Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ - Chương 31: Nguy hiểm chực đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ


Chương 31: Nguy hiểm chực đến


“Kí chủ, có vẻ như cô không có hi vọng gì với việc lợi dụng cô bé kia để tìm nam chính rồi. Cô lại gần còn không được…”

Hệ thống nhìn theo hướng mà Liễu Lăng và Liễu Văn đi rồi nói.

“Ta chả có ý tiếp cận Liễu Lăng, ta có rất nhiều cách để dựa vào con nhỏ khó ưa đó mà tìm nam chính.”

“…” hệ thống im lặng

*Thế hôm nay cô thực sự chỉ có ý định đi chơi thồi à?!* Hệ thống tối mặt, chảy mồ hôi.

Liễu Y Dạ thản nhiên đi dạo khắp cung phía đông rồi lại chạy sang phía nam và phía tây. Cô ngắm thích thú ngắm nhìn các cung điện của các phi tử.

…..

Về phía Liễu Lăng và Liễu Văn sau khi rời đi…

“Lúc nãy tỷ làm sao thế? Con nhỏ đó thì nên phạt nó một chút chứ! Huênh hoang thế không chán sao?!”

Liễu Văn quay qua khó chịu với Liễu Lăng.

“Muội thôi đi, muội biết con nhỏ đó rất được phụ hoàng cưng chiều mà.”

Liễu Lăng cau mày. Khuôn mặt tiểu công chúa 6 tuổi này đầy sự tức giận cùng căm ghét đối với Y Dạ.

“Tỷ cũng ghét nó mà! Phụ hoàng dù cưng nó tới mấy cũng không tới mức đi phạt nặng chúng ta chứ? Đánh nó một cái thì có sao?”

Liễu Văn bĩu môi.

“Phụ hoàng có đấy! Hồi sinh nhật 1 tuổi của nó, ta đánh nó một bạt tai, phụ hoàng trả lại ta gấp bội. Nghĩ lại ta vẫn thấy tức!”

Liễu Lăng mặt đầy sát khí.

Lúc này cửu công chúa chìm trong sự tức giận, không để ý vị thập muội đứng bên cạnh đang mỉm cười đầy nham hiểm.

“Nè tỷ tỷ, Liễu Y Dạ kia chỉ mới có hai tuổi thôi. Không có phụ hoàng ở bên thì sao ta không dạy nó một bài học chứ?”

Liễu Văn cười nhẹ.

“Ta đã nói với muội là kiểu gì phụ hoàng cũng phạt mà. Con nhỏ kia không đi tố cáo với phụ hoàng mới là lạ! Nó đâu ngốc như Liễu Minh Châu đâu cơ chứ!”

“Vậy…nếu phụ hoàng không biết thì sao?”

Liễu Lăng hơi sững lại.

“Làm sao…để người không biết?”

Liễu Văn dường như chỉ chờ câu này của tỷ tỷ. Móc trong túi ra một lá bùa chú.

“Đây là bùa chú cấp 3, nó có thể khiến ta trở nên cực kì mờ nhạt. Đứng trước mặt cũng không ai nhớ, không ai buồn để ý!”

Liễu Văn phe phẩy.

“…”

“Muội muốn làm gì?” Liễu Lăng có chút ngờ vực.

“Tỷ sao thế? Ta muốn giúp tỷ trút giận tí thôi mà! Tỷ chỉ cần dùng cái bùa này tới tát cho Liễu Y Dạ một cái rồi đi là được!”

Liễu Văn cười tươi, tỏ vẻ ngây ngô.

Liễu Lăng do dự cầm lấy lá bùa mà muội muội mình giơ ra trước mặt.

“Thế nhé! Tỷ muốn dùng sao thì dùng, muội nên về cung học bài rồi!”

Liễu Văn nhanh chóng tìm cớ bỏ đi.

Cửu công chúa-Liễu Lăng thực sự là một con nhỏ hống hách nhưng ngu ngốc, hoàn toàn không nghĩ là có người lợi dụng.

Ngược lại, có vẻ như cô bé này đã tìm ra cách để đánh lại Y Dạ một vố đau.

“Liễu Y Dạ…mới hai tuổi thôi mà nhỉ? Nó kiêu ngạo như vậy…mình đánh nó một cái không có gì là sai…”

Liễu Lăng nắm chặt lá bùa trong tay, miệng lầm bầm tự trấn an.

Cuối cùng cô quyết định dùng lá bùa này để đi hại người.

…..

“Kí chủ…cô đi dạo hơi bị nhiều rồi đấy! Không thấy mỏi chân à?”

Hệ thống chán nản.

“Không quá mỏi!” Y Dạ vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó trong miệng.Hệ thống liền chú ý tới.

“A! Ra là cô đang đọc Tốc Hành văn sao? Bảo sao cô đi vừa nhanh vừa không mỏi!”

Liễu Y Dạ cười một cái rồi lại tiếp tục lẩm nhẩm. Dòng khí trong người cô tryền phần nhiều xuống dưới chân để duy trì tốc độ. Bên ngoài nhìn kĩ vào sẽ thấy dưới chân cô lất phất vài mảng màu xanh xanh.

…..

“Gì? Ngươi nói con ta đọc một loại văn tự gì đó giúp nó đi không mỏi ư?”

Chiêu Mẫu Đơn được một nha hoàn chạy về báo lại thì ngạc nhiên.

“Ôi trời! Nó biết dùng khí văn tự rồi sao? Y Dạ học ở đâu ra ấy nhỉ?”

“Nô tì không rõ nhưng dường như khí trong người công chúa rất lớn. Công chúa đã đi như thế suốt hai canh giờ rồi mà khí vẫn không ngừng truyền ra.”

“Hmm…thôi dù sao cũng là một cái tốt. Cứ tiếp tục theo sát bảo vệ Y Dạ đi.”

Chiêu Mẫu Đơn hớp ly trà trên tay.

“Á!” Chiêu Mẫu Đơn giật mình.

“Sao vậy ạ?”

“…À…không sao, ta uống nhầm lý trà nóng ấy mà….”

Chiêu Mẫu Đơn bỗng dưng cảm thấy hơi lo lắng. Những dấu hiệu mà Chiêu Mẫu Đơn linh cảm được thường rất rõ ràng.

“…Nhanh đi bảo vệ cho tốt Y Dạ, ta tự dưng có linh cảm không tốt.”

Chiêu Mẫu Đơn cau mày.

Nô tì bên cạnh cô có hơi ngạc nhiên nhưng ngay lập tức thi hành mệnh lệnh.

…..

“Này! Sao ta dùng khí nãy giờ mà ta vẫn chưa thấy kiệt sức nhỉ?” Liễu Y Dạ đột nhiên quay qua hỏi.

“Cô nói cái quần gì lạ thế? Cô dùng thần thức giao tiếp với ta từ thuở mới lọt lòng, tinh thần lực mạnh có khi còn mạnh hơn trung cấp võ sư. Tinh thần lự mạnh thì khí tất nhiên cũng nhiều.

Huống hồ cô chỉ là dùng Tốc Hành thôi mà, tốn bao nhiêu khí cơ chứ?”

Hệ thống bĩu môi, tỏ vẻ ngán ngẩm với tí kiến thức về tu luyện của Y Dạ.

Hệ thống đột nhiên giật một cái.

“…”

“Sao thế?” Y Dạ nhìn cái mặt khó hiểu của nó.

“…Haizz, cô nhớ tu luyện chăm chỉ hơn một chút đấy! Bảo cha cô gọi thầy dạy cho cô được rồi!”

“Biết rồi, đều sẽ nghe theo ngươi mà ~”

Liễu Y Dạ cười.

Cũng như hệ thống và Chiêu Mẫu Đơn, tự dưng cô có một cảm giác chẳng lành. Bất giác, Y Dạ dừng lại, nhìn xung quanh nhưng không có ai.

“…”

*Chắc là tại cảm tính sai chăng?* Y Dạ hơi nhíu mày.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN