Nại Hà - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 21: Bích yên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm xuân ngắn, mộng sầu đoạn.
Ngắm nhìn bốn phía, đinh hương ngoài cửa sổ nở diễm lệ, thủy đăng như sương, phòng vẫn là gian phòng ấy, giường vẫn là chiếc giường ấy, chén trà trên khay đọng lại vẫn là thứ cặn trà xanh Lục An kia, vừa vặn bên người sớm đã không một bóng dáng. Những lọ tráp trên bàn gọn ghẽ như có trật tự. Điểm bất đồng duy nhất, là cánh hoa theo song cửa bay bay phủ khắp mặt bàn.
Trong người có chút không thoải mái, nhưng ta vẫn khoác xiêm ý đứng dậy, một mình xuống gian phụ, chuẩn bị dùng tảo thiện. Vừa đến cửa đã thấy Tạ Tất An và Thang Thiếu Khanh ngồi bên bàn dùng cơm, liếc sang kẻ ngồi bên cạnh đang húp cháo, là Hoa Tử Tiêu đã sớm xiêm áo chỉnh tề.
Mắt thấy ta bước đến, Hoa Tử Tiêu nhìn ta thoáng ngạc nhiên, rồi lại nhìn vào cháo trong bát, muốn nói điều gì rồi lại thôi, quay sang nói với hai người kia: “Ta về phòng trước.”
“Ừ.” Thiếu Khanh húp miếng cháo to, thuận miệng đáp.
Tạ Tất An liếc mắt nhìn ta, vừa cười vừa với thìa múc cháo: “Hoa công tử, huynh làm vậy không đúng nha. Nương tử vừa đến huynh đã muốn đi, có thất lễ quá không? Hơn nữa, ta biết một mình huynh ăn hết hai chén, nhưng nàng mới thức dậy, có phải huynh nên múc cho nàng một chén trước?”
Hoa Tử Tiêu lúc này mới buông chén cháo trong tay, ngồi lại bên bàn. Ta ngồi xuống cạnh hắn, trong đầu toàn hồi ức đêm xuân tối qua, cơm cũng ăn đến thất thần. Hoa Tử Tiêu vẫn cúi đầu ăn, không nhiều lời. Hắn tuy tính tình ôn nhuận như ngọc, nhưng vẫn rất ít khi câu nệ như thế. Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tất An cứ nhìn chúng ta quét tới quét lui, làm ta có chút khẩn trương. Cả bữa ăn lặng yên không một tiếng động, chỉ có một âm thanh duy nhất, là giọng Thiếu Khanh chê ỏng chê eo. Nếu ánh mắt có thể biến thành mũi đao, thì mắt Tạ Tất An đã thành quần phong loạn kiếm.
Sau khi dùng bữa, Thiếu Khanh trước sau như một chạy sang cọ cọ người ta vài cái mới chịu đi.
Tạ Tất An đứng dậy, cũng chuẩn bị đi làm công sự.
“Lừa mình dối người không có ổn.” Hắn gõ cây đại tang xuống bàn tay, khóe miệng cười có một tia ý vị sâu xa: “Không có ổn.”
Nếu chỉ còn lại ta và Hoa Tử Tiêu, bầu không khí nhất định trở nên ngột ngạt. Nhưng hắn (HTT) chỉ chỉ vào chén không của ta, nhẹ nhàng hỏi: “Nương tử, ta múc thêm cho nàng một chén nhé?”
“Ừm, vâng.” Ta đưa chén cho hắn.
Hắn đi múc cháo, rồi quay lại ngồi xuống cạnh ta: “Đợi nàng ăn xong, ta cũng ra ngoài có việc.”
Nghe hắn nói, trong lòng ta như lộp bộp một tiếng, nhớ lại lần đó bị bỏ lại chờ hắn suốt một ngày. Nhưng vẫn là không nói nhiều, chỉ cười gật đầu, ăn nhanh cháo trong bát rồi đứng dậy tiễn hắn xuất môn.
“Phòng ta không khóa cửa, nếu buồn chán, có thể vào phòng ta đọc sách, vẽ tranh hoặc đánh đàn.” Hắn cũng đứng lên đi theo, “Mị Mị, không cần tiễn ta, ta sẽ sớm về thôi.”
“Vâng.”
Tâm tình như khá lên chút ít, nhưng hắn đi rồi, trong lòng vẫn một khoảng trống không lạc lõng.
Sai phó hạ nhân làm việc lặt vặt, ta bước đến phòng hắn, đọc sách cả canh giờ, đem đàn tranh của hắn đặt lên bàn, đưa hai tay chạm xuống.
Bên ngoài khung cửa một mảng cẩm tú đào hồng, hoa rơi phủ xuống dây đàn. Một tay ta gảy lên khúc đàn trong mộng đã sớm quen thuộc, nhưng nhớ vẫn chưa đủ, có vài nhịp vấp, vang lên những tiếng rất khẽ. Ngừng một lát, lại tiếp tục thử gảy âm khác, bỗng nhiên, một bàn tay nam tử trẻ tuổi cũng đặt lên đàn.
Ta lại càng hoảng hồn, ngẩng đầu vừa vặn đối mặt ánh mắt của Hoa Tử Tiêu.
“Sao.. Chàng mới vừa đi mà?”
“Bởi vì rất nhớ Mị Mị, nên mới quay lại sớm.” Hắn đối với ta, vẫn như cũ tương kính như tân. Nhưng mỗi chữ cũng làm lòng ta loạn như tâm ma.
“Đem khúc nhạc này đàn xong thôi.”
Ta gật đầu, theo đầu ngón tay hắn ưu nhã chuyển động, chậm rãi khơi dậy tiếng đàn.
Tiếng đàn khe khẽ, vạn khoảng tựa thủy. Tình nồng ý đượm, trời cao mây xanh. Một tay hắn cầm tay ta đặt trên phím đàn. Tận đến khi kết thúc, bàn tay gảy đàn của hắn vẫn đặt trên tay ta, cánh tay thu lại, vòng tay qua eo ôm ta, kéo cả người ta chôn chặt trong lồng ngực hắn.
Song cửa đỏ như khung tranh vuông vức, đem cả vườn đào ngập sắc xuân chụp lên. Ta thầm thì: “Tử Tiêu.”
“Ừ.” Chẳng biết có phải ôm quá dùng sức, hắn tựa hồ không muốn nhiều lời.
Mà ta cũng nói không ra những lời đọng trong lòng.
Chỉ là cảm thấy hoa rơi sao vô tận thê lương, lòng càng không muốn chìm đắm vào hắn thêm nữa.
Bởi vì cho đến thời khắc này, ta mới hoảng hốt nhận ra, cảnh tượng huyết tinh ghê tởm nơi địa ngục Vô gian ấy, cũng không còn kinh hãi đến thế. Mà loại ý nghĩ này, mới là thứ đáng sợ nhất.
*** *** ***
Buổi tối, đi ngang qua phòng của Tạ Tất An. Biết hắn luôn ngủ rất sớm, ta cố ý thả nhẹ bước chân. Nhưng còn chưa đi qua cửa phòng, đã nghe thấy tiếng hét bên trong truyền đến.
Ta vội đẩy cửa, tiến vào xem chuyện gì đang xảy ra. Đâu ngờ chân trước vừa đặt vào đại môn, Tất An đã nhanh như gió bật dậy, lục lọi khắp quanh giường, với tay cầm cây đại tang ở đầu giường, ôm trong ngực, cẩn thận như ôm một đứa trẻ, hơi cong lưng, khẽ run. Hắn tâm trạng không ổn định, thậm chí không để ý ta đã ở trong phòng, Mãi đến khi ta bước lại gần, vỗ vai hắn, hắn mới ngẩng đầu, hốt hoảng nhìn ta.
“Tất An.. chàng, chàng ổn chứ?” Ta khẽ hỏi.
Tất An ngây ra trong chốc lát, rồi lại khôi phục dáng vẻ điềm nhiên như cũ: “Không sao, chỉ là một cơn ác mộng.”
Hắn vừa tỉnh mộng, thở hắt một hơi, lại đem cây đại tang đặt lên đầu giường, ho nhẹ hai tiếng, chẳng mảy may lúng túng: “Ta thấy nàng và Hoa công tử quấn quít như cá nước, ấy thế cứ vài ngày lại phải tách xa. Đã trễ thế này nàng còn ở đây tung tăng, không nhớ hắn à?”
Những lời an ủi vốn định nói đều bị hắn cứng rắn chặn lại.
“Chàng không có chuyện gì là tốt rồi, ta về nghỉ trước.”
“Nương tử.”
Nghe hắn gọi với, ta ngừng lại. Hắn lại nói: “Từng có nhân sĩ hiến cho Sở Trang vương một cây danh cầm, gọi là Nhiễu Lương. Từ khi có Nhiễu Lương, hắn chẳng màng việc triều chính, đem quốc gia đại sự vứt sau gáy. May có phi tử Phàn Cơ khuyên can, kể đến vua Kiệt mê muội sắc đẹp của Muội Hỉ làm nước mất nhà tan. Sở Trang vương mới như tỉnh mộng, sai người hủy cầm.”
Nói đến đó, hắn nâng mắt nhìn ta: “Sở Trang vương và Nhiễu Lương, nàng chọn gì?”
Ta cười đáp: “Vấn đề này hỏi lạ ghê, dù để ai chọn cũng sẽ chọn Sở Trang vương chứ?”
Tất An chỉ cười nhạt: “Nói có lí.”
Nghe hắn nói một tràng mê sảng, ta vẫn nghĩ hắn có tâm sự. Mãi đến nửa canh giờ sau, Nhan Cơ phát hiện hắn phát bệnh ngã trước cửa, đem chúng ta náo loạn hết cả lên, ta mới biết, hắn luống cuống như vậy bởi đầu đã sớm nóng như lửa.
Đả đầu một hồi mới biết, hóa ra quỷ cũng có thể bị sốt. Bọn hạ nhân vội vã đi bốc thuốc cho Tất An, ta, Nhan Cơ, Thiếu Khanh còn có Tử Tiêu bên cạnh trông coi.
Ta vắt khăn, đắp lên trán Tất An. Hắn lại thình lình nắm chặt cổ tay ta, làm ta sợ hết hồn.
“Bích Yên, Bích Yên..” Hắn thống khổ rên rỉ, mày nhíu chặt lại thành chữ Xuyên sâu, “Bích Yên, Bích Yên..”
Chắc ta hồ đồ rồi, đảo mắt nhìn Nhan Cơ và Hoa Tử Tiêu phía sau Nhan Cơ và Thiếu Khanh lắc đầu không biết, Hoa Tử Tiêu chỉ trầm mặc nhìn chúng ta.
Mất việc là ta, bọn hắn còn công việc bận rộn. Vì vậy, ta đem bọn hắn đuổi hết ra ngoài, chỉ mình ở lại chiếu cố Tất An. Tất An mê man ngủ cả ngày, hai chữ Bích Yên đã gọi đến cả trăm lần. Nhưng ngoại trừ nó, hắn chưa từng nói thêm câu gì khác.
Chạng vạng tối, hắn mới hạ nhiệt một chút, chìm sâu vào giấc ngủ, Ta đi nhắc đầu bếp chuẩn bị bữa ăn, một đường hỏi bọn nha hoàn có biết Bích Yên là gì không, tất cả đều lắc đầu đáp không. Tận đến khi ta hỏi đến đầu bếp, lão gia đinh Hoa phủ sang đây phụ việc mới lên tiếng: “Đông Phương cô nương, vấn đề này ngài đừng hỏi nữa, sẽ không có ai trả lời.”
Ta lập tức quay đầu chất vấn: “Vì sao?”
“Lời này ta không dám nói, nhưng nếu ngài thực sự muốn biết, cứ mỗi đầu tháng và ngày mười lăm hàng tháng sáng sớm ở sau cửa Bắc U đô, sẽ có một xe ngựa khắc gỗ tử đàn treo mành xanh dừng lại chốc lát, lái buôn chắc chắn không biết ngài đã từ quan, ngài có thể dùng thân phận Đề đốc kiểm tra xe hàng của hắn, quá nửa có thể hỏi được manh mối.”
Đúng dịp ba ngày sau là mười lăm, qua ba ngày ta chăm sóc, bệnh của Tất An cũng đỡ tám phần mười. Ta liền theo như gia đinh kia nói, thay y phục Đề đốc, đến phía sau cửa Bắc. Quả nhiên, sáng sớm trước cổng lẻ tẻ vài tên quỷ đang ngồi, sớm hôm đã có chiếc xe ngựa bọc mành dừng lại. Tên lái buôn xuống xe, đổi lệnh bài với tên quỷ đứng trước cổng, mấy tên quỷ từ trên xe dời cái rương đem vào thành.
Lúc này ta mới đi ra, quát dẹp đường: “Mới sáng sớm các ngươi ở đây lén lút bàn chuyện gì?”
Mấy tên quỷ sợ phát run, cái rương rơi uỳnh trên mặt đất. Tên lái buôn khiếp hồn khiếp vía, thứ trong rương rơi ra mà vẫn không nhớ phải đỡ một tay. Ta nhìn lướt qua thứ trong rương. Chỉ là vài cuộn lụa lăng la xanh bích cuốn kĩ, nhìn qua đúng là chất tốt, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng khi tên lái buôn phát hiện ánh mắt ta rơi trên cuộn lăng la, sắc mặt hắn tái nhợt, tựa như những thứ kia chẳng khác gì độc dược thuốc cấm.
Xem ra chỗ lăng la này hẳn đang ẩn giấu trò gian trá gì đó, ta tiến tới, ngồi khom xuống, vén nó lên. Vốn chỉ định nhìn xem thứ kì bí bên trong là gì, nhưng tên lái buôn lại kinh sợ đến mức quỳ sụp xuống: “Đề đốc đại nhân, đừng mà, thứ này, thứ lăng la này không phải định bán vào U đô đâu, chỉ là, tiểu, tiểu nhân tình cơ đi ngang qua đây, ngài muốn thì cứ cầm lấy hết cũng được.”
Thì ra vấn đề là ở chỗ lụa lăng la này. Tay ta ngừng lại: “Ngươi đem thứ này vận chuyển đến U đô vì mục đích gì? Khai hết thực ra!”
“Ôi, Đề đốc đại nhân, ngài cũng là một cô nương, nên biết nữ quỷ U đô so với các cô nương nơi khác thích chưng diện hơn rất nhiều, vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, càng là đồ hiếm lạ các nàng lại càng muốn. Bích yên la lại là thứ gấm bán tốt nhất âm gian, thế mà tự dưng bị cấm, người ta phải đi tìm, đi cướp để đoạt được đó..”
Bích yên la?
Lẽ nào Bích Yên mà Tất An vẫn gọi trong mộng là thứ đồ bỏ này sao?
Ta khoát tay chặn lời hắn: “Chuyện bích yên la bị cấm ta biết, ta cũng không hỏi ngươi cái này. Ta hỏi ngươi là tại sao nó bị cấm.”
Tên lái buôn ngơ một lát, đại khái hiểu được ta mới nhậm chức, lập tức tâm tình ổn định chút nhiều: “Nếu tiểu nhân nói ra, Đề đốc đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân một đường sống được không?”
“Nếu ngươi nói ra, thì còn cơ hội sống, còn nếu ngươi không nói, nói sao nhỉ, chết là chắc!”
Trò dọa nạt của ta vẫn còn chỗ dùng được, tên lái buôn sợ phát run: “Ta nói, ta nói! Phong Đô đại đế tự tay hạ lệnh cấm buôn bán bích yên la trong U đô, nghe đồn là mỹ nhân Tử Tiêu đề xuất thế, cũng không biết có đúng hay không…”
Thì ra, tên lái buôn này thuộc hộ chuyên bán bích yên la, mỗi tháng cố định hai lần, tuồn lậu bích yên la vào cho những nhà quan to chức lớn trong U đô. Những tên quỷ đứng trước cổng cũng đều là gia đinh ở các nhà quyền quý.
Yên la là loại lăng la lưu truyền từ dương gian đến âm gian. Màu tươi sáng lại mềm mại, nhìn từ xa, như làn khói nhẹ, nên được gọi như vậy. ( Yên: khói)
Làn váy như sương, vừa thực vừa ảo, đúng là hợp với thẩm mỹ quỷ chốn âm gian, thế nên yên la ở U đô cực kì được ưa chuộng. Thu hương, bàn kim, hồng tinh, nga hoàng, úc lam, nghê thường toàn là những màu quá tầm thường, không thể bì được với màu xanh lá tùng.
Kỳ thực, yên la xanh lá tùng mới là thứ lụa yên la có từ sớm nhất. Cái tên này còn có chút chủ ý.
Vi Ứng Vật từng tả một bài bài thơ về mỹ nhân: “Thượng hữu nhan như ngọc, cao tình thế vô trù. Khinh cư hàm bích yên, yểu điệu tự vân phù.”
Trên dung nhan tựa ngọc, thịnh tình khó đếm đong.
Bước chân đưa làn khói, yểu điệu tựa vầng mây.
Bích yên la, kỳ danh xuất phát từ câu “Khinh hàm cư bích yên, yểu điệu tự vân phù”. Nhưng không phải chỉ nói đến thứ lụa lăng la không hiểu sao bị cấm ấy, mà còn có hai chữ “Bích yên” phía sau.
Nhiều năm trước, khi hai người Phạm, Tạ còn sống, từ nhỏ đã kết nghĩa kim lan, huynh đệ tương thân. Nhưng trong một cơn thủy triều bão tố, Phạm Vô Cứu chết đuối dưới cầu Nam Thai. Tạ Tất An và hắn từng cùng nhau hẹn ước, nay thấy hắn rời đi, đau xót không nguôi, cũng thắt cổ dưới chân cầu. Diêm la vương cảm động bởi tình nghĩa của bọn hắn, cho bọn hắn làm Hắc Bạch Vô thường, cũng để bọn hắn làm âm soái câu hồn.
Tạ Tất An khi còn sống từng hứa hôn, đối tượng là thanh mai trúc mã kém hắn hai tuổi. Biết tin Tạ Tất An tự sát. Trúc mã cô nương cũng không nghĩ ngợi gì đi theo hắn luôn. Hai người gặp lại ở âm gian, cũng theo lẽ tự nhiên, hoàn thành hỉ sự tại âm gian, thành mối lương duyên người người hâm mộ.
Từ khi sinh ra đến khi chết, Vô thường phu nhân luôn hợp màu xanh, nhất là màu trời xanh bích mông lung tựa tiên nữ.
Bởi vậy, mỗi lần Vô thường gia lên dương gian làm công sự, sẽ luôn mua cho nàng vài cuộn Bích yên la. Những nữ quỷ U đô thấy nàng mặc lụa la này đẹp, cũng sai người tìm mua Bích yên la, về lâu về dài, Bích yên la cũng được bán tới âm gian.
Chỉ có điều, tên của Vô thường phu nhân này là Đại Duệ, cũng không phải cái tên Bích Yên trong miệng “đại gia” gọi sau này.
Bích Yên là một nàng khác, là ả hồ ly tinh ác độc phá hỏng Tạ Tất An và Đại Duệ.
Đại Duệ tựa làn khói, cười như sương sớm. Tay áo bay bay, thanh đạm trang nhã, phảng phất như Hoa tiên tử nơi cửu trùng lạc phàm trần. Mà Bích Yên dù tên Yên *, nhưng lại như ráng chiều, màu đỏ tươi nồng đậm, diễm lệ vô song, như thứ phấn son nung chẳng chảy.
Lần đầu tiên Vô thường gia nhìn thấy nàng, nàng đang ngồi trong khách sạn minh phủ ở Hồi Hồn phố, cùng một đám quỷ ăn mày mặt đối mặt, uống nước trà máu tanh tưởi. Nàng cầm trên tay một cái cân, đang định đặt thỏi vàng nhìn thì nhỏ nhưng nặng trịch lên, động tác lão luyện gạt quả cân, liếc mắt nhìn Tạ Tất An như không có gì đang xảy ra. Mùi phấn son nồng đậm, đứng cách mười bước cũng ngửi thấy.
Nếu không phải tự tay câu hồn muội muội nàng, Tạ Tất An tuyệt đối không đoán ra nàng vừa mới chết không bao lâu.
Nàng vốn tên Tất Yên, sinh tiền sinh ra trong gia đình thư hương, là một danh môn thiên kim tiêu chuẩn. Đáng tiếc sau đó phụ thân phạm vào tội hành văn, liên lụy cửu tộc, lúc đó toàn bộ Dương châu chỉ cần họ Tất đều bị mang đi chém đầu. Mẫu thân để nàng và muội muội trốn vào chuồng chó thoát đi, từ nay về sau đổi tên thành Bích Yên, sống lưu lạc qua ngày. Hai nàng khuê nữ lớn lên duyên dáng yêu kiều, chưa từng chịu khổ bao giờ, gặp đủ chật vật. Cuối cùng, một lần muội muội nàng bị bọn côn đồ khinh bạc, nàng đứng ra cứu muội muội, bản thân thì bị làm nhục sau lại bị đâm một nhát.
Người thường đều nghĩ gặp phải thứ chuyện ấy, không chết vì bị đâm cũng nên chết vì nhục nhã. Nhưng Bích Yên không chết, còn dọn đến kinh thành, trở thành đóa danh hoa đệ nhất kinh đô, trong vài năm dựa dẫm được kẻ có quyền thế, trèo cao dần lên, tung hoành quan trường lẫn thương trường, kiếm vào vô số ngân lượng.
Vẫn nói hồng nhan bạc mệnh, không nghĩ tới đóa tục hoa này cũng chẳng sống lâu. Hai mươi bảy tuổi, bệnh cũ của Bích Yên tái phát, chết.
Nghiệt lúc sinh tiền của nàng quá sâu, vừa đến cõi âm đã bị tống vào mười tám tầng địa ngục khoái hoạt tám năm. Sau khi ra ngoài, nàng mới biết muội muội vốn được gả cho mối tốt, kết quả mắc bệnh thương hàn, cũng từ trần. Sau khi tới địa phủ, số mệnh lại phi thường rệp mạt, bị gửi hồn vào thai súc sinh.
Bích Yên đi hỏi thăm, kẻ hạ lệnh câu hồn muội muội nàng là đầu lĩnh câu hồn, Bạch Vô thường.
Có điều, Bích Yên và ta không giống nhau, tình máu mủ đối với nàng mà nói, nhạt như nước. Dù là dương gian hay âm gian, nàng đều trải qua quá nhiều khổ ải, nghĩ cũng đã thông. Vậy nên khi có kẻ tìm nàng trao đổi, muốn nàng trả thù Bạch Vô thường, nàng hoàn toàn thái sơn bất động mà đẩy giá lên gấp mấy lần.
Kẻ kia trả tiền rất sảng khoái, Bích Yên mang về một bộ da người mới. Chiếu theo Vô Thường phu nhân Đại Duệ mà vẽ, thần thái lẫn vẻ ngoài giống hệt, dễ dàng giả mạo. Vì vậy, một lệ quỷ bệnh chết cứ thế trở thành họa bì, nhân lúc Đại Duệ đến tiệm cầm đồ, lẻn vào phòng Vô thường gia, bò lên giường, thừa lúc trời vảng tối, tắt đèn.
Khi Đại Duệ về nhà, vừa vặn nhìn thấy một màn này, không nói hai lời đến thẳng trước quỷ môn quan, uống canh Mạnh bà, qua cầu Nại hà, nhìn xuống Tam Sinh thạch, đem Vô Thường gia quên sạch không còn một mảnh, sống lại tiêu dao ung dung.
Bích Yên hoàn thành nhiệm vụ, tiếp tục gom góp tiền. Núi xanh vẫn đó, đâu sợ thiếu củi đốt. Một khi gom góp được tiền, hối lộ phán quan Diêm la, mua một cái thai tốt chuyển thế.
Đâu ngờ, Bạch Vô Thường tự mình làm chuyện bất nghĩa với thê tử, lại tìm đến cửa nhà nàng. Hắn uống say không còn biết gì, mắt đỏ lên: “Ta chỉ làm việc theo lẽ công bằng, sinh tử do trời, muội muội ngươi mệnh không tốt, đầu thai vào thai súc sinh, ngược lại thành tội của ta? Tốt lắm, ngươi mất muội muội, ta cũng mất thê tử.”
Hiển nhiên, hắn không biết gì về giao dịch kia. Bích Yên hít một hơi: “Nhìn ngươi cũng đáng thương. Như vậy đi, trước khi Vô thường phu nhân quay lại, ta làm thê tử ngươi, chăm lo ngươi sinh hoạt, coi như bồi thường ngươi.”
Bạch Vô Thường tất nhiên không nguyện ý để tâm nàng ta. Nhưng nàng thật sự tự ý dời đến nhà hắn, mỗi ngày nấu cơm giặt giũ cho hắn, thu xếp nhà cửa, làm một thê tử dịu dàng hiền huệ. Dù mới chỉ gặp nàng một ngày, đều phải biết nàng tuyệt đối không phải người hiền lành lương thiện. Bạch Vô Thường là Âm soái, không tiện ra tay. Đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, đây tuyệt đối là khuôn vàng thước ngọc.
Sau đó, mỗi kiếp Đại Duệ vẫn chưa từng xuống Quỷ môn quan, luôn luôn lướt thoáng qua cầu Nại hà rồi đi chuyển thế. Tạ Tất An chỉ là quan nhỏ, nếu bên trên ý tứ để nàng đầu thai, hắn cũng không có cách nào đưa được nàng vào Quỷ môn quan. May mắn môi kiếp đều là một thai tốt, hắn kiên nhẫn đợi chờ vô số thập niên.
Vô Thường gia tính tình cũng vô thường, cách trả thù người ta cũng vô thường. Mấy thập niên gần đây, mặt ngoài hắn cùng Bích Yên ân ái, nhưng hảo hữu của hắn đều biết, tính tình hắn ngày càng cổ quái, miệng ngày càng độc, cả người rét lạnh như khối băng.
Chuyện về sau, càng làm người ta nghĩ không ra.
Trăm năm trôi qua, không vì duyên cớ gì, Tạ Tất An viết một phong thư hưu thê cho Bích Yên, lí do là Đại Duệ sắp trở lại âm gian. Kỳ thực đó chỉ là cái cớ, cách lúc nàng ấy chân chính trở về, còn có một đoạn thời gian thật lâu.
Bích Yên nhận thư hưu thê, cùng hắn hảo tụ hảo tán, kịp lúc đem ngân lượng hối lộ nộp lên, đến cầu Nại hà đứng chờ đầu thai.
Vì sao Tạ Tất An nói dối, đến giờ vẫn là một câu đố.
Vì sao Bích Yên rơi xuống Nại hà, đến giờ vẫn là một bí mật.
Có nghe đồn rằng, nàng đứng ở bên cầu đến xuất thần, ngày đó tuyết rơi, đường trơn, quỷ đầu thai thì đông, có người đụng phải, nàng không cẩn thận nên rơi xuống sông. Cũng có người nói thành cầu Nại hà vốn rất cao, dù có trượt chân cũng không thể rơi xuống, trừ khi nàng đứng trên thành cầu, hoặc với hơn nửa người ra.
Bất luận vì sao, nước sông Nại hà chảy xiết, quỷ có lợi hại đến đâu rơi xuống cũng chịu hôi phi yên diệt. Tạ Tất An nghe tin lập tức chạy tìm người, nhưng không tìm lại được Bích Yên, chỉ vớt được nửa đoạn xương đùi, còn có cốt nhục rữa nát, chỉ còn một mảnh Bích yên la nổi trên mặt nước.
“Chuyện chính là vậy đó.” Tên lái buôn răng run cầm cập nhìn ta, “Chuyện này ngài ngàn vạn lần không thể để người khác biết được là ta nói. Xin ngài để cho tiểu nhân một con ngựa, cả xe lụa này ta xin tặng ngài..”
Ta căn bản không nghe thấy hắn nói gì, thầm nghĩ đến cây gậy đại tang của Vô Thường gia vừa dài vừa cứng, trắng hếu, bên ngoài quấn một đoạn lụa xanh, thình lình lạnh gáy.
Thấy ta không trả lời, tên lái buôn đến đường cùng, đanh mặt: “Đề đốc đại nhân, ta nghĩ thấu rồi. Sau này đợi ta cũng như Bích Yên bị nuốt trọn dưới dòng Nại hà, ngài thắp cho ta nén nhang trước linh vị cũng tốt rồi.”
Ta không nhẫn nại phất tay: “Được rồi, được rồi, ta sẽ không nhắc đến ngươi, ngươi bán xong đám lụa này, ta báo lại nó màu đỏ.”
Nghe hết chuyện ngắn của Tất An, cảm thấy như có tảng đá chèn trước ngực. Trở lại, nhìn hắn vẫn ngồi trong sảnh đường, cầm bút gạch gạch viết viết sổ sách, so với lúc trước không khác là bao. Vẫn nói bệnh tới thì nhanh mà đi thì khó, nhưng điểm ấy khó mà thấy trên người Tất An. Hắn không chỉ sắc mặt hồng hào, nhìn ta bước vào, còn nâng mắt, xỉa xói ta vài câu. Huống chi chuyện cũ của hắn cùng ta không có nửa phần quan hệ, nếu ta tự dưng ra an ủi thì đúng là chả có thể thống gì.
Cuối cùng cũng chỉ phấn phó bọn nha hoàn chuẩn bị nước tắm, sau đó đi nghỉ.
Dưới mành hoa, đêm mưa chợt ngơi. Ta thoải mái ngâm mình trong phòng tắm, bỗng nghe tiếng gõ cửa khách khí. Tưởng nha hoàn đem nước nóng đến, nên đồng ý để nàng đi vào. Không nghĩ tới nha hoàn xách nước nóng vào, phía sau nàng lại có thêm một Hoa Tử Tiêu. Cái này thực sự là, làm tiểu tâm tình cả hôm nay của ta nhất thời tan thành mây khói, toàn bộ kẹp đuôi rụt cổ, núp dưới thùng gỗ không nhúc nhích: “Tử Tiêu, chàng đến làm gì?”
Nha hoàn đứng một bên, hai mắt lộ vẻ hâm mộ: “Hoa công tử và tiểu thư đúng là phu thê tình thâm.”
Ta xấu hổ đến mức muốn chết đuối trong thùng tắm.
Một lát lâu sau, nha hoàn mới đi, ta hoàn toàn biến thành khối đá tảng, Hoa Tử Tiêu vẫn như cũ không phát giác, ở bên phục vụ ta đến chu đáo, bảo ta tắm sạch thì nói hắn biết. Ta kéo dài đến nửa canh giờ, nước cũng sắp lạnh, mới nhịn không được nói nhỏ: “Ta muốn ra ngoài.:
Vốn là ám chỉ hắn mau rời đi, hắn lại giang khăn tắm, ý bảo ta đứng dậy.
“Này, này không hay đâu.” Ta vùi trong nước càng sâu.
Hoa Tử Tiêu cười khẽ: “Nương tử, nàng như thế nào ta cũng thấy hết rồi, sao giờ vẫn khách sáo.”
Nhưng mà, ta biết lưỡng lự càng lâu càng khó xử. Dứt khoát đã làm thì làm cho xong, nhắm mắt, hai tay che che giấu giấu, run lẩy bẩy đứng lên. Hắn không hề chần chừ, dùng khăn bọc ta bên trong, ôm cả người ta bế ra ngoài, ngồi bên ghế. Hắn thắt đai như ý cho ta, dùng khăn theo chân nhỏ, lau từ đầu ngón chân.
Đêm khuya đốt hương, mộng vờn song cửa, hàng mi dày của hắn ánh trùm trong ánh nến vàng kim, dưới ánh quang, gương mặt tĩnh mịch mà rõ nét. Nhịn không được lén nhìn hắn, ánh mắt không tự chủ chuyển qua đôi môi hắn. Hắn vẫn thủy chung nghiêm túc mặc y phục cho ta, không loạn tay đụng chạm, bộ dáng chính trực như thế, ngược lại làm trong lòng ta nảy sinh mấy ý nghĩ xấu xa.
Ta hôn một cái trên mặt hắn. Hắn nảy mắt, quay đầu nhìn ta. Rốt cuộc ta không nhịn nổi, tiến tới hôn lên bờ môi hắn. Cái hôn nhẹ như lông ngỗng ấy không biết lấy dũng khí từ đâu, theo khí lực cả người rút đi. Hắn phản ứng lại cực nhanh, lập tức hôn triền miên đáp lại.
Mặc cho xiêm y rơi xuống, thể xác cũng như tâm hồn, nóng lên như lửa đốt. Hoa Tử Tiêu tay nâng mái tóc ẩm ướt của ta, nước ngấm trên xiêm y hắn. Hơi thở hắn dồn dập, nhưng giọng nói vẫn ôn nhã: “Ta biết vợ chồng nên cử án tề mi*, thời thời khắc khắc nhớ kỹ, vừa rồi quá lỗ mãng, nương tử cũng không dễ chịu mỗi ngày cùng ta như vậy…”
( Cử án tề mi: tôn trọng lẫn nhau.)
“Làm chuyện lỗ mãng…” Nửa câu đầu nói xong, ta biết rõ, máu tử cổ đã vọt hết lên mặt, gương mặt nóng hổi, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục nhỏ giọng: “Nếu là cùng chàng, không có gì không thích hợp.”
Hoa Tử Tiêu sửng sốt, giữa chúng ta không một ai lên tiếng.
Cũng may đêm đã khuya, ngoài cửa viện sâu vắng vẻ, tiếng mưa rơi lãng đãng, tự nhiên cũng ngăn nhàn nhân xuất bộ.
Phúc chốc, hai mắt hắn chuyển dịu dàng.
“Mị Mị, trước nay ta luôn biết thương hương tiếc ngọc.” Hắn bên tai ta khẽ nói, tay vốn đặt trên nút đai như ý, thuận thế kéo xuống.
Ban đầu ta còn nghĩ, Hoa Tử Tiêu đúng là tiên nhân, rất hiểu đạo quân tử, lấy tĩnh tu thân, lấy kiệm dưỡng đức. Ta và hắn rõ ràng đã thành thân, nhắc đến chuyện ấy mà hắn vẫn như cũ nho nhã lễ độ, dường như hơi xúc phạm ta. Nhưng quá gần nửa đêm, hắn ôm ta từ phòng tắm về phòng ngủ, ta mới ý thức được, hắn đúng là mồm nói đạo đức, trong bụng thì nham hiểm! Nói bao nhiêu lời vô nghĩa êm tai, chính là để ta cam tâm tình nguyện để hắn không bằng cầm thú làm.. Hơn nữa, làm ra dạng ấy rồi, hắn còn ra vẻ tử tế nói: “Thực xin lỗi, là ta quá thô lỗ.”
Nhìn xem, cái kẻ trong bụng có cả đầm mực kia sống đến là tự tại, thô tục, hạ lưu, ô uế, không ra thể thống gì, không có liêm sỉ, một chữ “thô lỗ” sơ sài liền xong.
Sau đấy, hắn cùng ta đề chữ đêm xuân, ngắm hoa thưởng nguyệt __ ai lại có tâm tư đi ngắm mặt trăng tròn như cái bánh chứ? Trước phải cứu gân cốt của ta đã… Đúng là, ta đối với hắn hiểu biết vẫn còn nông cạn.Hắn đề bút xong, cũng không gục luôn ngủ, mà nửa đè trên người ta, ngón tay quấn quít lọn tóc của ta, hôn lên xương quai xanh.
Ta bỗng tỉnh ngộ, hắn bày trò nho nhã như vậy nửa ngày, hóa ra là để ta nghỉ ngơi thêm chốc lát.
Dù ta có là thần tiên, cũng không chịu nổi lăn qua lăn lại như thế. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, ta như nhìn thấy Hoa Tử Tiêu, hay là Dương Vân, đến cùng thì đó là ai, ta cũng không phân biệt nổi. Chỉ nhớ mang máng, chính mình nhìn thấy trên tiên sơn mây mù, sương khói trùng trùng, một toán tiên nhân tóc bạc từ gác Ngọc Vũ lâu hạ xuống, kẻ không nhiễm khói lửa trần gian nhất, lại để một đầu tóc đen.
Bích ngọc hoa nở mãn linh sơn, mỏng như sương, làm tôn thêm tiên ấn hình thoi màu tín giữa trán hắn. Hắn trên lầu phượng gác son nhìn xa xa về phía ta, mở miệng, thanh âm vang bên tai: “Kỳ hạn mười năm hết, nàng cứ yên tâm đi đầu thai. Ta sẽ chờ nàng, dù trời cao không như ý nguyện, nàng có quên ta cũng không sao. Không biết đợi đến bao lâu, nhưng ta vẫn sẽ đợi.” Hắn thở dài, “Thế sự mấy khi lưỡng toàn? Chỉ cảm kẻ cuồng si mong mà chẳng tới..”
Đáng tiếc ta ngủ quá sâu, làm sao cũng không dậy nổi. Đến cuối cùng, cũng không biết rốt cuộc là thực hay ảo.
Đêm tân hôn say mèm, vẽ tranh cũng động tình, hoàn cảnh cũng chỉ là cái cớ, còn có phần cưỡng ép. Đêm nay qua đi, ta và Tử Tiêu ở trên giường đủ hai ngày hai đêm, từ đầu đến cuối mây mưa ngổn ngang, quần áo xốc xếch, cuối cùng cũng ngừng.
Đầu giường treo màn trắng đề tranh chữ thủy mặc, quân tử phong lưu nằm trên giường, nhưng toàn làm chuyện chẳng “cao quý” gì. Có câu nói: “Môi rượu thơm, tay hằn vệt, an giấc ngủ bên vạn người.” mười hai chữ ngắn ngủi, nói lên cả nam nữ tình ý. Cái gọi là quấn quít đậm sâu, thì ra chẳng phải chỉ mỗi trong thời khắc mây mưa hoan lạc.
( “Tửu hương thần, trang ấn tí, ức cộng nhân nhân thụy.”
Đoạn này đúng là hack não vì bài Canh lậu tử của Triệu Trường Khanh này chưa được dịch nên phải mò tiếng Trung rất đau khổ, thơ cổ nhiều nghĩa tớ phải tra cả phần phân tích thơ ra dịch:”(. Bài thơ này nói về tương tư đôi lứa khi li biệt. Miêu tả người con gái khi tiễn người yêu, uống ly rượu thề, hương rượu đọng trên môi nàng. Cắt máu để thề với người yêu, vết sẹo lưu trên cánh tay. Vì vậy khi người lang quân đi xa, nhớ về nàng yêu kiều lại thủy chung tình nghĩa, lòng an tâm say ngủ.)
Hoa Tử Tiêu nâng bầu rượu, nhấp một ngụm, xích lại mớm rượu vào miệng ta, hắn vén tóc đen của ta, từ sau người lưu lại trên lưng ta từng vết đỏ, chưa từng khăng khít như vậy với một ai, dù trong say ngủ, cũng phải khoác chân trên người hắn. Ban đêm trời trở lạnh, run cả người, dựa vào hắn như lẽ tự nhiên. Hai người tóc dài như mây, xiêm y nửa tuột, toàn bộ quấn tại một chỗ. Da thịt khẽ chạm, hắn sẽ duỗi thẳng tay, đem ta kéo vào ngực, ôm ấp tiếp tục say giấc.. Cái gọi là gần mực thì đen, quá nửa là chỉ loại người hèn kém như ta. Trải qua hai đêm này, ta không những không cảm thấy xấu hổ, còn có chút không muốn rời xa Tử Tiêu. Cũng may Tử Tiêu tính tình điềm đạm, ban ngày cũng không vượt phép, chỉ đêm đến lại cùng ta chung giường.
Yêu đương hỏng việc, cái này cũng không phải nói dối. Có lẽ những ngày này một lòng quấn quít bên Tử Tiêu, trong mắt ta, mọi người mọi chuyện khác đều không có gì thay đổi, nên cũng chưa từng lưu tâm.
Thời gian như thoi đưa, rằm tháng bảy đã đến. Âm dương hai chốn hỗn loạn, giết người đoạt hồn ở cõi dương, nhảy sông trèo cầu ở cõi âm, thất hồn lục phách bay đầy trời. Loại chuyện này, cũng dần thành thói quen. Thế nhưng, nghe thấy tên quỷ hô to, Vô Thường gia nhảy Nại hà, ta thật lâu mới phục hồi tinh thần. Vốn nghĩ Vô Thường gia này là nói Phạm Vô Cứu, bởi hắn trước nay dở dở ương ương, tự dưng nhảy sông tìm vui nghe cũng hợp lý. Nhưng khi ta theo toán lớn quỷ ra khỏi U đô, nghe bên ngoài mồm năm miệng mười, gọi Thất gia, Thất gia, trong lòng chợt trầm xuống.
Đợi ta chạy đến bên cầu Nại hà, nơi ấy Hắc Vô Thường đang quỳ trên mặt đất khóc đau đớn. Một đám quỷ tốt quan phủ đi thuyền ra sông, vớt những mảnh vải trên mặt nước. Trên sông không có lấy nửa bóng dáng Tất An, nhưng lại trôi nổi chiếc mũ của hắn. Cây đại tang không nhìn thấy, tuyết y Bạch Vô Thường luôn mặc lại cùng Bích yên la quấn tại một chỗ, theo dòng nước đỏ ngầu dập dềnh.
Ba ngày từ khi Tất An chết, âm gian không một động tĩnh, dương gian lại nổi một trận tuyết lông ngỗng lớn. Bách tính trong kinh thành đồn nhau có oan tình, nên lại lần nữa nhốn nháo đến mức trên dưới không yên. Quỷ dưới âm gian lại đều biết, cái chết của Vô Thường gia không phải oan án. Khi đó trên cầu, quỷ cũ quỷ mới không một ai không nói hắn tự mình nhảy vào, không có người ép hại.
Phạm Vô Cứu đau như cắt ruột, không còn tâm tình làm việc, Diêm la vương điều Hắc Bạch Vô Thường tạm chức, đồng thời thông báo cho Phong Đô đại đế, đắp bia công trạng cho Tất An, chuyện này tạm lắng xuống.
Trong nhà, đại gia cũng rầu rĩ một hồi, xử lý hậu sự của Tất An. Khi ta thu dọn di vật trong phòng hắn, thấy dưới nghiên mực lộ ra trang giấy, bình thường Tất An dùng kiểu chữ Thảo, nét chữ có vài phần cuồng loạn. Đề khoản ghi mới viết gần đây, nét chữ càng ngông cuồng hữu lực, không còn cản trở: “Thượng hữu nhan như ngọc, cao tình thế vô trù. Khinh cư hàm bích yên, yểu điệu tự vân phù.”
Mấy ngày sau, ta và Tử Tiêu cũng không nói chuyện nhiều. Một tối nửa đêm, tự dưng khóc nức nở một hồi, không rõ là vì sao nữa. Tử Tiêu đại khái biết ta khổ sở trong lòng, chỉ lặng lẽ ôm ta, đến tận hừng đông.
Lại qua một đoạn thời gian, thai của muội muội trạng nguyên mà cha chiếm cũng sắp sinh, ông suy tính chuẩn bị đầu thai. Ta và Tử Tiêu tiễn cha đến cầu, Tử Tiêu đứng phía sau. Cha nâng chén, ta phất tay chặn lời, giục ông uống canh mạnh bà.
“Vi phụ trừ thói xấu lớn ham cờ bạc, còn có hai thói xấu nhỏ, một là cổ hủ, hai là đa nghi nặng.” Cha đưa mắt nhìn Hoa Tử Tiêu phía sau ta, híp mắt, ” Mặc kệ Hoa Tử Tiêu biểu hiện ra sao, vi phụ thấy rồi có ngày hắn cũng thấy chán thôi. Con nói xem đường đường một đại nam nhân, vẽ tấm da còn đẹp hơn cả cô nương, kiểu này thể nào tâm hồn cũng vặn vẹo.”
Ta lắc lắc tay cha, cố gắng giải vây cho Tử Tiêu: “Cha, cha cứ nghĩ chàng tiêu cực thế. Đâu phải cha không biết, Tử Tiêu vốn lớn lên là cái dạng này, bộ da hiện tại cũng chỉ vẽ theo dáng vẻ chàng khi ở tiên giới thôi. Quan trọng là chàng đối xử với con rất tốt, thế là đủ rồi. Lần này cha an tâm đi tìm nương, đừng để lỡ mất lại đuổi không kịp.”
“Nhìn con xem, lấy chồng như bát nước hắt đi. Có trượng phu không cần cha nữa à?”
“Con đâu dám.” Ta thè lưỡi.
“Cũng tốt, cũng tốt. Nhìn con hiện tại vui vẻ như vậy, vi phụ cũng yên tâm đi lâu.” Cha vỗ vai ta, lại khẽ thở dài.
Thực ra, trong lòng cha càng rõ so với ta, lần từ biệt này, sau này ở luân hồi, chúng ta sẽ biến thành ngươi dưng. Tình cha con giữa chúng ta, dừng lại ở đây. Có điều cha trước nay không phải kẻ thương xuân tiếc thu, vỗ vỗ vai ta, dặn dò vài câu, uống canh, xoay người qua cầu. Không một lời từ biệt, không một cái ngoảnh đầu.
Hoa Tử Tiêu nhẹ nhàng nắm tay ta, có vài phần an ủi tâm tình. Trong lòng ta có chút dày vò, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn hắn cười: “Tuy nói thế này hơi ích kỉ, nhưng đến phút này, ta lại mong cha đầu thai sai, đảo mắt bị đem nấu canh rồi quay lại.”
“Đời người tan hợp tựa phù vân, nếu có duyên, ắt sẽ gặp lại.” Hoa Tử Tiêu đem tay ta nắm càng chặt, thanh âm cũng càng thêm dịu dàng, “Mị Mị, không cần miễn cưỡng.”
Ta gật đầu, lại phát hiện hắn vừa ôm ta, quỷ trên dưới cầu đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm. Mặt già nua thoáng cái không có chỗ giấu, vừa định đẩy hắn ra, lại nghe thấy một giọng nói lẳng lơ ẻo lả bay đến: ” Nhìn các ngươi một đôi tình thương mến thương, đúng là không sống phí khắc nào nhỉ, ngày rộng tháng dài, ra đến cửa cũng ôm ôm ấp ấp.”
Ta và Hoa Tử Tiêu quay đầu. Quả nhiên, người tới là Nhan Cơ, phía sau là Thiếu Khanh. Nhan Cơ hiếm khi không che giấu đám đuôi của hắn, chín cái đuôi trắng như cây phất trần đong đưa. Làm người nhìn chúng ta tự nhiên càng nhiều. Hoa Tử Tiêu lại vẫn nhã nhặn, nhìn bọn hắn cười: “Nhan công tử, Thang vương gia, sao hai người lại tới?”
“Đến tiễn nhạc phụ, kết quả lại không đến kịp. Ài, xem ra lại đi về thôi, ta cũng không muốn ngắm các ngươi tình nồng ý mật.” Nhan Cơ giơ ngón tay chỉ Thiếu Khanh, “Có điều, tiểu Vương gia có chuyện muốn nói với các ngươi đấy.”
Ta nói: “Thiếu Khanh, chuyện gì vậy?”
Thiếu Khanh quét mắt nhìn ta, quét mắt nhìn Hoa Tử Tiêu, cuối cùng đem ánh mắt chuyển lại trên người ta: “Phu nhân, ta cũng sắp phải đầu thai.”
“Gì cơ?” Ta còn tưởng chính mình nghe lầm.
“Ta có thể nói chuyện riêng với nàng không?” Thiếu Khanh nói, ánh mắt lại nhìn Hoa Tử Tiêu.
“Nhan công tử, trong quỷ môn quan có bán bánh bao vừng, đó là món nương tử thích ăn. Chúng ta đi mua cho nàng hai cân.” Hoa Tử Tiêu rất tự giác, kéo Nhan Cơ đi.
Xuôi dòng vong xuyên thuyền như lá, dáng kiều trong nước mông lung. Thiếu Khanh nhìn bọn hắn đi xa, đôi mắt trong suốt nhìn sang: “Thực ra, nàng và Hoa Tử Tiêu đêm thành thân, đã động phòng, đúng không?”
Thiếu Khanh trước nay luôn vào thẳng vấn đề, nhưng bộ dạng nghiêm túc như thế, đã lâu rồi không thấy.
Ta hơi sửng sốt, thành thật gật đầu: “Xin lỗi, ta nói dối.”
Thiếu Khanh khẽ thở dài, cười khổ nói: “Ta vẫn luôn giả ngu, tại sao không thể ngừng ảo tưởng, tại sao không thể ngừng tự lừa mình dối người?”
“Thiếu Khanh..” Ta ngập ngừng, đem những lời vô nghĩa đều nuốt xuống, “Vậy nên, lần này chàng muốn đi đầu thai, không phải vì giận dỗi?”
“Ừ.”
“Cũng tốt. Ta biết chàng không phải rất thích ở cõi âm gian này, tính tình của chàng cũng không hợp lưu lại ở đây. Đầu thai chuyển kiếp vào thai tốt, tiếp tục mệnh Vương gia của chàng, cũng không gì tốt hơn.”
“Nàng muốn ta đi như vậy, là vì muốn tốt cho ta sao?”
“Ta tất nhiên không muốn chàng rời đi.”
Câu phía sau ấy ta không nói ra. Nếu đổi lại là Hoa Tử Tiêu hay Tạ Tất An, bọn hắn nhất định sẽ không dông dài, đến điểm dừng thì dừng. Nhưng Thiếu Khanh không phải người như thế, hắn quá thẳng thắn: “Nhưng ở lại, cũng là lãng phí thời gian của ta phải không? Bởi nàng sẽ không bao giờ để Hoa Tử Tiêu đứng ngoài nữa.”
Ta thở dài, rốt cuộc cam chịu.
“Mị nương, quen nàng càng lâu, ta càng không thể nhìn thấu nàng. Nàng coi trọng ở hắn điểm nào nhất?” Hắn dừng một chút, “Nếu nói trước đây nàng thích Dương Vân, là bởi vì hắn cứu nàng, là vì hắn anh hùng khí khái, ta còn hiểu được. Còn Hoa Tử Tiêu, hắn ngoài trừ vẻ ngoài đẹp đẽ, còn có cái gì?”
Ta lắc đầu: “Chàng nhầm rồi. Lớp da ấy cũng chỉ là thứ hắn vẽ lên.”
“Đúng vậy, hắn là quỷ Họa bì từ địa ngục Vô gian, không thể cùng nàng chuyển thế, không thể cho nàng cả đời hạnh phúc. Ta nói khó nghe, nàng và hắn thậm chí không thể sinh nhi dưỡng dục. Nàng tự nguyên vì hắn vĩnh viễn lưu lại nơi âm tào địa phủ không thấy mặt trời này, cùng hắn trọn đời không siêu sinh sao?”
“Đi một bước tính một bước. Thiếu Khanh, đừng hỏi nhiều nữa.”
“Đúng vậy, là ta lắm miệng. Ta vốn dĩ không nên hỏi nhiều.” Ánh mắt Thiếu Khanh lóe lên nhìn dòng vong xuyên, “Nàng biết ta là người thích hợp với nàng nhất, cũng là người có khả năng đem đến cho nàng hạnh phúc nhất. Nhưng nàng lại chọn một con đường mù mịt. Chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể chúc nàng hạnh phúc.”
Đáy lòng ta thở dài một tiếng, ngay cả lời “đa tạ” giản đơn cũng không nói nên lời: “Bao giờ chàng đi đầu thai?”
“Đêm nay, giờ Tý canh ba.”
Ta giật mình: “Nhanh vậy sao?”
“Đúng, nhưng lần này không phải làm Vương gia, là Thái tử.” Thiếu Khanh nở nụ cười, nhưng nhìn hắn lại không có loại đắc ý như lời nói.
“Nhất chàng nhé, thai tốt như vậy cũng đầu thai vào được.” Ta cũng cười, khẽ vỗ vai hắn, “Tối ta đến tiễn chàng.”
“Khỏi, ta không thích cảnh chia ly. Nàng mà đến, vậy nhất định phải cùng ta đầu thai, làm thái tử phi. Tối cùng ta ăn một bữa chia tay, dành nhiều thời gian ở bên phu quân chân chính của nàng thôi.” Hắn giữ chặt vai ta, tựa như lúc trước, “Đi thôi, chúng ta về nhà trước.”
Một hồi cơm canh vô vi, bầu không khí cũng bình bình đạm đạm, sau đó Nhan Cơ và Thiếu Khanh vẫn trước sau như một, tự trở về phòng. Nhan Cơ nói cả nhà cũng đi hết rồi, hắn không có hứng thú ở đây làm nền cho ta và Hoa Tử Tiêu, định dọn ra ngoài ở. Vậy nên cả buổi tối, ta đều nghe thấy tiếng hắn sai sử gia nhân thu dọn đồ đạc, thi thoảng còn chen tiếng cãi nhau với Thiếu Khanh.
Giờ Tý, đêm khuya dần tĩnh lặng.
Ta nghe tiếng Thiếu Khanh không kiên nhẫn đuổi Nhan Cơ về, sau đó là tiếng đóng cửa vang.
Tất An không còn, Cha đầu thai, Thiếu Khanh qua cầu, Nhan Cơ cũng sắp dọn đi. Vốn một nhà náo nhiệt, một đêm người đi nhà trống. Ta vùi cả người trong ngực Hoa Tử Tiêu, ôm hắn thật chặt.
“Tử Tiêu.” Giọng ta hơi khàn khàn, “Giờ ta chỉ có mình chàng.”
Hắn nhè nhẹ vỗ về lưng ta: “Ta biết. Nàng từ cái gì cũng có, trở thành chỉ còn mình ta.”
Nghe hắn nói, vành mắt ta có chút ẩm ướt.
Ngón tay hắn dọc sống lưng ta, lướt trên gò má, trong bóng đêm, tinh tế mơn trớn từng đường nét trên khuôn mặt ta: “Nhưng với ta lại là may mắn, từ không có gì cả, giờ đã có nàng.”
Lệ trong hốc mắt trào lăn.
Lựa chọn như thế, tuy sẽ tịch mịch, nhưng sẽ không hối hận. Ta không biết mình có thể kiên trì đến đâu, nhưng hiện tại, dù vẫn là quỷ, nhưng cũng phải cùng hắn làm quỷ phu thê thật dài thật lâu.
Về phần chuyện của mười năm sau, mười năm sau rồi hãy nói.
Ngoài song cửa khói mây bảng lảng, hoa rụng hương tàn.
Khoảng khắc ấy, ta chợt nhớ tới cha ở trên cầu, nói câu cuối cùng với ta: “Còn nhớ rõ ban đầu vi phụ an bài cho con ba phu quân, để con rút thẻ không, thực ra là ý tứ của Tạ công tử.” Còn có vài lời nữa, cha chưa nói hết, ta lại thoáng có phần minh bạch.
Lần rời đi này của Tất An, thật ra cũng hợp với danh hào của hắn: Đời người ngắn ngủi, thế sự vô thường. Vòng một vòng lắn, đại khái chính hắn cũng sẽ không đoán được, kết quả, hắn sẽ giống như Bích Yên, đều tại dòng Nại hà này hóa thành mây khói.
Bích Yên, Bích Yên, bước chân nhẹ tựa khói, yểu điệu tựa vầng mây.
Chỉ là đến cùng, không biết trong lòng Vô Thường gia, “yểu điệu” là chỉ người thích thứ lụa Bích Yên kia, hay nữ quỷ tên Bích Yên nọ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!