Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại !!!
Chương 12
– Chuyện này bây giờ đệ đừng để cho ai biết nữa, trường hợp của đệ rất hiếm nên có thể bị lợi dụng.
Đây là đang lo lắng cho hắn sao. Nghe vậy trong đôi mắt hắn ẩn ẩn ý cười. Nghiêm túc trả lời:
– Ta hiểu rồi.
_______________________
Bây giờ Mạc Thiên đang loay hoay tìm những cuốn sách liên quan đến dị năng và thế giới này, dù sao cậu vẫn chưa hiểu rõ hoàn toàn cách thức hoạt động của nó.
Lôi một cuốn sách khá cũ từ thư phòng ra. Trên đó đã bám một ít bụi, cũng đúng dù sao cũng chả ai cần đọc mấy thứ này làm gì. Trừ cái người đoạt xá là cậu đây ┐( ̄ヘ ̄)┌
Bây giờ Mạc Thiên phải bí mật tìm hiểu nó, thật khó khăn mà.
Đây là một nơi khá giống địa cầu. Người ở đấy ngoài có gì năng ra thì phương thức sinh hoạt cũng không khác lắm. Mỗi người ở đây lúc 6 tuổi sẽ thức tỉnh một loại dị năng của mình, sau khi đứa bé thức tỉnh dị năng thì sẽ được đưa đến trường để đào tạo. Tất nhiên cũng sẽ có ngày nghỉ, đây là thời gian để về nhà. Ngôi trường còn có cả một ngọn núi rộng lớn chứa nhiều dị thú, khi đạt đến sức mạnh nhất định sẽ được người quản lý đưa đi săn thú để tăng năng lực.
Từ cấp 1 đến 10 thì tự bản thân tu luyện, từ 11 trở lên sẽ được giáo viên tuyển chọn rồi sau đó đào tạo.
Mạc Thiên thở dài thầm nghĩ, Mạc Chi Tuyệt đánh thức dị năng rất muộn bây giờ muốn tu luyện để kịp thời gian tuyển chọn e là khó khăn.
Chỉ còn 1 tháng nữa mà muốn tăng lên 10 cấp thì đúng là quái vật mà.
Cơ mà cũng có thể thật, nên nhớ trong nguyên tác Mạc Chi Tuyệt được tác giả bug đến quá đáng.
Bây giờ cậu chỉ có thể trông mong vào ánh sáng nhân vật chính thôi.
Lại ngồi nghiên cứu thêm, cũng đã đến giờ nghỉ trưa. Mạc Thiên thật sự không muốn đến nhà ăn chút nào.
Nghĩ đến cái gã Hồ Nhất là thấy ê răng, tên này hình như có hứng thú đặc biệt với Mạc Chi Tuyệt. Ánh mắt nhìn của gã đối với nhân vật chính thật sự rất quái dị.
Mà nói đến Mạc Chi Tuyệt không biết đang làm gì, lúc sáng bản thân đã bỏ hắn trong phòng mà đi xuống đây.
Không biết đã ăn gì chưa, với tính cách ấy có hay không sẽ bị người ta ức hiếp. Không được cậu phải về phòng xem.
Đang chuẩn bị đi thu dọn đống sách trên bàn thì Mạc Thiên nghe thấy sau lưng có tiếng động.
Mạc Thiên liền quay lại, thế nhưng không thấy gì, cho là mình ảo giác nên cậu tiếp tục xếp sách.
Khi chuẩn bị để sách lên giá thì phía sau khe hở của những cuốn sách bỗng có một bóng trắng vụt qua.
Là cậu hoa mắt hay là thật sự có cái gì?
Mạc Thiên từ từ vòng qua giá sách, cẩn thận đi đến phía cuối đường. Ở đó đột nhiên xuất hiện một góc trắng như ẩn như hiện.
Mạc Thiên cả kinh!!
Cậu liền giảm nhẹ bước chân, nín thở đến gần. Hình thể vật trắng đó dần dần hiển lộ, nhìn nó giống như một chiếc khăn lụa vậy, tiến gần thêm bước nữa, Mạc Thiên sắp có thể nhìn thấy toàn bộ của nó.
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng nói:
– Huynh đang làm gì vậy?
Mạc Thiên giật mình, ngay lập tức xoay người lại, không biết từ bao giờ Mạc Chi Tuyệt đã ở phía sau.
– Ta…
Sau đó quay lại nhìn thì vật trắng đã biến mất từ bao giờ. Khó nén kinh ngạc trong lòng, Mạc Thiên cố gắng điều chỉnh sắc mặt:
– Không có gì đâu.
Nghe vậy trong mắt Mạc Chi Tuyệt loé lên một chút rồi lặn mất tăm.
– Đệ đến đây có việc gì vậy?
Mạc Chi Tuyệt mím môi một cái rồi mới nói:
– Huynh chưa ăn.
Mặc Thiên sửng sốt một chút rồi cười:
– Ta đang chuẩn bị đi đây.
Mạc Chi Tuyệt liền lấy tay nắm lấy tay Mạc Thiên:” Chúng ta đi thôi”.
Nhìn hắn chủ động, Mạc Thiên ngạc nhiên, rồi cười cười để mặc cho Mạc Chi Tuyệt dẫn đi.
Khi kéo Mạc Thiên đi ra ngoài, khóe mắt Mạc Chi Tuyệt liếc về phía cuối đường một chút rồi sau đó lập tức thu hồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!