Năm ấy chúng ta lỡ hẹn - Chương 1. Thách đấu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


Năm ấy chúng ta lỡ hẹn


Chương 1. Thách đấu


Trường trung học phổ thông Cầu Vồng là ngôi trường sang trọng bậc nhất Hoa Đô* chỉ dành cho giới thượng lưu vào học, nhìn từ đằng xa ngôi trường chẳng khác gì một toàn lâu đài hiên ngang sừng sững đứng giữa lòng thành phố.
* Hoa Đô: tên một thành phố trong truyện.
Vị trí xây dựng trường rất đẹp hai cổng chính phụ giáp với hai mặt đường lớn xe cộ ra vào dễ dàng lại gần trạm tàu điện thuận tiện cho học sinh dễ dàng đến lớp, một mặt giáp dòng sông xanh mát tận dụng được hướng gió tự nhiên lại góp phần cải tạo vi khí hậu trong trường, một mặt giáp với công viên cây xanh của thành phố là view sống ảo tuyệt vời cho học sinh của trường Cầu Vồng.
Không chỉ vị trí đắc địa mà bước chân vào trường Cầu Vồng bạn sẽ bị choáng ngợp bởi những con đường rợp bóng mát trồng đầy cây xanh, hoa cỏ thi nhau khoe sắc, những hành lang dài đều được lát đá hoa cương màu đen làm phông nền cho những chiếc cột to lớn chống đỡ khối kiến trúc đồ sộ được làm từ cẩm thạch trắng rất tinh tế, trang nhã.
Các lớp học đều sơn màu trắng, cửa chính được làm bằng gỗ to lớn mài nhẵn bóng với các chi tiết điêu khắc trang trí rất công phu, cửa sổ là những ô kính đủ màu sắc đậm chất Châu Âu cổ điển, những chiếc mái vòm làm ta liên tưởng đến lối kiến trúc La Mã cổ đại một thời.
Trường Cầu Vồng đạt chuẩn 5 sao nên hiển nhiên có các không gian chức năng vượt trội hơn những trường khác đó là có nhà thi đấu đa năng, hồ bơi trong nhà và ngoài trời sẵn sàng ứng phó với mọi thời tiết, thư viện với hơn 100.000 đầu sách viết bằng nhiều thư tiếng trên thế giới, đặc biệt trường có cả sân bóng đạt chuẩn thi đấu quốc tế và nhiều tiện ích con khác.
Chủ tịch hội đồng quản trị đồng thời cũng là hiệu trưởng đương nhiệm đã thành lập nên ngôi trường với các điều kiện học tập tốt nhất từ cơ sở vật chất cho đến đội ngũ giáo viên xuất sắc nhất đều tập hợp về đây với mục đích là tạo ra môi trường học tập lý tưởng nhất cho hai đứa cháu nhà mình.
Từ lúc trường bắt đầu đi vào hoạt động đến nay mọi người từ đội ngũ giáo viên cho đến toàn thể học sinh đều tò mò rất muốn biết cháu trai và cháu gái của ngài hiệu trưởng là ai cơ mà chuyện đó cứ mãi là bí ẩn.
Một ngày đẹp trời, cả trường trung học phổ thông Cầu Vồng nhận được một thông báo từ ban giám hiệu là sẽ có một học sinh mới sắp chuyển tới, thông tin của học sinh mới cũng khá đầy đủ chi tiết bao gồm có họ tên là Vân Tường, 17 tuổi, thành tích học tập loại trung bình, điều đáng lưu ý đó là cô học sinh mới này lại là một học sinh cá biệt đã quậy tung ở trường cũ nên bị bắt chuyển trường.
Từ thuở sơ khai đến nay trường Cầu Vồng chỉ nhận toàn học sinh có thành tích xuất sắc nhưng lần này lại cho phép một học sinh cá biệt vào trường lại còn xếp vào lớp chuyên nên các học sinh trong trường đều bàn luận về chuyện này.
Ngay từ khi cầm thông báo về chuyện học sinh mới sẽ chuyển đến lớp mình lớp trưởng Mộ Tuyết Vi của lớp 11K1 đã đứng ngồi không yên rồi, cô lớp trưởng này ngoan hiền dịu dàng nhất trường, đôi khi mấy đứa học sinh ngoan trong lớp còn kiếm chuyện chọc ghẹo cô thì một học sinh cá biệt làm sao cô quản cho nổi đây.
Lớp phó học tập Tiêu Dĩnh Nhiên thì cau nhàu cả buổi: “Trời đất, đứa nào úng não mà lại cho một đứa cá biệt vào trường bậc nhất như vậy chứ?…đúng là làm mất giá trị của trường quá đi”.
Lớp phó kỷ luật Hứa Quang Anh liền cười cười bảo:” Ê Tiêu Dĩnh Nhiên bạn là đang nói thầy hiệu trưởng bị úng não đó hả??”.
Tiêu Dĩnh Nhiên liền đính chính:” Ê tôi không có nói vậy mà”.
Hứa Quang Anh nhún vai:” Nhưng ý là vậy mà”.
“ Im đê”.
“ Vừa nói cái gì hả??”.
Bla…bla…bla hai đứa bay vô cãi tay đôi luôn.
Lớp phó văn thể mỹ của lớp Vương An Chi thì cứ trông ngống xem mặt học sinh mới là người như thế nào, cô nàng Vương An Chi bản tính cũng rất nổi loạn chỉ là do hoàn cảnh đưa đẩy nên phải tự áp chế bản thân trở thành một học sinh ngoan ngoãn ra dáng tiểu thư nhà quyền quý. Cho nên lúc biết tin học sinh mới của lớp là học sinh cá biệt cô nàng tỏ vẻ rất hứng thú biết đâu lại làm quen được một đứa bạn tri âm tri kỷ không chừng.
Các học sinh của trường thường đến lớp bằng xe hơi của nhà mình có tài xế đưa rước, một phần thì thích trãi nghiệm thanh xuân lãng mạn nên thi thoảng đi xe đạp, xe buýt hoặc là tàu điện ngầm.
Tuy nhiên, cũng có một vài thành phần có máu mặt thích trãi nghiệm cảm giác mạnh nên cưỡi hẳn xe mô tô phân khối lớn đi vào trường rồi lại tiếp tục chơi trò rượt đổi với giám thị điển hình là nam sinh 7 nhất của trường – Đới Thiên Sơn.
Vì sao là 7 nhất ư???
Vì anh ấy nhà giàu nhất trường… học giỏi nhất trường…đẹp trai nhất trường…chơi thể thao giỏi nhất trường…lạnh lùng nhất trường…đánh nhau giỏi nhất trường…và QUẬY nhất trường luôn.
Bình thường Đới Thiên Sơn đi tới đâu đều trở thành tâm điểm ở đó…cơ mà hôm nay cậu lại bị bơ đẹp suốt đoạn đường từ nhà đến trường nên suýt nữa thì tức chết.
Chuyện là Đới Thiên Sơn vừa chạy chiếc mô tô màu bạc cool ngầu ra khỏi nhà được một đoạn thì vô tình gặp một tên tiểu tử cưỡi mô tô màu đỏ, thân xe vẽ hình nguyên con phượng hoàng cực kỳ hoành tráng và bắt mắt từ đâu không biết phóng xe ra chặn ngay đầu xe của cậu lại.
Cái tên thối tha kia chẳng biết vì đều gì mà cười nhạo Đới Thiên Sơn:” Không ngờ…trình của cậu cũng chỉ tới ngần này thôi…vậy mà tôi còn tưởng…chậc chậc thật là đáng thất vọng mà…”.
Mấy đứa con gái đi đường đang nhìn Thiên Sơn bằng cặp mắt ngưỡng mộ đều chuyển mục tiêu sang cái đứa đáng ghét mặc bộ đồ màu đen bó sát, áo khoác da cũng màu đen, chân mang giày thể thao màu trắng kết hợp đen cổ cao, đội nón bảo hiểm che kín cả mặt chỉ chừa đôi mắt màu hổ phách, tỏa sáng như sao ra ngoài.
Hắn cưỡi con xe mô tô đắt tiền chói mắt cướp hết hào quang của Đới Thiên Sơn đã vậy cái tên khốn đó còn dám trêu ghẹo cậu trên đường như thế không tức sao được.
Thế là Đới Thiên Sơn nhíu mày lạnh giọng lên tiếng:” Cậu là ai??? Bây giờ muốn gì đây??? Bộ muốn ăn đòn hay sao mà sáng sớm dám tìm tôi kiếm chuyện vậy hả???”.
Cái người kia cũng không tức giận gì mà nhoẻn miệng cười đáp:” Dám đua xe với tôi không hả??”.
Đới Thiên Sơn thấy tội nghiệp cho cái tên không biết trời cao đất dày kia, bộ tên đó bị ngu hay sao mà dám thách đấu đua xe mô tô với cậu chứ:” Nếu thắng thì sao??? Mà nếu thua thì sao??? Muốn đua như thế nào đây?”.
Cái tên kia thờ ơ đáp:” Nếu cậu thắng tôi sẽ nói cho cậu biết tôi là ai, còn nếu thua thì tùy tôi xử cậu, thấy sao hả?”.
Đới Thiên Sơn khoanh hai tay trước ngực ra vẻ tự cao nói:” Này, ý tôi là hỏi trường hợp nếu tôi thắng cậu thì sao ấy???”.
Cái tên kia nhún vai phóng khoáng đáp:” Tùy cậu xử lý…chúng ta đua từ đây đến trường Cầu Vồng dám không?”.
Đới Thiên Sơn nhướng mày nhếch môi mỉm cười đầy tự tin:” Là cậu nói đấy nhé đừng có mà hối hận”.
Người ngồi trên chiếc mô tô màu đỏ tự động lùi xe ngang với xe với Đới Thiên Sơn rồi nháy mắt nói:” Chờ cậu thắng được tôi rồi nói ha”.
Đới Thiên Sơn nhếch môi cười đễu một cái:“ Chỉ sợ lúc đó cậu có hối hận cũng không kịp đấy”.
Mấy đứa học trường Cầu Vồng đều biết Đới Thiên Sơn là tay đua cừ nhất luôn giành giải quán quân trong các cuộc đua xe ở Hoa Đô này nên có chút lo lắng cho vị soái ca ngông cuồng vừa mới xuất hiện…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN