Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ - Chương 14: Cảm xúc nhẹ nhàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ


Chương 14: Cảm xúc nhẹ nhàng


“Chiêu phi muội muội, ngươi sinh con thật khéo a. Y Dạ nhìn thật đáng yêu, chả bù lại cho hai đứa con suốt ngày chỉ biết im im dúi mũi vào sách. Còn nhỏ mà chúng chả có chút dễ thương gì cả…”

Bạch Tư Nhan nhìn vào Y Dạ mà nói rồi quay ra nhìn hai đứa con mình mà thở dài.

“Hoàng hậu, sao người lại nói thế chứ? Đại công chúa và thái tử là còn nhỏ mà đã hiếu học, thật sự rất tốt. Dạ nhi của thần thiếp sau này không biết có được như vậy không nữa…” Chiêu Mẫu Đơn khiêm tốn đáp nhưng trong lòng người này lại đang nở hoa.

*Heheehe…Tiểu bảo bối của ta tất nhiên là dễ thương nhất, con bé còn rất thông minh nữa heheheh* Chiêu Mẫu Đơn che miệng khúc khích.

“Oa..mam..na?” Liễu Y Dạ tỏ vẻ dễ thương, hai tay cầm bánh nghiêng nghiêng đầu nhìn Chiêu Mẫu Đơn như hỏi là “Con không giỏi sao?”

Chiêu Mẫu Đơn ngay lập tức trúng chiêu, che mặt cười.

“Có vẻ như con bé hiểu những gì muội nói thì phải. Nó đang hỏi tội muội kìa! ” Hoàng hậu cười ôn nhu nhìn vào Y Dạ. Tay người vô thức đưa ra định vuốt ve Y Dạ nhưng chợt khựng lại.

Y Dạ ngay lập tức giơ tay nhỏ lên nắm lấy tay Bạch Tư Nhan, đặt lên đầu. Sau đó nhìn người kia đang hơi sững sờ mà cười.

Bạch Tư Nhan không cự tuyệt, thích thú xoa xoa mái tóc tơ của Liễu Y Dạ.

“Tinh! Đối tượng công lược: Hoàng hậu Bạch Dư Ý, hảo cảm tăng 5%.”

“Hả!? Sao lại là Bạch Dư Ý? Không phải Bạch Tư Nhan sao?” Y Dạ ngạc nhiên.

“Ký chủ, cô xem tiểu sử của cô ta thì tự nhiên sẽ biết. Quá khứ của vị hoàng hậu cũng khá là u buồn đấy. Cô ta rất đẹp, nhưng hồng nhan thì bạc phận thôi…”

“…” Y Dạ im lặng.

“Thập tam công chúa, con rất thích mấy chiếc bánh đó sao? Ta cho con thêm nhé?” Bạch Tư Nhan nhìn Y Dạ im lặng cúi xuống thì hiểu nhầm là cô đang buồn vì sắp hết bánh.

Y Dạ ngẩng lên, cô vui vẻ cười tươi, giơ hai tay ra để vòi bánh.

Bạch Tư Nhan rạng rỡ, đưa cho cô mấy cái bánh dẻo, bánh mềm mà cô ta thấy ngon mắt nhất.

“Hehehehe!” Y Dạ cầm bánh mà Bạch Tư Nhan cho rồi nhìn cô mà cười.

Bạch Tư Nhan che cái mặt vui sướng của mình, một tay xoa đầu Y Dạ. Cô để ý Chiêu Mẫu Đơn đang nhìn mình thì bống thấy ngại mà cười. Chiêu Mẫu Đơn cũng thoải mái mỉm cười nhìn cô chọc ghẹo:

“Y Dạ của thần thiếp không biết gì nhưng lại rất lấy lòng người a. Tỷ tỷ nên cẩn thận a~”

“Hehe, được chiều lòng tiểu bảo bối nhà muội cũng thật vinh dự..” Bạch Tư Nhan thích thú nhìn Liễu Y Dạ đang chăm chú gặm bánh.

“Đối tượng công lược: Hoàng hậu Bạch Dư Ý, hảo cảm tăng 6%. Tổng 11 điểm”

*Vị hoàng hậu này thật dễ công lược, thích trẻ con tới vậy sao?* Liễu Y Dạ gặm gặm miếng bánh như con chuột.

Y Dạ nhìn lên vị hoàng hậu hiền từ bên cạnh mình. Khác với cô nghĩ, giống như Liễu Vân Phong vậy, Bạch Tư Nhan cũng rất ấm áp. Gần giống với Chiêu Mẫu Đơn, gần gũi lại ấm áp nhưng khí chất hơn, cũng có phàn sắc sảo hơn.

“Khi nào về phòng mình chắc chắn sẽ tìm hiểu người này” Liễu Y Dạ tự nhủ.

Khi mọi người đều đã ăn xong thì đã gần giờ Tỵ. Lúc này Liễu Vân Phong nói tới việc đi tới một cung nằm ở bên ngoài với cảnh sông nước rất đẹp. Đó cũng là nơi tổ chức tiệc chính.

Ngay sau đó, tất cả đều lên xe ngựa, đi ra khỏi hoàng cung, tới cung Ngọc Lục Bảo ở bên ngoài hoàng cung. Những chiếc xe ngựa đi qua, người dân kinh thành đều đổ xô ra ngắm nhìn.

*Khác hẳn trong phim, nơi này lớn hơn, rất nhiều…rất nhiều!* Liễu Y Dạ ngó ra cửa sổ, cảm thán.

“Dạ nhi, con thích nhìn cảnh kinh thành sao?” Liễu Vân Phong nhấc Y Dạ lên, cho tới gần chỗ cửa sổ.

“Hoàng thượng, con bé nhỏ như thế, ngài cẩn thận đường xóc làm con bé rơi ra đấy!” Bạch Tư Nhan thấy Y Dạ đứng quá gần cửa sổ thì lo lắng.

“Không sao, con bé có đồ bảo hộ, hơn nữa, ta cũng phủ cho con bé một lớp linh lực bảo vệ bên ngoài mà, rớt ra cũng không sao.”

Bạch Tư Nhan có chút ngạc nhiên nhưng cô hỏi vặn lại “Thật sự không sao…?”

“Chà…Thì có lẽ Y Dạ sẽ quay qua giận dỗi ta nên…Ừ, ta sẽ cẩn thận..” Liễu Vân Phong cười ngượng, tay hơi thả lỏng ra.

“Oa..aaaa!!”

“Ối, suýt chút…” Liễu Vân Phong giật mình.

Bạch Tư Nhan ở phía sau ánh mắt hơi không tín nhiệm nhìn Liễu Vân Phong.

“Hahaha…ít nhất Y Dạ vẫn còn đây” Liễu Vân Phong khó xử.

*Phụ hoàng…* Liễu Y Dạ lườm một cái. Cô không thèm nhìn nữa, quay vào, ngồi vào lòng Liễu Vân Phong.

“Đấy! Người nhìn xem kìa! Y Dạ cũng không tin tưởng để cho người giữ nữa rồi. Thiếp đã nhắc người rồi mà…” Bạch Tư Nhan cau mày.

“Ta xin lỗi con, bảo bối à. Lần sau sẽ giữ chắc con hơn nhé?”

Y Dạ không quan tâm, chui vào người Liễu Vân Phong dụi dụi.

“Hehe…Con đây là đang thấy buồn ngủ hay sao?”

Đúng là đã tới giờ trưa, đi xe ngựa đường rất bằng phẳng, thời tiết đẹp, tiếng lộc cộc đều đều khiến hai mắt Y Dạ cũng hơi díu lại.

“Người để thiếp ẵm con bé cho!” Bạch Tư Nhan bế Y Dạ sang người mình.

“Ngoan! Y Dạ à! Ngủ đi nhé…” Bạch Tư Nhan ẵm Y Dạ trong người nhẹ nhàng vỗ về. Y Dạ cũng thoải mái ngủ say.

Liễu Vân Phong và Bạch Tư Nhan nhìn cô bé đã im lặng thở phì phò thì như thấy một sự yên bình tỏa ra khiến cả hai người cũng lim dim.

Lát sau thì hai người này cũng dựa vào nhau mà ngủ, một cảm giác nhẹ nhàng mà hạnh phúc bao trọn cả ba con người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN