Nam Chính Câu Dẫn Ta - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Nam Chính Câu Dẫn Ta


Chương 14


Đến ngày ước định thì Sở Nghiêu Nghiêu có chút bất an, Tạ Lâm Nghiễn chỉ nói sẽ tới tìm đến nàng, nhưng không nói thời gian cụ thể.

Kiều Trác sư huynh vẫn giống thường ngày, đúng giờ tới đưa cơm cho nàng, Sở Nghiêu Nghiêu mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, nhưng nàng lại nói không rõ rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.

Nàng đợi từ sáng đến chạng vạng, hết lần đến lần khác xem lại phù chú trong nhẫn ban chỉ, trong đầu liên tục luyện tập cách sử dụng từng loại phù chú.

Sắc trời dần tối thì nàng thắp đèn trong phòng lên, ánh sáng ấm chiếu sáng một vùng.

Nàng khẩn trương chờ đợi, rừng trúc ngoài cửa sổ ẩn ở trong bóng tối làm cho người ta nghi ngờ ngay sau đó sẽ có ai đó đi ra.

Sở Nghiêu Nghiêu có trực giác, Tạ Lâm Nghiễn sắp tới. Chọn đêm khuya như vậy, cũng không biết hắn tính toán gì, chuẩn bị như thế nào để cướp được Ngưng Ngọc Thúy từ trong tay Yến Đạo An.

Tia sáng cuối cùng ở chân trời cũng dần dần bị ăn mòn, gió trong rừng trúc nổi lên, thổi cửa gỗ lay động một chút, lá trúc phe phẩy phát ra âm thanh sột soạt.

Trong đầu Sở Nghiêu Nghiêu chợt lóe một câu gió thổi mưa giông trước cơn bão. Xem ra buổi tối hôm nay sẽ đổ mưa.

Nàng đứng dậy đóng cửa sổ lại, rồi ngồi lại trên giường, yên lặng chờ đợi mưa to đến.

Tối nay không có ánh trăng, mây đen từng đám cuồn cuộn, Tạ Lâm Nghiễn ngẩng đầu lên nhìn một chút, liền thu hồi ánh mắt.

Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, hắn đạp bóng đêm, chậm rãi đi về biển trúc.

Y phục trắng trong rừng trúc xanh lay động, từ xa Tạ Lâm Nghiễn đã nhìn thấy sáng nến, giống như đảo hoang ẩn ở trong bóng đêm, hiện ra vài phần không chân thật, trong yên tĩnh lộ ra chút hư ảo nguy hiểm.

Vùng núi chỉ có tiếng lá trúc phe phẩy, không khí ẩm ướt có mùi bùn đất ướt át, lại ẩn giấu một phần áp lực không dễ phát giác.

Ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng nhìn chằm chằm sân trong chốc lát, ý cười trong mắt chậm rãi tràn ra, sau đó, hắn chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng đẩy cửa viện ra.

Trong viện yên tĩnh như không có một ai. Ngay sau đó, người nhà trúc dường như nhận ra được, đột nhiên đẩy cửa ra.

Một nữ nhân trong trang phục vàng nhạt xuất hiện, trong bóng đêm tựa như nữ yêu thuần khiết mà mị hoặc.

“Lâm Nghiễn ca ca, rốt cuộc chàng đã tới.” Thiếu nữ xinh đẹp vẻ mặt xấu hổ, nàng bước xuống thềm đá, nhẹ nhàng nhào vào lòng Tạ Lâm Nghiễn.

Cánh tay mềm mại quấn lên cổ của hắn, Tạ Lâm Nghiễn nâng tay ôm eo thiếu nữ.

“Lâm Nghiễn ca ca, Nghiêu Nghiêu rất nhớ chàng.” Thiếu nữ làm nũng, giọng nói mềm mại.

“Ừm, ta cũng vậy.” Giọng nói trầm thấp của Tạ Lâm Nghiễn hàm chứa cười.

Hắn xiết chặt cánh tay, cúi đầu nhìn xuống, đối diện với một đôi mắt ướt át.

Nàng ngượng ngùng dời ánh mắt, hai má đỏ lên: “Lâm Nghiễn ca ca, đừng nhìn ta như vậy.”

Tạ Lâm Nghiễn không nói chuyện, một tay hắn ôm eo của nàng, nhìn chằm chằm nàng nhìn trong chốc lát, đột nhiên giơ tay kia lên nhẹ nhàng nắm cằm của nàng, áp trán lên.

“Nghiêu Nghiêu” hắn khẽ gọi tên của nàng: “Chúng ta bao lâu không gặp rồi?”

“Rất lâu.” Nàng chậm rãi trả lời.

Tạ Lâm Nghiễn nhìn thấy mặt mình trong đôi mắt trong veo của nàng.

Nàng dùng ánh mắt ôn nhu nhất, thâm tình nhìn hắn, nhưng nhìn kỹ thì đôi mắt kia lại phảng phất một cái đầm nước không hề gợn sóng, u ám lạnh lùng, không có tiêu cự.

Ý cười trong mắt Tạ Lâm Nghiễn càng đậm: “Đúng rồi, rất lâu.”

Lúc này, Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên ngửa đầu lên hôn hắn, ngón tay của Tạ Lâm Nghiễn hơi dùng sức, nhẹ nhàng đè cằm của nàng lại, hắn ngắm nhìn nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, sau đó chậm rãi cúi đầu, môi ấn lên.

Sở Nghiêu Nghiêu lúc này rất hoảng sợ, phải nói là vô cùng hoảng sợ, nàng vốn đang ngồi ở trên tháp chờ người tới, nhưng không biết tại sao lại bất tri bất giác ngủ, thời điểm tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối.

Mới đầu nàng còn thắc mắc sao Tạ Lâm Nghiễn còn chưa tới, đột nhiên phát hiện cơ thể của mình không nghe sai sử, mỗi một tấc trên người đều giống như bị sợi dây vô hình treo lên, có một loại sức mạnh bí ẩn khống chế nàng, khiến nàng không thể khống chế hành vi của mình.

Nàng trơ mắt nhìn mình rời giường đứng dậy thay y phục diễm lệ, soi gương trang điểm, thoa yên chi lên.

Khi nàng đẩy cửa ra nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn thì quả thực kích động muốn rơi nước mắt, Tạ Lâm Nghiễn không thể không nhìn ra vấn đề của nàng.

Nàng muốn dùng ánh mắt ám chỉ, nhưng nàng đã mất quyền quán lý biểu cảm của mình, chỉ có thể mặc cho bản thân nhào vào lòng Tạ Lâm Nghiễn, vẻ mặt thâm tình làm nũng với hắn.

Sở Nghiêu Nghiêu: “…”

Cứ như vậy đi, Sở Nghiêu Nghiêu từ bỏ bản thân.

Sau đó nàng liền đau khổ phát hiện, Tạ Lâm Nghiễn không chỉ không có ý định ngăn cản, mà còn cùng diễn với nàng, khi hắn chủ động hôn lên thì trong nháy mắt Sở Nghiêu Nghiêu nổi hết da gà.

Chỉ nghĩ thôi Sở Nghiêu Nghiêu đã hít thở không thông, Tạ ma đầu, Tạ Lâm Nghiễn, nam chủ trong Lăng Thiên Ma Tôn, một tiểu thuyết nam chủ không cp, vậy mà chủ động hôn nàng.

Cốt truyện này đối với một người đọc tiểu thuyết không cp như nàng mà nói quả thực là các loại từ mang ý nghĩa hít thở không thông!

Bờ môi của hắn khó khăn lắm mới dừng lại, Sở Nghiêu Nghiêu rõ ràng nhìn thấy ý cười trong mắt hắn.

Tạ Lâm Nghiễn đang cười nàng.

Ngay sau đó, hắn hơi nghiêng đầu, môi lạnh băng kề lên khóe môi nàng.

“Nghiêu Nghiêu…” Hắn khẽ gọi tên nàng bên tai nàng, thanh âm nhẹ như không, giống như tình nhân thân mật nhất, ôn nhu mà nhiệt tình.

Hay cho chiêu này, Sở Nghiêu Nghiêu không biết mình có nên khen hắn một câu cơ trí…

Tạ Lâm Nghiễn cúi người bế nàng dậy, đi vào trong nhà.

Ánh nến chiếu ra một mảnh ấm áp, Tạ Lâm Nghiễn đặt nàng ở trên tháp, xoay người đè lên, sợi tóc lạnh băng buông xuống, nhẹ nhàng quét trên gương mặt nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu đối diện với ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn, trong mắt hắn chưa bao giờ hàm chứa cháy bỏng.

Vào đúng lúc này, Sở Nghiêu Nghiêu lại bị khống chế mà ôm cổ hắn, ngón tay khẽ vuốt qua mặt hắn, nhẹ nhàng đặt ở trên môi đỏ bừng của hắn: “Lâm Nghiễn ca ca, chàng thật đẹp.”

“Vậy nàng thích không?”

“Thích.” Trong mắt thiếu nữ đầy xấu hổ, dời ánh mắt đi.

Sở Nghiêu Nghiêu: “…”

Hảo gia hỏa, chính nàng còn không nhìn nổi.

Tạ Lâm Nghiễn khẽ cười một tiếng, cúi đầu xuống, chóp mũi nhẹ cọ trên cổ nàng, hơi thở ấm áp phả ra, sợi tóc của hắn thật lạnh, theo động tác của hắn mà trượt vào bờ vai của nàng, ngứa đến mức làm da đầu nàng run lên.

Ống tay áo quấn quanh, cánh tay Tạ Lâm Nghiễn ôm nàng càng ngày càng gấp, đột nhiên, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ thấy tứ chi bỗng dưng bị xiết chặt, lại nhìn qua thì Tạ Lâm Nghiễn đã đứng dậy, đứng ở bên giường, trong mắt một mảnh thanh minh, mà trên tay chân của nàng thì hiện ra dây thừng trong suốt loé kim quang quấn vòng quanh.

Tạ Lâm Nghiễn trói chặt nàng lại.

“Xuất hiện đi.”

Hắn từ trên cao nhìn nàng, ánh mắt băng hàn thấu xương, toả ra sát ý lành lạnh, ánh lửa trên mặt hắn cũng không có một tia ấm áp.

Sở Nghiêu Nghiêu biết, lời này không phải nói với nàng, nàng bị khống chế quay đầu nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn, nàng nghe được mình nói: “Tạ ma đầu, nếu không muốn Sở Nghiêu Nghiêu chết thì dùng bản thể lại đây cứu người, một tờ giấy khôi lỗi thôi thật không có thành ý.”

“Keng” một tiếng, Trảm Uyên kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm sắc bén chĩa vào cổ Sở Nghiêu Nghiêu, ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng: “Uy hiếp ta?”

Sở Nghiêu Nghiêu đối mắt với Tạ Lâm Nghiễn, chỉ thấy đáy lòng phát lạnh, tuy rằng tình cảnh bây giờ hoàn toàn bất đồng, nhưng nàng vẫn nhớ tới chuyện bị Tạ Lâm Nghiễn đâm chết.

Nàng nghe được chính mình cười lạnh một tiếng: “Tạ ma đầu, bình thường sao ngươi có thể nói nhảm thêm một câu chứ, đã sớm một kiếm giết chết Sở Nghiêu Nghiêu rồi.”

Không sai, dựa theo hiểu biết của Sở Nghiêu Nghiêu với Tạ Lâm Nghiễn, nếu không vì đồng sinh cộng tử chú, hắn sẽ không trói nàng lại, mà sẽ trực tiếp giết nàng.

Không đợi Tạ Lâm Nghiễn trả lời, Sở Nghiêu Nghiêu liền cảm thấy có một cổ lực lượng làm nàng giãy dụa, không để ý đến dây thừng trên tay chân nàng, nàng liều mạng muốn ngồi dậy, dây thừng rắn chắc theo động tác của nàng càng siết càng chặt, cơ hồ muốn khảm vào da thịt.

Từng giọt từng giọt đỏ thẫm từ chỗ bị trói chảy ra.

“Tạ ma đầu! Nếu không muốn thấy nàng ta chịu khổ thì dùng bản thể đến đây!”

Sở Nghiêu Nghiêu đau đến nước mắt trào ra, trong lòng nhịn không được chửi ầm lên, nàng có chịu khổ hay không Tạ Lâm Nghiễn căn bản không để ý, chỉ cần nàng không chết, Tạ Lâm Nghiễn liền sẽ không bị gì.

Quả nhiên, Tạ Lâm Nghiễn chỉ lạnh lùng nhìn nàng, không nhúc nhích chút nào.

“Thủ đoạn của Yến đạo hữu cũng quá vụng về rồi.”

“A! Đối phó với ngươi còn cần dùng thủ đoạn?”

Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng hồi thần, nàng có thể hiểu rõ đại khái tình huống hiện tại.

Tất cả mọi người biết thuật khôi lỗi của Tạ Lâm Nghiễn vô cùng vi diệu có lẽ ngay từ đầu Yến Đạo An đã suy đoán Tạ Lâm Nghiễn sẽ để khôi lỗi đến. Mà nàng bị Yến Đạo An khống chế làm ra mấy chuyện này kỳ thật là đang thử Tạ Lâm Nghiễn.

Với mức độ khôn khéo của Tạ Lâm Nghiễn, Yến Đạo An căn bản không có ý định thông qua việc khống chế nàng để tập kích Tạ Lâm Nghiễn, mà là muốn nhìn xem sau khi Tạ Lâm Nghiễn phát hiện nàng bị khống chế thì sẽ phản ứng như thế nào.

Nếu như một chiêu giết nàng, vậy thì nói rõ ở trong mắt của Tạ Lâm Nghiễn nàng không có chút giá trị nào, nếu Tạ Lâm Nghiễn nguyện ý vì nàng mà thương lượng với Ngọc Hành Sơn, liền nói rõ mạng của nàng ở trong mắt Tạ Lâm Nghiễn vẫn đáng giá.

Sở Nghiêu Nghiêu có chút tức giận, vậy mà lấy mạng của nàng đến uy hiếp Tạ Lâm Nghiễn. Hơn nữa, coi như hắn biểu hiện ra ngoài dáng vẻ không chút để ý, nhưng giữa bọn họ có đồng sinh cộng tử chú trói buộc, cái uy hiếp này đối với Tạ Lâm Nghiễn mà nói, có thể nói là giết người tru tâm.

Không biết Tạ Lâm Nghiễn định ứng phó như thế nào.

Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng nhìn Sở Nghiêu Nghiêu trong chốc lát, đột nhiên chậm rãi thu hồi kiếm, trong mắt đầy ý cười: “Yến đạo hữu, có thể ngươi hiểu lầm, hôm nay ta đến Ngọc Hành Sơn, kỳ thật là làm giao dịch với quý phái.”

“Giao dịch gì?” Yến Đạo An thao túng Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.

Tạ Lâm Nghiễn không trả lời ngay, hắn cúi xuống, tay duỗi ra phía sau giường. Sở Nghiêu Nghiêu nằm ở trên giường, cho chỗ đó là điểm mù của nàng, nàng không biết Tạ Lâm Nghiễn đang làm gì.

Ngay sau đó, Tạ Lâm Nghiễn lôi từ chỗ đó ra một người.

Nếu không phải hiện tại Sở Nghiêu Nghiêu không khống chế được vẻ mặt của mình, nàng cảm giác đôi mắt mình có thể trừng lồi ra ngoài.

Người Tạ Lâm Nghiễn kéo ra kia nàng cũng quen biết, chính là nữ nhi của Yến Đạo An, Yến Hồng Nhi.

Lúc này Yến Hồng Nhi bị trói hai tay ở sau lưng, trong miệng nàng ta nhét một miếng vải trắng lớn, tức giận trừng đôi mắt ngập nước mắt, gương mặt quật cường không cam lòng.

Sở Nghiêu Nghiêu khó có thể lý giải Tạ Lâm Nghiễn bắt trói Yến Hồng Nhi đem đến nơi này từ khi nào, hơn nữa hắn còn giấu diếm được một đám trưởng lão Nguyên Anh kỳ của Ngọc Hành Sơn.

Tạ Lâm Nghiễn kéo miếng vải trong miệng Yến Hồng Nhi ra.

Yến Hồng Nhi lập tức nặng nề mà “Phi” một tiếng với Tạ Lâm Nghiễn: “Ma đầu đê tiện nhà ngươi! Cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy Yến Hồng Nhi thật sự dũng mãnh, nàng có đồng sinh cộng tử chú còn không dám mắng Tạ Lâm Nghiễn như thế.

Tạ Lâm Nghiễn cũng không giận, không đợi Yến Hồng Nhi mắng xong, hắn đã nhét lại miếng vải kia vào miệng Yến Hồng Nhi, một tay đẩy Yến Hồng Nhi ra, toàn thân nàng ta đều bị cột, trọng tâm không vững, cả người liền ngã xuống, trán đập lên mặt đất phát ra một tiếng “Oành” trầm vang.

Sở Nghiêu Nghiêu nghe thấy mà da đầu tê rần.

Sau đó, Tạ Lâm Nghiễn không chút do dự đạp một chân lên lưng Yến Hồng Nhi, Yến Hồng Nhi phẫn nộ ngẩng đầu, hung tợn trừng Tạ Lâm Nghiễn.

“Tạ ma đầu, ngươi quá hèn hạ!” Sở Nghiêu Nghiêu nghe thấy mình mắng Tạ Lâm Nghiễn.

Tạ Lâm Nghiễn hoàn toàn không để tâm: “Tại hạ có khi nào không hèn hạ chứ.”

Nói xong, hắn thậm chí nhếch khóe môi lên: “Yến đạo hữu, ngươi cũng nên quản giáo nữ nhi này của ngươi cho tốt. Tại hạ chẳng qua là ngụy trang thành đệ tử Ngọc Hành Sơn đi dạo ở quý phái một chút, ai ngờ nàng ta lại coi trọng Trảm Uyên của tại hạ.”

Hắn nhẹ nhàng vung trường kiếm trong tay, không chút để ý nói tiếp: “Lệnh thiên kim nói, tại hạ bất quá là một tên đệ tử tầm thường ở Ngọc Hành Sơn, căn bản không xứng cầm cổ thần binh.”

Tạ Lâm Nghiễn rũ mi xuống nhìn Yến Hồng Nhi một chút, rồi nhìn phía Sở Nghiêu Nghiêu cười một tiếng: “Đúng rồi, lệnh thiên kim còn nói, tại hạ như vậy … Bán đi làm lô đỉnh chắc chắn có thể bán được giá cao.”

Hắn lành lạnh nói: “Quý phái cũng thật biết ỷ thế hiếp người.”

Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy Yến Hồng Nhi thật đúng là tìm chết, đối với Tạ Lâm Nghiễn miệng không che lan mà nói ra những lời này, nếu không phải bởi vì phải giữ nàng ta lại làm con tin, phỏng chừng Tạ Lâm Nghiễn sẽ trực tiếp đâm chết nàng ta, không thèm nhiều lời.

Yến Hồng Nhi ỷ vào mình là nữ nhi của chưởng môn, ở trong Ngọc Hành Sơn kiêu ngạo ương ngạnh cũng không phải ngày đầu tiên, từ chuyện nàng ta biết rõ Sở Nghiêu Nghiêu bị thương còn muốn đến cửa khiêu chiến là có thể nhìn ra.

Chẳng qua tính cách Sở Nghiêu Nghiêu tương đối phật hệ, lại am hiểu nịnh bợ mới may mắn thoát khỏi tai nạn.

Lúc này, Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài phòng: “Đến rồi.”

Cùng lúc đó, mấy đạo kiếm quang từ bốn phương tám hướng như sét đánh mà đến, phòng trúc ầm ầm nổ tung, gió lạnh chảy ngược mà vào, cảnh tượng bên ngoài hiện ra.

Trong tiểu viện tổng cộng bảy tên kiếm tu đang đứng, trong tay đều cầm kiếm, dùng một cách rất cổ quái vây quanh Tạ Lâm Nghiễn cùng Sở Nghiêu Nghiêu ở trong.

Nội thất trong phòng vừa rồi đều tanh tành, chỉ có chiếc giường Sở Nghiêu Nghiêu nằm trên vẫn hoàn hảo không tổn hại gì.

Quang cảnh giương cung bạt kiếm.

Tạ Lâm Nghiễn hiện tại chỉ là một tờ giấy khôi lỗi, tu vi cũng bất quá Kim đan sơ kỳ mà thôi, mà bảy tên kiếm tu vây quanh có năm tên tu vi Nguyên Anh kỳ, hai kẻ còn lại cũng là Kim đan hậu kỳ, tất cả đều có tu vi cao hơn Tạ Lâm Nghiễn, cầm đầu là Yến Đạo An Nguyên Anh hậu kỳ.

Nhưng nhìn không ra Tạ Lâm Nghiễn có chút lo lắng nào, hắn nghiêng người dựa vào cạnh giường, tay trái kéo cổ áo Yến Hồng Nhi đem nàng ta đứng lên, cổ tay phải chuyển động, lưỡi kiếm lạnh băng liền kề trên cổ Yến Hồng Nhi.

Hắn thoạt nhìn không chút để ý: “Thất Tinh kiếm trận, cũng không biết xấu hổ dùng để đối phó ta?”

Yến Đạo An thấy nữ nhi mình ở trong tay Tạ Lâm Nghiễn, cả người đều nổi giận: “Tạ ma đầu ngươi quá hèn hạ!”

“Lại là hèn hạ?” ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lay động: “Xem ra từ ngữ của Yến đạo hữu không được phong phú, lần nào mắng cũng dùng từ hèn hạ.”

Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn giống như đang cố ý chọc giận Yến Đạo An, nhưng nàng không biết mục đích của hắn là gì.

Lúc này, nàng đột nhiên cảm giác dây thừng trên người mình đột nhiên buông lỏng.

Yến Đạo An xuất thủ, hắn vừa ra tay không đi công kích Tạ Lâm Nghiễn, cũng không đi cứu Yến Hồng Nhi, mà là cứu Sở Nghiêu Nghiêu ra.

Trước ánh mắt ngập nước của Yến Hồng Nhi và cái nhìn chăm chú lãnh đạm của Tạ Lâm Nghiễn, Sở Nghiêu Nghiêu bị khống chế ngồi dậy khỏi giường, sau đó đi về phía Yến Đạo An, cuối cùng đứng ở bên cạnh hắn.

Ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn hơi ngưng trọng, đáy mắt lóe qua một tia nguy hiểm, nhưng không động thủ ngăn cản.

Gió đêm thật lạnh, Sở Nghiêu Nghiêu bỗng nhiên rút ra một thanh chủy thủ đặt trên động mạch cổ của mình, sau đó giọng nói của Yến Đạo An liền vang lên: “Tạ ma đầu, nếu ngươi dám làm nữ nhi của ta bị thương dù chỉ một chút, Sở Nghiêu Nghiêu nhất định phải chết!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN