Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi - Chương 39: Đánh Vỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi


Chương 39: Đánh Vỡ


Edit: Mị Mê Mều
Mạnh Sơ mệt đến mức ngủ thiếp đi, cả người đều vùi vào chăn, chỉ còn hai má đỏ bừng chưa tản đi lộ ra bên ngoài.

Trần Thù Quan dựa vào mép giường, liếc xéo bãi nước miếng mà cô gái nhỏ này chảy trên giường.

Anh cau mày hơi do dự, đi đến giá treo đồ lấy một chiếc khăn mặt sạch sẽ lót cẩn thận rồi nằm lên.

Cô gái nhỏ lờ mờ bất giác áp sát về phía nguồn nhiệt.

Con ngươi đen mở to trong bóng tối, đầu ngón tay chạm đến da thịt non mềm.

Người đàn ông ngẩn ngơ ngừng lại một lúc rồi dang cánh tay, ôm cô một cách cứng đờ, tư thế của anh không thành thạo lắm.

Mạnh Sơ lầy bầu cọ cọ lên cánh tay anh, tự tìm vị trí thích hợp để ngủ.

Trần Thù Quan hơi ngạc nhiên với sự thay đổi của bản thân, thậm chí anh đã quen với việc cô gái gái nhỏ nằm yên bên cạnh, đồng thời không nhịn được bắt đầu xáo động.

May mà anh không phải người sẽ vì chuyện này mà bực bội, trước nay quen với hài lòng rồi, quay sang tắt đèn rồi nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Hơn bốn giờ sáng, khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố Bắc Kinh, mấy chiếc xe bảo mẫu thương vụ chậm rãi chạy vào bãi đậu xe của khách sạn Sông Hương.

Ê-kíp ghi hình [Xin chào, đời sống khác của tôi!] đến rất sớm, dựa theo nội dung kịch bản đã giao hẹn trước.

Lúc bốn giờ rưỡi, ê-kíp chương trình sẽ dẫn đầu mở cửa phòng Mạnh Sơ ở phòng giám đốc của khách sạn.

Khoảng thời gian này, Mạnh Sơ hẳn đã trang điểm nhẹ xong từ lâu nhưng vẫn giả vờ còn đang ở trạng thái ngủ say.

Sau khi nhân viên quẹt thẻ mở phòng giám đốc rời đi, mà khi nhóm người của ê-kíp chương trình bật đèn đi vào, mọi người trong tổ đều kinh ngạc, ngay lập tức ngơ ngác nhìn nhau, lúng túng không chịu được.

Lời của người dẫn chương trình bên ngoài phút chốc im bặt bên micro: “Bây giờ là bốn giờ rưỡi sáng, xem ra khách mời của chúng ta còn đang say giấc…”
Mùi trong không khí rất dễ chịu, thậm chí tỏa ra hương thơm thoang thoảng, căn phòng cũng được thu dọn ngay ngắn chỉnh tề, không có bất kỳ dấu hiệu kiều diễm dâm loạn nào.

Nhưng trên giường vốn chỉ nên có khách mời là cô gái nhỏ lại dư ra một người chói lọi, nếu không phải vật liệu tuyên truyền ê-kíp chương trình vẫn còn đặt trên bàn bên cạnh thì e là mọi người cho rằng đã đi vào nhầm phòng.

May không phải là live stream, nhưng đây có thể xem là sự cố hiếm gặp nhất gặp phải trong lúc quay nhỉ?
Nhìn mặt cô gái nhỏ không biết thế sự mà đời sống…!đủ loạn! Đám người lặng lẽ nhớ tới vị trưởng đài Ngô bị cắm sừng kia.

Trong nháy mắt cửa bị mở ra, người đàn ông trên giường nhạy bén tỉnh lại, phản ứng bản năng là bọc chặt lấy cô gái nhỏ mơ mơ màng màng bên cạnh đang thò một đoạn nhỏ cánh tay như ngó sen định đứng lên, nhét vào trong chăn.

Vô số ánh mắt đối lập, nhìn nhau không nói gì.Tuy người trong phòng đông nghịt nhưng không ai lên tiếng nói chuyện, bày ra trạng thái yên lặng như chết.

Người đàn ông để trần thân trên, tóc hơi rối bù xù, lộ ra lồng ngực gầy gò mà chắc nịch.

Một tay đè góc chăn, cả người trông lười biếng mà lạnh nhạt.

Anh mím môi, trên mặt không nhìn ra cảm giác gì, thậm chí còn có một dấu răng đã bắt đầu ứ máu ở cằm.

Mắt kính gọng vàng bình thường treo trên mũi không thấy đâu, hàn ý trong mắt ngưng tụ.

Từ đầu đến cuối, Trần Thù Quan chỉ nói hai chữ với đám người trước mặt, “Ra ngoài.”
Anh lạnh lùng quét mắt qua mọi người, dù áo mũ không chỉnh tề ngồi đó nhưng không có chút lúng túng bị bắt gian tại giường, tự dưng khiến người khám cảm thấy bao phủ nặng nề không giải thích được, dường như không thể không khuất phục trước anh.

“Vậy làm phiền cô Mạnh…” Làm VJ (1) thực hiện quay duy nhất chen mồm vào được trong nhóm này, Lý Triết cảm thấy vô cùng đau đầu.

Gặp phải một khách mời bình hoa không biết từ đâu lú ra thì thôi đi, đã vậy còn gây ra chuyện xấu hổ suốt, “Một chút…”

(1) 跟拍导演: là người nhắm mục tiêu cụ thể vào một nhân vật nhất định trong chương trình và chỉ chịu trách nhiệm quay một người nhất định trong toàn bộ quá trình.

Người này còn được gọi là VJ trong Running Man của Hàn Quốc nên mị gọi là VJ luôn cho tiện nhé!!
Lời còn sót lại biến mất trong ánh mắt u ám của người đàn ông.

Lý Triết quay lưng đi, thoáng chốc đóng cửa đi ra ngoài với gương mặt trầm tĩnh.

Ba cameraman ngồi xổm trên hành lang ngoài cửa, mấy gaffer (2) và trợ lý đang khe khẽ bàn tán.

(2) Gaffer: là người đứng đầu tổ điện.

Họ còn được coi là trưởng kỹ thuật ánh sáng.

Gaffer chịu trách nhiệm thiết kế và thực hiện kế hoạch ánh sáng
“Ông có thấy người đàn ông kia quen quen không?”
“Chắc chắn không phải minh tinh! Tôi đâu dám nhìn kỹ, ánh mắt kia có thể đóng băng người khác đó!”
“Có điều, so với vị cấp trên của chúng ta, trông…!”
Tuy chỉ trong chốc lát như vậy nhưng ai cũng có thể nhận ra, rõ ràng người đàn ông trong phòng trông được hơn Ngô Cường nhiều.

Lý Triết nén giận trong lòng, lên tiếng trách mắng mấy người này, rồi ra lệnh cho trợ lý thông báo cho tổng đạo diễn: “Nhóm bốn có tình huống đột ngột nên bọn em đến chỗ quay trễ ạ.”
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Trần Thù Quan giải cứu Mạnh Sơ ra.

Cô trốn trong chăn, liếc nhìn anh với vẻ mặt phức tạp.

Ánh nhìn kia bao hàm rất nhiều thứ, xấu hổ, oán hận, đối với anh, càng đối với chính mình.

Cô nhớ lại sự điên cuồng đêm qua, dáng vẻ mình lẳng lơ mà quấn lấy anh đòi được yêu thương.

Dáng vẻ mình mất khống chế khi anh đè xuống.

Cô im lặng không nói gì, đi chân trần chạy vào toilet.

Trần Thù Quan theo sau cô tiến vào phòng tắm, lặp lại câu hỏi của ngày hôm qua lần nữa: “Em thiếu tiền lắm à?”
Cô gái nhỏ đứng cạnh bồn rửa mặt, vốc nước lên mặt không ngừng, không trả lời anh.

Anh vừa mới bước tới gần, cô lập tức sợ hãi lùi lại.

Vừa ngẩng đầu, trên mái tóc đen trên mặt đều là bọt nước, đôi mắt xinh đẹp kia đã đỏ hết, nước mắt chưa kịp lau khô.

Dáng vẻ rõ ràng là đã khóc.

Anh ngẩn ra, đây có lẽ là nơi đầu tiên anh nhìn thấy nước mắt của cô ngoài lúc ở trên giường.

Vô duyên vô cớ cảm thấy nôn nóng.

Từ sau khi anh từ bỏ việc tách rời cơ thể cô, anh đã không có suy nghĩ muốn làm nhục cô nữa.

Nhưng trong phút chốc này, anh gần như không khống chế được tà niệm dưới đáy lòng, chỉ muốn xé rách, đập vỡ cô, bảo cô đừng khóc nữa.

Có lẽ bị cảnh trong mơ ảnh hưởng, anh nhớ tới người phụ nữ cũng có đôi mắt hoa đào, có thể loáng thoáng nhận ra bóng dáng của cô, cũng ngấm ngầm chịu đựng mà lặng lẽ rơi lệ như vậy.

Cô di chuyển chiếc xe lăn quay người đi, nói: “Tôi muốn ở riêng một lát.”
Chẳng lâu sau, dưới lầu truyền đến tiếng thét chói tai của người qua đường.

Là hình ảnh thời khắc sinh cuối cùng của sinh mệnh người phụ nữ kia.

Sau ba mươi phút, cửa phòng khách sạn mở ra lần nữa, cô gái nhỏ đã sửa soạn xong.

Tuy chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng cô vốn đã xinh đẹp, lại trẻ tuổi, dáng vẻ đơn giản trái lại khiến người khác yêu thích.

Cửa phòng tắm đóng chặt, người đàn ông ban nãy không xuất hiện nữa.

Tư thế cô gái nhỏ cúi rất thấp, cúi đầu: “Xin lỗi, trì hoãn thời gian của mọi người.”
Dù tâm lý mọi người không thích nhưng cũng không tiện trách móc nặng nề trước mặt cô, chỉ là khinh thường trong lòng thì không thể tránh được.

Bây giờ mới đến, đành phải bỏ đoạn quay này.

Họ vội vã chạy đến một thôn trang nhỏ trực thuộc thành phố Vân Xuyên.

Chỗ quay cách thành phố Bắc Kinh khoảng năm, sáu giờ đi xe.

Mạnh Sơ ngồi trên xe bảo mẫu, một người phụ nữ tuổi không nhỏ đến gần: “Cô Mạnh, tôi là trợ lý sinh hoạt đoàn kịch sắp xếp cho cô – Phùng San, trong vòng một tháng này tôi sẽ phụ trách chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho cô.”
Mạnh Sơ nhắm mắt không biết suy nghĩ gì, nghe thế thì mở mắt, mắt híp thành hình trăng non, nở nụ cười ngọt ngào với chị ta: “Chị Phùng, chị gọi em là bé Mạnh là được rồi ạ.”
Phùng San bị nụ cười ngọt ngào này chói sáng, cũng vì vậy mà bỗng có thêm mấy phần thiện cảm với cô gái nhỏ này.

Xung quanh thành phố Vân Xuyên là nhiều dãy núi trùng điệp, trấn Thủy Khê thôn Trần Lí chính là một thôn trang nhỏ nằm sâu trong núi lớn.

Sau tập phim thí điểm, bọn họ sẽ tiến hành quay phim ở đây trong vòng một tháng.

Thôn Trần Lí đã có lịch sử mấy trăm năm, trong thôn đa phần là kiến trúc gạch xanh ngói đen tường trắng, dựa vào địa thế mà dựng nên, kề núi sát sông, có mấy dòng sông ngoằn ngoèo chảy dọc.

Trong thôn vẫn kế thừa văn hóa phong thủy cổ xưa nhất mà tổ tiên để lại, lúc mỗi nhà mỗi hộ xây dựng phòng ốc đều là mặt Đông lưng Tây, cái gọi và gối lên núi, vòng quanh nước.

Vì thiếu một phân đoạn quay phim nên Mạnh Sơ là khách mời đến thứ hai.

Lúc giữa trưa, em trai thể thao điện tử Vương Hạo đã đến sân luyện tập trường tiểu học ở giữa thôn.

Nhìn thấy cô thì ngại ngùng gọi một tiếng: “Chị tiểu Mạnh.”
Hết chương 39.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN