Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ - Chương 140: Thành công đưa về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ


Chương 140: Thành công đưa về


“Đứa trẻ này đang sốt cao quá! Rốt cuộc bọn người Bạch Xà vô cảm tới mức nào mà lại để một đứa trẻ bệnh như thế này cơ chứ?” Y Dạ lo lắng nhìn Lưu Viễn nằm mê man, hơi thở nóng hẩm, mệt nhọc.

“Bọn họ vô cảm tới mức người chết trừ khi liên quan tới chúng, nếu không, nhất định không cứu” hệ thống châm biếm.

“… Tác dụng của thuốc hình như chưa cao lắm, còn không biết hắn đã ăn gì chưa nữa, không thể cho thêm một liều nữa được”

“Lốc cốc”

“Ối!”

Dường như đường xe ngựa đi có hơi xóc, nhảy lên nhảy xuống, Lưu Viễn đang nằm suýt chút rớt xuống đất.

“Suýt chút là rơi xuống rồi mà hắn vẫn còn ngủ, mệt tới thế sao?” là Y Dạ nhanh tay đỡ Lưu Viễn, hảo tâm cho tên nhóc này kê đầu lên chân, giữ không cho hắn rơi nữa.

“Kí chủ… cũng đủ dịu dàng” hệ thống khen cho lòng tốt của Y Dạ.

“Cảm ơn, nhưng nghe ngươi nói không hiểu sao ta cứ thấy ngài ngại…” Y Dạ đỏ mặt.

…..

“Chiếc xe ngựa kia, từ chỗ nào tới đây?” xe ngựa của Y Dạ tới, liền bị lính gác của Ngọc Lục Bảo chặn lại.

“Là ta” Y Dạ vén màn ra.

“Công chúa! Thỉnh an công chúa! Là lỗi nô tài” tên lính gác kia nhận ra liền vội nhận tội.

“Không sao, giúp ta bế người trong xe đi”

Tên lính canh kia theo lệnh Y Dạ, trèo vào trong xe, bế Lưu Viễn ra. Cỗ xe sau khi Y Dạ đi một lát liền tự động biến mất.

*Tên nhóc nào đây? Nhìn người nhỏ nhỏ, gầy trơ xương thế này, lại còn ăn mặc bẩn thỉu… Công chúa đây là nhặt ăn mày hay mua nô lệ vậy?? Sao lâu lâu người lại dắt vài đứa trẻ lạ mặt về vậy chứ?* tên lính canh đã làm ở Ngọc Lục Bảo từ lâu, cứ mỗi lần thấy Y Dạ dắt người về hắn lại khó hiểu. *Ngọc Lục Bảo… chắc công chúa không có ý định thu nhận trẻ mồ côi chứ?*

…..

“Đặt hắn ở đây rồi lui đi” Y Dạ dẫn người vào một phòng trong hậu viện nhỏ.

Tên lính theo lệnh, đặt Lưu Viễn lên giường rồi kính cẩn lui ra.

“Ồ, hạ sốt rồi này! Cả người mát hơn rồi!” Y Dạ sờ lên trán Lưu Viễn, vui mừng khi hắn hạ sốt.

“Sau này nên làm thế nào đây nhỉ? Đem nam chính theo vào cung hay cứ để hắn ở lại hậu viện này?”

“Sao lại để hắn trong hậu viện? Đem cho A Linh dạy dỗ như những đứa trẻ khác mà ngươi thu về không phải hơn sao?” hệ thống khó hiểu.

“Nam chính… chắc chắn death flag của ta sẽ ít có dính tới hắn nữa nhưng là nhân vật lớn nên đích thân ta sẽ nuôi dạy hắn! Chắc chắn thuần phục hắn dưới trướng mình” Y Dạ bật ngót tay, ngữ khí khẳng định chắc nịch.

“… Sao cũng được” hệ thống không thèm chấp.

“Rồi thì nên để hắn ở lại đây hay là mang theo hắn về cung đây nhỉ?” Y Dạ vẫn phân vân.

“Để lúc nào hắn dậy thì cho hắn quyết đi” hệ thống nói rồi lặn đi.

“Ừm… thế cũng được”

Y Dạ đứng dậy, sờ lại trán Lưu Viễn lần nữa để chắc chắn rằng hắn đã hạ sốt thật sự.

*Đúng là đỡ hơn rất nhiều rồi*

Y Dạ lại nhìn nhìn Lưu Viễn rồi mới để ý tới quần áo hắn đang mặc.

“Đây là vải rách chứ quần áo gì…! Đi chuẩn bị cho hắn ít đồ vậy ~!” Y Dạ nghĩ thế rồi vui vẻ chạy đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN