Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ - Chương 145: Quên mất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ


Chương 145: Quên mất


“Nương!!” Y Dạ chạy tới, nũng nịu với Chiêu Mẫu Đơn.

“Con nhóc này, đừng có làm cái mặt dễ thương đó với ta! Đừng tưởng con trốn đi chơi về muộn mà ta không biết nhé!” Chiêu Mẫu Đơn cốc đầu Y Dạ một cái.

“Con xin lỗi” *Vậy là nương còn chưa biết mình tới chợ đen mua Lưu Viễn về* Y Dạ lè lưỡi.

“Nào, tới chính điện thôi! Ở đây thêm một lát nữa thì ta sẽ là người đến muộn nhất mất” Chiêu Mẫu Đơn cầm tay Y Dạ dắt đi.

“Vâng!!” Y Dạ vui vẻ chạy theo.

……

“Chiêu phi nương nương và thập tam công chúa giá đáo!”

Lại vẫn theo thông lệ, bước vào đã có rất nhiều người ở trong. Trước tiên tới chào hoàng thượng rồi hoàng hậu rồi chào những người có cấp bậc cao hơn mình. Ví dụ Y Dạ là công chúa tứ phẩm thì phải tới hành lễ với người mang dòng máu hoàng tộc và mang phải mang tam phẩm trở lên. Liễu Y Tịnh, đại công chúa nhất phẩm là một ví dụ, đại hoàng tử và nhị hoàng tử, rồi phi tần và một vài vương gia, quận chúa nhị phẩm.

Còn lại hầu như đều là tứ phẩm đổ xuống, do Liễu Vân Phong phong cho đứa con gái thứ 13 là Y dạ phẩm khá cao là tứ phẩm nên việc chào hỏi cũng giảm đi phần nào.

……

“Y Dạ, tới đây” Bạch Tư Nhan lại vẫy vẫy tay gọi Y Dạ tới, cho ngồi với mình.

“Di nương!” Y Dạ vui vẻ chạy tới ngồi vào lòng Bạch Tư Nhan.

“Con ngoan” Bạch tư Nhan hài lòng xoa đầu Y Dạ.

Tròn lúc đó, mấy người bên dưới… *Sao lại cho thập tam công chúa lên đó ngồi nữa rồi?!”

Mặc kệ mặt bọn họ đang khó chịu, nhăn nhó này nọ, Y Dạ vẫn thản nhiên vui cười. Liễu Vân Phong còn dịu dàng quay lại xoa đầu Y Dạ.

– —-

Vì bữa tiệc này Van cũng không có ý định cho chi tiết gì liên quan tới mạch truyện và viết cảnh yến tiệc thì tốn công lắm nên ta xin phép tua và tua:)

…..

“Cạch”

“Chị về rồi ạ?” tiểu Viên thấy Y dạ bước vào liền vui mừng.

“Chị về… rồi…” Y Dạ mệt mỏi.

“Thỉnh an công chúa” Lưu Viễn theo lệ quỳ xuống.

“… Được rồi!” Y Dạ thoáng ngẩn người nhưng nhanh chóng quay lại tươi cười.

“Tiểu Viên ở với ngươi ngoan chứ?” Y Dạ hướng Lưu Viễn hỏi.

“… tiểu công tử rất ngoan”

“Có đúng thế không nhỉ?” Y Dạ lại quay sang xoa đầu tiểu Viên.

“Đúng mà!” tiểu Viên nhanh chóng khẳng định.

“Được rồi, được rồi! Xem nãy giờ em phá túi của chị, đã chọn được cái gì chưa?” Y Dạ vui vẻ bế tiểu Viên lên.

“Em đã lấy hết mấy món bánh ngọt với kẹo rồi!”

“Ách! Bánh…?” *Mấy cái bánh của mình ấy hả?!*

“Vâng! Em với anh Viễn ăn luôn rồi!” tiểu Viên ngây thơ khai báo.

“Ôi… còn bao nhiêu cái bánh ấy nhỉ?… Mà em gọi cậu ấy là anh?”

“Không được sao ạ?”

“Tất nhiên là được cơ mà… sao hai người có thể thân nhau nhanh như thế? Không phải tới giờ em vẫn gọi Đan và Sương là ca và tỷ sao?”

“Chỉ là em hợp nói chuyện với người này, lại không hợp với người kia thôi”

“… Được rồi! Em đi ngủ đi, cũng đã muộn rồi đấy!” Y Dạ đặt tiểu Viên xuống.

“Thế tối nay anh ấy ở đâu ạ?” tiểu Viên chỉ vào Lưu Viễn.

Lúc này Y Dạ mới chợt nhớ ra, từ lúc dắt Lưu Viễn về, đơn giản chỉ là cho đi theo bên người, do một số lý do còn chưa nói cụ thể ở đâu, ăn gì hay sống thế nào.

“Ta quên mất…” Y Dạ lẩm bẩm.

“Chị…”

“Công chúa…” cả A Tiêu cũng dùng ánh mắt không tin được nhìn Y Dạ.

“Em xin lỗi, em sẽ đi sắp xếp ngay mà.”

Y Dạ định đi cho người xếp phòng thì lại nhớ ra gì đó, quay lại “Nói vậy là… tới bây giờ ngươi vẫn chưa ăn gì sao?”

Lưu Viễn nghe hỏi, tất nhiên lắc đầu. Cô dắt hắn về rồi thả đó, có ngó ngàng gì tới đâu, làm sao mà ăn rồi được cơ chứ.

“Công chúa, sao người lại vô trách nhiệm như thế?” A Tiêu tức giận.

“Ta xin lỗi!” Y Dạ thành tâm chắp tay xin lỗi Lưu Viễn dưới ánh nhìn sắc nhọn của A Tiêu.

“Haiz, thôi người cứ nghỉ đi! Nô tì sẽ đi lấy gì đó cho cậu ấy, việc chỗ ở cũng cứ để cho nô tì” A Tiêu xoa sống mũi.

“Cảm ơn chị” Y Dạ thỏ thẻ, mặt ngượng chín.

Sau khi A Tiêu đi, Y Dạ vẫn phải thanh minh với Lưu Viễn “Ta thật sự không cố ý, thật đấy!”

“Vâng, thần cũng thấy công chúa bận rộn cả chiều nên quên mất cũng phải thôi” Lưu Viễn cũng không để tâm gì, cậu không nhỏ mọn tính toán mà cũng bởi cậu không kì vọng vào trí nhớ của một đứa trẻ sáu tuổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN