Cậu giống như bị chọc vào chỗ ngứa, đảo mắt gằng giọng lên thang minh cho bản thân mình.
Cái! cái gì mà hôn, lúc ấy tôi bị bụi vào mắt nên cậu ta chỉ là đang thổi cho tôi chứ! chứ không phải là hôn gì gì đấy đâu
Nói xong sợ không đủ thuyết phục, Bạch Tuấn Minh còn bổ sung thêm một câu Con trai với con trai sao mà hẹn hò được chứ
Hạ Khúc Khúc nghe xong, cảm thấy cũng khá hợp lý, nhưng rõ ràng lúc ấy cô đi ngang qua lớp thấy hai người bọn họ thật sự!.
mà, chẳng lẽ cô thật sự nhìn nhầm à?
Dù nhìn nhầm hay Bạch Tuấn Minh nói dối thì cô còn hỏi nữa về vấn đề này có bất lịch sự quá không nhỉ.
Hay thôi.
.
!
Hạ Khúc Khúc mím môi, gật đầu một cái đáp A~ ra vậy à, thế là tớ nhìn nhầm rồi
Bạch Tuấn Minh quay đầu không nói gì, nhìn đám Phàm Minh Viễn chơi bóng, ngồi đơ người mãi nhìn theo nhịp bóng của bọn họ dường như cậu chẳng hề để ý đến xung quanh.
Đột nhiên phía bên trái, là phía ra vào giữa sân bóng vào lớp học phát ra tiếng gọi lớn.
Bạch Tuấn Minh!
Tiếng gọi lớn đột ngột, làm Bạch Tuấn Minh lẫn Hạ Khúc khúc Khúc giật hết cả hồn!!
Hai người quay đầu theo hướng tiếng gọi liền thấy Trạch Dương cùng Tô Vũ Tuần đi đến còn mặc cả đồ thể dục của trường.
Đam Mỹ Hay
Theo sau cũng là mấy học sinh lớp 10-7, có lẽ đến tiết thể dục của bọn họ.
Đám Phàm Minh Viễn thấy thầy giáo thể dục đến liền rời khỏi sân bóng, Hạ Khúc Khúc cũng đi theo cậu ta.
Vừa rồi là tiếng của Trạch Dương gọi cậu, anh lại gần đứng trước mặt cậu nhìn xung quanh rồi lại dừng mắt ở vị trí gương mặt của Bạch Tuấn Minh ngồi ngước nhìn đưa ánh mắt ngơ ngơ kia nhìn mình.
Sao không ở ký túc xá nghỉ ngơi mà ra đây làm gì vậy
Bạch Tuấn Minh chớp mắt, dời hướng nhìn sang chỗ khác đáp Trong phòng không thoải mái, ra đây hít thở một chút
Trạch Dương nhìn bóng lưng xa khuất kia của đám Phàm Minh Viễn cất giọng Cậu chơi với tên kia à?
Bạch Tuấn Minh Không có, trùng hợp gặp thôi
Vừa nói xong, giây sau Trạch Dương đột nhiên khom người xuống, cổ áo thể dục thường thiết kế thoải mái nên rất rộng, vừa cuối xuống sẽ thấy những thứ bên trong!.
Anh đưa bàn tay lên nâng cằm cậu bạn nhỏ rồi nhìn kỹ hai bên mặt, giọng ấm vừa nhỏ, dường như chỉ nói cho bản thân mình nghe Hết sưng rồi
Bạch Tuấn Minh đơ người, tim loạn nhịp đập mạnh khó thở, cậu hoàn hồn dời mắt khỏi Trạch Dương, hất nhẹ tay anh ra vội ho khà hai cái cất giọng.
Cậu! cậu không vào tập trung để học à?
Trạch Dương đứng thẳng người gật đầu Có chứ, giờ đi nè nói xong anh liền quay đầu chạy vào sân bóng.
Bạch Tuấn Minh !.
.
Tên thần kinh, lúc nóng lúc lạnh chẳng biết trong đầu đang nghĩ gì.
Vừa rồi Hạ Khúc Khúc nhìn bạn trai của mình chơi bóng rổ.
Nếu như cậu ngồi nhìn Trạch Dương chơi bóng, sau này hai người có thể giống như Hạ Khúc Khúc và Phàm Minh Viễn được không?
Nhìn bạn trai chơi bóng!.
?
Bạch Tuấn Minh tay chóng cằm, nghiêng đầu nhìn bóng lưng cao ráo kia của Trạch Dương.
Tóc đẹp, dáng người đẹp, đường nét khuôn mặt đẹp, đến cả nụ cười khi bóng vào rổ cũng cực kỳ đẹp.
Người như thế, lúc trước đã từng điên cuồng theo đuổi cậu sao? đã từng quan tâm từng li từng tí với cậu, từng bảo vệ cậu!.
.
Cũng từng yêu cậu.
Giờ người này không yêu cậu nữa, cũng không quan tâm cậu, càng không lẽo đẽo theo sau bắt chuyện làm phiền cậu nữa.
Trạch Dương hắn ta hoàn toàn vì sự thờ ơ từ chối của cậu mà quay đầu đi rồi.
Hắn đi mất rồi, còn chính cậu muốn níu kéo cũng không đủ can đảm thực hiện.
Nếu có thể!.
Cậu thật sự muốn một lần mạnh dạn đứng lên bước lại gần cầm lấy bàn tay của Trạch Dương về phía mình.
!.
.