Nam Chính Này, Tôi Không Cần! - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Nam Chính Này, Tôi Không Cần!


Chương 5


Nam Ngôn sau khi ném một quả bom nặng kí cho Trịnh Thiến La thì ngay lập tức phủi mông bỏ chạy lấy người.

Trịnh Thiến La đã ra mắt được nhiều năm, cô mỗi lần đều chỉ theo dõi các diễn viên hoặc các nhân viên công tác trong đoàn làm phim, rất hiếm khi theo dõi người nào đó mà không có dấu xác nhận*.

*dấu xác nhận là dấu tick V, tương tự như dấu tick màu xanh của những người nổi tiếng trên facebook hoặc instagram.

Vào lúc tám giờ tối, Trịnh Thiến La thoải mái lặng lẽ nhấn theo dõi Nam Ngôn, số lượng người mà cô theo dõi đã tăng thêm 1 người.

Sau đó, Trịnh Thiến La trịnh trọng đăng tải một bài weibo trên tài khoản của mình.

Trịnh Thiến La V: Xin chào cẩm lí* tiểu thư của tôi @Nam gia có con cá.

*cẩm lí là cá Koi, cá chép cảnh nhiều màu =)))) mà mình để là cẩm lí nghe cho sang. Chứ dịch ra thì sẽ là, “Xin chào tiểu thư cá Koi của tôi”, “Xin chào tiểu thư con cá của tôi” =)))))).

Nam Ngôn thư giãn tắm rửa xong xuôi lại một lần nữa lấy điện thoại di động ra để lướt web.

Được một nữ minh tinh nổi tiếng đăng bài gắn thẻ tên* giống như đang tuyên bố chuyện tình cảm, mọi người đều rất muốn biết cẩm lí tiểu thư được nhắc đến này là ai.

*gắn thẻ tên: tag tên.

Một nhân vật hoàn toàn mới, ảnh đại diện là một hình chibi cô gái bán manh* đang cổ vũ, chỉ mới đăng tải được hai bài weibo.

*bán manh: moe, dễ thương, đáng yêu.

Cái thứ nhất đã được hơn một ngàn lượt chia sẻ, cái thứ hai cũng được rất nhiều game thủ bình luận, có khoảng năm sáu trăm lượt yêu thích. Có không ít người ôm đùi của “Nam gia có con cá” kêu rên, mong muốn tìm được biện pháp để có thể trải qua tình một đêm với vị đại gia nào đó.

Những người hóng hớt ở phía trước nhanh chóng bị giành mất vị trí, theo sau là nhiều đoàn đội khác nhau vì Trịnh Thiến La mà đến đóng chiếm tại đây.

Weibo Nam gia có con cá bị nghiên cứu, bị đào sâu rất nhiều lần. Nhưng vài ngày nay, vẫn không có bất cứ một nội dung mới nào được đăng tải, chỉ có hai bài weibo bình thường đến không thể bình thường hơn kia.

Trịnh Thiến La nói rằng đây chính là cẩm lí tiểu thư của cô ấy. Trước tiên không nói đến các cô có quan hệ gì, cẩm lí, cẩm lí đọc vào tên Weibo là biết ngay, còn cần phải nói sao!

Nam Ngôn lướt qua Weibo của bản thân, cô vẻ mặt mộng bức* nhìn thấy hàng ngàn bình luận mới dày đặc nổi lên trên Weibo của mình, đầu óc của cô suy nghĩ nhanh chóng, Nam Ngôn thử vào trang chủ của Trịnh Thiến La.

*Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) “ngoài khét trong sống”. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị “sét đánh” bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.

Cô nở nụ cười.

Trịnh Thiến La thật sự rất đáng yêu.

Trịnh Thiến La “đáng yêu” sau khi có được cuộn băng giám sát, cô nhìn chằm chằm vào cảnh tượng lộn xộn của phim trường bên trong đoạn video, ngay lập tức vẻ mặt của cô chất đầy sự u ám khi nhìn thấy Tần Di Nhiên đang thì thầm cùng với nhân viên phục vụ của quán cà phê.

“Tần Di Nhiên cư nhiên lại dám giở trò trong bóng tối nhằm huỷ hoại khuôn mặt của bà đây! Đúng là không biết xấu hổ!”

Trịnh Thiến La ngồi xếp bằng trên ghế sofa tức giận mắng. Người đại diện của cô đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn đối diện liên tục xem đi xem lại đoạn video giám sát, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

“Em cùng với Tần Di Nhiên kết thù sao?”

“Không có!” Trịnh Thiến La trợn trừng mắt, không hề có một chút hình tượng nào của nữ thần trên phim trường, “Cô ta chính là muốn mượn tay em để chèn ép người khác đấy!”

“Cô ta nghĩ rằng em không nhìn ra sao? Xem Tô Tà như vật sở hữu mà gắt gao giữ chặt. Nam Ngôn lúc trước theo đuổi Tô Tà, cô ta tuy sau lưng rất mất hứng nhưng ở trước mặt Nam Ngôn vẫn còn có thể tươi cười ôn nhu được, chứng tỏ đây là một con người có tâm tư cực kì thâm trầm.”

Trịnh Thiến La lau sạch một quả táo, đây là bữa ăn khuya hôm nay của cô.

“Vài ngày trước, bạn thân của cô ta nhốt Nam Ngôn rồi khoá trái cửa. Hôm nay, cô ta lại nhờ người khác đổi đạo cụ thành tách cà phê nóng, nếu Nam Ngôn không cẩn thận hắt vào em, thì em sẽ mặc kệ sự việc thật sự ở đằng sau là như thế nào, chắc chắn em sẽ trút giận hết lên người của Nam Ngôn! Đó chẳng phải là làm hại Nam Ngôn đúng theo ý nguyện của Tần Di Nhiên sao! Tiểu tiện nhân này muốn cái gì, đó chính là chỉnh Nam Ngôn, đã vậy còn muốn mượn tay của em để kéo theo em xuống nước nữa! Đê tiện!”

Trịnh Thiến La cắn thật mạnh lên quả táo, chỉ kém chút nữa liền cắn đứt đôi cả hột của quả táo luôn.

“Tiểu tiện nhân, dám ở trước mặt em mà giở thủ đoạn cũ rích của tám trăm năm trước à!”

Người đại diện nhìn thoáng qua Trịnh Thiến La một cái. Có thể đạt đến địa vị như ngày hôm nay trong cái giới giải trí hỗn loạn này, ai cũng không phải là người ngu.

“Em định làm như thế nào?”

Trịnh Thiến La thiếu chút nữa đã bị lấy ra làm vật khai đao, không làm gì cũng phải chịu tội. Chuyện này cũng không thể bỏ qua như thế được.

“Cô ta không phải là đề phòng Nam Ngôn theo đuổi Tô Tà sao?” Trịnh Thiến La cười xấu xa, “Có em ở đây, Tô Tà không thể nào có cơ hội lại gần cô ta!”

“Em liền quyết định sẽ làm như vậy?” Người đại diện cực kì kinh ngạc.

“Nam Ngôn người này không xấu, lại giúp đỡ em, vị bằng hữu này, em nhận định rồi!” Trịnh Thiến La trảm đinh chặt sắt tuyên bố.

Người đại diện: “…. Cô ấy giúp em một chút như thế mà em lại dùng cả chân tình để đáp lại? Em không lo lắng về nhân phẩm của cô ấy có vấn đề sao?”

“Lo lắng cái gì chứ? Cô ấy là cẩm lí tiểu thư của em cơ mà!” Trịnh Thiến La nói với vẻ đương nhiên.

Người đại diện không biết phải nói gì.

“Được rồi, mau ăn nhanh rồi tắt máy tính bảng đi, không được phép chơi game!” Cô ấy đanh mặt lại.

Trịnh Thiến La nhanh tay nhanh chân lấy điện thoại di động ra: “Vương tỷ, cảm ơn chị đã nhắc nhở em nha, hôm nay em còn chưa có vào trò chơi đâu!”

“Thiến La!” Người đại diện chán nản.

Trịnh Thiến La miệng thì ngậm quả táo, tay thì nhanh chóng mở trò chơi ra, sau khi ngẫm nghĩ lại một hồi lâu thì thoát ra, cô quyết định đăng nhập Weibo trước, hai tay nắm chặt lấy điện thoại di động thành kính bái ba lạy.

“Ngư tỷ* phù hộ! Ngư tỷ phù hộ! Tín nữ* nguyện đem mạng chó của Tần Di Nhiên ra để làm vật hiến tế! Cầu mong Ngư tỷ hãy phù hộ cho tín nữ ra được thẻ SSR!”

*Ngư tỷ là Nam Ngôn, do Weibo của Nam Ngôn là Nam gia có con cá (con cá là ngư), thêm vào Trịnh Thiến La gọi Nam Ngôn là tiểu thư cá Koi nữa =))))).

*tín nữ (trong thiện nam, tín nữ) là những người theo một tín ngưỡng nào đó, trong Phật giáo gọi là Phật tử, trong Đạo Thiên Chúa thì gọi là con của chúa.

Trịnh Thiến La mặc dù đang ngậm quả táo nhưng lời nói ra, từng từ từng chữ lại rất rõ ràng, có thể thấy được bản lĩnh đọc lời kịch rất vững chắc.

Người đại diện: “…..”

Loại tế phẩm* Tần Di Nhiên này, cưng đã hỏi qua Ngư tỷ của cưng có muốn thu hay không thu chưa?

*tế phẩm: vật phẩm hiến tế.

Trịnh Thiến La trong lòng dâng hương, tắm rửa*, quỳ đúng tiêu chuẩn, run run bắt tay vào thu thập đầy đủ các đạo cụ cúng bái, cuối cùng cô quyết định giật xuống liên tiếp mười sợi tóc của mình.

*tắm rửa ở đây là tắm cho tượng ấy, ví dụ ở Ấn Độ tắm cho tượng thần linh bằng sữa, hay ở mình thường lau chùi cho tượng Phật, tượng Quan Âm.

“Hãy cho tôi sức mạnh! Thưa cẩm lí tiểu thư của tôi!”

Trịnh Thiến La hét lớn một tiếng, đồng thời tay cũng nhấn một cái.

Trong phút chốc, ánh sáng trước mắt của Trịnh Thiến La chợt thay đổi, hiện lên trên màn hình di động là thẻ nhân vật tóc bạc mắt đỏ.

Trịnh Thiến La hô hấp thoáng chốc bị kìm hãm.

Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Ánh sáng chớp hiện lên không ngừng, từng tấm thẻ SSR liên tiếp hiện lên như nấm mọc sau mưa. Lúc trước, Trịnh Thiến La tiêu tốn rất nhiều tiền để mua hàng ngàn mảnh nhỏ lẻ, đau khổ chờ đợi cho đến khi có thể ghép lại thành một tấm thẻ hoàn chỉnh. Vậy mà bây giờ Trịnh Thiến La chỉ cần động một ngón tay, những tấm thẻ như các phi tử trong tam cung lục viện đang tranh thủ tình cảm liên tục chủ động xuất hiện.

Mười lần ánh sáng hiện lên liên tiếp.

Sáu tấm thẻ vàng SSR.

Quả táo trong miệng của Trịnh Thiến La rơi xuống trên đùi cô lúc nào không hay, cô há hốc miệng, cả người cứng đờ.

“Tôi….tôi, tôi, tôi đây là….. thoát nghèo thành giàu?”

Cô gian nan nuốt xuống nước bọt, sau khi nhìn thấy sự xác định trong đôi mắt của người đại diện, Trịnh Thiến La kích động, phấn khích đến nỗi chảy cả nước mắt, cô lăn lộn trên ghế sofa.

“A a a a a Nam Ngôn ơi là Nam Ngôn! Tôi thật sự rất yêu cô! Cô là ánh sáng của tôi, cô là sức mạnh của tôi, cô là đại bảo bối cẩm lí của tôi, a a a!!!”

Nữ diễn viên nổi tiếng, nổi điên ở trên mạng.

*

Nam Ngôn không biết rằng cô đã làm cho một đoá hoa thuần khiết vì cô mà nổi điên. Hai phân cảnh tiếp theo đều không có đối diễn cùng với Trịnh Thiến La, cô có thể kết thúc công việc một cách nhanh chóng.

Bộ phim truyền hình hiện đại này quay rất nhanh, nhân vật nhỏ như cô hầu như không gặp vấn đề gì. Khi Nam Ngôn đi, người quản lí diễn viên và đạo diễn đã đưa cho cô một chồng danh thiếp.

Nam Ngôn đem những tấm danh thiếp phân loại sửa sang lại, trong đó không hề thiếu những tác phẩm vừa mới khai máy hoặc đang trong giai đoạn chuẩn bị, cô có thể đi thử vai một số vai diễn nhỏ.

Khi cô đang bận rộn thì điện thoại vang lên.

Tên hiển thị trên màn hình là Ba.

Nam Ngôn sửng sốt một chút.

Là Thẩm tiên sinh, ba chồng của cô?

“Con nghe đây thưa ba.”

Thẩm tiên sinh chủ động gọi điện thoại cho con dâu đều là vào thời điểm Thẩm Quân Cố có mặt ở nhà, muốn cô trở về nhà ăn cơm.

Thẩm tiên sinh rất quý trọng khoảng thời gian người một nhà có thể đoàn tụ cùng nhau, đáng tiếc con trai chỉ về nhà vào lúc không có sự xuất hiện của con dâu mà thôi.

Thẩm tiên sinh rất hao tâm tổn trí vì con cháu.

Sau khi kết hôn thì nên phụ trách cô gái nhỏ nhà người ta cho đến cùng, vậy mà con trai ông lại lạnh nhạt như thế, nhìn vào đã thấy ngay là có vấn đề.

“Ngôn Ngôn, trưa ngày mai con về nhà ăn cơm nhé.”

Nam Ngôn ngẫm nghĩ, vào thời điểm quyết định ly hôn thì cũng nên báo trước cho Thẩm tiên sinh biết một tiếng, loại chuyện này tốt nhất là nên trao đổi trực tiếp với nhau, vì vậy nên cô liền đồng ý.

“Vâng ạ.”

Nam Ngôn tắt điện thoại, suy nghĩ ngày mai nên tặng lễ vật gì cho Thẩm Thiêm Chính.

Cô đã gả vào nhà họ Thẩm được mấy năm rồi, lúc trước cũng rất ít khi đưa quà tặng cho bọn họ, nếu bây giờ lại tặng quà thì có vẻ không thích hợp cho lắm.

Nếu không thì ngày mai cô sẽ xuống bếp làm cơm.

Nam Ngôn quyết định như vậy.

Giữa trưa ngày hôm sau, Nam Ngôn thay một bộ váy đầm trang nhã màu hồng cánh sen. Cô lên xe, mang giày đế bằng vào, tự bản thân lái xe đến nhà họ Thẩm ở vùng ngoại ô phía Bắc.

Nam Ngôn kết hôn được năm năm. Trong hai năm đầu tiên sau khi kết hôn, cô rất ân cần thường xuyên chạy đến nơi này. Thế nhưng, Thẩm Quân Cố chẳng khác nào một tảng đá vô tri vô giác, không nóng không lạnh, làm cho Nam Ngôn cảm thấy rất nản lòng, vì thế tình cảm của cô đối với Thẩm gia cũng phai nhạt đi không ít.

Sau khi đỗ xe ở gara, Nam Ngôn đổi lại thành giày cao gót rồi đi đến trước cửa biệt thự. Người ra mở cửa là dì giúp việc của Thẩm gia, tuy đã làm việc ở Thẩm gia rất nhiều năm rồi, nhưng khi đối mặt với vị phu nhân trên danh nghĩa này, bà vẫn có chút không được tự nhiên.

“Phu nhân đã trở lại.”

Nam Ngôn gật đầu với bà.

“Ba, buổi trưa tốt lành.”

Nam Ngôn khách khí chào hỏi cùng với Thẩm Thiêm Chính đang ngồi trên ghế sofa.

Thẩm Thiêm Chính đang đọc báo, ông không ngẩng đầu lên, chỉ ừ một tiếng.

“Một chút nữa Quân Cố cũng sẽ trở lại, con trước tiên cứ ngồi ở đây đi.”

“Con không ngồi đâu ạ, cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, con đi xuống bếp nấu cơm.”

Nam Ngôn xắn tay áo lên, cười nói: “Lâu rồi không về đây, phải nấu cho ba một bữa cơm mới phải chứ.”

Thẩm Thiêm Chính ngạc nhiên.

Con dâu của ông, khi nào thì lại hiểu chuyện như vậy rồi?

Nam Ngôn đi theo dì giúp việc vào phòng bếp, sau khi nhìn thoáng qua các nguyên liệu nấu ăn có sẵn, trong lòng cô liền biết phải làm gì rồi.

Thẩm Thiêm Chính đứng ngồi không yên.

Ông đứng dậy, chắp hai tay ra sau lưng, đứng ở cửa phòng bếp vươn cổ nhìn vào, chỉ nhìn thấy Nam Ngôn đang rất thuần thục vung dao. Từng tiếng thái đồ ăn vang lên vừa nhanh gọn vừa dứt khoát cho thấy người cầm dao chắc hẳn rất quen thuộc với việc này.

Đứa nhỏ này biết nấu ăn sao? Ông chưa từng nghe bác Nam* đề cập đến việc này. Dù sao con bé đã gả vào đây năm năm, thế nhưng ngay cả gạo để nấu cơm cũng chưa từng động vào. Mỗi lần trở về đều ngồi im ở trên ghế sofa, thỉnh thoảng lại cùng mọi người trò chuyện được vài câu.

*Bác Nam trong lời của Thẩm Thiêm Chính là ông nội của Nam Ngôn.

Nam Ngôn chỉ làm vài món ăn gia đình đơn giản. Cô hầm măng, nấu một nồi canh cá chua ngọt, xào cà tím cuộn dưa chuột cùng với tôm bóc vỏ. Nam Ngôn tính toán, trong nhà có ba người, chỉ cần làm thêm một món ăn nữa là đủ.

Cô bận rộn ở trong phòng bếp. Bên ngoài biệt thự lại có người đến.

“Ba!”

Thẩm Quân Cố đã trở lại.

Nam Ngôn vừa vớt rau luộc từ trong nồi ra để ráo nước, dì giúp việc ngay lập tức đưa một chiếc đĩa sạch tới.

“Tay nghề của phu nhân thật là khéo, mấy món ăn này cũng tốn không ít công phu đâu.”

Nam Ngôn cười cười: “Xong rồi.”

“Con đi trước đây!” Trong phòng bếp là tiếng cười nói vui vẻ, nhưng không khí ngoài phòng khách lại không được yên ổn như vậy.

Thẩm Quân Cố sau khi nhìn thấy chiếc xe sang trọng đậu ở bên trong gara thì trong lòng đã mơ hồ có dự đoán. Đến khi vào nhà, biết được Nam Ngôn cũng ở đây, anh đanh mặt lại, đứng dậy muốn rời đi.

Thẩm Thiêm Chính trừng mắt nhìn anh, sợ bị người trong phòng bếp nghe thấy nên ông cố gắng hạ thấp thanh âm xuống để nói chuyện.

“Con bé là vợ của con, con cứ trốn trốn tránh tránh con bé như vậy còn ra thể thống gì nữa hả? Hôm nay Ngôn Ngôn biết con trở về nên đã đặc biệt xuống bếp để nấu ăn, không cần biết con đang vội chuyện gì, cứ ngồi xuống ăn cho xong bữa cơm này đi đã, dù sao cũng phải để lại mặt mũi cho con bé chứ!”

Đặc biệt xuống bếp vì anh sao?

Thẩm Quân Cố lại không nghĩ như vậy.

Nam Ngôn và dì giúp việc cùng nhau bưng đồ ăn dọn ra bàn. Dì giúp việc cười hớn hở nói: “Hôm nay đúng là có lộc ăn mà, tay nghề của phu nhân rất tốt, nghe mùi thức ăn thật sự rất thơm.”

Sau khi đem hết thức ăn dọn lên bàn, Thẩm Quân Cố vẫn còn chưa có rời đi, Nam Ngôn khách khí nói với anh: “Nếu đã trở về thì cũng nên cùng ba ăn một bữa cơm chứ.”

Thẩm Quân Cố ngửi được một cỗ mùi thơm bay thoáng qua người anh.

Mùi thơm phát ra từ nồi canh Nam Ngôn đang bưng trên tay, hương thơm mê người không báo trước xông vào mũi.

Thẩm Quân Cố không nói gì, lạnh nhạt đi rửa tay, sau đó rất tự nhiên kéo chiếc ghế đầu tiên bên trái ra ngồi xuống.

Nam Ngôn ngồi ở vị trí đối diện với anh.

Thẩm Thiêm Chính sau khi nếm thử một miếng cà tím, đôi mắt liền sáng lên.

“Ngôn Ngôn, tay nghề của con đúng là không tồi, trù nghệ* này so với mẹ con cũng không kém là bao đâu.”

*trù nghệ hiểu nôm na là tài nấu nướng.

Thẩm Thiêm Chính là thật tâm khen ngợi cô.

Nam Ngôn mím môi cười cười.

Là mẹ chồng của cô à…..

Bà ấy cùng với Thẩm Thiêm Chính đã ly thân, bà ấy hiện đang sống ở nước ngoài cùng với con trai nhỏ và con gái nhỏ. Mỗi năm, bà thường để cho hai người con nhỏ của mình thỉnh thoảng trở về vài lần, thế nhưng bản thân lại rất hiếm khi trở về.

Kết hôn năm năm, Nam Ngôn chỉ nhìn thấy mặt của người mẹ chồng này đúng một lần.

Lần gặp đó chỉ là gặp thoáng qua, rất vội vàng, cả cô và bà ấy đều không đặt ở trong lòng.

Thẩm Quân Cố từ đầu tới cuối đều không có nói chuyện cùng với Nam Ngôn. Cho đến khi anh ăn đến chén cơm thứ hai, Nam Ngôn mới phản ứng lại, cô chủ động xới cơm cho người chồng trên danh nghĩa của mình.

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, sau khi ăn xong, vẻ mặt của Thẩm Quân Cố đã mềm dịu lại không ít.

“Ngôn Ngôn, cháu gái của Trần tổng vừa mới đầy tháng, con xem nên tặng quà như thế nào đây?”

Một nhà ba người ngồi trên ghế sofa, mỗi người mỗi chỗ khác nhau.

Thẩm Thiêm Chính ngồi ở vị trí chính giữa, Nam Ngôn cùng với Thẩm Quân Cố hai người lần lượt ngồi ở hai chiếc ghế sofa đơn riêng biệt cách xa nhau.

“Chuyện này con không hiểu lắm ạ.” Nam Ngôn cẩn thận nói, “Bình thường con cũng không quá chú ý đến mấy chuyện như thế này đâu ạ.”

Trong những mối quan hệ của cô, cô còn chưa bao giờ trải qua việc phải tặng quà đầy tháng cho đứa nhỏ nào đâu.

Hơn nữa, Nam Ngôn cảm thấy, vấn đề mà Thẩm Thiêm Chính đưa ra không phải chỉ đơn giản trả lời như vậy là xong đâu.

“Cũng đúng, con còn chưa có con cơ mà, khi nào con có con rồi thì sẽ biết làm như thế nào thôi.” Thẩm Thiêm Chính gật đầu đăm chiêu, sau đó ông quay sang nói với Thẩm Quân Cố, “Con nhà người ta nhỏ hơn con tận 4 tuổi, thế nhưng đứa lớn đã hai tuổi, đứa con gái nhỏ thì lại vừa đầy tháng. Còn con thì sao? Khi nào mới chịu sinh con đây hả?”

Nam Ngôn: “…..”

Thẩm Quân Cố: “…..”

Thẩm Thiêm Chính nhìn hai vợ chồng đều giả chết khi nói đến vấn đề này thì liền sinh khí.

“Sao không có đứa nào trả lời ba hả?”

Nam Ngôn chớp chớp mắt, cô cảm thấy, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để cô nói đến vấn đề ly hôn đâu.

“Con, con không có ý kiến…..” Nam Ngôn liếm liếm môi, cúi đầu giả vờ thẹn thùng, “Con nghe theo chồng con hết ạ.”

Mau! Cự tuyệt ba của anh đi!

Một cô vợ đang cố gắng tặng cho anh một chiếc nón xanh, chẳng lẽ anh không nên tránh còn không kịp, mau chóng ly hôn hay sao? Còn muốn có thêm đứa nhỏ nữa à?

Nam Ngôn mặt ngoài thì thẹn thùng nhưng nội tâm lại đang rít gào ầm ĩ như tiếng vó ngựa.

Mau cự tuyệt đi!

Thẩm Quân Cố bất ngờ bị ném một vấn đề lớn không kịp trở tay, anh âm trầm nhìn Nam Ngôn. Nam Ngôn rất quen thuộc với việc giả chết, không hề bị bất cứ tác nhân nào bên ngoài ảnh hưởng, cô vẫn rất đam mê đóng vai một cô vợ nhỏ đang thẹn thùng. Anh thật rất muốn đứng dậy vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, cô đúng là một ảnh hậu trời sinh mà.

Chân trước vừa chạy khắp nơi để theo đuổi tiểu thịt tươi, chân sau liền đáp ứng muốn cùng anh sinh một đứa nhỏ?

Thẩm Quân Cố cụp mắt, lành lạnh nở nụ cười: “Ba, con cũng không có ý kiến.”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đồng minh tạo phản rồi, là do không có đạo đức hay là do nhân tính vặn vẹo?

Thực ra không phải ra chương mới chậm đâu, mà là do chương càng ngày càng nhiều và số lượng từ cũng nhiều nốt ~

Vẫn là sớm đăng chương mới cho mọi người nga ~

Cảm tạ các đọc giả thân yêu ~

Cảm tạ các đại gia đã tưới dinh dưỡng dịch* cho ta ~

*Giống kiểu bình chọn, tặng tiền ấy =))) mình không hiểu lắm, phía sau là một hàng dài danh sách các đọc giả đã tưới dinh đương dịch cho tác giả nên mình không đăng nhé.

Editor có lời muốn nói:

Tình địch của Thẩm Quân Cố là ai? Trịnh Thiến La hay là Tô Tà =))))))

Ayda dạo này bận rộn quá đi, hôm qua vừa biết điểm thi đại học, tuy không như mình mong đợi nhưng vẫn ổn định hehe.

Thế là lại lôi truyện ra edit để khuây khoả, cuối cùng thức đêm để beta cho xong rồi up luôn. Mình đúng là một con ong chăm chỉ =))))

Bonus thêm nè, tất cả các cmt của các bạn mình đều đọc được. Cảm ơn những góp ý của các bạn đối với mình, mình đều tiếp nhận và ghi nhớ để cố gắng hoàn thiện hơn nữa <3 (nhiều khi đọc cmt còn vui hơn thấy lượt vote mới nữa TT).

[4073 words | Đã beta]

15/7/2019

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN