Triệu Khoa Lâm cũng không quá rõ những gì Sở Đông Vũ và Tân Duyên đã từng trải qua ở thành Sùng An nhưng y lại nhớ rất rõ chuyện thứ triều.
Dù sao thú triều lần này rất nghiêm trọng, thành Sùng An xuýt chút nữa đã thất thủ.
Đời này, y cho người khơi ra thú triều sớm hơn vì muốn nhìn thấy Sở Đông Vũ xui xẻo, không ngờ Sở Đông Vũ lại làm tốt hơn so với đời trước.
Hai người bên cạnh giúp Sở Đông Vũ đối phó với hai thành chủ thành Sùng An là ai? Là Nhạc Hoằng?
Nhạc Hoằng vẫn không qua lại với người trong thế gia, tại sao lúc này lại đứng về phía Sở Đông Vũ hệt như đời trước?
Khuôn mặt trắng nõn đẹp trai của Triệu Khoa Lâm hơi vặn vẹo, cả người thoạt nhìn âm trầm… Đột nhiên, y nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Túc Giang Nham bên cạnh.
Túc Giang Nham cũng là cái vẻ không thể tin nổi, Triệu Khoa Lâm còn nghe được gã đang tự lẩm bẩm: “Không thể nào…”
Thấy bộ dạng của Túc Giang Nham như vậy, Triệu Khoa Lâm ngược lại tỉnh táo.
Sở Đông Vũ chiếm được thành Sùng An thì sao? Thú triều sắp tới rồi!
Đời trước có Tân Duyên giúp hắn, hắn vẫn bị ăn thiệt lớn trong trận thú triều ở thành Sùng An, hiện tại không có Tân Duyên, hắn đối mặt thú triều chưa chắc đã có thể sống sót.
Sau khi Triệu Khoa Lâm bình tĩnh lại, cũng nghi ngờ nhìn về phía Túc Giang Nham: “Em đang nói cái gì?”
Túc Giang Nham sững sờ, tùy tiện nói: “Không có gì…”
Lúc này tâm trạng của Túc Giang Nham không quá tốt.
Gã không ngờ Sở Đông Vũ còn có thể vươn mình.
Sở Đông Vũ là nhân vật công chính, nên dù không có thụ chính ở bên cạnh vẫn có thể bộc lộ tài năng?
Chuyện này có phải là… quá thuận lợi đến bất công?
Lúc này Túc Giang Nham đang ngóng trông Sở Đông Vũ có thể chết trong thú triều.
Triệu Khoa Lâm lại nói: “Em đang lo lắng cho cha mẹ mình sao? Em yên tâm, thành thị cấp ba có sức phòng ngự rất cao, nhất định có thể chống đỡ thú triều.”
“Ừm.” Túc Giang Nham không yên lòng đáp một tiếng.
Triệu Khoa Lâm giả vờ an ủi Túc Giang Nham vài câu, cuối cùng nói: “Không phải lúc trước em muốn học chế thuốc à? Chỗ anh có mấy người biết một vài tri thức, em có muốn gặp không?”
Nhà họ Triệu có rất nhiều dược sĩ, trong đó không thiếu người cao cấp, bọn họ thậm chí còn có một vài phương pháp điều chế thuốc độc quyền.
Ở nhà họ Triệu, đa số là những dược sĩ có trình độ xấp xỉ Nhạc Hoằng, những tri thức chế thuốc Nhạc Hoằng học được chẳng qua chỉ là vài công thức thế gia để lọt ra ngoài mà thôi.
Lúc trước y để Túc Giang Nham đi tiếp cận Nhạc Hoằng chỉ là muốn Túc Giang Nham đào ra vài tin tình báo có liên quan đến Nhạc Hoằng, chứ thật ra cũng chẳng thèm để ý đến tri thức dược lý của Nhạc Hoằng.
“Vâng!” Túc Giang Nham lập tức đáp lại: “Lúc này em cũng rảnh, học chế thuốc đi!”
Nhân vật chính trong “Chiến sĩ Phúc Năng mạnh nhất” là Tân Duyên, cả quyển sách này được kể lại dưới góc nhìn của y, kể lại quá trình y trưởng thành.
Tân Duyên ban đầu nhu nhược, sau này trở thành dược sĩ giỏi nhất, cuối cùng Sở Đông Vũ có thể đạt đến cấp chín, trở thành kẻ mạnh nhất từ trước đến giờ, có thể nói dựa cả vào y.
Nếu không có bàn tay vàng có tác dụng động viên Phúc Năng của y, Phúc Năng của Sở Đông Vũ đã sớm xảy ra vấn đề, sau khi đạt đến cấp tám nhất định không thể nào lên đến cấp chín được.
Mà sau này rất nhiều người đi theo Sở Đông Vũ cũng là do Tân Duyên dùng thuốc và bàn tay vàng để lôi kéo.
Gã đã có được bàn tay vàng của Tân Duyên nhưng này không đủ, tốt nhất vẫn nên học được cách chế thuốc!
Sau khi Túc Giang Nham đáp ứng, Triệu Khoa Lâm cứng ngắc đưa sách điện tử mình đã sớm chuẩn bị cho Túc Giang Nham —— trong này tải rất nhiều sách về chế thuốc, còn có video dạy học.
Đương nhiên, đều là sơ cấp, cái bộ dạng của Túc Giang Nham như vậy y cũng không dám đưa hết tri thức về thuốc mà mình có cho gã!
“Anh đã tổng hợp toàn bộ tri thức sơ cấp về thuốc của nhà họ Triệu ở đây, em học cái này trước, chờ em học xong anh lại tự đi tìm, đưa phần sau cho em.” Triệu Khoa Lâm nói.
Túc Giang Nham cảm ơn vài câu, mở sách điện tử ra xem qua.
Vừa nhìn Túc Giang Nham lại bối rối.
Túc Giang Nham xuyên việt đã hai năm, trong hai năm này gã cũng muốn học trước vài kiến thức về thuốc.
Nhưng những kiến thức này đều bị thế gia nắm trong tay, trong trường học không dạy, kiến thức trên mạng cũng phân tán.
Gã không tìm được con đường học tập phù hợp, nên không học nữa, chỉ muốn chờ bái Nhạc Hoằng làm sư phụ xong thì mới học.
Trong truyện khi Tân Duyên mới vừa đến chỗ Nhạc Hoằng không phải cái gì cũng không biết à?
Kiến thức về thuốc học không tới, những kiến thức khác…
Hai năm trước sau khi Túc Giang Nham xuyên việt tới liền có được kiến thức từ nguyên chủ.
Nguyên chủ là một người bình thường, gia cảnh bình thường, thiên phú bình thường, thành tích bình thường… Cùng khóa với nguyên chủ có khoảng hơn 120 người, thành tích của nguyên chủ xếp hạng khoảng bốn mấy năm mươi, tu luyện Phúc Năng cũng chỉ ngót nghét cấp trung.
Đương nhiên, đây là do nguyên chủ không dụng tâm, cũng vì nguyên nhân tài nguyên thiếu thốn, nếu gã cố gắng một chút muốn có thành tích cao cũng không khó.
Nhưng nguyên chủ chẳng hề nỗ lực, phần lớn thời gian cũng được chăng hay chớ.
Mà chờ Túc Giang Nham đến…
Trước khi Túc Giang Nham xuyên qua, gã đã tốt nghiệp được mấy năm, hơn nữa thành tích tốt nghiệp cũng kém, cuối cùng chỉ có thể đút tiền để vào một trường đại học, cũng không có lý tưởng gì!
Lâu ngày không có lý tưởng nên gã học hành cũng không mấy để tâm.
Cõi đời này chẳng có mấy người chăm chỉ học tập, nỗ lực nâng cao bản thân, mà đa số sau khi tốt nghiệp có công ăn việc làm thì không học nữa, học không vào… Xui xẻo sao Túc Giang Nham chính là loại người sau.
Nhất là khi những gì được học ở thời đại này khác xa với trước thời Đại Tai Biến!
Gã chán học, cũng cảm thấy mình đã có bàn tay vàng thì không cần học nữa, cứ bỏ học hẳn đi, nên hai năm qua gã chẳng học hành gì.
Sau một thời gian dài không học tập… Đến cả tập trung đọc sách gã cũng không làm được, chứ đừng nói tới học tập những kiến thức về thuốc khô khan.
Khoa học kỹ thuật ở thời đại này cũng phát triển xa so với trước Đại Tai Biến, có vô số phim truyền hình và tiểu thuyết hay, còn có vô số game online hấp dẫn… Túc Giang Nham nhìn chằm chằm quyển “Phân biệt dược liệu” không bao lâu lại không nhịn được mở game ra chơi.
Mấy trăm năm đủ loại phim truyền hình chờ gã xem, vô số trò chơi hấp dẫn chờ gã chơi, tại sao gã phải xem mấy cái kiến thức chế thuốc khô khan?
Những dược liệu ghi trong sách chẳng khác gì từ điển, gã đọc chỉ thấy choáng đầu!
Thật ra gã cũng chẳng cần phải học hết, phải nhớ hết mấy cái dược liệu đúng không!
Tân Duyên thích học nên nhớ kỹ các loại dược liệu, nhưng gã không thích những thứ đó!
Vậy sau này gã chế thuốc, thì trước hết cứ để cho người khác nhiều lần làm mẫu quá trình điều chế, còn bình bắt chước theo là được… Như vậy là tiết kiệm được nhiều việc.
Túc Giang Nham không khác gì mấy người lớn hô hào muốn học, hứng thú trong chốc lát, đọc vài trang sách lại từ bỏ.
Nhưng gã cũng không nói chuyện này cho Triệu Khoa Lâm, chỉ nói mình đang xem từ từ.
Triệu Khoa Lâm thấy Túc Giang Nham bắt đầu học chế thuốc bèn lập tức căn dặn người nhà họ Triệu chuẩn bị một căn phòng chế thuốc, tương lai cho Túc Giang Nham dùng.
Đời trước, thuốc của Tân Duyên giúp Sở Đông Vũ lôi kéo rất nhiều người, hiện tại y sẽ chờ Túc Giang Nham chế ra thuốc! (thôi ngu rồi bạn ơi =)))
Mà một trong số những người Sở Đông Vũ lôi kéo được ở đời trước khiến y nhớ nhất chính là Chân Thiệu Tề!
Chân Thiệu Tề xuất thân thế gia, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà phản lại gia tộc. Không còn gia tộc lẽ ra hắn nên khốn cùng chán nản, nhưng hắn thực sự quá liều mạng, cũng biết cách kinh doanh, cuối cùng không chỉ trở thành cường giả cấp tám mà còn kiếm được vô số tài sản, thậm chí còn vượt qua một số thành chủ!
Đáng tiếc khi còn trẻ hắn từng bị thương, sau khi thực lực cường đại Phúc Năng có chút không vững vàng, không chỉ mang lại cho hắn đau đớn tột cũng, còn khiến tuổi thọ sụt giảm.
Đã là người thì ai cũng muốn sống, người có tiền như Chân Thiệu Tề lại càng muốn sống.
Nếu có thể chế ra loại thuốc giúp an ủi Phúc Năng trong cơ thể Chân Thiệu Tề, sẽ được Chân Thiệu Tề cống hiến cho!
Đời trước Chân Thiệu Tề vì thuốc của Tân Duyên mà luôn giúp đỡ Sở Đông Vũ!
Trong khi Triệu Khoa Lâm nghĩ đến Chân Thiệu Tề, kỳ thực Túc Giang Nham cũng đang nghĩ đến người này.
Người này trong truyện là một nhân vật có sức hút, bên ngoài hắn là một thương nhân có nhân duyên tốt quan hệ rộng, nhưng trên thực tế hắn là kẻ điên có thù tất báo, đã từng vì một ân oán cá nhân mà diệt cả gia tộc người ta.
Khi hắn mới tiếp xúc với Tân Duyên, cũng từng xoi mói Tân Duyên, nhưng sau khi được Tân Duyên trợ giúp hắn lại đứng bên cạnh Tân Duyên.
Hắn nhất định phải tìm được một dược sĩ dạy mình cho chính xác, sau đó chế ra thuốc động viên, lôi kéo Chân Thiệu Tề!
Thành Sùng An.
Sở Đông Vũ còn đang đối mặt với máy quay, trầm bồng du dương trấn an cư dân thành Sùng An, còn Chân Thiệu Tề đang được Triệu Khoa Lâm và Túc Giang Nham mong nhớ lại ngồi trước mặt Tân Duyên, cau mày đánh giá Tân Duyên.
Quan Thừa Phong đã nói thân phận của Chân Thiệu Tề cho Tân Duyên, Tân Duyên trước mặt Chân Thiệu Tề cũng rất hồi hộp —— người nọ là cường giả cấp tám, cấp tám đấy!
Đối với y đây chính là nhân vật trong truyền thuyết!
“Cũng không biết tại sao Quan… Quan An lại coi trọng cậu như vậy.” Chân Thiệu Tề nói, từ trong túi tiền lấy ra một viên như viên ngọc ném cho Tân Duyên, “Đây là quà ra mắt tặng cậu.”
Tân Duyên nhìn thấy Chân Thiệu Tề vứt hạt ngọc, vội vàng vươn tay đón, sau đó chỉ thấy viên ngọc rơi chính xác vào trong tay mình.
Đây là một viên ngọc to bằng ngón cái, một đầu nhọn một đầu tròn, màu vàng nhìn rất đẹp, sau khi Tân Duyên nhận được xem đi xem lại.
Quan Thừa Phong nói: “Đây là hạt thông của cây thông biến dị đỉnh cấp, cậu mang về rửa sạch rồi luộc lên ăn, có ích lợi rất lớn đối với cậu.”
Tân Duyên còn đang định lấy hạt châu làm mặt dây chuyền: “…”
Vậy cũng thôi đi, y nhìn Chân Thiệu Tề, đã thấy Chân Thiệu Tề lấy ra vài hạt, ăn hết hạt này đến hạt khác.
Chân Thiệu Tề không chỉ ăn lẻ, còn hỏi Quan Thừa Phong: “Ông có ăn không?”
Quan Thừa Phong bắt được một hạt nhét vào trong miệng: “Ông lấy được hạt thông cũng không dễ nhỉ?” Sau Đại Tai Biến rất ít cây họ thông có thể sống sót, hạt thông này còn không phải hạt của một cây thông bình thường… Vậy khẳng định xung quanh cây thông có rất nhiều dị thú đang nhòm ngó.
“Bình thường, một hạt này có vài vạn thôi.” Chân Thiệu Tề nói.
Tân Duyên đột nhiên cảm thấy hạt thông trên tay có chút nặng.
Y vẫn không cảm thấy chân thực khi mình có trong tay tám trăm triệu, nhưng mỹ phẩm mua một hay trăm thì lại thấy rất quý.
Dù y mua được một bộ mỹ phẩm dưỡng da tốt nhất thành Sùng An, rồi mua toàn bộ mỹ phẩm xịn ở thành Sùng An, gộp lại cũng chỉ 1 vạn tệ!
Mấy vạn…
Mắt thấy Chân Thiệu Tề lại ăn mấy hạy, Tân Duyên không khỏi đau lòng.
Bụng Sở Đông Vũ lại kêu.
Chiều hôm qua Sở Đông Vũ bị Quan Thừa Phong bắt lại.
Sau khi Quan Thừa Phong bắt hắn uống thuốc độc không rõ tên thì bắt hắn lại, cũng chưa cho hắn ăn gì, lúc này đói sắp xỉu đến nơi rồi…
Quan Thừa Phong nghe thấy bụng Sở Đông Vũ reo hò, thấp giọng nói: “Chờ cậu làm xong việc thì đi ăn chút gì đó đi.”
Thiết bị phát sóng trước mặt Sở Đông Vũ chỉ thu giọng của hắn, không thu giọng của người khác, Quan Thừa Phong nói gì những người đang xem trực tiếp cũng không nghe được.
Bọn họ chỉ đột nhiên phát hiện, tốc độ nói chuyện của Sở Đông Vũ tăng nhanh, lộ ra một luồng lo lắng.
Là vì thú triều sắp tới?!
Hết chương 37.