lên lầu liền có chút bất mãn mà hét lên.
Những người khác nghe vậy thì nhìn hắn một cái, có người tốt bụng giải thích: “Ngươi cũng không xem coi đó là ai. Đó chính là Cố Tứ Gia, vị hôn phu của Lục tiểu thư, người nhà có thể không có chỗ sao?”
Bọn người Lý Chí nghe thấy, đến khi ngồi vào bàn mới mở miệng nói: “Thì ra đây là tửu lâu của vị hôn thê Tứ Gia mở ra. Ta nghĩ, có thể khiến Tứ Gia thích, chắc chắn là một cô nương rất tốt bụng.”
Cố Tứ Gia cười, khuôn mặt lạnh lùng nháy mắt trở nên dịu dàng hơn, biểu cảm biến hóa rất nhỏ nhưng càng khiến người ta động lòng.
“Nàng đúng là rất tốt, thích nấu nướng. Tay nghề nàng rất được, các ngươi nếm qua đồ ăn của nàng nhất định sẽ biết cái gì gọi là “tuyệt vời”. Tính tình nàng cũng rất dịu dàng, vẻ ngoài lại xinh đẹp, ngón tay cũng đẹp vô cùng…”
Bọn người Lý Chí: “….” Chúng ta đâu có hỏi chi tiết như vậy.
Bất quá nhìn thấy biểu cảm Cố Tứ Gia, bọn họ nhịn không được mà nghĩ, xem ra Cố Tứ Gia nhất định rất thích vị Lục tiểu thư kia.
Dưới ghế có đặt khối băng nên trong phòng coi như mát mẻ. Tiểu nhị đem đến một tô canh đậu xanh đã được ướp lạnh, ăn vào toàn thân đều mát mẻ. Quan trọng nhất vẫn là canh đậu xanh này nấu thật sự rất ngon, vừa lạnh vừa thơm, ngon miệng vô cùng.
Gần đây Thực Mãn Lâu có làm không ít dưa chua. Rau xanh mới hái trụng qua nước nóng nên giữ nguyên được một màu xanh mướt, cho vào vại ủ một thời gian, rau từ từ lên men, ăn vào vừa chua vừa ngon, hết sức kích thích.
Cá hầm dưa chua, món này được rất nhiều người yêu thích.
Thịt cá tươi mới ngọt ngon, cho vào nồi hầm cùng dưa chua ăn vào chua cay ngon miệng. Thịt cá trắng như tuyết càng làm tăng thêm cảm giác thèm thuồng, ăn vào cực kỳ ngon lành.
Cho một miếng cá vào miệng, bọn người Lý Chí hai mắt nhanh chóng sáng kên. Sau thời gian tàu xe mệt mỏi, ăn được mỹ thực giống như tất cả đều tan biến. Ban đầu, vì cơ thể mệt mỏi mà không có chút khẩu vị nào, thế nhưng nháy mắt đã thay đổi mà kích thích hơn, muốn nhanh chóng được ăn món thứ hai.
Cố Tứ Gia đã từng ăn thức ăn do Lục Nghiên nấu, những món này đúng là ngon nhưng so với tay nghề Lục Nghiên vẫn kém một chút. Đến khi hắn uống một ngụm canh vịt hầm cải chua, yên lặng nuốt xuóng xong mới hỏi tiểu nhị bên cạnh: “Đại tiểu thư các ngươi ở đây?”
Vẻ mặt tiểu nhị mờ mịt: “Không… không biết, Tứ Gia.”
Cố Tứ Gia yên lặng ừ một tiếng.
Bọn người Lý Chí không hiểu tại sao Cố Tứ Gia lại đột nhiên hỏi như vậy.
“Ôi, canh vịt này ngon quá…” Trong đám người, có một vị múc một chén canh vịt nấu cải chua uống. Canh đó cực kỳ ngon, màu sắc mê người, nước canh trong vắt, bên trên nổi một lớp váng dầu nhẹ, uống vào ngon lại không mỡ. Chỉ cần uống một ngụm canh thôi đã cảm thấy mỹ vị vô cùng.
Bàn thức ăn này thật sự là ngon đến cực điểm, nhưng để cho người ta thích vẫn là món canh vịt hầm cải chua kia. Da vịt ngọt lịm, thịt mềm mà không khô, củ cải bên trong được tỉa thành hình rồng điểm mắt hấp thu hết dầu mỡ nên vừa thơm vừa ngon.
Tiểu nhị xuống lầu, nói với Hứa thúc: “Chưởng quầy, vừa nãy Tứ Gia có hỏi ta, đại tiểu thư có phải đang ở đây hay không.”
Đôi mắt Hứa thúc lóe sáng, nhịn không được cười nói: “Cố Tứ Gia đúng là sâu sắc.”
“Hả?” Tiểu nhị hậu tri hậu giác phản ứng kịp. Ý này có nghĩa là đại tiểu thư bọn họ thật sự ở đây?
Hứa thúc đi đến sau phòng bếp, thấy Lục Nghiên đang ngồi dưới tàng cây hạnh khổng lồ, trên cây còn vài đóa hoa vàng, nhìn thật sự rất tuyệt mỹ. Lục Nghiên dựa vào bàn đá, mặc một bộ vái dài tây dương màu xanh nhạt, lộ ra cánh tay trắng nõn xinh đẹp, trong tay cầm một chiếc quạt giấy tròn đang ngồi hóng mát.
Hứa thúc bước đến nói chuyện với nàng: “Vừa rồi Tứ Gia hỏi có phải ngài đến đây hay không.”
Nghe vậy, Lục Nghiên nhịn không được mỉm cười, nói: “Vậy ngài nói thế nào?”
“Ha, Tứ Gia hỏi tiểu nhị, tiểu nhị cũng không biết ngài đã tới, đương nhiên trả lời không biết.” Hứa thúc nói.
Lục Nghiên nói: “Chắc chắn chàng biết ta ở đây.”
Một thiếu niên đi ra từ phòng bếp. Bởi vì đang trong giai đoạn phát triển nên thân mình cao gầy, trong tay mang một phần điểm tâm.
“Tiểu thư, ngài nếm thử được không?” Ngón tay Tiểu Tài xoa xoa sau lưng, có chút khẩn trương nhìn Lục Nghiên.
Lục Nghiên ừ một cái, đặt quạt xuống, lấy thìa múc một ít nếm thử, khẽ lắc đầu rồi chỉ điểm hắn: “Điểm tâm sợ nhất là gây ngán, cần phải đạt tới mức độ ngọt mà không ngán. Ngươi đừng gấp, cứ từ từ tìm tòi.”
Thần sắc Tiểu Tài có chút thất lạc, bất quá rất nhanh liền phấn chấn hơn: “Ta biết, ta sẽ lại cố gắng hơn.”
Tiểu Tài cũng là một trợ thủ đắc lực trong bếp, nhưng so với việc nấu ăn, hắn thích làm điểm tâm hơn. Lục Nghiên thấy hắn đã ngầm học theo kiểu dáng điểm tâm phương Tây liền nhịn không được mà chỉ điểm chút ít. Tiểu Tài ở phương diện này thật sự rất có thiên phú, trong thời gian ngắn đã học được khá nhiều loại, chắc khoảng ba năm liền có thể xuất sư.
“Tiểu Tài, ngươi thật sự may mắn. Có tiểu thư chỉ cho ngươi, tương lai ngươi nhất định trở thành điểm tâm đại sư lợi hại.” Người trong bếp đều hâm mộ Tiểu Tài. Đó là đại tiểu thư nha, có thể được đại tiểu thư chỉ dạy chính là vừa may mắn vừa kiêu ngạo.
Người ở nhà bếp chỉ có tâm trạng hâm mộ Tiểu Tài chứ không hề ghen tị, bởi vì mỗi người bọn họ đều đã được tiểu thư chỉ dạy.
Tiểu Tài cười, trong lòng âm thầm quyết định bản thân cần cố gắng hơn một chút.
Hắc Dực từ trên trơi bay xuống, bỏ lại một con hươu rừng đã chết. Bọn Hứa thúc nhìn thấy cũng không nói gì, kêu người đem vào nhà bếp. Sủng vật này của đại tiểu thư thường xuyên sẽ đem đến một vài con thú hoang.
“Đúng rồi.” Hứa thúc nghĩ ra một chuyện, trên mặt tươi cười, nói: “Hai ngày trước Hoàng Nhân có đến tìm ta, nói là muốn quay về.”
Hoàng Nhân….
Lục Nghiên suy nghĩ hồi lâu mới nhứo ra đây là người nào. Nguyên bản là đầu bếp chánh của Thực Mãn Lâu, đồ đệ Lục lão gia tử, cuối cùng lại bỏ đá xuống giếng, mang theo đầu bếp chạy tới Tụ Tiên Cư ở đối diện.
“À.” Lục Nghiên cũng không cảm thấy hứng thú. Người không quan trọng, nàng đã sớm quên mất.
Hứa thúc nói: “Ông chủ Tự Tiên Cư đã đóng cửa nó, Hoàng Nhân không còn chỗ nào để đi. Tuy hắn có tay nghề nhưng những chuyện lúc trước hắn làm, toàn bộ Lục Thủy Thành đều biết. Một con sói mắt trắng như vậy, căn bản không ai dám thu nhận. Không còn nơi nào, hắn liền muốn quay về, cũng không nhớ ngày đó hắn đối xử với chúng ta thế nào? Quả thật là si tâm vọng tưởng.”
“Thật sự rất thú vị.” Lục Nghiên bình luận.
Hứa thúc tràn đầy căm phẫn. Bọn họ không có bệnh, sao có thể cho một con sói mắt trắng như vậy trở về Thực Mãn Lâu?
Trong bếp, cũng có người nhỏ giọng thảo luận.
“Từ Sương nói hắn muốn quay về, kêu ta cầu tình với tiểu thư. Ngươi nói xem, sao ta có thể đi cầu tình? Lúc bọn họ theo Hoàng Nhân rời đi, sao không suy xét tình thế Thực Mãn Lâu không tốt?”
“Ngươi cứ mặc kệ bọn họ. Lúc đó cứ thành thật mà lưu lại Thực Mãn Lâu không tốt sao? Hiện tại làm sao sẽ xảy ra chuyện này?”
“Lại nói, ngày hôm qua có tửu lâu khác sai người qua, ra giá này…” Hắn giơ lên năm ngón tay.
Người bên cạnh khuyên nhủ: “Ngươi đừng có lẩn quẩn trong lòng mà chạy qua đó a.”
“Ta có ngu như vậy sao?” Hắn liếc mắt: “Ta khong phải bọn Từ Sương. Ta biết, hiện tại thành thật đi theo tiểu thư mới là có tiền đồ.”
Bây giờ danh vọng của Thực Mãn Lâu ở Lục Thủy Thành càng ngày càng tăng, còn đầu bếp của nơi này cũng trở nên nổi tiếng. Chỉ cần là người có thể nấu nướng, giá cả có thể so với đầu bếp nhất đẳng của những tửu lâu khác.
Quả nhiên, theo đại tiểu thư có thịt ăn!
Canh vịt nấu cải chua:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!