Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại !!!
Chương 21
Nếu đã là hàng đầu chắc chắn phải có cái hơn của nó. Cuộc tuyển chọn nơi đây rất khắt khe, đặc biệt là giai đoạn cuối cùng, nghe nói là có rất nhiều người đã bị loại khi đến khâu này.
Nhưng cũng vì vậy mà ngôi trường này luôn có rất nhiều nhân tài, tuy không phải là toàn bộ nhưng vẫn chiếm phần hơn.
Đầu tiên để đạt tiêu chuẩn xét duyệt là phải đến cấp 10 trở lên và tuổi tác phải dưới 16. Nếu không đáp ứng được hai tiêu chí này thì dù có là gia tộc lớn thế nào đi nữa cũng sẽ bị loại trực tiếp.
Đưa Mạc Chi Tuyệt đến xếp hàng xong, Mạc Thiên liền trở về dãy sau đứng đợi ở đó, hứng thú nhìn cuộc tuyển chọn.
Ở phía kiểm tra đột nhiên vang lên tiếng đập bàn, một người đang tức giận hét lớn vào mặt một vị giáo viên.
– Sao ta lại không được vào chứ?! Dị năng của ta đã đạt cấp 9 rồi, chỉ thiếu một cấp thôi mà!
Vị giáo viên đó bình tĩnh nhìn hắn ta, đẩy mắt kính nói:
– Chưa đạt cấp 10 thì không thể vào.
Thấy hắn ta còn muốn nói gì đó, vị giáo viên kia liền liếc mắt nhìn một người ra hiệu.
Người đó gật đầu sau đó tiến đến gần hắn ta, sức mạnh đột nhiên chèn ép làm cho hắn ta cảm thấy khó thở, lời muốn nói ra lập tức bị ép trở lại.
– Xin mời đi cho.
Nhìn vẻ mặt căm tức bỏ đi của hắn, Mạc Thiên lắc đầu. Nếu đã biết rằng cuộc khảo nghiệm này rất nghiêm ngặt thì chắc chắn cũng biết sẽ có nhiều nhân vật lợi hại đến. Cố chống đối cũng chẳng được ích gì.
Lần lượt tiếp theo cũng có rất nhiều người không đạt đủ tiêu chuẩn. Không đạt đến cấp yêu cầu thì cũng là quá tuổi.
Đột nhiên Mạc Thiên cảm thấy rằng nam chính đúng là thiên tài của thiên tài mà, người ta mất mấy năm để tu luyện đến mức đó, còn hắn chỉ mất đúng một ngày mà thôi.
Có bug thì cũng đừng bug quá vậy chứ, làm cậu cũng cảm thấy câm nín theo.
– Tiếp theo.
Lần này là một cô gái bước ra, khí chất quả là không thể xem thường. Đặt tay lên quả cầu đo dị năng, trên đó hiện lên 11. Vậy mà đã đạt đến cấp 11 rồi.
Bên dưới nhiều người ồ lên kinh ngạc. Ấy thế mà là một cô gái, vị giáo viên kia cũng ngước lên.
– Ngươi tên gì vậy?
– Thuần Nhã.
– Tốt lắm, ngươi được thông qua.
Thuần Nhã mỉm cười gật đầu, sau đó đi vào trong.
Mạc Thiên cảm thấy ngạc nhiên, không phải vì cấp bậc của cô gái này mà là cái tên gọi. Thuần Nhã không phải là nữ chủ hai của nam chính sao. Hoá ra cô cũng có mặt ở đây, trong tiểu thuyết lại không viết rõ là nữ chủ có tham gia khảo thí.
Thảo nào khí chất lại đặc biệt đến vậy. Dù sao cũng là nữ chủ mà.
Sau Thuần Nhã lại là một cặp song sinh có vẻ ngoài khá tuấn tú. Cả hai đều đồng loạt đặt tay lên quả cầu. Lại là cấp 11.
Bên dưới lại dậy lên tiếng ồn ào.
– Tên của các ngươi là?
Người bên phải liền nói:
– Ta là Minh Thành.
– Ta là Minh Viễn.
Người bên trái cũng nối tiếp, cử chỉ của hai người đều giống hệt nhau.
– Các ngươi qua.
Những gương mặt tiếp theo cũng có mấy người đạt đến cấp 10. Tất cả đều đạt tiêu chuẩn.
Cuối cùng cũng đến lượt Mạc Chi Tuyệt, hắn thoải mái bước lên cứ như đây là một chuyện rất bình thường.
Đặt tay lên quả cầu một lúc. Quả cầu liền phát sáng, sau đó lập tức hiện lên một con số.
Là 13!!!
Bây giờ đến vị giáo viên kia cũng kinh ngạc, nhìn kỹ vào hắn và hỏi:
– Tên của ngươi là gì vậy?
– Mạc Chi Tuyệt.
– Tốt lắm, tốt lắm. Chi Tuyệt ngươi được thông qua.
Mạc Thiên bên dưới cũng rất sốc, Mạc Chi Tuyệt đạt đến cấp 13 từ lúc nào vậy? Cậu thật sự không hề biết.
Tiếp sau đó là vui mừng, tăng cấp sẽ giúp hắn tăng cao khả năng tự vệ hơn. Đến thí luyện cuối cùng cũng sẽ an toàn hơn.
….
Kết thúc cuộc tuyển chọn buổi sáng, đến chiều sẽ là thử thách cuối cùng.
Mạc Chi Tuyệt ngồi trong lòng Mạc Thiên, lười biếng xem quy định.
Tất cả những người thông qua tuyển chọn sẽ được di chuyển đến một vị trí khác nhau. Và sẽ phải đối mặt với người giả được chuẩn bị sẵn. Chỉ cần đánh bại nó là có thể đến học tại trường.
Nhưng tất nhiên là cái người giả này sẽ không dễ đối phó, nếu không sẽ không có nhiều người bị loại bỏ như vậy.
Chúng có thể biến hoá khôn lường, và rất khó nắm bắt.
Khẽ vén sợi tóc trên má của Mạc Chi Tuyệt, Mạc Thiên hỏi:
– Đệ thấy thế nào, cái này thật sự rất khó đấy.
Mạc Chi Tuyệt nghe vậy quay đầu cười, nhẹ giọng trấn an:
– Không sao đâu ca, ta sẽ làm được mà.
Nói thật thì Mạc Thiên có chút lo lắng. Tuy biết là nam chính sẽ thông qua thôi nhưng mà bị thương là điều không tránh khỏi. Trên người hắn đã có mấy vết rồi, chỉ mong đừng có thêm nữa.
Thấy Mạc Thiên dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, sự khó chịu về Vĩ Kỳ hôm qua đã bay biến mất.
Mạc Chi Tuyệt vui vẻ trong lòng, hắn muốn Mạc Thiên lúc nào cũng chú ý đến mình như vậy, chỉ nhìn một mình hắn thôi. Người khác đừng hòng xen vào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!