Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi - Chương 7: Tránh Thai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
274


Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi


Chương 7: Tránh Thai


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mị Mê Mều
Trên đường trở về đại học S, Mạnh Sơ ghé tiệm thuốc 24 giờ mua viên thuốc tránh thai khẩn cấp nuốt vào.

Một đêm này, anh bắn nhiều lần, thận chí có lần bắn thẳng vào miệng tử cung, cô không muốn đánh cược, cũng không đánh cược nổi.

Ký túc xá của khoa diễn xuất ban quốc tế và nhà trọ của tiến sĩ nghiên cứu sinh, giáo viên ở một chỗ, hai người một phòng.

Khi trở về, Triệu Thiển mới dậy, thấy cô thì buồn bực hỏi: “Sơ Sơ, sao trở về rồi? Không phải đã xin giáo viên phụ đạo nghỉ đi Giang Thành sao, sắc mặt kém thế?”
Mạnh Sơ thật sự không nhớ những lời bịa đặt mình định nói, đành phải nói lung tung: “Tớ bị hạ đường huyết, mới từ bệnh viện về.

Nếu xin nghỉ rồi thì khỏi đi học nữa.”
Triệu Thiển cho là thật.

Mạnh Sơ bị Trần Thù Quan lăn qua lộn lại chơi cả một đêm, giữa hai chân nóng rát đến đau nhức, hơi di chuyển một xíu thì căng đau giống như xé rách, cả người không thoải mái, mê man nằm đến giữa trưa.

Buổi trưa, Triệu Thiển đặc biệt mang cơm từ nhà ăn về cho cô, khiến Mạnh Sơ cảm động đến nước mắt rưng rưng, ngược lại dọa Triệu Thiển sợ nhảy dựng.

Sau khi tốt nghiệp, Triệu Thiển chuyển sang làm người đại diện, Mạnh Sơ theo cô ấy gần mười năm, phía sau những giải thưởng của Mạnh Sơ, hầu như không thể thiếu bóng dáng của cô ấy.

Về sau, Mạnh Sơ bị buộc giải tán studio, Triệu Thiển cũng rút lui khỏi nghề này.

*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Mạnh Sơ không muốn thu hút sự chú ý của người khác nên nán lại mãi đến gần bảy giờ, cô mới chậm chạp đi đến lầu một, bên đây đều là giảng đường cỡ lớn.

Vốn định lén lút vào từ cửa sao, ai ngờ cửa sau lại bị người ta khóa lại.

Khoảng hơn trăm người ngồi trong giảng đường mênh mông, Mạnh Sơ ngại ngùng đứng cạnh cửa hô “báo cáo”.

Trần Thù Quan mặc áo blouse trắng thí nghiệm thường thấy đứng trên bục giảng, treo máy phóng đại âm thanh bên hông, cổ tay áo được cài một cách tỉ mỉ, đầu cũng không di chuyển, chỉ gật đầu bảo cô đi vào.

Không ít người nhận ra Mạnh Sơ, vào trường hơn hai tháng, thanh danh của cô đúng là đủ vang dội.

Đầu tiên là dung mạo cô đẹp đẽ, cho dù ném ở khoa diễn xuất mỹ nữ như mây, cô cũng người lóa mắt.

Thứ hai là bởi vì Trần Thù Quan.

Trần Thù Quan 31 tuổi chưa kết hôn, nhắc đến cũng lạ, nữ sinh và cô giáo thầm mến anh không phải số ít, nhưng gần như không ai nghé con không sợ cọp, dây dưa tỏ tình giống Mạnh Sơ.

Đại khái vì anh trẻ tuổi mà đã đứng ở độ cao như vậy, bình thường lại mang dáng vẻ lạnh lùng người sống chớ lại gần, không khỏi khiến người khác nảy sinh lòng kính nể, ai cũng không có quyết tâm bỏ đóa hoa lạnh lùng này vào túi.

Mạnh Sơ quả thực không đủ can đảm đi một vòng tìm chỗ mà không biết nó có tồn tại hay không, bèn ngồi xuống một chỗ trống hàng thứ nhất ở rìa hành lang.

Ban đầu trăm phương ngàn kế muốn học môn học tự chọn này là vì Trần Thù Quan.

Bây giờ bước vào hình thức “sách do trời viết”, ngay cả n-butyl acetate là gì cô cũng không biết, lại không muốn nhìn Trần Thù Quan chằm chằm với dáng vẻ hiểu học, đành tiện tay vẽ bậy lên giấy.

Trạng thái hôm nay của Trần Thù Quan không tốt lắm, vào học 20 phút, nghiên cứu sinh đã giúp anh ngưng tụ hồi lưu (1), thiết bị chưng cất và dụng cụ trình chiếu đã chuẩn bị xong, nhưng anh lại thất thần một lần.

Cô gái nhỏ mặc áo hoodie màu hồng nhạt, miễn cưỡng bọc lấy vòng mông, tư thế ngồi này của cô, người khác hơi khom người là có thể nhìn thấy phong cảnh khiêu gợi bên trong, giày bó dài qua gối dưới thân ôm sát theo cẳng chân thon dài mà thẳng tắp, lộ ra đường cong mê người.

Anh ra hiệu cho nghiên cứu sinh có thể bắt đầu, nhưng trong đầu nghĩ về làn da sáng bóng lộ ra một đoạn dưới cẳng chân cô.

Anh nhìn Mạnh Sơ, thấy cô cúi đầu nguệch ngoạc gì đó, dường như từ lúc vào phòng học đến giờ chưa từng ngẩng lên.

Từ trước đến giờ, Trần Thù Quan chỉ làm việc theo ý muốn của mình, sau khi thoáng dừng lại, nghĩ sao làm vậy.

“Hôm nay thí nghiệm phản ứng este hóa, mời một bạn lên trợ giúp tôi.” Anh nói đoạn, nhìn quanh một vòng, dừng trên người Mạnh Sơ nói: “Bạn đến muộn kia đi.”

Đối với các loại sự tích anh dũng của Mạnh Sơ, trong lớp có người biết, có người không.

Lúc này không khỏi ngẩng đầu lên nhìn cô.

Có điều chẳng ai ngờ được rằng Mạnh Sơ đã bắt được đóa hoa lạnh lùng này, e là đến tên Mạnh Sơ, Trần Thù Quan cũng không nhớ, nếu không thì sao anh có thể chọn một người ngoài chuyên ngành như cô.

Mạnh Sơ cũng muốn xem đây là cái cớ để phản bác, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, Trần Thù Quan, là cố ý.

Hết chương 7
(1) Khi các chất lỏng phản ứng dễ bay hơi, để tránh thất thoát chất phản ứng và tận dụng hết nguyên liệu, cần thiết kế một thiết bị ngưng tụ hồi lưu để khiến chất chuyển từ trạng thái khí sang thể lỏng sau khi ngưng tụ, để hồi lưu và thu lại.

Phòng thí nghiệm có thể được thực hiện bằng cách lắp đặt một ống thủy tinh dài hoặc một ống ngưng tụ hồi lưu trong máy phát điện.
.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN