Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ - Chương 35: Ai là người đẩy?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ


Chương 35: Ai là người đẩy?


“Hạ Yến Dương nếu gai mắt với Y Dạ thì cũng hẳn là vì Nguyên Nguyên và Bác Triệt…”

Bạch Tư Nhan nhỏ tiếng.

“Hẳn rồi, cô ta là có tật giật mình mà…” Hạ Nguyệt suy ngẫm.

Việc mẫu thân của La Nguyên Nguyên và La Bác Triệt vì sao vào lãnh cung thì chỉ có 4 vị bậc phi và hoàng hậu biết, không tính bản thân Hạ Yến Dương và Vệ Tử Mai vừa lên chức.

“Muội không nghĩ đó là do Hạ Yến Dương…Cô ta ghét Nguyên Nguyên và Bác Triệt nhưng cô ta không quá chú ý tới Y Dạ…”

Chiêu Mẫu Đơn có chút ngẩn người một chút rồi tiếp.

“Có thể đúng là loại bùa đó cô ta có nhưng người thúc đẩy việc này xảy ra không phải cô ta.”

“…Ý nói là lá bùa này có thể được lấy từ chỗ cô ta? Vậy người đã đẩy Y Dạ là do ai sai?” Hàm Nguyệt nhăn mày.

“Trong cung có không ít người ghét Y Dạ, không ngoại trừ khả năng người ra tay cũng là vì ghen ghét mà bị xúi giục. Từ đó làm ra chuyện này!”

Bạch Tư Nhan bình tĩnh.

“…Thế thì có thể loại trừ một phần những đứa trẻ nhà quan rồi. Chỉ có thể là mấy cô công chúa khác và bạn bè của chúng thôi!” Hạ Nguyệt hiểu ra một chút.

“…”

“Nhưng…đó chỉ là suy đoán tạm thời thôi! Ai mà biết được cơ chứ?”

Chiêu Mẫu Đơn giọng có chút buồn phiền.

“Một lá bùa có thể che mờ mắt võ giả cấp 7. Ai biết bên kia còn lá bùa nào để xóa luôn trí nhớ không?”

“Nào, nào! Muội đừng như thế! Suy nghĩ đơn giản đi, biết đâu lại chỉ là một tiểu công chúa nào đó ghen ghét nhất thời nên mới làm như vậy?”

Hạ Nguyệt vỗ vai Chiêu Mẫu Đơn, cười an ủi.

“…”Chiêu Mẫu Đơn nhìn Hạ Nguyệt một cái “Ừm…biết đâu lại đơn giản như vậy!”

“Vấn đề chỉ nằm ở lá bùa mà thôi, người đã đem lá bùa ra chính là kẻ đẩy thuyền.” Bạch Tư Nhan kết lại một câu.

Chiêu Mẫu Đơn và Hạ Nguyệt gật đầu.

Họ tạm gác lại chuyện đó, bước ra khỏi phòng với vẻ mặt tươi vui hơn. Chiêu Mẫu Đơn nhìn Y Dạ đang vui vẻ ngồi ăn mấy cái bánh mà Y Tịnh và Nguyên Nguyên đem tới.

Y Dạ thấy Chiêu Mẫu Đơn đang nhìn liền cầm một cái bánh quay qua “Nương! Người muốn ăn một cái không ạ?”

Chiêu Mẫu Đơn thấy thế cười nhẹ một cái “Ta không muốn cân tăng không kiểm soát như con đâu!”

“Xì! Con có nặng lắm đâu cơ chứ, con cũng không có mập! Người ta dễ thương mà!” Liễu Y Dạ bĩu môi.

La Nguyên Nguyên nghe thế liền kéo cái má phúng phính của Y Dạ một cái. “Muội nhìn cục thịt này trên mặt là biết muội có mập không nhé!”

“Á! Đó không phải mập! Tại má muội tròn như thế chứ bộ!” Y Dạ tránh mặt ra, xuýt xoa cái má bị kéo cho đỏ lựng của mình.

“Hì! Muội chỉ tròn tròn tí thôi chứ đâu có mập đâu nhỉ?”

Liễu Y Tịnh cười khúc khích.

Liễu Minh Châu ngồi một bên thì chọc cái bụng của Y Dạ một phát rồi nhìn lên Y Dạ và tiếp tục chọc.

Y Dạ đỏ mặt “Yaaa!! Muội còn nhỏ mà, tròn một tí mới dễ thương chứ! Muội mới không thích gầy còm như mấy người đâu!”

Bạch Tư Nhan cũng đi tới nhìn Y Dạ một cái mà nói “Con đúng là…béo lên thật!”

Chữ “béo” thực sự đánh vào tai Y Dạ.

Đã là con gái…thì thời đại nào mà chả mẫn cảm với vấn đề cân nặng? Vấn đề đó cũng không loại trừ một đứa bé như Y Dạ.

“Hàm di nương…con không có béo mà nhỉ?” Liễu Y Dạ quay qua nhìn Hàm Nguyệt, đỏ mặt sắp khóc luôn rồi nhưng miệng vẫn còn cười gượng.

Hàm Nguyệt không biết nên nói gì, nhìn Y Dạ cái thì hấp tấp. “Tất nhiên rồi! Y Dạ nhà ta không béo tí nào!” Hàm Nguyệt tự thấy ngượng mồm.

“Người nói dối…oa..” Y Dạ mếu máo.

Lúc này thì mấy người kia cũng không chọc Y Dạ nữa mà phải xúm lại dỗ để ngăn nước tràn bờ đê.

…..

Hai ngày sau, Liễu Vân Phong vừa về từ chuyến đi dạo ngoại thành về. Biết tin liền chạy ngay tới cung Chiêu Hòa.

“Y Dạ đâu?” Liễu Vân Phong bước vào nhìn thấy Chiêu Mẫu Đơn thì liền hỏi.

Chiêu Mẫu Đơn thỉnh an một cái rồi đáp “Bẩm hoàng thượng! Y Dạ lúc nãy vừa chạy qua chỗ Thiên Nhân cung với Bác Triệt và Nguyên Nguyên rồi!”

Liễu Vân Phong biết Y Dạ vẫn còn sức chạy ra ngoài mà chơi thì bớt lo lắng đi phần nào.

“Nghe nói hai ngày trước Y Dạ bị rơi xuống nước, bậy giờ thế nào rồi?”

“Người không cần lo lắng quá đâu ạ. Dạ nhi khi vừa tỉnh dậy thì đã đủ sức chạy tung tăng rồi!”

“Vậy…làm sao mà Y Dạ lại bị rơi xuống nước?” Liễu Vân Phong cau mày.

“Dạ nhi…hôm đó đi đòi đi dạo hậu cung. Sau đó tới thì bị đẩy xuống cái hồ trong đình viện gần chỗ Hạ quý phi.”

Chiêu Mẫu Đơn không thể nói là không nghi ngờ Hạ Yến Dương được. Năm chữ cuối “gần chỗ Hạ quý phi” là cô cố tình nói ra.

Liễu Vân Phong biết điều đó nhưng không quá để tâm.

“Y Dạ không biết là ai đã đẩy nó à?” Liễu Vân Phong vẫn tiếp tục hỏi.

Chiêu Mẫu Đơn lắc đầu.

“Y Dạ nói lúc đó là bị một bàn tay nhỏ đẩy từ phía sau. Còn bị cho uống thuốc gì đó khiến giọng không phát ra được, cũng không thể chống cự để chờ người tới cứu. Cứ thế chìm vào lòng hồ…”

Liễu Vân Phong im lặng, cau mày suy ngẫm một lúc.

“Chuyện này ta sẽ cho người điều tra một chút. Nhất định không để Y Dạ chịu một chút ủy khuất nào!”

Liễu Vân Phong biết hiện tại không làm được gì hơn nên chỉ có thể nói một câu an ủi. Nhưng việc hắn sẽ điều tra về chuyện này là thật.

– —-

Đây chỉ là chap bé thả sương sương tí thôi, tối sẽ cố gắng nhả tới chap 40 luôn nhé! ^o^

Anh chị đi qua thả cho bé một phiếu nha?

Thân ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN