Chương 3: Bãi tha ma khu phía tây.
Tiểu Tuyết đã ngất đi, có lẻ con bé vừa đói vừa hoảng sợ, nhìn dáng vẻ con bé nếu cứ tiếp tục như thế này thì con bé chỉ sống thêm khoảng 24h nữa thôi.
U Lang đỡ con bé ra khỏi ông lão, hắn mở 1 một dinh dưỡng tổng hợp rồi pha thêm một ít nước pha loãng cho con bé uống.
Hắn lại đến thi thể ông lão lấy tấm thẻ màu đen trên cổ ông ta. Sau đó hắn cũng chậm rãi mở một hộp dinh dưỡng tổng hợp ra ăn. Hắn cũng đã mất rất nhiều thể lực khi chiến đấu sinh tử với Huyết tử và Hầu tử.
Nữa ngày sau, Tiểu Tuyết tỉnh lại, dường như con bé vẫn chưa hoàn hồn và chấp nhận sự thật ông lão đã chết. Con bé bỗng chốc lại khóc thúc thích.
U Lang lanh lùng mở đôi mắt nhàn nhạt nói. “ này cô bé đừng khóc nữa. Cho dù cô có khóc tới chết thì ông cô cũng không sống lại đâu. Hãy nghe lời ông cô, ngoan ngoãn mà sống cho tốt”.
“ hức hức! nhưng ông ông! ! hu hu hu hu” cô bé vừa mới lên tiếng lại nghên ngào khóc nức nở.
“ để ta kể cho cô một câu chuyện, chuyện về ông của cô!
Hôm qua truc lãnh lương thực về. Có hai tên một tên lùng và một tên cao bọn chúng đang vây đánh ông cô. Cô có biết bọn chúng đánh ông cô vì cái gì không? Vì cái đống lương thực dưới chân cô kìa.
Tại sao ông cô có chết vẫn không buông ? không phải vì mạng sống của cô hay sao? Nếu ông ta ngoan ngoãn giao lương thực ra thì ông ta đâu có chết.? Cô hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Tiếp tục mạnh mẽ mà sống tiếp hay tiếp tục nhu nhược mà chết đi một cách vô nghĩa, đễ lãng phí sự hy sinh của ông cô.”
Từng lời, từng lời nói của U Lang cứ như kim châm đâm vào tận trong tim của Tiểu Tuyết, nàng quá nhỏ, thật sự quá nhỏ để chấp nhận sự thật đáng buồn này.
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó hắn đưa tấm thẻ của ông lão cho con bé. “ đây là di vật của ông cô. Hãy cầm lấy, nó rất quý giá đấy”
Ông cô cũng đã chết nữa ngày rồi. nếu không mau sớm đi chôn cất thì chắc có lẻ nó sẽ nhanh chóng hôi thối đấy.” hắn lạnh lùng đi ra ngoài, đi về phía bãi thây ma.
Còn Tiểu Tuyết thì vẫn đang còn ngồi ngây ngốc nhìn thi thể ông lão.
“ thật là một co bé ngây thơ, thời gian tiếp theo phải cố vất vả nhiều hơn nữa rồi.!” U Lang chậm rãi đi về bãi tha ma.
2 tiếng sau hắn quay lai trên người hắn lấm lem bụi đất.
Tiểu Tuyết giờ đã nít khóc, hai đôi mắt cô bé sưng húp.
“ này Tiểu Tuyết! Tôi nghĩ cô nên buông ông cô ra! Chúng ta cần phải an táng ông ấy! nếu không….” U lang hắn đây thì dừng lại bởi vi Tiểu Tuyết đã đứng lên, nó lấy cây kéo củ kỹ bắt đầu cắt tỉa gọn gàng mái tóc bù xù của ông.
Nàng không còn khóc nửa đôi mắt nàng đỏ hoe, nhưng trong ánh mắt Tiểu Tuyết hiện lên một sự kiên quyết.
“ anh ơi! Anh có thể giúp em chôn cất ông được không! Một mình em làm không nổi!” Tiểu Tuyết rụt rè nói với U Lang.
Hắn chỉ lạnh lùng ừ một tiếng rồi vác thi thể ông lão chầm chầm ra ngoài bãi tha ma, còn Tiểu Tuyết chầm chậm theo sau.
30 phút sau, U Lang cùng Tiểu Tuyết cũng đã tới nơi. “ Bãi Tha Ma “ khu Tây tầng 155 là một nơi u tối nhất, không có bất kỳ một tia ánh sáng nào cả, tạo cho con người ta một cảm giác cực kỳ nguy hiểm và bất an, nhưng đối với U Lang lại khác. Đây là nơi hắn sinh sống hơn 11 năm từ khi hắn lên 7 tuổi. hắn rành rọt từng nơi trong bãi tha ma này. Đây chính là địa bàn của hắn.
Hắn vổ nhẹ vào lưng Tiểu Tuyết “ yên tâm đi đây là nơi ta sống rồi mọi thứ ngươi sẽ quen thôi!”
Tiểu Tuyết không nói gì thêm, nàng chỉ nhẹ nhành nắm bàn tay thô gầy của hắn. hai thân ảnh một lớn 1 nhỏ di chuyển trong bãi tha ma.
“ tới rồi!” U Lang lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh. Trước mặt hắn là một cái hố nhỏ dài 2m sau 1m rộng 1m.
“ cô có muốn ta giúp hay là cô tự an táng cho ông lão !” hắn âm trầm nói.
“ cám ơn anh rất nhiều! em tự mình làm được rồi. anh có thể tránh mặt chổ khác được không em muốn ờ cùng với ông một lúc” Tiểu Tuyết nhỏ nhẹ nói
Hắn không nói gì chỉ lẳng lặng đi về phía xa xa. Nơi đây chỉ còn lại hai ông cháu Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết đã ngất đi, có lẻ con bé vừa đói vừa hoảng sợ, nhìn dáng vẻ con bé nếu cứ tiếp tục như thế này thì con bé chỉ sống thêm khoảng 24h nữa thôi.
U Lang đỡ con bé ra khỏi ông lão, hắn mở 1 một dinh dưỡng tổng hợp rồi pha thêm một ít nước pha loãng cho con bé uống.
Hắn lại đến thi thể ông lão lấy tấm thẻ màu đen trên cổ ông ta. Sau đó hắn cũng chậm rãi mở một hộp dinh dưỡng tổng hợp ra ăn. Hắn cũng đã mất rất nhiều thể lực khi chiến đấu sinh tử với Huyết tử và Hầu tử.
Nữa ngày sau, Tiểu Tuyết tỉnh lại, dường như con bé vẫn chưa hoàn hồn và chấp nhận sự thật ông lão đã chết. Con bé bỗng chốc lại khóc thúc thích.
U Lang lanh lùng mở đôi mắt nhàn nhạt nói. “ này cô bé đừng khóc nữa. Cho dù cô có khóc tới chết thì ông cô cũng không sống lại đâu. Hãy nghe lời ông cô, ngoan ngoãn mà sống cho tốt”.
“ hức hức! nhưng ông ông! ! hu hu hu hu” cô bé vừa mới lên tiếng lại nghên ngào khóc nức nở.
“ để ta kể cho cô một câu chuyện, chuyện về ông của cô!
Hôm qua truc lãnh lương thực về. Có hai tên một tên lùng và một tên cao bọn chúng đang vây đánh ông cô. Cô có biết bọn chúng đánh ông cô vì cái gì không? Vì cái đống lương thực dưới chân cô kìa.
Tại sao ông cô có chết vẫn không buông ? không phải vì mạng sống của cô hay sao? Nếu ông ta ngoan ngoãn giao lương thực ra thì ông ta đâu có chết.? Cô hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Tiếp tục mạnh mẽ mà sống tiếp hay tiếp tục nhu nhược mà chết đi một cách vô nghĩa, đễ lãng phí sự hy sinh của ông cô.”
Từng lời, từng lời nói của U Lang cứ như kim châm đâm vào tận trong tim của Tiểu Tuyết, nàng quá nhỏ, thật sự quá nhỏ để chấp nhận sự thật đáng buồn này.
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó hắn đưa tấm thẻ của ông lão cho con bé. “ đây là di vật của ông cô. Hãy cầm lấy, nó rất quý giá đấy”
Ông cô cũng đã chết nữa ngày rồi. nếu không mau sớm đi chôn cất thì chắc có lẻ nó sẽ nhanh chóng hôi thối đấy.” hắn lạnh lùng đi ra ngoài, đi về phía bãi thây ma.
Còn Tiểu Tuyết thì vẫn đang còn ngồi ngây ngốc nhìn thi thể ông lão.
“ thật là một co bé ngây thơ, thời gian tiếp theo phải cố vất vả nhiều hơn nữa rồi.!” U Lang chậm rãi đi về bãi tha ma.
2 tiếng sau hắn quay lai trên người hắn lấm lem bụi đất.
Tiểu Tuyết giờ đã nít khóc, hai đôi mắt cô bé sưng húp.
“ này Tiểu Tuyết! Tôi nghĩ cô nên buông ông cô ra! Chúng ta cần phải an táng ông ấy! nếu không….” U lang hắn đây thì dừng lại bởi vi Tiểu Tuyết đã đứng lên, nó lấy cây kéo củ kỹ bắt đầu cắt tỉa gọn gàng mái tóc bù xù của ông.
Nàng không còn khóc nửa đôi mắt nàng đỏ hoe, nhưng trong ánh mắt Tiểu Tuyết hiện lên một sự kiên quyết.
“ anh ơi! Anh có thể giúp em chôn cất ông được không! Một mình em làm không nổi!” Tiểu Tuyết rụt rè nói với U Lang.
Hắn chỉ lạnh lùng ừ một tiếng rồi vác thi thể ông lão chầm chầm ra ngoài bãi tha ma, còn Tiểu Tuyết chầm chậm theo sau.
30 phút sau, U Lang cùng Tiểu Tuyết cũng đã tới nơi. “ Bãi Tha Ma “ khu Tây tầng 155 là một nơi u tối nhất, không có bất kỳ một tia ánh sáng nào cả, tạo cho con người ta một cảm giác cực kỳ nguy hiểm và bất an, nhưng đối với U Lang lại khác. Đây là nơi hắn sinh sống hơn 11 năm từ khi hắn lên 7 tuổi. hắn rành rọt từng nơi trong bãi tha ma này. Đây chính là địa bàn của hắn.
Hắn vổ nhẹ vào lưng Tiểu Tuyết “ yên tâm đi đây là nơi ta sống rồi mọi thứ ngươi sẽ quen thôi!”
Tiểu Tuyết không nói gì thêm, nàng chỉ nhẹ nhành nắm bàn tay thô gầy của hắn. hai thân ảnh một lớn 1 nhỏ di chuyển trong bãi tha ma.
“ tới rồi!” U Lang lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh. Trước mặt hắn là một cái hố nhỏ dài 2m sau 1m rộng 1m.
“ cô có muốn ta giúp hay là cô tự an táng cho ông lão !” hắn âm trầm nói.
“ cám ơn anh rất nhiều! em tự mình làm được rồi. anh có thể tránh mặt chổ khác được không em muốn ờ cùng với ông một lúc” Tiểu Tuyết nhỏ nhẹ nói
Hắn không nói gì chỉ lẳng lặng đi về phía xa xa. Nơi đây chỉ còn lại hai ông cháu Tiểu Tuyết.
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!