Tiễn Chân Thiệu Tề xong Quan Thừa Phong nhìn về phía Tân Duyên.
Tân Duyên xuống khỏi thiết bị tập, túm lấy quần áo ướt trên người rồi đặt mông ngồi xuống đất, hỏi Quan Thừa Phong: “Anh đói à? Muốn ăn cái gì?”
Ngồi dưới đất quá thấp nên nhất định phải ngẩng đầu nói chuyện, ngẩng đầu lại rất mệt… Tân Duyên đã mệt bở hơi tai nằm bẹp xuống.
Quan Thừa Phong cảm thấy Chân Thiệu Tề lầm rồi, tên này thì cô dâu nhỏ gì chứ!
Đầu tiên, hắn vẫn luôn thưởng thức những người như Nhạc Hoằng, còn Tân Duyên… Tân Duyên không để ý đến hình tượng và dáng vẻ khi ở trước mặt hắn như vậy, nhất định không có ý gì với hắn.
Tân Duyên lành làm gáo vỡ làm muôi từ bỏ duy trì hình tượng trước mặt Quan Thừa Phong nằm thả lỏng, sau đó đứng lên chậm rãi đi lại, nói: “Anh không nói muốn ăn gì làm tôi tự làm theo ý đó.”
“Cậu cứ nấu bừa là được.” Lúc này Quan Thừa Phong mới lấy lại tinh thần.
“Ừm.” Tân Duyên nói, y huấn luyện mệt mỏi nên không có tâm trạng suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn phải nấu cơm…
Rửa tay rửa mặt xong Tân Duyên bắt đầu nấu cơm.
Quan Thừa Phong ngồi trong phòng ăn nhìn Tân Duyên bận bịu trong bếp.
Tuy rằng đứa nhỏ này có chút thói xấu vặt nhưng nhìn chung tổng thể vẫn rất được, biết nấu cơm, thích làm việc nhà, nhưng không có lòng cầu tiến quá lớn, cũng rất biết cách sống…
Quan Thừa Phong hỏi: “Tân Duyên, cậu có yêu cầu gì về nửa kia?”
“Anh… Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?” Động tác trên tay Tân Duyên ngừng lại.
“Nhớ tới thì hỏi chút thôi… Quan hệ của chúng ta cũng chưa làm sáng tỏ, hiện tại mọi người vẫn cho rằng chúng ta là một đôi.” Quan Thừa Phong chỉ vào thiết bị liên lạc nói.
Trong lòng Tân Duyên tràn đầy phiền muộn, nhưng vẫn nói: “Tôi thích người trưởng thành, mạnh mẽ một chút.” Y càng nói càng đau lòng, cũng không dám nói cặn kẽ chỉ sợ bị phát hiện ra cái gì.
“Khẩu vị của cậu đúng là lạ, tôi còn tưởng cậu sẽ thích cô gái ngoan ngoãn mềm mại.” Quan Thừa Phong nói.
Tân Duyên: “…” Quả nhiên là cái đồ trai thẳng, nghĩ đến con gái đầu tiên!
“Nhưng như vậy lại bổ sung cho cậu, cũng rất tốt.” Quan Thừa Phong nói.
“Sau này tôi cũng sẽ trưởng thành, cũng sẽ trở nên mạnh mẽ!” Tân Duyên hơi không vui, bổ khuyết gì chứ… Y cũng sẽ trở nên mạnh mẽ!
“Rất tốt.” Quan Thừa Phong cười rộ lên, vứt mấy câu Chân Thiệu Tề nói đi không quan tâm nữa.
Chân Thiệu Tề thích đàn ông nên mới đùa như vậy đúng không? Đừng thấy hiện tại Chân Thiệu Tề là một anh đẹp trai lạnh lùng, thật ra từ nhỏ hắn đã là một tên ngốc bạch ngọt thích kết bạn thích nói giỡn, bị người ta lừa thân lừa tâm thiếu chút nữa mất mạng…
Đương nhiên kẻ dám lừa thân gạt tâm Chân Thiệu Tề lúc này đã thành món ngon trên bàn ăn của dị thú, cũng là Chân Thiệu Tề tự tay đút.
Sau khi báo thù Chân Thiệu Tề hoạt bát nhiều hơn, còn có thể kể chuyện cười cho người khác.
Tuy rằng Quan Thừa Phong tự nói mình không nên nghĩ nhiều mấy chuyện này, nhưng hắn lại không thể không để tâm đến Tân Duyên nhiều hơn.
Cuộc đời của hắn đã trải qua quá nhiều chuyện vớ vẩn, hiếm khi có cơ hội sống chậm lại, hiện tại thành Sùng An vẫn tách biệt không liên hệ với thế giới bên ngoài, đủ loại công việc cũng được Văn Diễn và Nhạc Hoằng tiếp nhận không cần hắn bận tâm…
Bỗng nhiên rảnh rỗi Quan Thừa Phong cảm thấy mình như quay về tháng ngày dưỡng thương mười năm trước.
Đương nhiên vẫn có chỗ bất đồng, Tân Duyên đã lớn rồi.
Ngoài ra, Tân Duyên còn có rất nhiều thay đổi khác.
Mới vừa trải qua thú triều Quan Thừa Phong không vội vàng bắt Tân Duyên tu luyện, muốn cho y nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày kết quả Tân Duyên lại không hề nghỉ ngơi, ngày nào cũng chủ động tập luyện.
Mấy tháng trước tay chân y còn gầy yếu mà hiện tại cánh tay và chân đã mạnh mẽ nhiều hơn, trên người cũng có cơ bắp.
Có lẽ khí chất thay đổi nên khuôn mặt y cũng không còn mang nét trẻ con như ban đầu nữa mà cho người ta một loại cảm giác nẩy nở, cũng đẹp lên vài phần.
Nhìn thấy Tân Duyên như vậy Quan Thừa Phong còn có cảm giác rất thành công, dù sao Tân Duyên cũng nhờ hắn dạy dỗ mới có thay đổi như thế.
Sự thay đổi của Tân Duyên cũng không dừng tại đây —— y bắt bắt đầu học chế thuốc.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng Nhạc Hoằng sẽ tới thăm Quan Thừa Phong, trị thương cho Quan Thừa Phong, cũng trao đổi với Tân Duyên về thương thế của Quan Thừa Phong, mà vừa nói chuyện Nhạc Hoằng nhận ra ngay Tân Duyên hiểu được những kiến thức về thuốc nên bắt đầu dạy chế thuốc cho Tân Duyên…
Ngoại trừ tu luyện, thời gian còn lại Tân Duyên bắt đầu xem sách dạy chế thuốc.
Đầu óc của Tân Duyên rất thông minh, nhớ rất nhanh, nhưng y cũng có khuyết điểm chính là quên cũng nhanh không kém, chỉ có thể ôn tập lại sau mỗi lần học…
Trong thời gian dưỡng thương tẻ nhạt Quan Thừa Phong cũng nghe những kiến thức về tác dụng của từng loại thực vật biến dị.
“Cậu ghi sai rồi… Công dụng của hạt táo thiếu một đoạn, thứ này phải dùng cẩn thận, nếu dùng số lượng lớn sẽ chết người.” Quan Thừa Phong nói.
Tân Duyên mở sách ra xem, tò mò nhìn về phía Quan Thừa Phong: “Sao anh lại biết nhiều như vậy?” Như kiểu cái gì Quan An cũng biết hết!
“Tôi chăm chỉ hiếu học.” Quan Thừa Phong cười rộ lên, chủ yếu là hắn sống đã rất lâu rồi…
“Anh giỏi quá.” Tân Duyên tin Quan Thừa Phong nói còn nghiêm túc gật đầu, “Tôi muốn học tập anh!”
Quan Thừa Phong nói: “Được thôi, tri thức về thuốc của tôi không thua gì Nhạc Hoằng, cậu có thể học với tôi.”
Gần đây hắn cũng đang rảnh, không bằng dạy Tân Duyên vài thứ.
Còn mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi cứ nhường cho người khác làm.
Không sai, tranh quyền đoạt lợi.
Sau khi thú triều kết thúc Văn Diễn đã quyết định chiếm lấy thành Sùng An.
Người bên ngoài không biết tình huống của thành Sùng An mà người trong thành Sùng An lại cảm kích họ, thiên thời địa lợi nhân hoà đều đã có, với họ chiếm lấy thành Sùng An chỉ có trăm lợi mà không có hại.
Văn Diễn cứ như vậy trực tiếp chiếm lấy thành Sùng An sau đó công khai rất nhiều kiến thức họ biết. Trước đây thế gia quản chế tri thức, ví dụ như phương pháp tu luyện Phúc Năng.
Tuy rằng thú triều kết thúc nhưng phụ cận thành Sùng An vẫn có rất nhiều dị thú lảng vảng, Văn Diễn vừa dạy người trong thành Sùng An tu luyện vừa dẫn người đi thanh lý, ngoài ra… Khi Nhạc Hoằng dạy kiến thức về thuốc cho Tân Duyên cũng đồng thời quay video lại, đăng lên internet.
Hiện tại mọi người trong thành Sùng An đều có thể học được những kiến thức trước đây chỉ có thế gia mới có thể học như công pháp tu luyện Phúc Năng và các phương pháp phối chế thuốc.
Toàn bộ thành Sùng An đang dần thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Mạng liên lạc của thành Sùng An vẫn cắt đứt với thế giới bên ngoài, người bên ngoài không biết tình huống bên trong thành Sùng An.
Theo lý, quản lý thành Hàng Hải quản lý thành Sùng An phải cho người đến xem tình huống thành Sùng An nhưng Chân Thiệu Tề vừa ra tay thành Hàng Hải bên kia đã đóng cho thành Sùng An con dấu “Đã bị công phá”.
Thành Hàng Hải, nơi ở của Chân Thiệu Tề.
Chân Thiệu Tề trở về thành Hàng Hải đã được mấy ngày, cuối cùng cũng coi như không bận nữa nhưng tâm trạng lại chẳng ra gì.
Thế gia lớn nhất thành Hàng Hải là nhà họ Vương gần đây xảy ra rất nhiều chuyện.
Lúc trước khi Quan Thừa Phong tọa trấn thành Hàng Hải, nhà họ Vương ngoan như cún nhưng Quan Thừa Phong vừa “chết” họ đã có ý đồ khác.
Đến lúc xử lý rồi…
Chân Thiệu Tề còn đang tính toán mọi chuyện đã có người tới đến bên cạnh hắn, nói cho hắn biết có người xin gặp.
Đến xin xỏ đương nhiên là Triệu Khoa Lâm.
Chân Thiệu Tề xoay cái bút trên tay mình, cho người đưa Triệu Khoa Lâm vào.
Hắn đã biết được tình huống của Triệu Khoa Lâm từ Nhạc Hoằng, thằng khốn nạn này tới tìm hắn làm gì?
Triệu Khoa Lâm tới tìm Chân Thiệu Tề để giao lưu tình cảm.
Hắn tặng Chân Thiệu Tề rất nhiều quà cáp biểu đạt mình rất ngưỡng mộ Chân Thiệu Tề, cũng hàn huyên mấy chuyện linh tinh với Chân Thiệu Tề rồi mới đi.
Thành phố nhà họ Triệu chưởng khống vững vàng như thành đồng vách sắt, không cần y nhìn chằm chằm, y muốn tăng cường thực lực thì tốt nhất nên phát triển bên ngoài.
Mà nơi thích hợp để phát triển chính là thành Hàng Hải.
Nhà họ Vương đã bắt đầu sa sút nên ban đầu Quan Thừa Phong mới có thể xưng vương xưng bá ở thành Hàng Hải, nhưng hiện tại Quan Thừa Phong chết rồi…
Bây giờ thành Hàng Hải như một cái bánh ngọt lớn.
Đời trước cái bánh này bị Sở Đông Vũ ăn từng chút một, đời này y muốn.
Mà muốn có được thành Hàng Hải, Chân Thiệu Tề chính là mấu chốt.
Chỉ cần y có thể lấy ra loại thuốc cải thiện được tình hình của Chân Thiệu Tề, Chân Thiệu Tề nhất định sẽ giúp y… Không phải đời trước Chân Thiệu Tề giúp Sở Đông Vũ đó sao?
Sau khi Triệu Khoa Lâm trở lại chỗ ở lập tức đi tìm Túc Giang Nham: “Em học thuốc đến đâu rồi?”
Túc Giang Nham lườm y một cái: “Em mới học nửa tháng!”
Thời gian nửa tháng xác thực quá ngắn… Triệu Khoa Lâm cười rộ lên: “Anh chỉ tiện hỏi chút thôi… Em cần thứ gì cứ nói với anh.”
“Em biết rồi.” Túc Giang Nham nói.
Hai người nói mãi Triệu Khoa Lâm cầm tay Túc Giang Nham.
Túc Giang Nham thuận thế ngả vào trong lòng Triệu Khoa Lâm.
Sau khi rời khỏi thành Sùng An, Triệu Khoa Lâm đối xử với Túc Giang Nham như gần như xa, chốc thì tình cảm nồng nàn chốc lại như muốn vạch rõ giới hạn với Túc Giang Nham.
Quả nhiên Túc Giang Nham không chịu được tình huống này, để trói chặt y, gã đã chủ động xảy ra quan hệ với y.
Say khi y và Túc Giang Nham ở bên nhau, Phúc Năng trong cơ thể cũng vô cùng vững vàng!
Những ngày qua y có thể tu luyện Phúc Năng mà không cần kiêng kị gì, thực lực tăng trưởng cực kỳ nhanh!
Vấn đề duy nhất chính là… động tác của Túc Giang Nham rất thông thạo khiến y hơi ngán!
Những người trước đây y từng chơi có ai mà không phải lần đầu tiên?
Xui xẻo vớ phải Túc Giang Nham đầy mặt thẹn thùng nói mình là lần chưa từng có gì với Sở Đông Vũ nên cũng không biết mình có thiên phú như vậy… Túc Giang Nham không phát sinh quan hệ với Sở Đông Vũ, y tin tưởng.
Trước đây ở thành Sùng An y gặp được Sở Đông Vũ với Phúc Năng hỗn loạn, vết thương cũng chưa hoàn toàn khôi phục.
Nhưng nói Túc Giang Nham chưa từng có gì với người khác y không tin.
Đời này có lẽ Túc Giang Nham là lần đầu nhưng đời trước thì sao? Cũng sẽ dùng cái phương pháp đó để nghĩ cách hại người bên Tân Duyên, gã có thể là cái loại gì chứ?
Nếu không vì có thể tăng cường thực lực, y còn lâu mới bày ra dáng vẻ cảm động trước mặt Túc Giang Nham.
Ngày nào Túc Giang Nham cũng diễn kịch với Triệu Khoa Lâm lại hề không biết Triệu Khoa Lâm cao hơn một bậc, cũng đang diễn kịch với gã.
Gã một lòng cảm thấy Triệu Khoa Lâm là nam phụ nặng tình nên không hề nghi ngờ tình cảm của Triệu Khoa Lâm.
Nhưng gã không chịu thiệt là được rồi… Triệu Khoa Lâm rất hào phóng với gã, mấy ngày nay gã tiêu không ít tiền, tận hưởng cuộc sống trước đây chưa từng dám nghĩ tới.
Cũng là lần đầu tiên gã biết được, thì ra thế gia lại xa xỉ đến vậy!
Rau dưa trước Đại Tai Biến luôn có trên bàn ăn hàng ngày, thậm chí Triệu Khoa Lâm còn mua một con chó cho gã nuôi!
Cái truyện kia cũng buồn cười, một bộ truyện ngọt sủng lại không cố gắng viết những điều đó khiến gã không hề biết gì về những món đồ xa xỉ ở thế giới này, thiếu chút nữa làm trò cười.
Hết chương 44.